Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 231: Tôi Rất Giống Anh Ta Sao
“… Tôi thực sự không biết chuyện này.
” Trần Phán hỏi: “Chủ tịch Tiêu, “Kháng Long hữu hối” có nghĩa là gì?”
Có nghĩ gì sao?
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Không dễ giải thích, không giải thích được bằng lời.
”
Trần Phán tự giễu cợt bản thân: “Tôi là loại đầu óc chỉ nghĩ đến tiền, không thể hiểu được nghệ thuật tao nhã như vậy, tôi chỉ biết rằng hôm nay tôi có thể kiếm thêm 300 tệ khi làm thêm giờ.
”
Tiêu Cận Ngôn lại nhắm mắt ngủ.
Một giờ sau, Trần Phán đánh thức anh: “Chủ tịch Tiêu, tới rồi.
”
Tiêu Cận Ngôn mở mắt nhìn ra bên ngoài, thứ mà anh báo là địa chỉ của ngôi nhà cũ, quả thật rất hẻo lánh, đèn đường xung quanh lác đác và lờ mờ.
Căn nhà cũ kỹ cũng tối đen như mực.
Ông nội và bác Lâm tối nay ở bệnh viện, không có ai ở nhà.
“Lái xe, tìm khách sạn.
”
Trần Phán ngẩn ra: “Hả?”
“Nhanh lái xe, 5% sẽ được thêm vào hiệu suất của cô.
”
“Được rồi! Chủ tịch Tiêu, là anh nói đó!” Trần Phán lập tức khởi động xe.
Sau nửa giờ, anh nhìn đài phun nước ở “Khách sạn Dung Thành” trước mặt, nhìn Trần Phán một cách kiên định.
Trần Phán: “Anh không nói là đi khách sạn nào, tôi vừa tìm được một cái phù hợp với thân phận của anh, còn nữa…” Cô ta vụng về nói: “Chị gái xinh đẹp mà chúng ta đã thấy trong tiệm đồ cưới lần trước cũng ở đây, tôi biết số phòng của chị ấy, 0826.
”
Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn trở nên sắc bén.
Trần Phán rụt cổ khi nhìn thấy anh như vậy, nhưng cô ta vẫn dứt khoát nói: “Chủ tịch Tiêu, tôi có thể nói một câu tiếng người không?”
“…Nói.
”
“Tuy rằng tôi ngốc nhưng tôi không hề ngốc.
” Trần Phán nói: “Anh thích chị gái xinh đẹp đó đúng không?”
Đôi mắt của Tiêu Cận Ngôn nheo lại một cách nguy hiểm.
Trần Phán nói: “Anh nhìn tôi cũng vô dụng, nhưng tôi muốn nói là hai người thực sự rất xứng đôi, chị ấy có ngoại hình tài năng, trai tài gái sắc, nếu chị ấy là phu nhân của sếp của tôi thì tôi chắc chắn là sẽ dễ phục vụ hơn cô Ngô nhiều.
”
Tiêu Cận Ngôn trực tiếp đẩy cửa, xuống xe.
Trần Phán chạy theo và đưa cho anh chai nước hoa đặt trước kính chắn gió của ô tô: “Anh mau xịt một chút, theo đuổi con gái mà khắp người có mùi khói thuốc là không được.
”
Dường như sợ bị trừ lương ngay tại chỗ, Trần Phán nhét lọ nước hoa vào tay anh rồi bỏ chạy.
Tiêu Cận Ngôn nhìn chai nước hoa trong lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu rồi ra hiệu cho người phục vụ giúp đỗ xe, sau đó tự mình đi đến lối đi của khách sạn, hứng gió cho mùi khói thuốc tan đi, cuối cùng là xịt một ít nước hoa, liên tục xác nhận rằng mình không còn ngửi thấy mùi khói thuốc nữa mới bước vào thang máy của khách sạn.
Nhìn những con số trên màn hình thang máy đang dần tăng lên, những gì Trần Phán nói vừa rồi vẫn luôn vang lên trong đầu anh…
“… Tôi sẽ xem người đó tốt hơn tôi bao nhiêu, sau đó tôi sẽ làm tốt hơn cô ấy, để anh ấy yêu tôi lần nữa.
”
Tiên Sinh rốt cuộc tốt ở chỗ nào?
Anh có thể biết điều gì đó từ miệng của Tô Cẩm Tinh.
Người đàn ông đó có vẻ là một người rất hiền lành, đôn hậu, rất chu đáo với cô và chu đáo với mấy đứa nhỏ.
Những điều này anh đã tự hỏi mình, anh cũng có thể làm được.
Điểm khác biệt duy nhất giữa anh và Tiên Sinh có lẽ là anh đã làm tổn thương sâu sắc đến Cẩm Tinh và khiến cô đau đớn vì vụ tai nạn xe hơi đó.
Nói về quá khứ, Tiêu Cận Ngôn thực sự nghĩ lại những năm đã qua.
Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?
Bởi vì anh tuyệt vọng tin rằng vụ tai nạn xe hơi là một tình huống cố ý hãm hại, là một cái bẫy mà cô và cậu của cô tạo ra.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy cái này thực sự không hề hợp lý.
Nếu thực sự là một cãi bẫy mà cô hợp tác tạo ra, vậy tại sao mẹ con cô lại bị Lưu Phấn đuổi ra khỏi nhà?
Nếu thực sự là trong ứng ngoại hợp, vậy tại sao mọi thứ trong nhà họ Tô đều rơi vào tay Lưu Phấn, cô không có phần?
Nếu cô thực sự muốn nhà họ Tiêu thì chỉ việc dụ dỗ anh chuyển hết tài sản cho cô sau khi cưới chẳng phải dễ dàng hơn sao? Tại sao lại chọn con đường khó khăn như vậy? Cô thật sự không đợi được đến ngày kết hôn, phải làm ngay trước hôn lễ sao?
Đơn giản là không hề có logic.
Nhưng thời điểm xảy ra vụ tai nạn xe hơi quá tình cờ, chỉ một ngày trước khi họ kết hôn.
Giống như là cố ý không muốn cho bọn họ kết hôn …
Lúc đó tinh thần anh đột ngột suy sụp, rối loạn lưỡng cực và trầm cảm thay nhau xuất hiện, Dương Tuyết Duyệt xuất hiện khi anh trầm cảm thì chú Hình cũng xuất hiện cứu anh.
Tiêu Cận Ngôn đau đớn nhắm mắt lại, cho dù bây giờ nhớ lại, anh cũng sẽ cảm thấy mất kiểm soát khủng khiếp.
Không ngó ngàng tới, tùy ý tổn thương, mà lại cố tình tổn thương cô, người phụ nữ anh yêu nhất, tổn thương đến mức bây giờ anh muốn khôi phục lại, anh cảm thấy mình không đủ tư cách và bản thân không xứng đáng chút nào.
Giống như có một đôi tay ở giữa âm thầm thao túng tất cả, rồi đột ngột chia lìa hai người đang yêu nhau, khiến hai người càng lúc càng xa.
Về vị Tiên Sinh kia…
Tiêu Cận Ngôn đột nhiên có một phỏng đoán táo bạo.
Ding…
Thang máy dừng lại ở tầng tám.
Phòng 0826 cách thang máy không quá xa, lúc này cửa đóng nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng của hai đứa trẻ bên trong.
Tô Cẩm Tinh dường như đang dỗ đứa trẻ ngủ, Tiểu Dương nói lời chúc ngủ ngon với mẹ và tự mình đi vào phòng.
Tiểu Viên Nguyệt còn nhỏ nên hơi nhớ mẹ, cô bé nằm trong tay mẹ không chịu ngủ, Tô Cẩm Tinh đang kể cho cô bé nghe câu chuyện về công chúa và hoàng tử bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
“… Hoàng tử đã đánh bại con rồng độc ác và giải cứu công chúa trong lâu đài.
Họ đã sống hạnh phúc mãi mãi.
”
Tiểu Viên Nguyệt dùng giọng non nớt nói với mẹ: “Mẹ, mẹ là công chúa.
”
“Mẹ đã từng là công chúa, nhưng bây giờ không phải.
”
“Tại sao?”
“Bởi vì… hoàng tử của mẹ sẽ không bao giờ trở lại.
”
“Mẹ, không phải bố đã trở về rồi sao? Bố sẽ bảo vệ mẹ, cũng như anh trai con và con, bố đã hứa với chúng con rồi mà.
”
“Ừm.
” Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng nói: “Mẹ cũng sẽ bảo vệ các con.
”
“Mẹ, con rất nhớ bố.
”
“Nhưng bố rất bận, bố có những việc rất quan trọng phải làm.
”
“Rồi khi nào thì bố đến kể chuyện cho con nghe? Anh trai nói rằng bố con thường kể cho anh ấy nghe những câu chuyện về Người Sắt.
”
“Bố con…”
Cốc cốc cốc
Cửa bị gõ.
Tô Cẩm Tinh sửng sốt, ai đến muộn như vậy?
Cô cảnh giác: “Ai thế?”
Tiểu Viên Nguyệt lúc này đang buồn ngủ đột nhiên giãy giụa muốn từ trên mặt đất thoát khỏi cánh tay cô, lao ra cửa, hét lớn: “Là bố, bố đến rồi!”
Cô bé kiễng chân lên, vươn hai tay lên mạnh mẽ, giữ mạnh tay nắm cửa và mở ra…
Cạch…
Cửa bị mở ra một khe hở, đèn trong phòng đã tắt, ánh sáng mờ ảo trên hành lang xuyên qua khe cửa, đổ bóng dài hẹp xuống mặt đất.
Nhưng ngay sau đó, đường nét của một hình người quen thuộc được phản chiếu trên mặt đất.
Anh đứng đó, khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, không thể nhìn rõ, nhưng bóng dáng của anh …
Tô Cẩm Tinh gần như ngừng thở.
… Có phải anh ấy không?
Hình dáng như vậy, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi nước hoa, hơi rượu và vị cam chanh nhẹ, xen lẫn mùi thuốc lá như không như có, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở khách sạn.
…
Cô bật khóc tức tưởi: “… Tiên Sinh?”
Là Tiên Sinh không thể bỏ cô lại, nên quay lại gặp cô sao?
Tiểu Viên Nguyệt lao vào vòng tay của người trước mặt, ôm chân làm nũng: “Bố, ôm ôm…”
Tiêu Cận Ngôn không ngờ rằng cửa lại mở nhanh như vậy.
Anh còn tưởng rằng Tô Cẩm Tinh nhất định sẽ giằng co một hồi lâu, kiên quyết không chịu mở cửa, sẽ thuyết phục anh trở về chăm sóc cô Ngô.
Anh đã chuẩn bị rất nhiều lý do thoái thác, nói rằng anh đến gặp bọn trẻ, rằng anh ở đây để cảm ơn cô vì việc của ông nội ngày hôm nay, và anh muốn đến nói chuyện với cô về đứa trẻ tội nghiệp bị bệnh gan, anh muốn nói rằng anh …
Nhớ cô.
Nhưng không hề báo trước, cánh cửa đã bị mở ra một cách dễ dàng.
Anh đã đặt ra rất nhiều giả định trong đầu nhưng không có cái nào hữu ích cả.
Một câu “Tiểu Tinh Tinh” đang định nói, nhưng anh giật mình nghe thấy tiếng khó của cô.
Cô nhận nhầm mình là Tiên Sinh của cô, người mà từ đầu đến cuối anh chưa từng gặp qua, người mà từ đầu đến cuối cô vẫn luôn tâm niệm.
Hai người này, giống như một chậu nước đá, khiến trái tim anh đột ngột đóng băng.
Anh cúi người, bế con lên, dùng tay trái đóng cửa lại, đi tới trước mặt cô, trầm giọng hỏi: “Tôi rất giống anh ta sao?”.