Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 275: Cẩm Tinh Anh Ở Đây
Ánh mắt của anh làm người khác nóng ran.
Nhưng… lại rất dịu dàng.
Tiêu Cận Ngôn miễn cưỡng đứng dậy, Tô Cẩm Tinh giật mình: “Anh định làm gì?”
“Đừng sợ, tôi chỉ đi tắt đèn thôi.”
Lúc anh đứng dậy, cánh tay trái không khỏi động đậy theo, anh cắn chặt răng ngay lập tức.
“Hay là tôi đi thì hơn…”, Tô Cẩm Tinh cũng đứng dậy theo, đưa tay ra, do dự có nên đỡ anh không.
Không đỡ thì trông anh bây giờ không ổn lắm, nhưng nếu đỡ anh thì…
Nửa người trên anh bây giờ trống không, chiếc khăn ở eo cũng có vẻ được vắt ngang không chặt lắm.
Nếu đèn chưa tắt khăn đã rớt thì…
Lúc nội tâm Tô Cẩm Tinh còn đang dằn xé thì đột nhiên trước mắt bỗng chỉ còn một màu đen…
Đèn đã bị anh tắt đi mất.
Cả thế giới đột ngột chìm vào bóng đen, Tô Cẩm Tinh bỗng hoảng hốt: “Tiêu Cận Ngôn?”
“Hửm?”
Một giọng nói vang lên.
Trầm ấm, sâu lắng, mang theo sự khàn khàn thu hút.
Anh hỏi: “Tiên sinh gọi em là gì?”
“…Cẩm Tinh.”
“Được, Cẩm Tinh.”, Lúc câu nói này vang lên, giọng anh đã gần kề bên tai cô.
Anh ngồi xuống sau lưng cô, chiếc giường êm ái đột ngột lún xuống.
“Cẩm Tinh, qua đây.”
Hồi ức về đêm đầu tiên gặp tiên sinh ở khách sạn lớn Dung Thành lại ùa về, tim Tô Cẩm Tinh như lệch nhịp.
“Anh… anh nói gì?”
“Anh nói, qua đây.”
Cảnh tượng này, đêm đen này, giọng nói này.
Cô cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô không động đậy, nhưng lại nghe thấy người sau lưng mình nói tiếp: “Cẩm Tinh, tối nay ở lại đây, được chứ?”
“Nhưng mà tôi…”
“Em yên tâm, anh sẽ không động vào em, anh không phải là một kẻ chỉ quan tâm đến niềm vui ngắn ngủi.”
Cô gắng nhịn khóc, che miệng lại, cũng không quan tâm trong bóng đêm này anh có nhìn thấy không, cô gật đầu lia lịa: “…Được, em ở lại, em ở lại.”
“Anh cứ ngủ không được.” Anh nói: “Thuốc ngủ gì cũng không có tác dụng, ảnh chỉ muốn cảm nhận hơi thở của em rồi ngủ một giấc thật ngon.”
“…Được, được hết.”
“Đáng tiếc.”, Anh xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đêm nay mưa to quá, không thấy được bầu trời đẹp đẽ bên ngoài, anh muốn ngắm sao lắm, ngắm sao với em.”
Tô Cẩm Tinh không kìm được nước mắt, cô cố gắng làm cho giọng mình nghe bình thường một chút: “Sẽ có ngày đẹp mà thôi, sẽ có mà thôi, để em đi xem dự báo thời tiết, em đi xem ngay…”
“Không cần đâu, em nói đúng, sẽ có ngày đẹp mà thôi.
Chỉ cần anh cứ đợi thì sẽ đợi được tới ngày trời quang mây tạnh, cũng sẽ đợi được em…”
Bên ngoài cửa sổ, nước mưa vẫn trút như thác đổ, không có dấu hiệu dừng lại.
Đùng đùng…
Tiếng sấm lần này to hơn lần trước, làm tim người ta cũng run lên theo.
Một đường sáng xoẹt qua, chiếu sáng nửa gương mặt của anh.
Cuối cùng Tô Cẩm Tinh cũng nhìn rõ dáng vẻ của anh lúc này.
Khoé môi anh kéo lên một nét cười nhẹ, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, cứ hài hoà như thế mà nhìn thẳng vào cô, như có trăm ngàn điều không thể nói.
Mọi thứ lúc này ngoài đêm nay không có sao ra, dường như không hề khác gì với đêm đó.
Tô Cẩm Tinh không nhịn được mà thốt lên: “…Tiên sinh.”
Dừng khoảng hai giây.
Nghe thấy chất giọng trầm khàn của anh vang lên: “Cẩm Tinh, anh đây.”
“…”
“Đừng khóc chứ, nhìn thấy anh không vui sao?”
Cô gật đầu điên cuồng: “Vui chứ, em vui lắm, không có chuyện gì vui hơn được gặp anh nữa…”
Nhưng càng nói, cô càng khóc to hơn, đến cuối cùng, cô dường như không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Đến khi một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng, nụ hôn nóng ấm rơi lên đỉnh đầu cô, dịu dàng như xưa: “Nếu vui thì đừng khóc nữa được không? Anh biết em chịu khổ nhiều rồi, anh biết hết.”
Trên người anh có mùi thơm dịu nhẹ của sữa tắm.
Mùi của quít.
Giống hệt với nước hoa.
“Đừng khóc nữa, chuyện của công ty cứ giao cho anh giải quyết.
Phía Lưu Phấn cũng để anh giải quyết.
Em nghỉ ngơi cho khoẻ đi, ngủ một giấc thật ngon được chứ?”
“Tiên sinh…”
Lần này, anh không dừng lại dù chỉ một giây, đáp lời cô rất nhanh: “Ừ, anh đây, em muốn nói gì với anh?”
“Em, em muốn, cứu Tiểu Thần…”
“Anh biết rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm Lưu Phấn, cho dù có phải trói ông ta đi thì anh cũng sẽ trói ông ta đến bệnh viện làm cấy ghép.”
Cô ngẩng đầu lên, hai tay cẩn thận chạm vào mặt anh: “Em…”
“Đừng khóc mà, Cẩm Tinh, em ngoan, đừng khóc.”
“Em… tiên sinh, em muốn nói với anh một chuyện.”
“Ừ, em nói đi, anh nghe đây.”
“Em…”, Tô Cẩm Tinh ôm chặt lấy cổ anh, giống như đang ôm lấy toàn bộ hy vọng của mình: “Em… anh… anh từng có một đứa con đấy.”
Cơ ngực của người đang ôm cô bỗng co cứng.
“Em nói gì?”
“Em nói, chúng ta từng có con với nhau.”, Cô cắn môi, cố gắng ngẩng đầu lên, tham lam nhìn anh: “Sau khi em… em đến nước ngoài định cư thì nhận được tin anh qua đời.
Em ngất đi, được đưa đến bệnh viện rồi, nhưng mà… nhưng mà…”
Trong đêm tối, hầu kết anh chuyển động lên xuống, hô hấp cũng dần dần loạn nhịp.
“Nhưng con bé vẫn đã rời bỏ em.”, Tô Cẩm Tinh nói: “Nó năm tháng rồi, đã thành hình, bác sĩ nói là một bé gái.”
Không biết vì sao, Tiêu Cận Ngôn cảm giác tim mình như bị búa đập vào, đập cho trái tim anh nát bét ra, nỗi đau đó còn kịch liệt rõ ràng hơn cơn đau trên cánh tay anh, cả người anh bắt đầu run lên.
Tô Cẩm Tinh giống như đã chìm vào mạch cảm xúc của riêng mình: “… Em đưa nó về lại, nhưng em không muốn nó cô đơn quá nên đã chôn con bé trên đỉnh núi Vân Đài.
”
“Là cái hôm em đi với Lục Đình đến núi Vân Đài ư?”
“…Ừ, em muốn ở lại với nó một chút, em nói với nó rằng anh đã đưa em đến đây ngắm sao, cũng xem mặt trời mọc ở đây, nơi này là nơi ở gần nhất với bầu trời.
Trên trời có rất nhiều sao, đều là mẹ hết, mẹ sẽ ở cạnh con, mãi mãi bên con.”
Hoá ra là vậy.
Chẳng trách hôm đó trời mưa to thế mà cô vẫn mãi không chịu xuống núi, cuối cùng ướt hết cả người.
Hoá ra lại là như vậy…
“Tiểu Thần…”, Tô Cẩm Tinh vùi mặt vào ngực anh, nấc nghẹn bần bật mà nói tiếp: “Ngày mà con chúng ta rời đi, cũng là sinh nhật của Tiểu Thần… Tiên sinh, tại sao ông trời lại bất công như vậy? Một đứa trẻ tốt như con bé tại sao lại có cha mẹ vô trách nhiệm như vậy? Em ước gì mình có thể sinh con cho anh, nhưng em vẫn không giữ con bé lại được… Tiên sinh, em không thể giữ con bé lại, em hết cách rồi, em quỳ xuống cầu xin bác sĩ, em cầu xin ông trời, em cầu phật cầu thần, thậm chí còn đi cầu yêu ma quỷ quái nữa, em cầu xin đủ thứ, nhưng em vẫn không giữ con bé lại được!”.