Đọc truyện Con Đường Sủng Thê – Chương 177
Edit: windchime
Sau khi Quách Tử Kính rời đi không lâu, Lâm Hiền đến đón mẫu tử Liễu thị, đương nhiên trước khi đi phải bế cháu ngoại chơi đùa một lúc.
Tiễn bước một nhà nhạc phụ xong, Triệu Trầm bế nữ nhi cùng quay trở về với thê tử, A Kết thấy khóe miệng hắn vẫn cong lên, vào trong phòng nhịn không được hỏi hắn: “Có chuyện gì mà chàng vui như vậy?”
Triệu Trầm hôn nữ nhi: “Xán Xán nói cho nương con biết, lúc con và dì đi mua kẹo hồ lô thì gặp ai?”
Nhắc tới kẹo hồ lô, Xán Xán nuốt nước miếng, nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới nói: “Bá bá! Bá bá cho kẹo hồ lô!”
A Kết thật sự giật mình: “Biểu huynh đã tới?”
Triệu Trầm đặt thân nữ nhi lên tháp để cho bé tự chơi, hắn nắm lấy tay của thê tử vừa xoa vừa nói: “Tới đón dì, nghe nói dì đã về rồi, hắn không vào nhà nữa, sao, A Trúc không nói cho nàng biết sao?”
A Kết nhìn nhìn đôi mắt mang theo ý cười của trượng phu, nàng chậm rãi tỉnh táo lại. Đúng vậy, muội muội bế Xán Xán đi mua kẹo hồ lô, Xán Xán nhìn thấy Quách Tử Kính, chắc chắn muội muội cũng đã gặp được, nhưng nha đầu kia sau khi quay lại vẫn giống như bình thường không có việc gì, tâm tư cũng thật là kín, ngay cả người làm tỷ tỷ như nàng cũng không nhìn ra một chút nào.
Muội muội không tâm sự chuyện bí mật với mình, trong lòng A Kết có chút không thoải mái, không phải là tức giận, chính là cảm giác muội muội không thân thiết với mình.
Thấy thê tử không mấy vui vẻ, Triệu Trầm liền nói chuyện Lâm Trúc đỏ mặt khi đứng chung một chỗ với Quách Tử Kính, Xán Xán vẫn đang nghe phụ thân và mẫu thân nói chuyện, nghe thấy kẹo hồ lô, chen miệng vào: “Bá bá cho dì, kẹo hồ lô, khó coi, dì không ăn! Xán Xán ăn ngon!” Cân nói cuối cùng đặc biệt nghiêm túc.
Triệu Trầm không không hiểu lắm, A Kết lại hiểu, sau đó nhịn không được liền cười.
Thì ra chẳng những muội muội thích Quách Tử Kính, Quách Tử Kính cũng thích muội muội, nếu không tại sao lại cố ý mua kẹo hồ lô không hạt cho muội muội? Quách Tử Kính là nam nhân lạnh lùng, A Kết không thể tưởng tượng ra tình cảnh hắn mua kẹo hồ lô.
Mặc kệ như thế nào đi nữa, dù sao hai người không phải là không có tình cảm như mặt ngoài, A Kết cảm thấy nỗi lo không còn, những ngày sau đó ngủ rất ngon giấc. Tháng mười một sắc phong thái tử và thái tử phi, văn võ đại thân và mệnh phụ đều phải đến tham dự, bởi vì A Kết bụng rất lớn rồi nên được miễn một chuyến cực khổ.
Trong khi Cảnh vương đang ở trong Thái Miếu thụ phong thái tử thì Trấn Bắc tướng quân Tần Tư Dũng đang ngẩn người cầm thánh chỉ triệu hắn về kinh của hoàng thượng.
Vì để tránh cho các quan ở biên quan tạo phản, hoàng thượng đều lưu gia quyến của họ ở kinh thành, cách ba năm sẽ lệnh cho các quan viên hồi kinh. Hắn vốn định năm nay trở về gặp nữ nhi, tuy nữ nhi không còn nữa, hắn vẫn muốn về kinh, giết Triệu Duẫn Đình. Nữ nhi của hắn hại Triệu Duẫn Đình, hắn có thể hiểu sự tức giận của Triệu Duẫn Đình, nhưng nữ nhi đã chết thì thù hận cũng nên tiêu tan, tại sao Triệu Duẫn Đình còn không tôn trọng xác chết nữ nhi của hắn chứ, ngay cả cái chết toàn thây cũng không cho nó?
Hắn nên báo thù cho nữ nhi.
Hắn sẽ không đích thân động thủ, nhưng hắn phải xem Triệu Duẫn Đình chết.
Nhưng là thánh chỉ này của Hoàng Thượng…
“Tướng quân, Ngô tướng quân tới.” Thân vệ ở bên ngoài trầm giọng bẩm báo.
“Mời hắn vào.” Tần Tư Dũng đang định phái người đi mời Ngô Khải, biết được đối phương đã tới, lập tức trả lời.
Rất nhanh, phó tướng Ngô Khải đã đẩy cửa vào, sau khi đóng hết cửa phòng, quen đường quen nẻo đi vào thư phòng. Hai người nhiều lần thập tử nhất sinh ở trên chiến trường với nhau, khi chỉ có hai người cũng không để ý đến những hư lễ(nghi thức xã giao) kia, Ngô Khải trực tiếp đi về phía bàn, vừa muốn nói chuyện, thoáng nhìn thấy thánh chỉ ở trước mặt Tần Tư Dũng, trong lòng giật mình: “Tướng quân quyết định hồi kinh?”
Tần Tư Dũng thấy sắc mặt hắn không đúng, nhỏ giọng nói: “Hiền đệ cũng cảm thấy không ổn?”
Bốn mắt nhìn nhau, Ngô Khải không hề che giấu, kéo ghế ngồi phía dưới Tần Tư Dũng: “Tướng quân ngàn vạn lần không thể về kinh được, vừa rồi người chúng ta sắp xếp chăm sóc tiểu thiếu gia đã bắt được một tên thám tử, thám tử kia cắn lưỡi tự sát không thành, sau đó khai ra hắn là do Triệu Duẫn Đình phái tới. Tướng quân ngẫm lại xem, Triệu Duẫn Đình vẫn luôn không có cách nào đối phó với Tần gia, hắn biết chuyện tướng quân nhận nuôi tiểu thiếu gia, sẽ không nói cho hoàng thượng biết sao? Hoàng thượng biết, sao có thể không nghi ngờ tướng quân?”
Tần Tư Dũng nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt dần dần chuyển tới thánh chỉ đang mở trên bàn.
Ngô Khải cũng nhìn thánh chỉ, tay gõ gõ: “Tướng quân, ta có một điều không rõ. Sau khi Triệu Duẫn Đình ủng hộ hoàng thượng đăng cơ, trở nên nổi bật có một không hai, với hận ý của hắn với nhị cô nương, lúc ấy có thể tìm lý do giết nhị cô nương, vì sao còn muốn nhịn đến bây giờ mới động thủ?”
Tần Tư Dũng nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi thật lâu không nói gì.
Vì sao? Bởi vì hắn(Tần Tư Dũng). Khi đó hắn đầu nhập vào phía Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn dùng hắn, tự nhiên sẽ dặn dò Triệu Duẫn Đình lưu lại cho nữ nhi của hắn một mạng. Hiện tại Hoàng Thượng có lòng nghi ngờ hắn, Triệu Duẫn Đình gió chiều nào che chiều ấy, biết lúc này giết nữ nhi của hắn, Hoàng Thượng cũng sẽ không trách cứ mình(Triệu Duẫn Đình), lập tức giết nữ nhi của hắn. Không có nữ nhi cản tay, hắn cô gia quả nhân(ý chỉ một mình) tay cầm hùng binh, lại còn chuyện thu lưu cốt nhục Tần gia, Hoàng Thượng tuyên hắn hồi kinh, là muốn thăm dò hắn.
Muốn đập tan nghi ngờ của hoàng thượng, hắn chỉ có một con đường để đi, mang theo cháu trai cùng về kinh, để cho hoàng thượng xử lý.
Nhưng đứa bé kia là thân nhân duy nhất trên đời của hắn, hắn đã giết chết đệ đệ của mình chỉ vì bảo vệ mạng của nữ nhi, Hoàng Thượng không giúp hắn bảo vệ nó, Hoàng Thượng như vậy, vì sao hắn còn muốn nộp mạng cháu trai lên nữa?
Tần Tư Dũng mở to mắt, nhìn lên nóc phòng, phân phó: “Người Hồ phái một đội nhân mã xâm phạm biên giới cướp lương thực, hiền đệ tức tốc lãnh binh đi chinh phạt.”
Ngô Khải sửng sốt, gần đây biên cảnh thái bình, căn bản …
Hắn nhìn Tần Tư Dũng, đột nhiên hiểu, nhất thời đứng lên nói: “Mạt tướng tuân mệnh!”
Hoàng thượng bày Hồng môn yến chờ tướng quân, tướng quân đương nhiên không thể đi, không đi, thì phải tìm lý do. Bây giờ người Hồ “”có thể xâm chiếm bất cứ lúc nào’”, tướng quân vì quân tình(tình hình quân sự) đương nhiên không thể nào rời đi được, thuận tiện cũng là nhắc nhở Hoàng Thượng, Tần gia đóng quân ở Tây Bắc mấy chục năm, chiến công cùng uy vọng(tiếng tăm), Hoàng Thượng thật sự muốn ép buộc tướng quân, tuyệt đối là lưỡng bại câu thương(hai bên cùng thiệt hại).
~
Đầu tháng chạp, tấu chương của Tần Tư Dũng đến kinh thành, sau khi Đường Văn đế xem, cười lạnh, sai Ngụy nguyên tuyên phụ tử Triệu Duẫn Đình đến Sùng Chính điện.
Chờ hai người xem xong tấu chương, Đường Văn đế lạnh lùng nói: “Làm khó phụ tử các khanh vì triều đình xã tắc, thà rằng buông tha cừu hận, hắn lại vì vì lợi ích bản thân lấy việc biên quan an ổn làm cớ lừa gạt trẫm! Tiểu nhân bậc này, lưu lại sẽ có họa lớn, trẫm đã cho các khanh thương thảo đối sách ứng phó với Tây Bắc, các khanh đã có biện pháp chưa?”
Triệu Duẫn Đình nhìn về phía nhi tử.
Triệu Trầm quỳ một chân trên đất, giọng nói mạnh mẽ có lực: “Thần có một cách.”
Đường Văn đế ngồi xuống, theo dõi khuôn mặt tuấn dật của Triệu Trầm, nói: “Nói.”
Triệu Trầm nói nhỏ một vài câu.
Đường Văn đế trầm ngâm: “Đây là một biện pháp tốt, chỉ là quá mạo hiểm, nếu như không thành, Thừa Viễn…”
“Tạ Hoàng Thượng quan tâm, nhưng vì xã tắc an ổn, cũng vì báo mối thù phụ tử chúng thần nhiều năm nhẫn nhịn, thần cam nguyện mạo hiểm, cũng sẽ đem hết toàn lực thúc đẩy việc này để giải mối lo cho Hoàng Thượng.” GIộng nói Triệu Trầm tràn ngập khí phách, “Nếu Hoàng Thượng yên tâm, bất cứ lúc nào thần cũng sẵn sàng.”
Đường Văn đế gật đầu, đứng dậy dìu hắn đứng lên, nghĩ nghĩ, cười hỏi: “Trẫm nhớ rõ phu nhân của khanh đang có thai, dự đoán thời điểm nào thì sinh? Chuyện ở Tây Bắc tuy cấp bách, nhưng Tần Tư Dũng vừa dâng tấu mà trẫm liền phái khanh đến đó cũng không ổn, Thừa Viễn ở nhà ăn tết xong, nếu là tức phụ khanh sinh sớm, trẫm chờ khanh xem xong nhi tử rồi mới phái khanh đến đó cũng không muộn.”
Triệu Duẫn Đình và Triệu Trầm đều cảm kích quỳ xuống đất tạ ơn, Triệu Trầm mừng rỡ, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Long Ân(Ơn vua) của Hoàng Thượng thần suốt đời khó quên, lang trung nói thê tử của thần khoảng giữa tháng hai sẽ sinh, thần quả thật ngóng trông có thể tận mắt chứng kiến đứa nhỏ sinh ra mới khởi hành, nhưng thần cũng biết chuyện lớn quốc gia, điều động quân binh không thế chậm trễ, kính xin Hoàng Thượng không cần băn khoăn chuyện gia đình thần, Thừa Viễn sẵn sàng đợi mệnh.”
“Giữa tháng hai…” Đường Văn đế tự lẩm bẩm, không trả lời ngay, mà sai Ngụy nguyên lấy hoàng lịch lại, sau khi đối chiếu, cười nói: “Hai mươi tám tháng hai, thích hợp xuất hành đi nhậm chức, Thừa Viễn chọn ngày ấy mà đi thôi, thầy thuốc khanh mời cho phu nhân, tính ngày hẳn là chuẩn, như vậy khanh còn có thể ở cùng mấy mẫu tử thêm vài ngày.”
Lần đi này rất nguy hiểm, hắn là hoàng thượng, dù sao cũng phải để cho thần tử có năng lực yên tâm.
Một lần nữa Triệu Trầm dập đầu tạ ơn.
Hai phụ tử lui ra, hai người làm việc ở hai nơi khác nhau, lúc sắp tách ra thì Triệu Trầm nói với phụ thân: “Thân mình A Kết nặng nề, việc này, sau khi phụ thân trở về đừng để lộ, tránh làm nàng lo lắng.”
“Biết rồi.” Triệu Duẫn Đình vỗ vỗ bả vai nhi tử, muốn dặn dò nhi tử vài câu, ngẫm lại, còn sớm, liền không nói thêm gì.
~
Năm nay A Kết trải qua khá thanh tĩnh, hai năm trước, trước và sau năm mới nàng phải tham dự rất nhiều yến tiếc, năm nay do mang thai nên, vừa không phải vào cung chúc Tết, cũng không cần ra cửa làm khách, ngay cả nhà mình mời khách thì hết thảy việc vặt đều là mẹ chồng hỗ trợ chuẩn bị, nàng chỉ việc ngồi tiếp khách.
Cuối tháng giêng, Quý gia truyền đến tin vui, Quách Bảo Châu sinh cho Quý Chiêu một nhi tử mập mạp.
A Kết cũng gần đến ngày sinh, không thể đi qua thăm đứa nhỏ, Triệu Trầm bế Xán Xán đi thăm, lúc về Xán Xán ngồi bên cạnh mẫu thân rầu rĩ không vui, A Kết tò mò hỏi bé tại sao.
Xán Xán nhẹ nhàng sờ bụng của mẫu thân, rất là uất ức, nói: “Đệ đệ khó coi.”
A Kết cười, dịu dàng nói cho nữ nhi: “Đệ đệ khi vừa sinh ra rất khó coi, qua một tháng lớn lên chút, cũng sẽ đáng yêu như Xán Xán.” Cho dù là nàng và Triệu Trầm, hay là Quách Bảo Châu và Quý Chiêu, đều là người có tướng mạo, làm sao đứa nhỏ sẽ xấu chứ?
Xán Xán không biết nghĩ đến cái gì, lộ ra dáng vẻ không quá tin tưởng, sau một lát nằm dựa đầu vai mẫu thân hỏi: “Lúc nào đệ đệ đi ra?” Sau khi mẫu thân mang thai đệ đệ đã rất lâu không bế bé rồi.
“Vài ngày nữa, Xán Xán nói nhiều câu khen đệ đệ, đệ đệ sẽ đi ra.” A Kết cười dỗ nữ nhi.
Xán Xán lập tức nhìn bụng mẫu thân khen đệ đệ đáng yêu.
Triệu Trầm vén mành đi vào, liền thấy hai mẫu tử đang nhỏ giọng thầm thì nói chuyện.
“ Phụ thân!” Nhìn thấy phụ thân, Xán Xán bò lên trước vài bước, cách xa mẫu thân mới chống tay đứng lên, muốn phụ thân bế.
“Xán Xán càng ngày càng hiểu chuyện.” Triệu Trầm ôm lấy nữ nhi hôn một cái, “Vừa mới rồi Xán Xán khen ai đáng yêu vậy?”
“Đệ đệ.” Xán Xán quay đầu nhìn mẫu thân, hai tay nhỏ nắm lại một chỗ: “Xán Xán khen đệ đệ đáng yêu, đệ đệ sẽ đi ra.”
Triệu Trầm nâng mắt nhìn thê tử, cười nói: “Lại là nương con dạy con lung tung à?”
A Kết trừng hắn.
Xán Xán lại không hiểu cái gì là lung tung, chỉ biết là là mẫu thân dạy, gật đầu.
Tới gần ngày sinh, buổi tối A Kết ngủ không ngon giấc, hay suy nghĩ lung tung, nhỏ giọng hỏi Triệu Trầm: “Tính cả tuổi mụ, Xán Xán cũng gần bốn tuổi, có phải đến lúc cho con ở một mình rồi không?” Nàng cũng lưu luyến khi nữ nhi chuyển đi, chỉ là lo lắng lúc mình sinh, hù doạ đứa nhỏ.
“Không vội, nàng sinh xong rồi hẵng nói, nếu không con khóc nháo, nàng làm gì có sức mà dỗ chứ.” Triệu Trầm nắm tay thê tử nói. Hắn sắp phải đi rồi, không biết lúc nào mới trở về. Nếu như bây giờ nữ nhi chuyển đi, chờ hắn rời đi, thê tử chắc chắn sẽ để nữ nhi chuyển về làm bạn, kia cần gì phải ép buộc.
Hắn nói cũng có lý, A Kết gật đầu, cảm nhận lồng ngực cứng rắn của nam nhân, A Kết sờ sờ, có chút oán giận nói: “Người ta ăn tết xong thì càng ngày càng mập, còn chàng tại sao lại gầy như vậy chứ?”
Triệu Trầm cười, sờ bụng thê tử nói: “ Nhi tử mau ra đây, mỗi ngày ta đều trông mong con ra đời, sao có thể không gầy được chứ?”
A Kết cọ vào bờ vai của hắn, duỗi tay xuống phủ lên mu bàn tay hắn: “Đừng vội, nhanh thôi.”
Triệu Trầm cũng nghĩ như vậy.
Nhưng đến mười lăm, A Kết cũng không có dấu hiệu muốn sinh nào, mời thái y trong cung đến bắt mạch, mạch tượng(nhịp đập của mạch) vững vàng không có khác thường, lại nói cho mọi người biết đứa nhỏ có khả năng sẽ sinh muộn hơn thời gian dự kiến một chút. Đứa nhỏ không có việc gì, A Kết lại cảm thấy chính mình cũng rất tốt, không hề lo lắng.
Triệu Trầm lại gấp đến bốc lửa, hắn muốn lúc thê tử sinh con có thể ở bên cạnh nàng, muốn tận mắt nhìn thấy mẫu tử bình an. Nhưng hắn chỉ có thể âm thầm sốt ruột mà thôi, trước mặt thê tử, hắn không dám lộ ra một chút manh mối nào.
Đầu tháng hai, thánh chỉ phong hắn làm Tổng binh Thiểm Tây đã ban xuống, thân thích đều giúp hắn dối gạt A Kết.
Sắp đến ngày xuất phát rồi mà A Kết còn chưa sinh, trong lòng Triệu Trầm nóng như lửa đốt lại vạn phần không muốn, nhịn không được ôm thê tử chậm rãi giải thích cho nàng nghe.
A Kết nhìn trượng phu, thật lâu không thể mở miệng, rốt cuộc lúc tìm lại được tiếng nói, lại là thúc giục trượng phu nhanh đi gọi bà đỡ đã chuẩn bị.
Nàng muốn sinh, ngay trước ngày trượng phu phải rời đi.