Đọc truyện Con Đường Theo Đuổi Nam Thần – Chương 69: Ngoại truyện 1
1. Đăng ký kết hôn.
Ngày ấy từ Tân Giang quay về, vừa ra khỏi sân bay, Thẩm Trường An dẫn Lục Chi Ưu đến thẳng cục dân chính.
“Nhanh thế?” Lục Chi Ưu kinh ngạc hỏi anh.
“Nhanh hả?” Thẩm Trường An nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô.
Lục Chi Ưu cong môi.
A~ hóa ra bác sĩ Thẩm còn gấp hơn cả cô nha~
Đến cục dân chính, anh và Lục Chi Ưu ngồi chờ, trước bọn họ là một đôi sắp trở thành vợ chồng.
Cô gái cứ liên tục quay đầu nhìn Lục Chi Ưu, cô ấy cứ cảm thấy bọn họ trông rất quen.
Sau vài giây.
“Chồng ơi chồng, đây không phải là Lục Chi Ưu và Thẩm Trường An ư?”
“Ừ, đúng rồi” Người đàn ông quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng khác với cô gái, anh ta tỏ ra lạnh nhạt hơn.
“Má ơi, Thẩm Trường An đẹp trai quá đi.” Cô gái ôm má, vẻ mặt mê đắm.
“Không được mê trai!” Người đàn ông nhéo má cô gái kia.
Có người đàn ông nào có thể chịu đựng được khi người yêu khen người đàn ông khác trước mặt mình, mặc dù anh ta cũng cảm thấy thế.
“Đúng là đẹp chết người mà!” Cô gái yếu ớt nói.
Chàng trai, “…”
“Anh cũng thấy Lục Chi Ưu rất xinh đẹp” Một lát sau, chàng trai nói.
Vẻ mặt cô gái vốn dĩ còn đang mê trai nháy mắt trầm xuống.
“Không cho anh nhìn cô gái khác”
“Thế sao em ngắm người đàn ông khác?”
“Ặc… không ngắm nữa, chồng em vẫn đẹp nhất.”
“Ừ… vợ anh cũng đẹp nhất.”
Lục Chi Ưu ngồi sau nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy như đang bị ngược, đó giờ toàn là cô ngược người ta, bây giờ lại bị ngược lại, buồn quá đi thôi.
Thẩm Trường An nghiêng đầu nhìn Lục Chi Ưu, anh vuốt tóc cô, đột nhiên tiến đến bên tai cô.
“Trong lòng anh, em mới là người xinh đẹp nhất.”
Lục Chi Ưu mở to mắt nhìn Thẩm Trường An.
Má ơi má ơi.
Hóa ra Thẩm Trường An cũng biết nói ngọt, mà lại ngọt đến bùi tai, Lục Chi Ưu đã bị giọng nói của Thẩm Trường An làm cho mê muội.
Lục Chi Ưu tựa vào lòng anh
“Trong lòng em, anh cũng đẹp trai nhất.”
Hai người nhìn nhau cười.
Rất nhanh đã đến lượt hai người.
Vì vẻ ngoài quá đẹp, hơn nữa lại là nhân vật công chúng, cho nên ngay cả nhân viên của cục dân chính không nhịn được mà mê mẩn, lén chụp thêm vài tấm hình.
“Được rồi, đầu sát lại một chút, mỉm cười nào.”
Thẩm Trường An mặc áo sơ mi trắng quần âu đen, Lục Chi Ưu mặc một cái áo sơ mi cổ rộng màu trắng.
Hai người cùng nhau mỉm cười nhìn ống kính.
“Tách”
Người chụp hình chọn góc chụp, sau đó lưu lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Ngồi trên ghế phụ, Lục Chi Ưu cầm hai quyển sổ màu đỏ, khóe môi nở nụ cười xán lạn.
Từ hôm nay trở đi, cô đã là người có gia đình.
Bà Thẩm?
Cô thích cách gọi này.
Thẩm Trường An nhìn thấy cô mỉm cười cũng cười theo.
“Vui thế à?” Anh hỏi.
“Đương nhiên, từ nay về sau anh phải gọi em là phu nhân đấy, Thẩm phu nhân, bà Thẩm? Hì hì, em đều thích.”
Thẩm Trường An thấy Lục Chi Ưu vui như thế, liền bị cô cuốn hút.
“Đúng vậy, phu nhân, vợ ơi”
“Chồng ơi ~”
Lục Chi Ưu cẩn thận bỏ giấy chứng nhận vào túi xách, cô nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy đây không phải là đường về nhà.
“Chúng ta đi đâu thế?”
Lục Chi Ưu thắc mắc.
Thẩm Trường An vừa lái xe vừa trả lời cô.
“Họp mặt gia đình.”
“Hả?”
2. Họp mặt gia đình
Thật ra tối qua sau khi Lục Chi Ưu ngủ, anh đã thông báo ý của mình cho ba mẹ và ba mẹ vợ tương lai rồi.
Ba mẹ Thẩm đương nhiên đứng về phía con mình, nhất là mẹ Thẩm, vô cùng vui vẻ, bà muốn Lục Chi Ưu làm con dâu mình không phải ngày một ngày hai.
Về phần ba mẹ Lục, sau khi gặp nhau lần trước, hai người cũng không có ý kiến gì, hơn nữa ba mẹ Lục rất hài lòng với Thẩm Trường An, quan trọng là Thẩm Trường An biết nấu ăn, còn nấu rất ngon nữa, ba Lục rất hài lòng, giống như lúc trước, vợ không vui sẽ không nấu cơm, ông phải nhịn đói, tìm con gái thì nó cũng không biết nấu, hai cha con đều đói meo.
Như thế này rất tốt, sau này vợ không nấu cơm, ông có thể chạy đến nhà con gái ăn cơm chùa, hơn nữa con rể nấu ăn không hề thua vợ mình, đương nhiên, mấy lời này, vì tuổi thọ nên ông sẽ không nói với vợ đâu.
Thẩm Trường An đưa Lục Chi Ưu đến khách sạn Tiêu Hương.
“Trong này hả?” Lục Chi Ưu đứng trước cửa một phòng bao, hỏi Thẩm Trường An.
“Ừ, đúng rồi, vào đi.” Thẩm Trường An ôm vai cô đẩy cửa phòng ra.
Vừa bước vào, Lục Chi Ưu liền thấy ngay ba mẹ Thẩm, anh hai Thẩm, và ba mẹ mình.
Không biết mẹ Thẩm và mẹ Lục đang nói gì mà cả hai người vô cùng vui vẻ.
“Tới rồi hả, mau vào.” Ba Thẩm thấy bọn họ bước vào, vui vẻ tiếp đón.
Lục Chi Ưu ngồi xuống, Thẩm Trường An ngồi bên cạnh cô.
“Chào em dâu” Thẩm Lạc Dương mỉm cười nhìn cô, vẫy tay chào.
“Chào anh Thẩm” Lục Chi Ưu cũng cười với anh.
“Thằng hai cũng nhanh thật, công phu tìm bạn gái trong nháy mắt, lại kết hôn nữa, aiz…” Thẩm Lạc Dương cảm thán.
“Ai da…”
Mẹ Thẩm ngồi bên cạnh Thẩm Lạc Dương nghe anh nói xong, liền đánh vào gáy anh.
“Mẹ, sao mẹ đánh con?” Thẩm Lạc Dương sờ cái gáy bị mẹ đánh, đúng là không hề nhẹ tay tí nào.
“Mày còn nói mà không biết ngượng, thân là anh mà kết hôn sau em trai, còn ra thể thống gì nữa, mẹ hỏi mày khi nào mới kiếm cho mẹ một đứa con dâu hả?”
Con dâu?
A… nhắc đến con dâu, trong đầu anh không khỏi nghĩ đến Hứa Kiều, cô gái trông thanh thuần là thế nhưng lại rất bạo lực, không biết vì sao mà dạo này anh hay nhớ đến cô.
Aiz… đừng nói là bị trúng độc chứ?
Mẹ Thẩm lấy một hộp gấm từ trong túi xách ra.
“Chi Ưu, lại đây con.” Bà gọi cô.
Lục Chi Ưu nhìn mẹ Lục, mẹ Lục ra hiệu với mẹ Thẩm, Lục Chi Ưu đứng dậy đi đến chỗ mẹ Thẩm.
“Chi Ưu à, mẹ cũng không có cái gì quý tặng cho con, đây là đồ gia truyền, mẹ tặng lại cho con.”
Mẹ Thẩm mở hộp gấm ra, bên trong là một cái vòng ngọc óng ánh.
Lục Chi Ưu tuy không rành về châu báu, nhưng cô có thể nhìn ra vòng ngọc này quý giá thế nào.
“Mẹ Thẩm… món quà này quá quý… con…”
Mẹ Thẩm đặt cái hộp lên bàn, rồi kéo tay cô sang.
“Mẹ tặng quà cho con thì có cái gì quý hay không quý chứ?”
Mẹ Thẩm cầm vòng ngọc lên đeo vào cho cô.
“Ừ, rất đẹp, rất đẹp.” Mẹ Thẩm khen ngợi.
Vòng ngọc Thẩm gia này có một đôi, là đồ gia truyền của Thẩm gia, đôi vòng ngọc này là cho vợ của Thẩm Lạc Dương và Thẩm Trường An, mẹ Thẩm cứ nghĩ rằng sẽ tặng cho vợ của Thẩm Lạc Dương trước, nhưng không ngờ lại tặng cho vợ của Thẩm Trường An trước.
“Chị Chi, chị khách sáo quá” Mẹ Lục nói.
Ở chung được một lúc, mẹ Lục và mẹ Thẩm đã xưng chị gọi em với nhau.
“Khách sáo gì, sau này Chi Ưu cũng là con gái của chị mà.”
“Ha ha ha…” Mọi người nở nụ cười, cả nhà đều hòa thuận vui vẻ.
Sau một bữa cơm, mọi người trò chuyện vô cùng vui vẻ, sau này đều là người một nhà.
3. Chụp ảnh cưới.
Sau khi Lục Chi Ưu đăng ảnh giấy chứng nhận kết hôn lên weibo, weibo của cô và Thẩm Trường An liền bùng nổ.
Nam thần nữ thần không nói tiếng nào liền yêu đương, im lặng kết hôn, đúng là ngược chó độc thân.
Ngày cưới của Thẩm Trường An và Lục Chi Ưu đã chọn được.
Phù dâu chính là Hứa Kiều, Lệ Dĩnh, Lâm Giang Nam và Kim Giai Giai.
Bạn bè chú rể ầm ĩ cả ngày, cuối cùng quyết định là Thẩm Lạc Dương, Thẩm Ngọc Luân và Mục Lạc.
Đương nhiên không thể thiếu thanh mai của cô – Hà Cẩn Duyên.
Cũng vào lúc này, mọi người mới biết quan hệ của Lục Chi Ưu, Cố Kỳ Hành và Hà Cẩn Duyên, khó trách Cố Kỳ Hành luôn giúp đỡ Lục Chi Ưu, ngay cả Hà Cẩn Duyên cũng thế.
Hóa ra bối cảnh của Lục Chi Ưu lại đặc sắc như thế.
Tiệc cưới mời rất nhiều minh tinh, ngay cả Khương Trừng không tham gia hoạt động cá nhân nào cũng tham dự hôn lễ của cô.
Còn có ảnh đế Cố Chánh Kinh và vài người có quan hệ tốt với cô.
Hôn lễ của Lục Chi Ưu không những có dàn phù dâu nhan sắc cao, phù rể cũng không kém.
Lễ cưới của cô theo kiểu Trung.
Lục Chi Ưu mặc hỉ phục của cô dâu cổ đại, trên đầu đội mũ phượng, toàn thân mặc cẩm y, đầu đội khăn hỉ, quả thực đẹp vô cùng.
Lục Chi Ưu ngồi trên giường cưới. Trên giường phủ đầy cánh hoa hồng, và đậu phộng sống.
Hứa Kiều và mấy cô gái ở trong phòng nói chuyện cùng cô.
Hứa Kiều nhìn Lục Chi Ưu áo đỏ, nhịn không được nói, “Không ngờ cậu mặc áo cô dâu cổ đại lại như thế!”
Lục Chi Ưu cười đắc ý, “Muốn khen mình đẹp thì cứ nói thẳng, đương nhiên, mình cũng biết mình đẹp mà.”
Nghe cô nói xong, bốn người ở đây đều nhìn cô khinh bỉ.
Đúng là không nên khen cô, vừa khen liền vênh váo ngay.
Hứa Kiều ngồi bên cạnh Lục Chi Ưu.
“Thẩm Lạc Dương là anh của Thẩm Trường An hả?”
“Đúng rồi.”
Tới hôm nay Hứa Kiều mới biết Thẩm Lạc Dương và Thẩm Trường An là anh em ruột, cảm thấy thế giới này thật nhỏ,
Thẩm Trường An là một người không thích uống rượu, nhưng hôm nay là ngày kết hôn của anh, mấy thằng bạn kia làm sao bỏ qua cơ hội tốt thế này, tất nhiên là sẽ xử anh rồi.
Cuối cùng khi Thẩm Trường An không uống nổi nữa, Thẩm Lạc Dương mới bắt đầu phát huy chức trách anh cả, thay anh chắn rượu.
Thẩm Trường An thừa dịp bọn họ không chú ý, lén quay về phòng.
Bọn người Hứa Kiều thấy chính chủ đã quay về, nên giải tán rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lục Chi Ưu và Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An đi đến trước mặt Lục Chi Ưu, nhìn cô rồi lấy tay vén khăn lên.
Cô hơi cúi đầu, anh nhìn thấy hàng lông mi xinh đẹp, đôi môi đỏ hồng của cô.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Lục Chi Ưu nhướn mắt nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Anh mặc bộ đồ chú rể màu đỏ, vô cùng ôn nhu, nhưng ánh mắt nhìn cô vô cùng nóng bỏng.
Thẩm Trường An chạm vào gò má cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh đẩy cô ngã lên giường, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
Bên trong vô cùng kiều diễm.
“Rầm rầm rầm, rầm rầm rầm” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Lục Chi Ưu bị Thẩm Trường An hôn tới tấp.
“Có… có người gõ cửa kìa…”
Thẩm Trường An không hề dừng lại.
“Đừng quan tâm, bọn họ tới nháo động phòng đó.”
Qủa nhiên.
“Thẩm Trường An, mau mở cửa, bọn mình còn chưa nháo động phòng mà!”
“Thẩm Trường An, đồ xảo trá, dám không cho bọn mình nháo động phòng.
“Bọn mình muốn xem cô dâu!”
..
Tiếng đập cửa ngày càng to, ngày càng ồn ào.
“Nhưng mà bọn họ… umh…” Môi Lục Chi Ưu bị Thẩm Trường An chặn lại.
“Vợ ơi, chuyên tâm một chút đi.”
Lục Chi Ưu, “…”