Đọc truyện Con Đường Sủng Thê – Chương 37
Tư thế như vậy khiến A Kết mặt đỏ như gấc, cự tuyệt: “Không cần ngươi giúp, ngươi mau buông ta xuống, ta có thể tự đi!”
Triệu Trầm không để ý tới nàng, trực tiếp đi nhanh về phía trước, A Kết không cam lòng, giãy dụa, Triệu Trầm lại vỗ nàng một chút, vị trí không biết cố ý hay vô ý lại gần chỗ nào đó phía trên: “Đừng nhúc nhích, miệng vết thương của ta sẽ do nàng giãy giụa mà vỡ ra. Nàng nghĩ rằng ta và nàng muốn như vậy sao? Nàng dẫu có tiếp tục giãy dụa, ta cũng vẫn khiêng, đến nơi sẽ thả nàng xuống.”
Gương mặt A Kết đỏ hồng, biết hắn hạ quyết tâm không chịu thả nàng xuống, gây trở ngại cho thương thế hắn, đành phải ngừng giãy dụa. Chỉ là trong tư thế này, bả vai hắn đâm vào khiến cho bụng nàng thấy khó chịu, hơn nữa nàng đang đói nên bắt đầu thấy choáng váng, lảo đảo, A Kết vội vàng lấy cớ này khuyên hắn: “Ngươi, ngươi mau buông ta xuống, đầu ta choáng váng quá!”
Triệu Trầm đi chậm lại một chút, đem nàng thả xuống, không đợi A Kết làm gì khác , hắn ngồi xuống trước nàng: “Lên đi, ta cõng nàng đi, đừng nói lời vô nghĩa nữa, nhiều lời ta liền tiếp tục vác nàng đi.”
Thanh âm hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuy ngồi xổm nhưng cũng có khí thế bức người, A Kết nhìn đôi giày hắn đang cầm, do dự: “Ngươi. . . “
“Ta đếm đến ba, một, hai . . . . .”
Hắn không tạm dừng, A Kết cũng không còn ý nghĩ sẽ may mắn mà thoát được, đành nhắm mắt lại nằm úp sấp trên lưng hắn, khuôn mặt đỏ bừng, tâm trạng hỗn loạn.
Khóe miệng Triệu Trầm cong lên, quay đầu, lại chỉ nhìn thấy đỉnh đầu nàng, hiển nhiên không muốn cho hắn nhìn thấy tình trạng của nàng bây giờ. Dù không cho nhìn hắn cũng vui mừng, vững vàng cõng nàng đứng lên, đi được hai bước lại dừng lại,, nhìn bàn tay nhỏ bé trên vai mình, cười nhẹ hỏi nàng: “A Kết, ta đối với nàng tốt như vậy, nàng có muốn nghĩ lại không?”
A Kết lặng lẽ mở mắt nhìn nam nhân bước chân vững vàng, cây cối chậm rãi lui về phía sau.
Hôm nay đã hai lần hắn ngỏ lời muốn cưới nàng, đều là lúc nàng đang cảm kích mà nói, khó có thể mở miệng cự tuyệt, A Kết đành phải quay về phía hắn, uyển chuyển nói: “Triệu công tử là nhân trung long phượng(rồng trong loài người), ngày sau nhất định sẽ gặp được một cô nương thật lòng thích ngươi”.
Triệu Trầm tự giễu: “Ai thích ta, ta không biết, ta chỉ biết ta muốn kết hôn ….”
A Kết không biết nói tiếp như thế nào chỉ biết im lặng chống đỡ.
Triệu Trầm cũng không tiếp tục câu chuyện, biết nàng đói bụng khó chịu nên bước nhanh hơn.
Đến bên hồ thì trời hoàn toàn sáng, trong rừng chim chóc hót vang líu lo, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu vào trên cỏ, giọt sương như cũng tỏa sáng.
A Kết đến giày còn không đeo, Triệu Trầm cởi áo ngoài, ra trải ở trên bờ cát cho A Kết ngồi. A Kết nói gì cũng không chịu, Triệu Trầm nắm lấy tay nàng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của nàng, nói : “Ta chỉ là muốn tốt cho nàng, chẳng lẽ ta phải ép bức thì nàng mới bằng lòng nghe lời sao?”
Hắn có thể làm gì?
Nhớ lại sự đòi hỏi bá đạo của hắn trong tối qua, sắc mặt A Kết trắng bệch, nhanh chóng rời khỏi tay hắn rồi ngồi xuống. Triệu Trầm nhìn bóng lưng cứng ngắc của nàng khẽ cười, cầm giày thêu xách đến xa xa phơi nắng , hắn cúi người kéo ống quần lên, lấy ra dao găm cắt lấy nhánh cây, lên tiếng kêu gọi A Kết.
Tiếng nước liên tục vang lên, A Kết nhịn không được lặng lẽ nhìn sang.
Nhìn thấy nam nhân lưng như ngọc, đang đứng dưới ánh mặt trời…..
A Kết lập tức quay đầu, ảo não trách mình tại sao quên mất áo choàng của hắn đã trải xuống cho nàng ngồi.
Triệu Trầm rất nhanh đã bắt được cá, xoay người quay lên bờ thì thấy A Kết đưa lưng về phía hắn, ngồi chồm hỗm, áo hông đào phối với quần trắng khiến nàng trong giống như một đóa hoa, lặng lẽ nở, như đang chờ hắn đến hái.
Triệu Trầm nhìn nàng thêm vài lần, đem cá để trên bờ cát, quay đầu tiếp tục đi bắt, hai người đều cực kỳ đói, một con cá nhất định không đủ no.
Bắt đủ cá, kiếm củi nhóm lửa, nướng cá, hong giày, tất cả đều do Triệu Trầm làm. Thấy hắn cầm giày nàng, vẻ mặt nghiêm túc hơ khô, A Kết rốt cuộc không ngẩng đầu lên nổi.
“Tốt lắm, nàng mặc vào đi.” Triệu Trầm bỗng nhiên đứng lên, đưa giày cho nàng.
A Kết cúi đầu suy nghĩ bèn cầm lấy giày, Triệu Trầm tóm lấy gót chân nàng không buông, “Chân A Kết thật nhỏ, còn không đặt vừa trong tay ta.”
A Kết vừa nghe xong thì hoang mang nhìn hắn, lại thấy một đôi mắt phượng đang cười nhìn nàng, không biết làm thế nào hắn đã dựa sát vào gần nàng, bất chợt mặt nàng đỏ bừng, vội vả lấy giày quay ra chỗ khác mang vào, không dám lại nhìn hắn.
Triệu Trầm đã lâu không thoải mái như vậy, nhìn nàng đáng thương đứng ở bên hồ, không dám đi tới cũng không dám lại đây, hắn nhặt áo choàng lên kêu nàng: “Xiêm y bị nàng làm bẩn, nàng giặt hộ ta đi, làm nhanh rồi xuống núi.”
Nếu nói lí do gì A Kết cũng sẽ không qua nhưng mà nàng mới ngồi lên xiêm y của hắn, hắn đương nhiên sẽ ghét bỏ.
Không có cách nào khác A Kết bèn cúi đầu đi về phía hắn nhưng lại cách vài bước có ý bảo hắn đưa áo tới.
Triệu Trầm nở nụ cười, đem áo choàng mặc vào, tiếp tuc đùa nàng: “Không cần giặt, có thế hầu hạ nàng một chút là may mắn của nó, giống như áo choàng lần trước bị nàng làm rach, ta cũng không giặt, để vậy cất giữ” Chẳng mấy khi nàng không nổi giận với hắn mà còn đỏ mặt, hắn muốn nhìn nàng thêm nhiều lần, cơ hội ở cùng nàng trước khi thành thân cũng không nhiều.
Lần trước?
A Kết lặng đi một chút, lâu sau mới nghĩ ra hắn đang nói tới chuyện ở bờ sông lần trước, khi đó, nàng không mặc gì. . . . . .
A Kết xấu hổ và giận dữ muốn chết, cứ đùa giỡn như vậy, chẳng thà hắn làm chuyện không đứng đắn, nàng còn có thể phản kháng, nhưng hắn lại nói những lời như vậy, làm cho nàng không biết phải nói gì. A Kết xoay người, Triệu Trầm tóm lấy cổ tay nàng, nhẹ giọng xin lỗi: “Nàng đừng tức giận , ta cam đoan sẽ không nói nữa, đi thôi, ăn cá đi, ăn xong chúng ta xuống núi.”
A Kết muốn bỏ tay hắn ra nói nàng không ăn, nhưng mà nàng đã đói bụng đến hoa mắt, đứng cũng không vững, nếu không ăn, chẳng lẽ còn muốn bị hắn cõng xuống núi sao?
Nam nhân đã buông lỏng tay, A Kết không thấy hắn liền hướng đống lửa đi nhanh đến.
Triệu Trầm nhìn nàng đến trước đống lửa, đem cá đã nướng chín xuống đưa cho nàng, A Kết vẻ mặt không thay đổi cầm lấy, xoay người đi đến hồ nước. Người này và nàng vừa có ân vừa có oán, cứ thế lặp đi lặp lại, nàng cũng không biết phải nói gì với hắn, dùa sao rồi hai người rất nhanh sẽ không liên quan đến nhau nữa, dù cho hắn tốt hay xấu, nàng cũng không quan tâm.
Triệu Trầm đuổi theo nàng, ngồi xếp bằng ở trên bờ cát ăn phần cá của mình. Ăn xong rồi, A Kết ở bên kia hình như cũng đã ăn xong, Triệu Trầm nhìn nàng một lát, đứng dậy đi sang, thấy cá trong tay nàng còn hơn một nửa, hoài nghi nói : “Không ăn?”
“. . . . . . Ta đã ăn no .” Cá quá lớn, ăn hơn một nửa đã no, nói xong nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy khóe miệng nam nhân có vết đen , hắn bình thường vẻ mặt lạnh lùng bao nhiêu thì bây giờ buồn cười bấy nhiêu, A Kết nhịn không được quay đầu cười trộm, cố nén không phát ra âm thanh. Sau khi ăn xong, nàng dùng khăn lau miệng, hắn là nam nhân, chắc không để ý mấy chuyện này đâu?
Bả vai nàng nhẹ nhàng run run, Triệu Trầm một lát sau mới hiểu, liền sờ khóe miệng, sắc mặt khẽ biến. Nhưng mà đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt mình cười, Triệu Trầm không ngại bất cứ giá gì , ngồi xổm xuống lấy cá trên tay nàng, “Ăn không hết thì cho ta, ta còn chưa ăn no.”
A Kết không muốn đưa, hoặc là gạt bỏ phần gần chỗ nàng ăn mới đưa cho hắn, chỉ là nàng mới định xử lý thì Triệu Trầm chỉ vào khóe miệng nàng, có chút xem thường nói: “Nơi này của nàng bị đen kìa.” Nói xong đứng dậy tránh ra chỗ khác.
Chẳng lẽ mình chưa lau sạch sẽ?
A Kết rốt cuộc bất chấp, xoay người chạy đi, lấy khăn ra tỉ mỉ lau, lau xong vẫn không yên lòng, vội vàng rửa mặt.
Triệu Trầm cười nhìn nàng, cảm thấy sự ngốc ngếch của nàng thật khiến người khác yêu thương, cuối cùng hắn cũng rửa sạch mặt mình, còn rửa thật nghiêm túc.
A Kết lo lắng cho cha mẹ, ăn xong đã muốn đi.
Quan hệ giữa hai người khó khăn lắm mới dịu xuống, Triệu Trầm cũng không kéo dài thời gian, đi trước mở đường.
Hắn đi nhanh, A Kết đi theo không kịp , dừng lại lau mồ hôi, thở hồng hộc. Triệu Trầm quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đột nhiên ngừng lại, chỉ vào vách đá không xa nói : “Nàng nhìn xem?”
A Kết nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy trên vách đá dựng đứng có hoa lan trắng nở rộ, hoa không lớn, một đóa rồi một đóa chụm lại một chỗ.
” Nhìn thấy không?” Triệu Trầm hỏi nàng.
A Kết lắc đầu, khoảng cách quá xa, nàng xem không rõ, chỉ có thể nhìn ra là hoa lan.
Anh mắt Triệu Trầm dừng lại trên vách núi nghiền ngẫm, bỗng nhiên hướng bên kia đi đến: “Nàng ở chỗ này chờ ta đi hái nó.”
A Kết trong lòng run lên, nhìn vị trí của hoa lan trên vách núi, vội vàng mở miệng ngăn cản hắn: “Quá nguy hiểm , ngươi đừng đi hái!”
“Nàng không thích sao?” Triệu Trầm nghi ngờ nhìn nàng, khi nàng ngẩng đầu nhìn hoa thì hắn rõ ràng ở trong mắt nàng sự kinh ngạc.
Hắn muốn đưa cho nàng?
Phút kinh ngạc ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, A Kết lắc đầu: “Không thích, Triệu công tử, hiện tại ta muốn nhanh chóng về nhà, chúng ta đi nhanh đi.”
Triệu Trầm không tin, nhìn bên kia nói : “Nếu nàng không thích thì ta hái xuống đem về đưa cho gia mẫu.”
“Nếu Triệu phu nhân biết hoa nở ở vách núi nguy hiểm nhất định sẽ không để cho ngươi mạo hiểm , Triệu công tử, chúng ta nhanh chóng xuống núi được không?” A Kết bước nhanh tới trước mặt hắn khuyên can
Triệu Trầm không để ý tới nàng.
A Kết không thể làm gì, đành đi cùng hắn.
Sau một khắc đồng hồ, hai người đã đi tới chân núi, Triệu Trầm cởi áo ngoài ném cho A Kết, sau đó không để ý tới lời nàng khuyên can, bắt đầu trèo lên trên.
A Kết ngửa đầu nhìn hắn, hết sức lo lắng.
Vách núi kia ở dưới bình thường, nhưng càng lên cao càng hiểm trở, nhìn Triệu Trầm ngày càng leo cao, lại thấy những đã vụn rớt xuống, A Kết chỉ có thể ôm chặt áo của hắn. Trong tình huống này, mặc kệ là Triệu Trầm là kẻ phong lưu, là ác bá hay ân nhân cứu mạng của nàng, cho dù là người xa lạ, nàng cũng nhịn không được lo lắng đề phòng. Cao như vậy, nếu hắn không cẩn thận ngã xuống. . . . . .
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên hắn bị sụt chân khỏi một tảng đã, người nghiêng xuống,…
A Kết kêu lên sợ hãi, nhắm mắt lại không dám nhìn, trong đầu trống rỗng, cho đến khi nghe được tiếng cười không kiềm chế, nàng mới mở mắt ra, nhìn thấy Triệu Trầm đang ôm vào vách đá, đang nhìn nàng: Sợ ta ngã xuống sao? Nàng sợ cái gì chứ, ta cũng không phải nam nhân của nàng, dù có ngã xuống thì cũng không có quan hệ đến nàng.
Nàng sợ hết hồn, hắn lại còn có thể nói như vậy. A Kết thật sự không muốn để ý đến hắn nữa, nhưng vẫn không tự chủ được mà khuyên bảo hắn: “Triệu công tử ngươi mau xuống đây đi, nếu như ngươi. . . . . . Triệu phu nhân làm sao bây giờ?”
Đáp lại lời nàng là việc bóng dáng nam nhân tiếp tục hướng về phía trước leo lên.
A Kết có thể làm thế nào? Nàng chỉ có thể tiếp tục chăm chú nhìn hắn, nhìn không chớp mắt, khoảng cách của hắn với đám hoa lan càng ngày càng gần, nhìn hắn hái nó, chậm rãi đi xuống. Chờ hắn đến chỗ nàng, A Kết kinh ngạc nhìn thấy lưng áo hắn đã ướt đẫm, cùng với những vất vả lúc nãy khi hắn hái hóa càng làm nàng khó chịu.
Triệu Trầm nhảy đến chỗ nàng, nàng liên đưa áo cho hắn, xoay người đi.
“A Kết.” Nam nhân phía sau nhanh chóng đuổi theo, thấp giọng gọi nàng, A Kết không muốn cùng hắn nói chuyện, nhưng lại bị hắn nắm cổ tay kéo lại. A Kết không có sức lực chống lại, bị hắn kéo về, nàng tức giận, nhưng khi vừa muốn nói hắn buông tay Triệu Trầm đưa hoa lan trong tay đến trước mặt nàng.
Mùi thơm ngát xông vào mũi, A Kết kìm lòng không được cúi đầu xem.
Hoa lan, cánh trắng như tuyết, nhị hoa màu vàng nhạt, xinh đẹp, tao nhã.
Trong lòng mơ hồ, A Kết không thể tin được, ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt phượng của nam nhân: “Đây, cho nàng đấy.”
A Kết nhìn đến ngây người.
Trên đầu là bầu trời xanh trong, một bên là vách núi đen, gió núi thổi cùng hoa lan tuyệt đẹp, cảnh sắc tươi đẹp khó gặp của mùa thu nhưng lại không bằng nam nhân tuấn tú trước mắt, làm cho lòng người rối loạn.
Ngay lúc nàng đang thất thần, Triệu Trầm mở miệng: “A Kết, ta đối với nàng tốt như vậy, nàng thật sự không muốn suy nghĩ lại một chút sao?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Triệu Hôi Hôi: đại sói xám ngọc thụ phong lâm, lại tình sâu ý nặng với nàng như thế, nàng thật sự không lấy chồng sao ?
A kết: . . . . . . Không lấy chồng.
Triệu Hôi Hôi: được thôi, vậy ta trực tiếp tha đi!