Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 215: Cách Viết Chữ Khá Giống


Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 215: Cách Viết Chữ Khá Giống


Khi đang mập mờ, có cô gái nào mà không cố tình khiến mình dịu dàng một chút có đúng không?
Huống chi còn mập mờ với một người đàn ông như Tiêu Cận Ngôn.
Họ chỉ gặp nhau ba lần trước đó, hai trong đó đi cùng với mẹ cô ta, lần cuối cùng là hai người hẹn gặp riêng, nhưng Tiêu Cận Ngôn đã đi cùng một trợ lý.
Ngô Mẫn Mẫn vẫn có sự bướng bỉnh và cố chấp của một cô gái: “Con người em có nhiều mặt, em có thể hiền lành nhưng cũng rất nóng tính.”
“Ừm.”
“Không được, hôm nay nhất định phải giải thích về chuyện của cô gái vừa rồi cho em, nếu không em sẽ không kết hôn!”
Nói xong, Ngô Mẫn Mẫn xé mạng che mặt ném xuống đất, tức giận đi đến ghế sô pha cách đó không xa ngồi xuống, quay mặt đi, hờn dỗi.
Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn càng ngày càng mất kiên nhẫn, cuối cùng anh bật cười: “Được thôi.”
Ngô Mẫn Mẫn ngờ vực quay lại: “Anh nói cái gì?”
“Tôi đồng ý.”
“Anh … chỉ vì người phụ nữ đó ư?”
Tiêu Cận Ngôn lạnh lùng nói: “Không liên quan gì đến cô ấy, cô Ngô, tôi đã nói rất rõ ràng khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, thứ tôi cần là một người vợ hiền lành, không xen vào chuyện của tôi.

Tôi tưởng cô là một ứng cử viên rất tốt, nhưng hiện tại tôi đã nhìn nhầm rồi.”
Ngô Mẫn Mẫn lo lắng, lập tức đứng lên: “Anh đây là đang tìm vợ sao? Anh đang tìm con rối mới đúng!”
“Đúng vậy, tôi cần tình trạng đã kết hôn, nhưng không muốn dành quá nhiều sự quan tâm của mình cho phụ nữ, trong cuộc hôn nhân này chẳng qua là thỏa mãn yêu cầu từ hai phía, tôi cho cô một cuộc sống tốt, cho cô bước vào xã hội thượng lưu, mà cô chỉ cần không nghe không hỏi chuyện của tôi là được, giao dịch này là công bằng.”
“Anh coi hôn nhân là giao dịch sao?”
Tiêu Cận Ngôn vẫn thờ ơ như trước: “Nếu không phải lấy người mình yêu, thì lấy ai cũng vậy, chẳng lẽ cô Ngô yêu tôi ư?”
“Em…”
“Tổng cộng chúng ta mới gặp nhau ba lần, mỗi lần còn chưa đầy một giờ, cô Ngô chọn lấy tôi vì cô cũng thích quyền lực, địa vị và tiền bạc của tôi, thứ có thể thỏa mãn mọi thói hư vinh của phụ nữ, chỉ gặp một giờ liền nói yêu tôi, cô tin được không?”

“…”
“Yêu cầu của tôi đối với cô rất đơn giản, nhưng cô không thể làm được vậy thì tốt hơn hết nên chấm dứt tại đây.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Một lát nữa trợ lý của tôi sẽ đến đưa cô về, chúng ta dừng lại ở đây, thư ký Trần, đi thôi.”
Trần Phán vội vàng chạy theo: “Chủ tịch Tiêu, để tôi lái xe!”
Hai người bước ra khỏi tiệm đồ cưới, bên ngoài trời đang mưa rất to, có lẽ trong một lúc sẽ không tạnh ngay được.
Tiêu Cận Ngôn cúi đầu liếc nhìn chân cô ta, cau mày: “Sao lại bị như vậy?”
“… Chạy trên giày cao gót, tôi bị trẹo chân.”
“Có muốn đi bệnh viện không?”
Trần Phán rụt cổ: ” Chủ tịch Tiêu, tôi sẽ bị đuổi việc sao?”
Tiêu Cận Ngôn khinh thường chế nhạo: “Trong thời gian thực tập, chỉ có thể nói là rút lui, nhân viên chính thức mới là đuổi việc.”
“Ồ, vậy thì tôi sẽ bị khuyên rút rui sao?”
“Cô nghĩ sao?”
Trần Phán có chút ấm ức: “Tôi nghĩ sẽ bị như vậy.”
“Ừm, khá tự giác.”
“Chủ tịch Tiêu… hôm nay cũng coi như là ngày làm việc của tôi có đúng không?”
“Ừm, tôi sẽ cho cô tiền lương trong một ngày này.”
“Không phải chuyện đó.” Trần Phán nói khẽ: “Vậy chân của tôi… có được tính là tai nạn lao động không?”
Tiêu Cận Ngôn tức giận cười nói: “Muốn bắt chẹt tôi à?”
“Không, không, sao tôi dám! Tôi chỉ nghĩ tôi rất đáng thương, mới ngày đầu tiên đi làm đã đụng mặt ông chủ và vợ tương lai của ông chủ, còn bị trẹo chân, nếu công việc không còn mà phải tự mình đến gặp bác sĩ… tôi thực sự không có tiền.”
Tiêu Cận Ngôn nghe xong có chút không kiên nhẫn: “… Cô nói nhiều quá.”
“Dù sao thì, tôi cũng sắp bị đuổi việc rồi… À không, tôi bị khuyên rút lui, tôi cũng không sợ làm mất lòng ông chủ nên tôi cứ nói tùy ý.


Chủ tịch Tiêu, có phải giới thượng lưu kết hôn đều đơn giản và thô lỗ như vậy không? Chọn người nào cũng được, miễn là đáp ứng đủ yêu cầu, còn yêu hay không yêu, thích hay không thích thì không quan trọng, đều có thể lập tức kết hôn ư?”
Tiêu Cận Ngôn lấy điện thoại ra, ấn ấn một lúc sau đó trả lời: “Tôi không biết những người khác như thế nào, nhưng tôi là như vậy.”
“Vậy thì trong đời anh đã từng yêu ai chưa?”
“… Hỏi thừa.”
“Vậy tại sao không kết hôn với cô gái mà anh thích?”
Tiêu Cận Ngôn trừng mắt nhìn cô ta: “… Cô học đại học chuyên ngành gì?”
“Tôi? Tôi học chuyên nghành trợ lý!”
Anh hừ lạnh: “Tôi còn tưởng cô học chuyên ngành hát tướng thanh.”
“Hahaha tôi đã tham gia vào một câu lạc bộ hát tướng thanh và giành được giải nhất trong chương trình của tổ ngôn ngữ trong bữa tiệc mừng năm mới của trường chúng tôi!”
“…Ồ, thật lợi hại.”
“Haha, chủ tịch Tiêu, tôi nghĩ anh khác với vừa rồi đấy.”
“Tại sao lại khác?”
Trần Phán sờ cằm nói: “Theo quan sát của tôi, hình như anh có hai tính cách, một tính cách rất trưởng thành và ổn định, tính cách khác lại rất ngây thơ hấp tấp.”
“Ồ?”
“Khi nói chuyện với cô Ngô, hoặc khi làm việc thì giống như một tảng băng vậy, nếu đến gần anh thì sẽ chết cóng.

Nhưng khi nói chuyện với chị vừa rồi, anh lại vô cùng ngây thơ và hấp tấp, giống như hai người khác nhau vậy…”
Tiêu Cận Ngôn sững sờ một lúc, nhưng không nói gì.
Trần Phán vẫn còn đang lảm nhảm: “Nhưng tôi nói chuyện cùng anh một lúc thì nhận ra anh chỉ đang giả vờ lạnh lùng, bản thân anh vẫn luôn là một người hiền hòa.


Đúng rồi, chủ tịch Tiêu, chúng ta có cần chờ cô Ngô đi cùng không?”
“Không cần chờ, bây giờ đi luôn.”
“Ồ, vậy tôi sẽ lái xe.”
“Không cần, tôi đã gọi người lái xe rồi.”
Tài xế cách đó không xa đã tới, vừa lên xe liền không khỏi nuốt nước miếng.
Maybach!
Anh ta chưa bao giờ lái một chiếc xe tốt như vậy.
“Tòa nhà tập đoàn Tân Phong.” Tiêu Cận Ngôn báo địa chỉ và bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trần Phán cũng theo lên xe, ngày mưa nhiều đoạn đường tắc nghẽn, trên phần mềm định vị các tuyến đường đều là cảnh ùn tắc đáng sợ.
“Ừm, tôi biết một con đường nhỏ thường ngày không có người qua lại, hắn là sẽ không bị tắc.”
Tiêu Cận Ngôn khẽ mở mắt tò mò nhìn cô ta.
Trần Phán vỗ ngực: “Chủ tịch Tiêu đừng lo lắng, hiện tại tuy rằng tôi không sợ gì nữa nhưng rất muốn cùng anh đến công ty càng sớm càng tốt để đến phòng nhân sự làm thủ tục về tai nạn lao động! Nếu đến muộn thì họ sẽ nghỉ mất!”
Tiêu Cận Ngôn hoàn toàn không nói nên lời, quay đầu tiếp tục chợp mắt.
Trần Phán coi như anh đồng ý, ngồi trên ghế lái phụ và chỉ đường cho tài xế.
Rẽ qua vài lần, thực sự đi đường tắt đến Tòa nhà Tập đoàn Tân Phong.
Tài xế sửng sốt: “Được nha em gái, còn quen đường hơn cả tôi.”
Trần Phán cười khúc khích.
Trở lại công ty, Tiêu Cận Ngôn trực tiếp đến phòng làm việc của mình, Trần Phán tự giác đến phòng nhân sự xin từ chức, đương nhiên trước khi từ chức phải làm thủ tục tai nạn lao động.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, cô ta thận trọng đi tới văn phòng chủ tịch: “Chủ tịch Tiêu?”
Tiêu Cận Ngôn hình như đang xem xét ví tiền của mình, khi thấy cô ta đi vào, anh luống cuống một chút, nhanh chóng đóng chiếc ví lại rồi để sang một bên, cau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đây là đơn xin từ chức của tôi, còn có hợp đồng tai nạn lao động, anh vui lòng ký cho tôi.”
Hai tờ giấy được đưa đến bàn của anh.
Mọt hàng chữ khải nhỏ nhắn, trông vô cùng đẹp.
…Tô Cẩm Tinh cũng viết chữ khải rất đẹp, lúc đó anh vẫn hay giám sát cô luyện thư pháp hàng ngày.

Tại buổi phỏng vấn hôm đó, không có ứng viên nào mà anh hài lòng.
Nhưng chữ viết tay trên sơ yếu lý lịch này ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh.
Trong xã hội hiện đại, về cơ bản người ta chỉ sử dụng điện thoại và máy tính để đánh máy, chữ viết tay rất hiếm, ngày thường cũng không dùng đến, chưa nói đến việc luyện viết chữ là rất khó.
“Cô có biết tại sao hôm đó tôi lại chọn cô làm thư ký không?”
Trần Phán bối rối: “… Tôi không biết.”
“Bởi vì chữ viết tay của cô rất tốt.”
“Hả?”
Trần Phán ngạc nhiên, không nhìn vào bằng cấp học vấn hay kinh nghiệm làm việc mà nhìn vào chữ viết tay sao?
“Ở lại đi, tiền lương của cô sẽ tăng gấp đôi.” Tiêu Cận Ngôn trực tiếp cho tài liệu trên bàn vào máy hủy giấy: “Có muốn không?”
Làm sao có thể không muốn chứ?
Trần Phán ngây ngẩn cả người: “Muốn, muốn!”
“Nhưng phải đáp ứng tôi ba yêu cầu.”
“Chủ tịch Tiêu, mời anh nói!”
“Đầu tiên, mỗi ngày phải giao một bản viết tay của báo cáo công việc của cô cho tôi.”
“Được rồi! Anh thích lối chữ khải nhỏ, tôi sẽ viết!”
“Thứ hai, tôi sẽ cho cô ba ngày nghỉ ngơi, mặc kệ cô dùng biện pháp gì, tôi cũng không muốn người khác nói tôi đã chọn một người tàn tật làm thư ký, tôi sẽ không dùng người như vậy.”
“Được, không có vấn đề gì! Tôi hứa sau ba ngày sẽ có thể đi lại bình thường.

Còn điều thứ ba thì sao?”
“Thứ ba …” Tiêu Cận Ngôn do dự một chút: “Cô và cô ấy nhất định phải duy trì một mối quan hệ tốt, nếu cô ấy có khó khăn gì, hoặc là chuyển nhà, cô phải nói cho tôi biết.”
Trần Phán chớp mắt: “Cô ấy là ai?”
Cô ta vừa hỏi thì đã phản ứng kịp, nhanh chóng bịt miệng, gật đầu như gà mổ thóc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.