Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 236: Tôi Có Lý Do Nhất Định Phải Cứu Con Bé


Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 236: Tôi Có Lý Do Nhất Định Phải Cứu Con Bé


“Lục…”
Lục Đình nháy mắt với cô mấy cái, ý bảo cô đừng nói, sau đó hắng giọng hỏi: “Ký tên ở đâu vậy?”
“Ở đây.”
“Được.” Lục Đình ký tên mình, sau đó không chút do dự kéo Tô Cẩm Tinh ra khỏi cục cảnh sát.
Tô Cẩm Tinh lại thấy được chiếc Agusta MV quen thuộc.
Màu xe đen bóng, ngoại hình cuồng dã, rõ ràng là hai thái cực trái ngược nhau, nhưng lại kết hợp nhuần nhuyễn trên chiếc xe này, không hề có cảm giác không hòa hợp.
Lục Đình đưa mũ bảo hiểm trong tay cho cô, khẽ cười: “Thất thần gì đó, nhanh lên đi! Chờ lát nữa lỡ người bên trong điều tra ra chúng ta không phải vợ chồng thì có thể cô sẽ không đi được đâu!”
Tay cầm mũ bảo hiểm của Tô Cẩm Tinh có chút co quắp: “Tổng giám đốc Lục, sao anh biết tôi ở cục cảnh sát?”
“Cô nghĩ tôi giống cô sao, mỗi ngày trong đầu chỉ có cái vị tiên sinh kia thôi, đến tin tức cũng không xem?” Lục Đình liếc cô một cái, hừ một tiếng nói: “Cô cũng can đảm thật, hôm nay Lưu Phấn vừa xuất hiện đã gây lớn chuyện, mấy năm qua khó khăn lắm cô mới cứu vớt được công ty, xảy ra chuyện này coi như xong, tất cả đều hỏng, thất bại trong gang tấc.”
Tô Cẩm Tinh có chút chán nản: “Có lẽ… bản thân tôi không thích hợp quản lý công ty.”
“Cô là trời sinh để làm nghệ thuật.” Giọng điệu Lục Đình vô cùng chắc chắn: “Ban đầu lúc nhìn thấy bộ nhẫn mà cô thiết kế tại Milan, tôi đã giật nảy mình.

Con người luôn có sở trường và sở đoản, cô được trời phú ở phương diện thiết kế đá quý, thì những phương diện khác phải kém hơn chút, như vậy mới được coi là ông trời công bằng chứ.

Nếu không cô bảo người khác phải sống thế nào?”
Tô Cẩm Tinh bị giọng điệu lưu manh của anh ta chọc cười, trong lòng cô cũng hiểu, Lục Đình này bình thường há miệng là như rắn hổ mang chúa, cứ mở miệng là nhất định phải khiến cho người ta tức ói máu, hôm nay anh ta có thể nói lời an ủi cô, đã xem như không dễ gì rồi.
Cô nhận lời an ủi này.

“Bất kể thế nào cũng cảm ơn anh hôm nay đã đến.”
Lục Đình đã giơ chân ngồi lên xe motor, đội xong mũ bảo hiểm, ấn còi xe bíp bíp hai lần giục cô: “Nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì đi cùng tôi đến một nơi.”
“Đi đâu?”
“Đi rồi nói.”
Tô Cẩm Tinh không nói gì, nhưng cũng không có hành động.
Lục Đình thích thú nghiêng đầu nhìn cô: “Thế nào, không dám sao? Sợ tôi lái quá nhanh à?”
“Không phải.” Tô Cẩm Tinh sảng khoái đội mũ bảo hiểm lên, ngồi vào yên sau xe: “Tôi không sợ, càng nhanh càng tốt.”
Lục Đình nghiến răng: “Cô cũng đừng hối hận.”
“Tôi sẽ không hối hận… A! ! !”
Sau gần bốn năm, Tô Cẩm Tinh lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác thân thể lao về phía trước, linh hồn nhỏ bé ngửa ra sau.
Lục Đình lái xe motor chở cô băng qua dòng xe cộ, trên hai làn đường vẫn ngựa xe như nước, nhưng chiếc motor đen lại như con rắn lớn, lạng lách xuyên qua làn xe, lượn hình số “8” mà bỏ lại nhiều chiếc xe phía sau.
Sau cùng dùng lại trước cửa núi Vân Đài.
“Đây là…”
“Núi Vân Đài, cô đã tới bao giờ chưa?” Lục Đình chỉ chỉ con đường bọc quanh ngọn núi phía trước, khiêu khích hỏi cô: “Có dám đánh cược chút không?”
“Đánh cược gì?”
“Tính mạng đó.” Lục Đình nói: “Tô Cẩm Tinh, cô sống quá mệt mỏi, tôi chỉ nhìn thôi đã cảm thấy mệt rồi.

Nếu không phải Hà Hiểu Hiểu nói cho tôi biết, tôi cũng không biết, lần này cô trở về là vì một đứa trẻ, lần trước cô vì cứu con trai của mình mà bất đắc dĩ mới phải dây dưa với Tiêu Cận Ngôn, lần này thì là vì một đứa bé không có chút quan hệ huyết thống nào với cô? Cô là Nữ Oa sao? Người trong thiên hạ đều là con cô à?”

Tô Cẩm Tinh sửng sốt một hồi, mới phản ứng kịp: “Hiểu Hiểu đã nói với anh những gì?”
“Cô ngốc Hà Hiểu Hiểu này, uống một ly rượu là cái gì cũng phun ra hết.”
Tô Cẩm Tinh tháo mũ bảo hiểm, nhảy xuống khỏi xe: “… Tiểu Thần khác, tôi có lý do nhất định phải cứu con bé.”
Lục Đình cười nhạt: “Có lý do gì? Cô có giao tình với bố mẹ con bé sao? Hoắc Hàn đó chính là tên cặn bã, còn có người mẹ vô trách nhiệm kia của con bé, sợ tốn tiền chữa bệnh cho con bé mà trực tiếp ném luôn con mình đi, cô ta có thể chọn nơi nào không chọn, lại cứ chọn ném ở trước cửa nhà Hà Hiểu Hiểu, đây là muốn làm gì, còn không phải là muốn anh tôi làm bố nuôi sao?”
Núi Vân Đài nằm ở vùng ngoại ô, cách nội thành khá xa, dẫu sao vẫn đương là tháng 12, thời tiết vùng núi có hơi lạnh.
Gió thổi tới khiến mái tóc cô lộn xộn, lại bị cô dùng tay vén hết ra sau mang tai: “… Sẽ không phiền đến anh trai anh và Hiểu Hiểu, anh yên tâm, tôi có thể chăm sóc cho Tiểu Thần.”
“Chăm sóc cái con khỉ! Cô cứ chăm sóc tốt cho mình là được rồi! Đúng rồi tôi hỏi cô, cô định tính thế nào với công ty nhà cô? Có cần tôi…”
Tô Cẩm Tinh từ chối rất dứt khoát: “Không cần.”
Lục Đình tức giận chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống mà răn dạy cô: “Tôi còn chưa nói hết mà!”
“Tôi biết anh muốn nói gì.”
“Thế cô định làm gì, cô định để cả nhà cậu cô phá hỏng hết tâm huyết của bố cô sao?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Đương nhiên là không.”
“Vậy cô còn có cách gì, hiện tại chỉ sợ đến nguồn tài chính cô cũng không có nhỉ? Cô có biết Tiêu Cận Ngôn đang bàn chuyện hợp tác với nhà cung ứng đá quý Châu Phi không, về sau đá quý chuyển từ Châu Phi đến đều sẽ bị anh ta lũng đoạn!” Nói đến đây, Lục Đình quả thực hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu Cận Ngôn làm việc thật sự rất tuyệt tình, một con đường sống cũng không cho người khác.

Có điều cũng may, tôi nghe nói tính tình lão già bên Châu Phi kia rất quái lạ, hợp tác với ông ta cũng được thôi, phải chọn một người đã kết hôn.

Cũng là đầu cơ kiếm lợi…”

Tinh tinh…
Âm báo tin nhắn đột nhiên truyền đến.
Tô Cẩm Tinh gần như là giật mình theo phản xạ có điều kiện.
Trong xã hội hiện đại, xuất hiện đủ các loại phần mềm hỗ trợ liên lạc khiến người gửi tin nhắn đã ít lại càng ít, mà người liên lạc được cài đặt hai tiếng âm báo tin nhắn này, chỉ có tiên sinh.
Cô nắm chặt di động, gần như không dám mở ra.
Lục Đình vẫn đang hùng hùng hổ hổ oán trách Tiêu Cận Ngôn thiếu đạo đức, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt có chút kỳ lạ của cô, anh ta đến gần hỏi: “Cô làm gì vậy, đây là điện thoại, không phải lựu đạn, sao lại sợ thế? Đến nhìn cũng không dám nhìn?”
“Tôi…”
“Thế để tôi xem giúp cô đi.” Lục Đình không hề do dự rút điện thoại từ trong tay cô ra, còn tiện dùng luôn vân tay cô để mở khóa, nhưng vừa mới nhìn màn hình, lông mày anh ta đã nhíu lại.
Tô Cẩm Tinh cảm thấy hô hấp như dừng lại, lẳng lặng chờ.
Lục Đình ghét bỏ ném di động về lại trong tay cô: “Tôi còn tưởng là cái gì chứ…”
Trong lòng Tô Cẩm Tinh có suy đoán: “Ừ… là tin nhắn bệnh viện gửi tới sao? Cấy ghép lại không thành công à? Hay là…”
“Không phải, là cô nhận được một kiện hàng, bảo cô nhanh áp mã vận đơn để chuyển hàng.” Lục Đình cạn lời: “Người làm nghệ thuật luôn có lối suy nghĩ kỳ lạ thế sao? Bệnh viện có muốn báo với cô thì cũng phải gọi điện thoại chứ? Gửi tin nhắn làm gì hả? Ai có thời gian đâu…”
Cũng phải.
Lần trước người kia bỗng nhiên đổi ý không muốn hiến nữa, bệnh viện liền gọi điện thoại đến thông báo cho cô.
Không có lý nào lần này lại nhắn tin.
Chuyển phát nhanh…
Sắc mặt của cô đột nhiên trắng nhợt: “Tổng giám đốc Lục, tôi có việc gấp phải đi trước, cám ơn anh hôm nay đã cứu tôi ra ngoài, hôm nào đó tôi nhất định sẽ mời anh ăn cơm.”
Nói xong, cô vội trả lại mũ bảo hiểm trong tay cho Lục Đình, sau đó giơ tay muốn bắt xe.
Nhưng nơi này là chân núi, cách xa đường chính, đừng nói là taxi, đến cả xe gia đình qua lại cũng không có.
Lục Đình nghi ngờ nói: “Đồ chuyển phát nhanh gì vậy, quan trọng thế sao?”

“Với tôi mà nói, nó đặc biệt quan trọng.”
“… Có liên quan đến tiên sinh à?” Lục Đình thăm dò hỏi: “Anh ta để lại cái gì cho cô à?”
Tô Cẩm Tinh mím chặt môi, dừng một hồi lâu, cô mới gật đầu: “… Coi như là vậy.”
“Vậy cô cũng không cần vội vã đi lấy thế chứ, dù sao đồ được chuyển phát đến cũng để ở đó, bao giờ cô về đến lấy chẳng phải là được rồi sao.”
Tô Cẩm Tinh đã đợi không được, vẻ mặt cô có chút hoảng loạn, lo lắng chờ xe ở bên đường, nhưng đợi thật lâu vẫn không đợi được, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
Lục Đình lại mềm lòng, thở dài, nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về lấy.”
Lúc cô quay đầu lại, trong mắt đã ầng ậc nước: “… Có thể chứ?”
“Được rồi, đừng dong dài, nhanh lên xe đi.

Dọc đường từ nơi này về rất nhiều chốt, cho dù cô có bắt xe về cũng bị chặn rất lâu, xe máy linh hoạt hơn chút, đi thôi.”
Tô Cẩm Tinh cắn răng, nhanh chóng lên xe, đội mũ bảo hiểm cho mình.
Trên đường về, Lục Đình tăng tốc, toàn đi đường tắt đến nơi chuyển phát.
Lúc Tô Cẩm Tinh nhảy xuống từ trên xe thiếu chút nữa va vào người ta, may mà Lục Đình nhanh tay nhanh mắt giữ tay cô: “Cô vội cái gì, cẩn thận chút!”
Tô Cẩm Tinh bối rối gật đầu, trực tiếp đi vào trong nhà.
Mấy phút đồng hồ sau, cô bưng ra một cái hộp, cái hộp đại khái to bằng cái thùng đựng táo, xem ra cũng không nhẹ.

Lớp giấy bọc bên ngoài còn chưa xé.
Lục Đình nhìn lướt qua, mặt trên còn dán vài cái nhãn, bên trên đều là tiếng Anh, chắc là lúc qua cửa hải quan đã bị thêm vào làm dấu.
“Đồ gửi về từ nước ngoài à?” Lục Đình hỏi: “Không phải Hà Hiểu Hiểu nói tiên sinh chết ở trong nước sao, ngay từ đầu đã không hề ra nước ngoài, làm sao lại có đồ gửi từ nước ngoài về thế?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.