Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 19: Tôi Nói Mời Anh Cút Đi Cho


Đọc truyện Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc – Chương 19: Tôi Nói Mời Anh Cút Đi Cho


Ánh mắt của Tiêu Cận Ngôn lướt qua khuôn mặt của Diệp Lăng Phong hai lần, đoạn lại dời mắt về phía Tô Cẩm Tinh, bỗng nhiên bật ra một tiếng cười châm chọc: “Tô Cẩm Tinh, cô cũng giỏi lắm, tìm được một chỗ dựa mới nhanh nhỉ?”
Tô Cẩm Tinh muốn giải thích: “Không phải anh hiểu lầm cái gì rồi…”
“Tôi hiểu lầm?” Tiêu Cận Ngôn nói: “Luật sư Trương gọi điện thoại bảo tôi nhanh đến bệnh viện một chuyến, nói là cô không còn sống được bao lâu nữa.

Cô tự nhìn lại bản thân hiện tại đi, không phải còn êm đẹp sao, lại có hơi sức để liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác nữa.”
Biểu cảm của Tô Cẩm Tinh trở nên tối đi: “Tiêu Cận Ngôn, anh có thể đừng giảng mấy đạo lý đó không?”
“Tôi đến đây không phải để giảng đạo lý với cô.”
“Vậy anh đến đây làm gì?”
“Tôi là đến xem thử, luật sự Trương bảo cô sắp chết rồi, thì cuối cùng có phải cô chết thật rồi không, hay là… vẫn là trò cũ, căn bản chỉ diễn xiếc gạt tôi thôi.”
Tô Cẩm Tinh bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi: “Thật ra tôi… Quên đi, anh thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như vậy đi.”
Cô thật sự chán ghét việc mỗi ngày phải sống qua bằng việc giải thích rồi.
Những ngày như thế, cô sống hết năm năm, thật sự là đủ rồi.
Ngày nào cô cũng phải giải thích về tình cảnh của vụ tai nạn xe năm đó cho anh ta, giải thích với anh ta rằng căn bản mình không liên quan gì đến chuyện đó, sau lại phải giải thích là bản thân bị bệnh, nhưng có lần nào Tiêu Cận Ngôn từng tin tưởng chưa?
Tất cả những lý do đó, đều chỉ là vô ích.
Trong lòng anh ta đã tự nhận định trước mình là một kẻ lừa đảo, vậy cho dù cô có cố gắng đến mức nào, cũng không có cách thay đổi dù chỉ một chút.
“Tô Cẩm Tinh, tôi hỏi cô, đứa bé đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Cẩm Tinh cười khẩy một tiếng: “Tôi nói thì anh sẽ tin sao?”
“Trước tiên cô cứ nói thử xem.”
“… Sáu năm trước, sau khi vụ tai nạn kia xảy ra, tôi phát hiện bản thân mình mang thai.

Lúc đó căn bản là anh không nghe tôi lấy nửa lời, tôi chỉ có thể ra nước ngoài sinh đứa bé.

Nó vừa sinh thì bị ung thư máu, cần phải ở lại bệnh viện, tôi không đưa nó về nước được.”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Ra vậy.”
Rõ ràng là không tin.
Tô Cẩm Tinh bỗng nhiên có chút hối hận, rõ là có giải thích cũng không được gì, vì sao còn phải giải thích nữa?
Không phải là tự rước lấy nhục sao?
“Ban nãy tôi ở ngoài cửa đã nghe hết rồi, cô quen với tên đàn ông này sáu năm, tổng cộng 2192 ngày.

Sau khi đứa bé kia bị bệnh thì cô về nước, có phải đứa bé kia ở nước ngoài cũng là do tên đàn ông này chăm sóc không?”
“Đúng là tôi đã chăm sóc cậu bé.” Diệp Lăng Phong vẫn luôn không để ý đã không nghe nổi nữa, chủ động nói: “Xin chào Chủ tịch Tiêu, nghe danh đã lâu.

Giới thương nghiệp vẫn luôn nói về huyền thoại là anh, nói anh đã sáng lập một đế quốc thương nghiệp chỉ trong hai năm ngắn ngủi, nhưng hôm nay gặp rồi tôi mới biết có vẻ hơi có tiếng không có miếng đấy.


Hẳn là anh rất tài giỏi trên thương trường, nhưng khi ở trên phương diện tình cảm, anh đúng là khiến người ta thất vọng!”
Tiêu Cận Ngôn cười lạnh một tiếng: “Quý ngài này đây, tôi là người như thế nào cũng chưa đến lượt một người xa lạ đánh giá đâu.”
Tô Cẩm Tinh thấy thế thì vội vã giãy dụa ngồi dậy, miệng vết thương được băng bó trên một tay thoáng nhói lên, tay kia cô khẽ đẩy Diệp Lăng Phong một phen: “Giám đốc Diệp, cảm ơn anh đã có thể đến thăm tôi.

Anh cứ về trước đi, đây là chuyện của chính tôi, tự tôi xử lý là được rồi.”
Bản thân là một luật sư, Diệp Lăng Phong vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh của mình, ban nãy không kìm lời được là cũng vì anh ta thật sự không nhìn nổi cảnh Tô Cẩm Tinh bị ép chẳng còn được lùi nữa.
Nhưng anh ta cũng tự hiểu được, rằng dù sao mình cũng chỉ là một người ngoài.

Có một số chuyện, anh ta không có quyền nói thêm được gì nữa.
Anh ta vỗ vỗ vai của Tô Cẩm Tinh, an ủi cô: “Vậy em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, bên phía sắp nhỏ em không cần quan tâm, anh sẽ lo liệu thỏa đáng.”
“Được, cảm ơn…” Một tiếng cảm ơn vừa mới ra đến miệng, Tô Cẩm Tinh bỗng nhiên nhớ đến lời ban nãy của anh ta, thế là câu “cảm ơn” sau đó bị cô nuốt lại vào miệng.
Diệp Lăng Phong nhận ra sự xấu hổ của cô, hơi nhếch môi một cái: “Không có gì đâu, rồi sẽ ổn thôi, em đừng ép buộc bản thân mình quá.

Còn nữa, dù là một người bạn hay là một luật sư, anh vẫn phải nhắc nhở em một câu.


Em mau ly hôn đi, nếu cần sự trợ giúp trên pháp luật, em có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”
Tô Cẩm Tinh gật gật đầu: “Được.”
Lúc Diệp Lăng Phong đi ra ngoài, Tiêu Cận Ngôn vẫn còn đứng thẳng tắp ở cửa, không dịch đi lấy nửa bước.
Chẳng biết là người này đang phân cao thấp với ai nữa.
“Chủ tịch Tiêu, phiiền anh đi qua giúp cho.” Diệp Lăng Phong nói.
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày đã, mắt cứ dõi chằm chằm theo người kia một phen, cuối cùng mới nhích qua bên cạnh một bước nhỏ.
Diệp Lăng Phong nghiêng người lách qua, cuối cùng cũng ra khỏi phòng bệnh.
Tô Cẩm Tinh nhìn theo Diệp Lăng Phong rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trở lại tựa người vào thành giường.

Vết thương ở trên ngực cô càng ngày càng đau, hẳn là tác dụng của thuốc gây tê sắp hết rồi, nên cơn đau từ từ trở nên càng khủng khiếp hơn.
“Sao đây, không nỡ?” Tiêu Cận Ngôn nói một câu không mặn không nhạt: “Người đã đi rồi, còn chưa ngắm đủ sao?”
Tô Cẩm Tinh nhíu mày, nhắm mắt lại.

Đợi cơn đau này qua rồi, cô mới yếu ớt nói: “Là chưa ngắm đủ, đã vừa lòng chưa?”
“A.” Tiêu Cận Ngôn cười lạnh một tiếng: “Cuối cùng cũng thừa nhận rồi sao?”
“Thừa nhận cái gì?”
“Đứa bé kia, là thằng con hoang của gã đó, đúng không? Thời gian khá hợp lý.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Sao một người đàn ông có thể giúp người khác nuôi một đứa con, còn nuôi đến tậm năm năm? Trừ khi đó là con của chính người đó, nên gã mới có thể quan tâm như vậy!”
“…”
“Cùng một vở diễn, cứ đi diễn lại bao nhiêu năm nay, dùng những cái cớ vụng về để gạt tôi đến.


Lần trước chỉ dùng ly hôn để ngụy trang thôi, lần này là gì nữa, không sống được lâu nữa? Hay là cô từng sinh cho tôi một đứa con?”
“Tô Cẩm Tinh, tôi còn thật sự coi trọng cô…”
“Mời cút đi.”
Tiêu Cận Ngôn sửng sốt một chút: “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói, mời anh cút đi cho!” Tô Cẩm Tinh chỉ về phía cửa lớn của phòng bệnh: “Không phải anh đến để xem thử tôi chết chưa hay sao? Bây giờ anh thấy rồi phải không? Tôi chẳng những không chết, còn sống khỏe sống mạnh, lại có thể liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác, thậm chí là sinh con cho người đàn ông đó rồi lừa anh nó là con của anh.

Không phải tất cả những đáp án này đều là thứ anh muốn sao? Biết rồi thì cút ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Tiêu Cận Ngôn sửng sốt chừng vài phút vì bị cô mắng cho một trận.
Anh ta đã quen với Tô Cẩm Tinh của mấy năm trước rồi, cô luôn luôn thản nhiên: Nói chuyện thản nhiên, mỉm cười thản nhiên, ngay cả giải thích hay lấy lòng cũng là thản nhiên, chưa bao giờ cô kích động như thế này.
Ban nãy lúc tới đây, anh ta hầu như đạp gần hỏng cả chân ga.
Luật sư Trương nói, Tô Cẩm Tinh có một đứa con năm tuổi đang cần phẫu thuật.
Năm tuổi, vậy nói cách khác, là mang thai vào sáu năm trước.
Sáu năm trước… chính là năm ba mẹ anh ta gặp chuyện không may đó, vậy đứa bé này có thể thật sự là của anh ta…
Nếu thật sự là của anh ta…
Gã còn nói, Tô Cẩm Tinh cười rộ lên rất đẹp.
Bỗng nhiên Tiêu Cận Ngôn cảm thấy bản thân thật sự buồn cười.
Rõ ràng lòng anh ta biết rõ Tô Cẩm Tinh đã lừa gạt mình hết lần này đến lần khác, nhưng khi bản thân nghe được tin tức của cô, bản thân vẫn không kìm được mà chạy đến đây..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.