Con Đường Tình Yêu Của Những Siêu Quậy

Chương 37


Bạn đang đọc Con Đường Tình Yêu Của Những Siêu Quậy: Chương 37


– tao ra ngoài mua quyền sách, hôm qua tao xem trên mạng thấy siêu thị này có bán mấy quyển sách kinh tế mà mình cần giờ tao tới mua_ Ngọc Nhi quấn khăn sỏ giày chuẩn bị đi ra ngoài
– nhưng mà ngoài trời lạnh lắm đó hay là để tao đi với mày_ Mai lo lắng thời tiết thí lạnh hơn nữa Mai không yên tâm để nhỏ ra ngoài một mình
– thôi tao tự lái xe ra đi được rồi, tao đi nhanh rồh về yên tâm đi
– thôi được rồi mày đi nhanh về nhanh đó
– tao biết rồi đi đây muốn ăn uống gì không tao mua cho
– ừ có thì mua mấy bịch snack, bắp rang bơ với nước là ok
– biết mà đi đây
Ngọc Nhi tự lái con xe của bác hai tặng đi thường thì nó ít đi xe hơi chủ yếu là xe ga hoặc đi bộ, ngoài trời hôm nay rất lạnh còn lạnh hơn hôm qua nữa, nhanh chóng lái xe tới siêu thị MT tìm chỗ đậu xe. Ngoài trời cũng mưa lất phất mà nhỏ quên mang ô theo, cũng may có mũ đỗ xe xong nhỏ chạy nhanh vào cửa mà không nhìn và thế là

Á ááá- hai cô gái đâm vào nhau, tình hình là Ngọc Nhi bị ngã xuống một bậc thang, chân phải trà mạnh vào mặt đất đau không đứng dậy được, còn cô gái kia có vẻ khá hơn chỉ ngã nhẹ
– Uyển Dung em không sao chứ_ chàng trai đi cùng cô lo lắng và chàng trai đó không ai khác chính là Phong
– em không sao, a cô có sao không_ Uyển Dung nhẹ nhàng trả lời nhìn thấy Ngọc Nhi ngã cô chạy tới đỡ_ Ngọc Nhi, bạn không sao chứ, để mình đỡ bạn_ Dung vừa nói vừa lấy tay đỡ Ngọc Nhi dậy nhưng bị Ngọc Nhi hất tay ra không may là nhỏ Dung đứng gần bậc thang nên suýt ngã may là có Phong đở kịp
– không_ trả lời cụt ngủn
– cô có cần làm thế không đã đâm vào người khác người ta có ý tốt lại xô người ta_ Phong bức xúc với việc làm cho Dung sắp ngã
– đâu phải lỗi mình tôi, tôi không cần
– cô
– thôi bỏ đi anh dù sao mình cũng sai mà, Ngọc Nhi tôi thấy chân bạn đau thì phải có cần tôi giúp không
– không_ Nói rồi nhỏ đi vào trong với cái chân đau nhưng vẫn không một tiếng kêu la hay nhăn mặt, Phong đứng nhìn theo cũng thầm nghĩ” đau mà không kêu cũng không nhăn mặt cũng giỏi lắm” rồi cả hai cùng bước vào trong. Ngọc Nhi vào nhà vệ sinh xem cái chân đau của mình, nó đang chảy máu chảy khá nhiều, nhanh chống lấy bông ra thấm máu và chiếc khăn tay trong balo ra băng bó tạm vết thương, vết thương ngày càng đau. Cố gắng những bước đi bình thường nhất ra khu bán sách chọn những quyển sách mình cần cũng gần đủ, lại gặp nhỏ Dung và Phong, nhỏ kêu Phong cứ đi chọn sách mình cần. Phong sang giá sách khác, chỉ còn mình Ngọc Nhi và nhỏ Dung ở giá sách bên này
– chân bạn ổn chứ
– nói nhiều_ Ngọc Nhi lấy quyển sách mình cần và đang bước sang giá khác
áááá” nhưng chưa đi được mấy bước thì tiếng hét của Dung làm Ngọc Nhi phải quay lại, một đống sách trên giá rơi xuống người Dung, Ngọc Nhi bước lại gần cũng bị cuốn sách rơi chúng chân đau làm cô phải vịn vào giá sách cùng lúc Phong cũng chạy sang thấy thế chạy vào hỏi thăm Dung
– Dung em không sao chứ, em thấy sao rồi
– không sao chỉ thấy vai hơi đau thôi
– Ngọc Nhi cô cố ý làm rơi đống sách này đúng không
– why?

– vì vụ lúc nãy ở ngoài cửa đúng không
Ngọc Nhi nhếch môi cười cô mà phải làm những chuyện bỉ ổi thế sao, cô đâu có rảnh
– tôi không rảnh_ Ngọc Nhi nói rồi ôm mấy cuốn sách quay gót đi
– cô thật là độc ác
– thôi anh đừng trách cô ấy là tại em không chú ý thôi
Ngọc Nhi nghe rất rõ câu Phong nói độc ác cô mà là người độc ác đã dùng võ hạ cô ta rồi cần gì làm mấy trò hại lão này làm gì. Mua thêm mấy thứ cho Mai nữa Ngọc Nhi ra thanh toán lại gặp nhỏ Dung và Phong, Ngọc Nhi không nói gì mặc cho ánh mắt Phong nhìn mình không mấy thiện cảm, tới khi ra ngoài bãi xe vẫn gặp
Về tới nhà chân đi hơi khập khiễng, Mai thấy vậy liền hỏi
– chân mày sao thế còn chảy cả máu nữa kìa, mau vào đây tao coi nào
– không nặng lắm
– rốt cuộc chân mày bị sao vậy sao lại thành ra như vậy
– tao không mang ô chạy vội vào cửa đúng lúc nhỏ Dung cũng chạy vào thế là ngã và thành như thế này, sau đó thì gía sách tao và nhỏ đó đứng bị đổ sách rơi vào chân tao còn nhỏ hứng cả người mày thấy tao có ác không khi làm rơi đống sách để trả thù

– mày làm rơi đống sách không có đâu mày có bao giờ làm mấy việc hại não tốn thời gian như vậy có thì cho nó một trưởng là ok
– hj_ Ngọc Nhi cười nhẹ chỉ Mai là hiểu mình nhất
– xong chắc đau tới mấy ngày
– kệ nó
– à vừa Hương gọi cho tao bảo là Vân bị ốm nghe vẻ nặng đó
– vậy hả, đang nằm viện hả
– ừ
– vậy chiều đi thăm nhỏ
– ok, tao bảo Đan Linh rồi tiện khám chân mày xem sao


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.