Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 260: Không Có Tiền Đồ Thì Không Có Tiền Đồ Miễn Là Cô Thôi
Tô Cẩm Tinh ngớ ra.
Tiêu Cận Ngôn quan tâm đến sự có mặt của hai đứa nhỏ nên cũng không tiếp tục nói nữa.
Nhưng cũng may mà hai đứa nhỏ ngồi ở ghế sau đang nghiên cứu xem ai có tay to hơn có thể bịt kín lỗ tai, không để ý đến sóng ngầm bắt đầu khởi động giữa hai người.
Anh khởi động xe, phóng xe về hướng nhà cũ.
Tích tích tích…
Âm báo SMS.
[Cô Tô, tôi biết có một tiệm hoành thánh nhỏ vừa mới mở ở Nam Thành, tuy rằng chỉ là quán ăn ven đường nhưng hương vị rất ngon.
Cuối tuần nếu cô có rảnh thì chúng ta đến ăn thử được không? – bác sĩ Trần.]
“Ai?” Tiêu Cận Ngôn đoán được: “Bác sĩ kia à?”
“…Ừm.”
“Hẹn em cuối tuần gặp mặt sao?”
“…Ừm.”
“Em định đi?”
Tô Cẩm Tinh nói: “Bác sĩ Trần là chuyên gia về bệnh gan.
Vì Tiểu Thần, tôi buộc phải đi.
Có lẽ anh ấy có cách.”
Tiêu Cận Ngôn cau mày: “Tôi cũng đang cố hết sức tìm một người phù hợp.”
“Ừ, nhưng nhiều thêm một con đường thì tốt hơn.”
Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Nếu Tiểu Thần không phải em sinh ra, sao em lại quan tâm đến chuyện của nó như vậy? Hoắc Hàn không quan tâm đến nó, không phải nó còn có một người mẹ à? Tôi có thể tìm mẹ nó, bảo cô ta đến đón, em cũng không cần phải mệt mỏi như vậy…”
“Không!” Tô Cẩm Tinh quả quyết từ chối: “Trong lòng tôi, Tiểu Thần không khác gì con tôi.”
“Vậy nếu một ngày mẹ ruột của nó quay lại tìm nó thì sao? Em chẳng thể giữ mãi đứa bé mà không trả cho nhà người ta đúng không?”
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, lắc đầu: “Mẹ con bé đã bỏ rơi con bé, hẳn là sẽ không trở về nữa.”
“Điều này thì khó nói lắm.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Nếu chúng ta chữa khỏi cho Tiểu Thần, nó lại là con gái ruột của Hoắc Hàn, ai có thể đảm bảo rằng mẹ ruột của đứa trẻ sẽ không dùng đứa trẻ này để uy hiếp Hoắc Hàn, kiên quyết muốn đòi một khoản tiền chứ?”
Tô Cẩm Tinh cau mày: “Chuyện tương lai thì tôi không thể nghĩ xa được, hiện tại tôi chỉ nghĩ một việc – tôi muốn cứu Tiểu Thần, tôi phải cứu con bé.”
“… Em đối với nó thật đúng là như con ruột vậy.”
“Ừm.”
Hai mắt Tiêu Cận Ngôn lóe lên: “Có phải con bé… có liên quan gì đến tiên sinh hay không?”
Cơ thể Tô Cẩm Tinh chấn động dữ dội, bàn tay đang giữ dây an toàn đột nhiên siết chặt.
Không cần cô phải nói gì, chỉ cần nhìn phản ứng của cô, Tiêu Cận Ngôn cũng đã khẳng định được phỏng đoán trong lòng mình rồi.
Biết rồi, Tiểu Thần là con gái của Hoắc Hàn, không có quan hệ huyết thống gì với tiên sinh.
Mẹ của Tiểu Thần vì việc cô bé bị mắc một căn bệnh bẩm sinh, chữa trị cần chi phí rất lớn, mà cô ta hoàn toàn không có khả năng chi trả nên bấy giờ mới ném đứa trẻ cho Hà Hiểu Hiểu, một cô gái con nhà giàu có, có chút “giao tình” với Hoắc Hàn.
Mà khi đó Hà Hiểu Hiểu hoàn toàn không có điều kiện để nuôi thêm một đứa trẻ nữa, cuối cùng chỉ có thể để Tô Cẩm Tinh tiếp quản.
Từ đủ loại biểu hiện của “tiên sinh” trước đó mà xem, anh ta là một người không thiếu tiền, điều kiện kinh tế của mẹ đứa nhỏ kém như vậy hẳn là không có vấn đề gì liên quan đến anh ta.
Nếu cha ruột và mẹ ruột của đứa nhỏ này không liên quan gì đến tiên sinh, vậy thì còn có thể có phương diện nào liên quan tới tiên sinh?
Tiêu Cận Ngôn tự hỏi suốt cả quãng đường, nhưng vẫn không có kết quả nào.
Nhưng bây giờ anh có thể chắc chắn một điều , trong lòng Tô Cẩm Tinh, tiên sinh này đã vượt lên trên tất cả mọi người, mọi thứ, kể cả bản thân anh.
Nhưng dù vậy, dù biết rằng trong lòng cô toàn là hình bóng người đàn ông khác, anh vẫn rung động trước sự dịu dàng vô tình của cô.
Trong ba năm qua, anh luôn cho rằng trái tim mình đã trở nên lạnh lẽo và chai cứng lắm rồi.
Chú Hình nói chỉ cần trái tim còn lạnh, nó sẽ vô địch.
Vì vậy anh đã làm núi băng ba năm, xem ra giống như vô địch thật.
Nhưng không ai hiểu rõ hơn chính bản thân anh rằng từ lần đầu tiên nhìn thấy cô quay lại, lớp vỏ băng giá bên ngoài trái tim anh đã tan ra không còn chút gì.
Anh nhớ lại những gì mà Trần Phán hỏi anh ngày hôm đó: “Chủ tịch Tiêu, anh có bao giờ hối hận không? Mối quan hệ hơn mười năm của hai người lại thua một người đàn ông chỉ mới quen cô ấy vẻn vẹn vài tháng.”
Hối hận?
Người làm sai là anh, người làm tổn thương cô là anh, người đẩy cô ra xa cũng là anh.
Anh có tư cách gì mà hối hận?
Trần Phán lại hỏi: “Vậy lúc anh cho rằng cô ấy có liên quan đến vụ tai nạn xe hơi, anh có thực sự hận cô ấy không?”
Anh thực sự đã từng suy nghĩ về vấn đề này.
“Hận.” Anh gật đầu: “Nhưng phần lớn thời gian, tôi vẫn yêu cô ấy.
Nếu tôi sớm biết đoạn thời gian đó, cuộc sống của cô ấy lại gian khổ như vậy, tôi nhất định sẽ tiến lên ôm chặt lấy cô ấy, không quản gì cả.”
“Vậy thì anh không quan tâm đến cái chết của cha mẹ mình sao?”
“Cho nên tôi thấy rất mâu thuẫn.” Anh nói: “Tôi rất muốn chia mình thành hai nửa, một nửa là người con hiếu thảo, và nửa là người đàn ông yêu cô ấy.
Giá như tôi có phân thân thì tốt rồi, vậy thì tôi sẽ lén lút nhìn cô ấy mỗi khi con người yên giấc trong đêm dài, ở cùng cô ấy khi trời mưa sét đánh, bảo vệ cô ấy khi có người xấu bắt nạt cô ấy.
Thư ký Trần, cô nói xem, nếu con người mà có phân thân thì tốt biết bao…”
Trần Phán pha trò an ủi anh: “Người có phân thân là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không, không thì cũng là Naruto.
Chúng ta chỉ là những con người bình thường, làm sao có thể có phân thân được chứ?”
Đúng vậy, làm thế nào mà người bình thường có thể có phân thân được?
Dường như khi hối hận tột cùng, con người ta đều sẽ nảy sinh ảo tưởng…
Cổ phiếu mất giá rồi, người ta sẽ ảo tưởng rằng lúc trước mình chưa bao giờ mua cổ phiếu này;
Chia tay rồi, người ta sẽ ảo tưởng rằng nếu lúc trước mình không tùy hứng như vậy.
Người thân không còn nữa, người ta sẽ ảo tưởng bản thân có thể có được Nguyệt Quang Bảo Hạp để quay về quá khứ, đồng hành cùng người đó thật tốt.
Anh thì sao?
Anh cũng đang ảo tưởng, ảo tưởng rằng mình có thể có một phân thân, một phân thân có thể yêu cô toàn tâm toàn ý mà không chút đắn đo.
Nhưng ảo tưởng chắc chắn chỉ là ảo tưởng, không bao giờ có khả năng trở thành hiện thực.
“Trần Phán, cô đã từng ảo tưởng chưa?”
“Tất nhiên là có.” Trần Phán cười hì hì: “Tôi chỉ ảo tưởng vào ngày bạn trai của tôi đi làm nhiệm vụ, tôi có thể làm một người đàn bà chanh chua, ngăn anh ấy lại.”
“Bạn trai của cô là cảnh sát?”
“Quân nhân.” Trần Phán nói: “Bộ đội biên phòng.”
Xe đã đến bên ngoài nhà cũ, những dòng suy nghĩ quay cuồng cuối cùng cũng được kéo về thực tại.
Tiêu Cận Ngôn đỗ xe xong, người quản gia già bác Lâm đã nhanh chóng ra chào hỏi: “Cậu chủ, Tiểu Tinh Tinh, cuối cùng các người cũng đến rồi! Ông chủ đã nhắc cả ngày rồi đấy!”
Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Ông nội đang ở trong phòng?”
“Haiz, cậu cũng biết tính tình cố chấp của ông nội cậu đấy.
Dù bác sĩ có nói gì thì ông ấy cũng nằng nặc xuất viện.
Nói là cuối tuần chắt trai sẽ tới nhà, bất luận như thế nào cũng phải về nhà.
Ngày nào tôi cũng kinh hồn táng đảm, cứ sợ ông ấy xảy ra chuyện gì.”
“Ông nội bây giờ thế nào rồi?”
Trên mặt bác Lâm có chút bất đắc dĩ và than vãn: “Hẳn là các cậu cũng biết, bệnh của ông cụ đã nhiều năm như vậy rồi, tuổi cũng lớn như vậy rồi, trước đó bác sĩ cũng từng dặn dò, chỉ sợ… thật sự không còn bao nhiêu thời gian nữa, có thể ở bên ông ấy thì cứ ở bên ông ấy nhiều một chút, được không?”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu.
Lúc anh quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm Tinh, chỉ thấy cô cũng đang buồn bã thất thểu.
Anh vươn tay ra trước mặt cô: “Đi gặp ông nội nhé?”
Vốn tưởng rằng cô sẽ lắc đầu từ chối như vừa rồi, anh đã sẵn sàng bị cô đẩy ra một lần nữa rồi.
Nhưng đột nhiên, một bàn tay mảnh mai và non mềm hạ xuống lòng bàn tay anh, nắm chặt lấy anh: “Đi thôi.”
Một niềm ngạc nhiên mừng rỡ xẹt qua trong tâm trí anh, nhưng chỉ thoáng qua như một ngôi sao băng.
Nói cho cùng thì cô… cũng chỉ vì ông nội mà thôi.
Bây giờ trong mắt cô, người nắm tay cô là Trương Tam Lý Tứ hay Tiêu Cận Ngôn thì cũng không có gì khác biệt.
Còn anh thì lại vô cùng không có tiền đồ mà phát hiện, bản thân ấy thế mà tham luyến một chút dịu dàng không thuộc về mình đến dường này.
Thôi bỏ đi, tham luyến thì cứ tham luyến đi, không có tiền đồ thì không có tiền đồ đi, chỉ cần là cô thôi.
Anh cười, nắm tay cô lại: “Vào thôi.”.