Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 247: Thật Ra Tiên Sinh… Vẫn Còn Sống Đúng Không
Ở tập đoàn Tân Phong, Tiêu Cận Ngôn khó chịu vì lời nói của con trai, bên kia Tô Cẩm Tinh cũng không thoải mái gì.
“… Không mua được?” Cô cắn môi: “Ngay cả kim cương giá rẻ cũng không mua được à?”
Nhân viên bộ phận thu mua cũng tỏ ra rất bối rối: “Đây chính là tập đoàn Tân Phong không để những doanh nghiệp châu báu khác như chúng ta được sống mà! Anh ta muốn hợp tác với các tập đoàn buôn bán đá quý ở châu Phi và nắm tất cả trong tay số đá quý đó, dù là đá lớn hay nhỏ, đá còn nguyên hay bị vỡ, tất cả đều bị anh ta ôm hết! Hoặc là, chúng ta chỉ có thể mua của anh ta với giá cao, hoặc là…”
“Hoặc thế nào?”
“Chỉ có thể làm các kiểu kim loại đơn giản như vàng ròng, bạch kim nguyên chất, nhưng những thứ này không có lợi nhuận gì, thậm chí chi phí của công ty cũng không thể trang trải được…”
Tô Cẩm Tinh ngồi phịch xuống chỗ ngồi, đưa tay lên luồn sâu vào mái tóc, đầy mệt mỏi.
“Tổng giám đốc Tô, hay là chúng ta cầu xin anh ta đi?”
Cầu xin người ta giúp đỡ không khó.
Cái khó là người mà cầu xin chính là anh.
Lúc này Tiêu Cận Ngôn đã nói rõ rằng anh muốn quay lại với cô, nhưng cô không thể đồng ý.
Tô Cẩm Tinh cười đau khổ, cô thậm chí còn đang mơ tưởng, nếu Tiên sinh còn ở đây thì anh sẽ làm thế nào…
Khi ở bên Tiên sinh, anh luôn có cách xoa dịu nỗi lo lắng của cô một cách bình tĩnh.
Tiêu Cận Ngôn nói đúng, cô thật sự không có tài kinh doanh, tài năng mà ông trời phú cho cô đều chỉ là thiết kế.
Trước đây cô nghĩ chỉ cần lấy lại công ty từ tay Lưu Phấn là được, nhưng khi cô chính thức tiếp quản công ty thì mới dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
“Tổng giám đốc Tô, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Cô cũng không biết nữa.
“Trước tiên cứ duy trì đã, tôi sẽ nghĩ cách.
Đúng rồi, rất nhiều người sẽ tích trữ các loại đồ vật như đá quý này nọ.
Cô thử đi thăm dò xem ở thành phố H còn ai có không, tôi sẽ đi đàm phán xem có thể lấy được hay không.”
Nhân viên bộ phận thu mua do dự: “Tổng giám đốc Tô, cô muốn nói đến dự trữ hàng… Thật ra có một người.”
“Ai?”
“Tổng giám đốc Vương của tập đoàn Trí Phong.”
Đột nhiên sắc mặt Tô Cẩm Tinh trở nên trắng bệch.
Tổng giám đốc Vương, núi Vân Đài, sân golf, chai nước bị bỏ thuốc…
Những ác mộng trong ký ức hiện lên, ngay lập tức kéo cô về buổi chiều tuyệt vọng ấy, khiến cô lạnh toát cả người.
“Tổng giám đốc Tô, cô bị sao vậy? Cô vẫn ổn chứ?”
“Tôi không sao.” Tô Cẩm Tinh cắn chặt răng: “Ngoài ông ta ra không còn ai khác nữa à?”
Người nhân viên lắc đầu: “Tôi chỉ biết một mình ông ta.
Ông ta làm đồng hồ, sản nghiệp rất lớn, trong nhà máy tích trữ rất nhiều kim cương vỡ, tất cả đều được khảm trên mặt đồng hồ.
Ngoại trừ ông ta, tôi thật sự không nghĩ ra có ai khác tích trữ đá quý.”
Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại và vùi mặt vào lòng bàn tay.
“Tổng giám đốc Tô, bởi vì sự việc Lưu Phấn nhảy lầu vào hôm qua mà giá cổ phiếu của công ty chúng ta đã giảm mạnh, đã vậy còn có rất nhiều đơn hàng bị rút, vốn lưu động của công ty rất ít, bây giờ có rất nhiều đơn hàng bị rút thì ngay cả tiền hàng của chúng ta cũng không bù lỗ được… Nếu còn không nghĩ cách thì chỉ sợ công ty sẽ khó mà hoạt động được nữa.”
Cô mệt mỏi gật đầu: “Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”
“Có cần tôi để lại số điện thoại của tổng giám đốc Vương của tập đoàn Trí Phong cho cô không?”
“Không…” Cô dừng lại, sau đó lại nói: “Cứ để lại đi.”
“Dạ.”
Nhân viên ghi số điện thoại vào một tờ giấy note và dán ngay vị trí bên cạnh tay cô: “Đây ạ, Tổng giám đốc Tô, vậy tôi ra ngoài trước.”
“Ừ.”
Tô Cẩm Tinh nhìn dãy số được ghi chép trong tờ giấy thì mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay.
Trong lòng cô biết rõ nếu lần này đến tìm ông ta thì có nghĩa là gì.
Mà lần này sẽ không có một Tiên sinh bất chấp tất cả xông lên cứu cô nữa.
Reng reng reng.
Điện thoại reo vang.
Là một số điện thoại cố định.
Cô nhấc máy: “Xin chào?”
“Cô Tô, đã lâu không gặp, có điều có vẻ như cô không tuân theo thỏa thuận trước đây của chúng ta.”
Một giọng nói già nua nhưng dày dặn vang lên.
Cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên giọng nói này.
“… Ông cụ Hình.”
“Làm khó cô Tô khi vẫn còn nhớ đến tôi rồi.”
Cô hít một hơi thật sâu và điều chỉnh lại cảm xúc của mình, may mà đây chỉ là trong điện thoại, lúc này đối phương không thể nhìn thấy được sự bất lực của cô, chỉ cần giọng nói của cô đủ khí thế là được.
“Ông cụ Hình, ước định của chúng ta trước đây là tôi rời xa Tiên sinh để ra nước ngoài sinh sống, chia tay hoàn toàn với anh ấy, đổi lại là ông cứu sống anh ấy, đổi lấy sự bình an vô sự cho nửa đời sau của anh ấy.
Nhưng anh ấy đã…”
“Không ai muốn chứng kiến những điều như vậy xảy ra, nhưng tôi không phải là bác sĩ, vì vậy không thể nào cứu được cậu ta.
Cô Tô, cô muốn hận thì hãy hận chính mình.
Nếu không phải tại cô thì cậu ta sẽ không phản bội tôi, sẽ không bỏ mạng nơi chốn xa xăm ấy.
Người huỷ hoại cuộc đời cậu ta chính là cô.”
Tô Cẩm Tinh phập phồng cánh mũi nói: “Ông Hình, hôm nay ông gọi điện để nói với tôi những chuyện này à?”
“Phải, mà cũng không phải.” Tôi nghe nói hiện công ty của cô đang gặp khó khăn, vì vậy tôi muốn giúp cô.”
“… Giúp tôi?” Cô bật cười: “Ông tự nguyện giúp tôi ư?”
“Đương nhiên phải có điều kiện tôi mới giúp.” Giọng điệu của ông cụ Hình ẩn chứa đầy sự dẫn dụ: “Tôi giúp cô giải quyết khó khăn của công ty, cô lập tức dẫn mấy đứa con đi ra nước ngoài, không được quay về nữa.”
Tô Cẩm Tinh cau mày: “Tiên sinh đã mất rồi, tôi cũng chẳng thể nào ảnh hưởng đến anh ấy nữa, tại sao lại còn bắt tôi phải ra nước ngoài chứ?”
“Bởi vì sự tồn tại của cô sẽ khiến tôi nhớ đến hoàn cảnh bi thảm khi cậu ta chết! Cô Tô, nói thẳng một câu, cô huỷ hoại cậu ta cũng chính là đã huỷ hoại tâm huyết nhiều năm của tôi.
Tôi không muốn nhìn thấy cô, chẳng lẽ không đúng à?”
Bàn tay cầm điện thoại của Tô Cẩm Tinh dùng sức quá mạnh mà trở nên trắng bệch: “Vậy ông có thể nói cho tôi biết mộ của anh ấy ở đâu, tôi muốn đi thắp cho anh ấy một nén nhang.”
“Tôi đã nói với cô rồi, cậu ta không có mộ, tro cốt của cậu ta đã được rải trên núi Vân Đài rồi, đây cũng là ước nguyện của cậu ta.”
“…”
“Hãy quên cậu ta đi.” Ông cụ Hình nói: “Cũng là để cậu ta sống tốt cuộc đời ở kiếp sau, không bị cô ràng buộc gì nữa.
Hãy ra nước ngoài, mãi mãi đừng quay lại đây nữa.”
Sắc mặt của Tô Cẩm Tinh hơi thay đổi, cô liếm môi và ngập ngừng hỏi: “Vậy anh ấy có còn lưu lại gì không? Ví dụ như quần áo, hoặc các vật dụng cá nhân khác, cho dù đó là giấy chứng nhận hỏa táng…”
“Cô Tô!” Ông cụ Hình ngắt lời cô: “Cô đừng có được voi đòi tiên.”
“Ông Hình!” Tay của Tô Cẩm Tinh hơi run rẩy: “Ông hãy cho tôi xem giấy chứng nhận từ lò hỏa táng, để tôi có thể chắc chắn rằng anh ấy đã chết thì tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”
“Cô chỉ làm những điều thừa thãi mà thôi.”
“Tôi chỉ liếc nhìn thôi, chỉ liếc nhìn thôi.”
Giọng điệu của ông cụ Hình đã mất kiên nhẫn: “… Đã mấy năm rồi, không biết biên lai đã vứt ở đâu, không tìm thấy từ lâu rồi.”
“Vậy anh ấy đã hỏa táng ở lò thiêu nào, tôi sẽ tự mình đi kiểm tra hồ sơ.”
“Cô…” Ông cụ Hình cắn răng nói: “Cậu ta không phải hỏa táng, mà là chôn.
Cô tới đó sẽ không tìm thấy, cô đừng lãng phí công sức nữa.”
“Nhưng ông vừa nói rằng tro cốt của anh ấy đã được rải trên núi Vân Đài rồi mà.”
Ngay lúc ấy, ông cụ Hình không biết phải trả lời như thế nào, qua điện thoại, cô có thể nghe thấy tiếng thở ngày càng cáu kỉnh của ông cụ Hình.
Tô Cẩm Tinh tiếp tục: “Tôi cả gan đoán, ông gấp rút muốn tôi đi khỏi đây như vậy, lại không cung cấp được bằng chứng hoả táng của anh ấy, mà ông rất coi trọng anh ấy, trong khi đó cho đến tận bây giờ anh ấy lại không hề có bia mộ, cho dù là mộ chôn quần áo và di vật cũng không có… Ông Hình, tôi cả gan đoán… có phải Tiên sinh… thật ra anh ấy vẫn còn sống phải không?”
“… Không, cậu ta đã chết thật rồi.”
“Nếu anh ấy đã chết thì tôi ở lại thành phố H có sao đâu chứ? Chỉ cần ông không để ý tới tôi thì sẽ không biết tôi đã về nước.”
Đột nhiên ông cụ Hình bật ra một tràng cười hô hố: “Ha ha ha ha ha, cô Tô, trí tưởng tượng của cô thật là phong phú.”
“Xin lỗi, ông Hình.
Tôi chính là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, khi chưa xác định được Tiên sinh đã chết hay chưa thì tôi sẽ không tin những lời nói suông của ông đâu.
Anh ấy là chồng của tôi, tôi không thể chấp nhận chuyện anh ấy chết không rõ ràng như thế, không thể chấp nhận chuyện sống không thấy người chết không thấy xác như thế.”
“Ngang bướng cố chấp.”
“Mặc kệ ông nói gì thì nói, tôi chỉ nói một câu, ngày nào còn chưa nhìn thấy di thể của anh ấy hoặc giấy chứng nhận hoả táng thì tôi vẫn sẽ không rời khỏi thành phố H, cho đến khi tôi tìm được đáp án mới thôi.”
Bỗng ông cụ Hình cười gằn: “Vậy cô không quan tâm đến tính mạng của đứa trẻ mà cô đang để ở nước ngoài à?”
Tiểu Thần…
“Như vậy đi.” Ông cụ Hình nói: “Tôi sẽ giúp cô cứu đứa trẻ đó, còn cô phải rời khỏi đây, sau này không được phép bước vào thành phố H nửa bước.
Tôi không muốn nhìn thấy cô, lại càng không không muốn vong hồn đã chết của cậu ta bị cô quấy rầy không được yên nghỉ.”.