Bạn đang đọc Con Đường Tình Yêu Của Những Siêu Quậy: Chương 7
haiz đồ ăn ngon nhưng mà không khí không được trong lành lắm thì phải_ Mai
– ừ cần dọn ngay_ N.nhj
– chị Mai à ba mẹ sắp tới rồi hay chị đợi ba mẹ tới rồi ăn_ Ngọc Anh
– tôi chỉ có ba không có mẹ, mẹ tôi mất lâu rồi, giờ tôi chỉ có dì ghẻ thôi_ Mai
– chị sao gọi mẹ em là dì ghẻ mẹ em cũng là vợ của ba mà _ Ngọc Anh to tiếng
– nhưng bà ấy không phải mẹ đẻ ra tôi và cũng không phải là người luôn tôi lớn hơn nữa là vợ hai của ba tôi chẳng phải là dì ghẻ thì là gì_ Mai
– chị được mẹ tôi làm dì ghẻ là phước lắm rồi đó chị đừng có mà lắm chuyện
– tôi không cần người mẹ đó, bà ta coi tôi là cái gì trong ngôi nhà đó, coi tôi như không khí, tôi hận bà ta_ Mai mất bình tĩnh nói
– Mai sao con lại nói dì con như vậy_ Ba Mai đi vào lớn giọng
– con chỉ nói sự thật thôi_ Mai
– ba à chị Mai thật quá đáng chị ấy nói con và mẹ không ra gì, chị ấy nói con không sao nhưng chị ấy nói mẹ là hồ ly tinh là kẻ mặt dày là người vô liêm sỉ_ Ngọc anh
– Ngọc anh cô đừng thêm dầu vào lửa nữa_ N.nhi
– tuy dì không phải mẹ ruột con nhưng cũng là vợ của ba mà
– vợ hai của ba chứ không phải mẹ con là bà ấy và con của bà ta cướp ba từ khi có hai mẹ con bà ta ba có quan tâm, yêu thương con như lúc trước mẹ còn sống, từ lúc mẹ mất đã lần nào ba đưa con đi chơi, ba còn ngày nào đi làm về cũng hỏi con học hàng thế nào, rồi mỗi tối chúc con ngủ ngon dù có bận tới đâu, đưa con đi ăn vào cuối tuần bây giờ ngoài công việc ra ba chỉ quan tâm tới 2 mẹ con bà ta người ngoài nhìn vào tưởng rằng cô ta là con ba còn con là đứa con rơi đó, con hận bà ấy bà ấy là kẻ phá hoại tất cả của con_ Mai
Chát_ ba Mai tát Mai một cái
– sao con lại nói dì con như vậy con…
– từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên ba đánh con cũng là lần đầu tiên có người tát con, nếu như là ba trước kia dù con có gây ra chuyện gì ba cũng không bao giờ đánh con cùng lắm là ba la mắng con còn bây giờ ba vì bà ấy mà đánh con, người ba mà con yêu thương kính trọng đâu mất rồi là họ lấy mất của con rồi_ Mai xong chạy vụt đi
– Mai Mai_ N.nhi gọi, chạy theo Mai còn ba Mai đứng đó ông khóc là ông quá vô tâm chăng đúng từ ngày vợ ông mất ông chỉ mải lo công việc, ông lấy bà Lan về chăm sóc cho Mai nhưng lại không quan tâm Mai như trước
Mai chạy đi, chạy mãi cuối cùng chạy tới bờ sông rồi ngồi sụp xuống đó khóc, N.nhj chạy đứt hơi theo sau Mai, ngồi xuống bên cạnh cho Mai tựa vào vai mà khóc như mọi khi
– khóc đi khóc hết rồi lại thôi, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi mà_ N.nhj