Đọc truyện Con Đường Tìm Hạnh Phúc Của Nữ Phụ – Chương 3: Baba Đẹp Khuynh Thiên
Tiểu Điềm đang đánh răng, nhưng sực nhớ, không biết khuôn mặt của mình ra sao, ngậm cây đánh răng chạy ra phòng ngủ đem cái ghế vào bắt lên nhìn gương. Tiểu Điềm đã không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì yêu chết bản thân không muốn buông cái gương ra luôn.
Nhìn xem nhìn xem, ai trong gương kia mà đáng yêu quá, tóc búp bê ôm vào gương mặt bầu bĩnh, làn da mịn màng trắng bóc, và … dính toàn bọt. Thiên a, cô quên mất mình còn chưa có đánh răng rửa mặt xong. Baba Tinh Thiên Kỳ đang ở dưới nhà chờ cô xuống ăn sáng nữa nha, phải nhanh thôi, bao tử cô cũng đang réo gọi rồi.
Tiểu Điềm rửa mặt với tốc độ ánh sáng một kilômét trên giây, với tay lấy khăn lau mặt đã được đặt sẵn bên cạnh vừa lau mặt vừa tiếc nuối nhìn khuôn mặt dễ thương trong gương. Cô là tác giả mà, nên biết rõ khuôn mặt của Tinh Tiểu Điềm ra sao, nhưng cô vẫn thấy luyến tiếc rời đi a.
Ayza, đói bụng quá, phải ăn no trước rồi tính sao. Tiểu Điềm nhanh tuột xuống và đem ghế về chỗ cũ, phóng nhanh khỏi phòng đi xuống cầu thang.
Nhìn sơ ngôi nhà cô sẽ sống sắp tới, ừm cũng không tệ, không gian phối hợp rất hài hòa.
Từ đâu đó lại vang lên âm thanh thánh thót.
“Ọt ọ … Ọt Ọt..”
Tiểm Điềm lấy tay xoa xoa bụng, thiệt sự là cô rất đói rồi, nải giờ làm dáng, đi thanh cao tao nhã đánh giá căn nhà đẹp cho nó ấn tượng tí. Nhưng mà giờ chịu hết nổi rồi, phải ăn liền thôi không cô sẽ chết vì đói mất.
Tiểu Điềm chạy nhanh đến phòng bếp, mùi thơm đồ ăn nứt mũi bay ra. Cô kiềm chế không được, đẩy cửa bay thẳng vào phòng, một cảnh tượng đẹp lóa mắt xuất hiện.
đôi lời tác giả: nhà ta có khách r, tối hoặc mai ta lại làm típ nha.. hihi, k biet cảnh tượng lóa mắt gì nhỉ.. ai đoán thử xem…
*khuynh thiên:
nghĩ đen: nghiêng trời, nghĩa bóng:
động trời.
Trên bàn, những dĩa đồ ăn toả sáng hào quang chói lóa mắt cô, hít sâu một hơi mùi thơm đầy khoang mũi. Tiểu Điềm thèm thuồng chảy nước miếng, cô phóng nhanh đến chỗ ghế của mình cực nhọc leo lên ngồi. Khi yên vị rồi mới phát hiện có người đang nhìn mình chằm chằm, cô theo bản năng ngước đầu lên nhìn lại. Nhưng khi nhìn xong rồi, thì nước miếng của Tiểu Điềm lại đua nhau chảy ra. Là baba nha, baba còn đẹp chói sáng hơn mấy dĩa đồ ăn nữa.
Baba đang đeo một cặp mắt kính màu vàng, sau cái mắt kính là một đôi mắt xếch đầy sắc bén, con ngươi màu xanh sâu thẳm nhìn không thấy đáy. Lông mi cong dài và dày như cánh bướm, cái mũi cao, thon gọn nằm cân xứng giữa khuôn mặt. Bên dưới là đôi môi hồng, căng mộng đầy quyến rũ. Cộng với mái tóc bạch kim càng làm cho khuôn mặt cương nghị đẹp trai của baba càng thêm loá mắt người nhìn. Ôi, cũng loá mắt chó của cô luôn rồi. Nhưng sao cô càng nhìn càng không thấy đủ a, Tiểu Điềm chốc lát ngước nhìn baba Tinh Thiên Kỳ, chốc lát lại nhìn đồ ăn, chốc lát lại ngước nhìn Tinh Thiên Kỳ, chốc lát lại nhìn đồ ăn. Tiểu Điềm thiệt rất muốn nhìn baba gần hơn nữa, cô tuột nhanh xuống ghế chạy qua ngồi bên cạnh Tinh Thiên Kỳ. Đúng là ngồi gần nhìn tốt hơn, da mặt baba rất mịn nha, trắng nữa, lỗ chân lông không thấy luôn. Càng nhìn càng thích nha.
Còn Tinh Thiên Kỳ, hắn nghi hoặc, thất thần nhìn Tiểu Điềm. Không phải bình thường con bé đều lạnh nhạt lắm sao, khi ăn cơm cũng chỉ rủ hắn cho có lệ rồi tự mình ăn cơm sao, ăn rồi im lặng về phòng, lúc nào cũng dùng bộ mặt liệt như tảng băng ngàn năm đó với hắn, hắn còn nghĩ con bé bị vô cảm đi. Sự thật thì hôm nay con bé chứng minh cho thấy rồi, may thay con bé không sao. Chắc có lẽ là do hắn điển trai hào hoa phong nhã luôn chăm sóc tỉ mỉ lo lắng quan tâm chu đáo quá cho con bé nên nó thay đổi đi. Nghĩ như thế nên hắn bình tĩnh lại, quay nhìn Tiểu Điềm, thì thấy cô đang ngồi bên cạnh hắn, khoé môi chảy miếng nhìn hắn thèm thuồng. Tinh Thiên Kỳ không tin vào mắt mình cố chớp chớp mắt nhìn kỹ, thì Tiểu Điềm đã lấy tốc độc sét đánh lau đi khoé miệng, và dùng ánh mắt ngập nước ngây thơ trong sáng vô tội nhìn hắn. Chưa kịp để Tinh Thiên Kỳ còn đang nghi hoặc nói gì thì Tiểu Điềm đã lên tiếng trước.
“Baba sớm, hihi,baba mau ăn sáng thôi, con đói quá rồi nè!”
“Tiểu Điềm, chín giờ rồi, sớm gì nữa. Ừm, thôi mà con ăn cơm đi, baba cũng đói rồi!”
Baba Tinh Thiên Kỳ bỏ qua nghi ngờ của mình, lấy dĩa đồ ăn bên kia bàn qua cho Tiểu Điềm, rồi ngồi xuống cắt bít tết ăn tao nhã. Tiềm Điềm bên cạnh nhìn sang thầm than, “người đẹp đúng là người đẹp, ăn mà cũng đẹp nữa”. Cô có hay không nên lập kế hoạch ăn đậu hũ của baba hay không ta, dù cô là một người không thích incest lắm, nhưng mà ai kêu baba đẹp quá làm chi cho cô nổi sắc tâm a.