Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa

Chương 9: Thứ đã qua chỉ là thời gian


Đọc truyện Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa – Chương 9: Thứ đã qua chỉ là thời gian

Cô gái đã từng sợ hãi đến mức không thể
nào chợp mắt nổi trong tiếng sấm sét rền
vang ấy, cũng như người con trai đã đội mưa đến cùng cô, đã đi xa theo thời
gian rồi.

Tân Địch đến nơi này cũng chẳng có gì lạ. Cô ở gần
đây, mà A Phong ông chủ quán này còn là bạn thân của cô – nói theo kiểu của cô
thì, đây là “nơi cô nhấm nháp chút rượu, lên cơn điên an toàn nhất”, không chỉ
được giảm giá ưu đãi mà nếu uống say, A Phong cũng bảo đảm sẽ đưa cô về nhà.

Nhưng Lộ Phi là người mà Tân Thần hoàn toàn không ngờ
sẽ gặp phải và cũng không muốn chạm mặt chút nào.

Tân Địch chớp mắt với Tân Thần, Tân Thần gật đầu chào
họ. Bruce cười nói: “Bạn chị à? Có muốn ngồi cùng nhau không?”.

“Là chị họ tôi, và bạn chị ấy. Không cần

“Người kia hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải”.
Bruce có vẻ nghi hoặc. Nhưng cậu ta nghĩ, người đàn ông ấy đẹp trai ngời ngời,
nhã nhặn ôn hòa, khiêm nhường và xuất chúng như thế, không có lý do gì mà gặp
rồi lại quên ngay được, nên chỉ cười rồi lắc đầu.

Tân Địch và Lộ Phi ngồi phía bên kia. Lộ Phi lại lướt
mắt nhìn qua,vẻ mặt không có nét trầm
tĩnh như trước nay mà có vẻ khó hiểu. Nhưng Tân Thần không muốn nhắc đến anh,
“Lúc nãy nói gì ấy nhỉ? Đúng rồi, du lịch. Nếu
được thì tôi cũng đến châu Âu đi du lịch bụi một chuyến. Nơi tôi muốn đi là
Prague, còn mua cả một quyển sách tên Bắt đầu du lịch
bụi ở Tiệp Khắc nữa, rất thú vị. Còn Áo
à, tính sau vậy”.

“Vậy tôi về chuẩn bị đi Tiệp Khắc cũng được. Chúng ta
hẹn nhau mùa hè năm sau đi nhé? Chị đừng bỏ tôi lại một mình chứ”.

“Vẫn muốn đi cùng tôi à? Lần trước thảm lắm rồi. Tôi
hại cậu gãy mất xương quai xanh. Hai đứa đều suýt chút nữa là mất mạng”.

“Thế chẳng phải là được tái sinh trong cảnh tuyệt vọng
à? Hợp Hoan, đó là kinh nghiệm quý giá trong trong đời tôi, tôi sẽ mãi mãi trân
trọng nó”. Bruce lại làm tỏ vẻ thâm tình trào dâng.

“Không chịu nổi cậu, đừng đùa nữa. Chị họ tôi ngồi bên
kia. Lúc về mà bắt tôi giải thích thì tôi không nói rõ được đâu”.

“Dễ giải thích mà. Nói thật với chị ấy, tôi là kẻ
ngưỡng mộ trung thành nhất của chị, đã cùng chị trải qua những đêm ngày khó
quên trong đời, có mối quan hệ đồng sinh cộng cử, sau đó khoảng cách một tháng
lại tỏ tình với chị một lần, có lúc theo kiểu của Vương Gia Vệ, có lúc lại theo
kiểu của Châu Tinh Trì, có khi thì thâm tình cổ điển, khi lại điên cuồng hậu
hiện đại, nhưng chị chưa bao giờ mắc bẫy”.

Tân Thần cười bất lực, “Bruce, cậu làm ám thị tâm lý
thế này rất nguy hiểm. Cẩn thận từ đùa cợt thành nửa thật nửa đùa, rồi sau đó
chính cậu cũng không phân biệt rõ thật giả nữa đấy”.

Bruce nhìn cô chăm chú, ánh nến trên bàn chiếu vào mắt
cậu ta, lấp lánh nhảy nhót, “Có lẽ những gì tôi nói đều là thật, không phải
đùa”.

Tân Thần lại giơ một ngón tay lên vẻ đùa giỡn, làm tư
thế cảnh cá đối với bạn bè rất tốt, Bruce, nhưng với những người yêu tôi thì
lại rất tàn nhẫn. Đừng yêu tôi”.

Lộ Phi không ngờ rằng anh hẹn Tân Địch ra thư giãn lại
gặp Tân Thần và một chàng trai trẻ đẹp ngồi cạnh nhau thân mật như thế, đặc
biệt là cậu ta không hề xa lạ vói anh. Hình như anh chưa bao giờ thấy Tân Thần
ăn mặc trang điểm rực rỡ như thế. Dưới ánh nến lay động trong bóng đêm, nụ cười
của cô rất đẹp, xa lạ mà cũng rất mơ hồ.

Bên kia Tân Thần và Bruce ngồi thêm một lúc, uống hết
rượu rồi đứng dậy tính tiền, gật đầu chào họ rồi đi trước.

Lộ Phi không còn hào hứng như lúc đầu, chẳng nói năng
gì mà chỉ lặng lẽ uống rượu.

“Đàn ông ghen tuông có dáng vẻ thế ư?”.

Người dám nói năng không kiêng kỵ gì với Lộ Phi chắc
có lẽ chỉ mỗi Tân Địch. Lộ Phi phớt lờ câu đùa của cô, chỉ cười khổ, “Có một số
chuyện em không biết đâu, Tiểu Địch”.

“Phải rồi, chuyện em không biết quá nhiều. Có lúc em
nghĩ, chắc do cuộc sống của em hoàn toàn khác biệt với mọi người chăng?”. Tân
Địch ngửa đầu uống cạn một hớp bia lớn, “Lúc học trung học, cô bạn ngồi cạnh em
và cậu bạn ngồi sau lưng yêu
đương, mà em chẳng biết gì. Về sau cô chủ nhiệm và phụ huynh
hai bạn ấy nổi trận lôi đình, bắt họ viết kiểm điểm, em mới biết có một chuyện
tình romance diễn ra ngay trước mắt mình. Lúc lên đại học, những người yêu nhau
dắt công khai, đàn chị của em công khai yêu đơn phương một anh chàng mấy năm
trời, nghe nói người qua đường cũng biết nỗi khổ tâm của chị ấy, thế mà em sau
này trò chuyện với chị ấy rồi mới biết”.

Anh chàng đó tất nhiên là Đới Duy Phàm. Người chị của
Tân Địch hiện nay đang làm thiết kế
trang phục nam ở Phúc Kiến, sự nghiệp khá ổn. Tân Địch
đến đó công tác, đều hẹn hò tụ tập với chị ấy, trao đổi về những mẫu thiết kế
tâm đắc và buôn về những chuyện thú vị trong ngành. Lần đó nghe chị ấy mượn
rượu nhắc đến tâm sự thuở ấy, hai người còn cười to. Chị ấy đã bỏ được chuyện
cũ, còn cô thuần túy nghĩ là với tài năng của chị ấy, có gì mà lại phải yêu đơn
phương một con công.

“Biết những chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì”.

“Sao lại không? Cuộc sống quá nhạt nhẽo, những chuyện
đó đều gia vị cả”.

“Dù sao cũng là cuộc đời người khác, chẳng liên quan
gì nhiều đến mình”.

“Nhưng cuộc sống của em cũng thế. Năm ngoái họp mặt
bạn cũ, có một cậu bạn định cư ở Hồng Kông, tự dưng lại thổ lộ rằng cậu ta luôn
yêu mến em, mà lại còn ngầm tỏ ý bao nhiêu lần nhưng em không có phản ứng. Các bạn
xung quanh đều chọc ghẹo, bảo bọn họ đều nhìn ra cả”.

Nhắc đến chuyện đó Tân Địch có vẻ tức tối, không biết
là tức cậu chàng quá nhút nhát kia hay tức
bản thân mình quá ngốc nghếch. Không phải cô thấy
tiếc khả năng phát triển tình cảm cao hơn với anh chàng trong quá khứ mà cô
không hề ấn tượng ấy, mà thực sự cảm thấy cuộc sống của mình ngoài học hành,
công việc ra thì phần còn lại đều quá trống trải.

Lộ Phi lại cầm một chai bia đặt trước mặt cô, “Tại sao
tự nhiên lại nghĩ tới những chuyện không liên quan đến mình nhiều thế?”.

“Em đang tự hỏi mình có phải là bẩm sinh đã không có
cảm giác gì với tình yêu hay không. Đến mẹ em cũng nhận ra anh và Thần Tử đã
xảy ra chuyện gì, còn em thì hoàn toàn mù mờ”.

Lộ Phi cười hỏi: “Dì nhìn ra chuyện gì?”.

Tân Địch không muốn thuật lại câu nói khá khắc nghiệt
của mẹ cô, chỉ nhún vai: “Tóm lại là, em dậy thì muộn cộng thêm lãnh cảm, hết
cứu nổi rồi”.

“Cũng chẳng phải. Nhưng dì đúng là luôn bảo vệ em tốt
thật”. Lộ Phi thầm nghĩ, không giống Tân Thần, chẳng có ai bảo vệ, đã phải tiếp
xúc quá sớm với một thế giới quá thực tế so với một đứa trẻ.

“Phải, bà mẹ của em bảo vệ em thành…”, Tân Địch định
nói là “một cô gái trinh thần thánh hai mươi tám tuổi”, cũng may mà rút lại kịp
thời, thầm nghĩ nếu lại trách mẹ cô thì cũng hơi bất công, chắc không phải vì
phải làm gái trinh lâu quá nên mất cân bằng tâm lý chăng? Nói thật trước mặt
tên Đới Duy Phàm kia đã đủ mất mặt lắm rồi. Cô đành thở dài một tiếng, “Bảo vệ
thành một cô ngốc trong chuyện tình cảm”.

“Em ngốc chỗ nào? Em rất thánh thiện mà”. Lộ Phi cười
tế nhị.

Tân Địch khoát tay, “Thôi đi, giống an ủi mà giống
khoét sâu vào nỗi đau của em thì có. Nhưng có một việc em phải hỏi anh, lần này
anh quay về thấy có vẻ lạ kỳ quá. Anh ra nước ngoài học tập và làm việc cũng
gần bốn năm rồi, về Bắc Kinh làm việc cũng đã được ba năm. Em học toán không
giỏi cũng biết, tổng cộng lại là bảy năm. Không phải là ngắn, mà trong quãng
thời gian đó anh gần như không hề liên lạc với Thần Tử. Chắc anh không nghĩ là
nó đã từng thích anh khi mới mười sáu, mười bảy tuổi, nên sẽ chơi trò hòn vọng
phu vò võ đợi chờ đấy chứ? Anh cũng biết là có rất nhiều người theo đuổi nó
mà”.

Lộ Phi đã quen Tân Địch từ khi còn học mẫu giáo, cô
cũng là người bạn mà anh giữ liên lạc và tình bạn lâu nhất. Anh không muốn giấu
cô điều gì nhưng lại không biết phải
nói từ đâu nên khựng lại một lúc mới lên tiếng, “Không như em nghĩ đâu, Tiểu
Địch. Anh chưa bao giờ tự cao tự đại đến mức ấy,
hơn nữa anh làm gì có tư cách đòi hỏi gì ở Tiểu Thần”.

“Anh muốn theo đuổi Thần Tử ư?”.

“Nếu cô ấy vẫn chịu cho anh cơ hội”.

“Em đành phải nói là, anh thực sự đã bỏ lỡ thời cơ tốt
nhất rồi. Lúc anh ở nước ngoài thì đành chịu, nhưng ba năm trước về nước anh
nên ở lại nói thẳng với nó chứ. Tại sao vừa nghe bảo nó đi du lịch Tây An thì
anh cũng chẳng muốn đợi thêm ngày
nào mà đổi luôn vé máy bay, về lại Bắc Kinh sớm hơn dự
tính, rồi ba năm cũng chẳng quay lại? Trước kia còn thỉnh thoảng gửi email
gọi điện thoại báo cáo hành tung với em, ba năm ấy cũng chẳng mấy khi liên
lạc”.

“Có một vài chuyện đã xảy ra, Tiểu Địch”. Hồi lâu sau,
anh mới nói tiếp “Hơn nữa, gần đây anh cũng mới biết một số việc anh nên biết
từ lâu rồi mới phải”.

Tân Địch tất nhiên rất tò mò, nhưng biết anh không
muốn nói ra mà cô cũng không muốn truy hỏi. Cô không thích không khí nặng nề
thế này, “Thật không chịu nổi anh, anh làm như bỗng dưng bị rơi vào lưới tình

ấy”.

“Anh rơi vào từ lâu rồi, mà vẫn luôn là thế, chỉ là
chính anh lại không biết điều đó”.

Giọng Lộ Phi rất trầm, cùng tiếng nhạc Jazz trong
phòng, Tân Địch chỉ cảm thấy trong tim như có những đợt sóng lăn tăn kỳ diệu,
cô thuận miệng hỏi chứ không hy vọng Lộ
Phi vốn vẫn không dễ dàng nói thật sẽ khai báo gì, ai ngờ hôm nay anh lại thẳng
thắn như thế.

Tân Địch nhìn về góc mà ban nãy Tân Thần ngồi, ở đó đã
trống vắng rồi. Cô lại thở dài, cầm chai bia lên rồi uống một hớp to, sau đó
đặt xuống, ngửa lên nhìn trần nhà, cười: “Lộ Phi, thì ra cũng có lúc anh mê
loạn vì tình, chứ không phải luôn trầm tĩnh như thể từ khi sinh ra đã chín chắn
rồi. Em không nhìn nhầm tí nào, Thần Tử nhà em thuở thiếu nữ quả nhiên là vô
địch”.

Lộ Phi đã quen với cách nhìn vấn đề kỳ lạ và khác
người của cô, chỉ cười khổ sở. Mê loạn vì tình? Cũng đúng là thế thật. Đối diện
với nụ cười như ánh nắng ấy, làn môi mềm mại ấy, đôi mắt dũng cảm đến mức không
hề biết sợ hãi hay do dự ấy, anh thật sự đã phản bội lý trí, loạn rồi, và cũng
mê rồi.

“Có điều Thần Tử thay đổi rất nhiều”. Tân Địch vẫn
nhìn trần nhà trầm ngâm.

Ai có thể không thay đổi? Cho dù là Đới Duy Phàm trong
mắt cô luôn là người đùa bỡn nhân gian mà cũng từng cám thán “Không một ai có
thể cứ trẻ trung điên cuồng mãi được”. Còn bản thân cô, cũng đã chấp nhận quy
tắc nghề nghiệp trong vô thức, học cách thỏa hiệp, mỗi một quý đều làm những
việc giống nhau, vừa cố gắng giữ thiết kế của mình, vừa dung hòa tất cả những ý
kiến trong phòng để sửa chữa mẫu vẽ. Quá trình lặp đi lặp lại ấy giống như một
chiếc cưa mài đi mài lại, bất giác đã thay đổi cả chính cô.

Nhưng với Tân Thần, một cô em họ luôn tràn đầy sức
sống, ương bướng nghịch ngợm mà nay đã trở nên lạnh lùng bình thản, trầm lặng
hiểu chuyện, Tân Địch chỉ thấy nghi hoặc. Cô không thể chấp nhận một cô gái
tươi trẻ phóng khoáng tự do lại trở nên nhạt nhòa như mọi người, nên đành tìm
lại vẻ tự do tự tại đó trong mẫu thiết kế của mình.

Thế nhưng sự thay đổi của Tân Thần cũng đến trong vô
thức. Chí ít không có chuyện lớn mang tính tiêu chí nào xảy ra, không có kiểu
sau một đêm tóc đã bạc đầu, tính khí thay đổi rất kịch ấy. Bố cô cũng chỉ cho
là “Con gái lớn rồi nên hiểu chuyện” với sự thay đổi của cô cháu gái mà ông vẫn
yêu quý, ngay cả bà Lý Hinh xưa nay không thích Tân Thần cũng miễn cưỡng gật
đầu đồng ý.

Tân Địch lại cảm thấy bất lực cho chính trí nhớ và khả
năng quan sát tình cảm của mình.

“Thần Tử bây giờ tỏ ra hờ hững với mọi thứ, không còn
sắc sảo như tru, thậm chí có thể nói là khá khoan dung”.

Lộ Phi nhớ lại nụ cười thờ ơ mà anh thấy ban ngày,
“Mấy năm nay công việc của cô ấy vẫn thuận lợi chứ”.“Cũng ổn. Lúc nó tốt nghiệp
đại học, bố em muốn sắp xếp cho nó việc văn thư ở một cơ quan nọ, bảo là có cơ
hội được vào biên chế. Nó đi làm không
tới một tháng đã nói vói bố em là không muốn làm nữa”.

Nhớ lại chuyên cũ, Tân Địch mỉm cười. Cha mẹ cô đều tỏ
ra không vui vì chuyện đó, nhưng cô có
thể hiểu Thần Tử. Đến một cơ quan buồn tẻ nhạt nhẽo để làm việc văn phòng, nếu
đổi lại là cô thì chắc nhiều nhất cũng chỉ có
thể cố được ba ngày. “Nỏ bảo nó chỉ cố chấp chuyện ấy thôi, sau đó đi Tây An
chơi khoảng hơn nửa tháng, quay về rồi tự tìm công việc, sau đó bắt đầu ở
nhà làm công việc xử lý hình ảnh và thiết kế phông nền, đã chuyên nghiệp
lắm rồi, thu nhập cũng khá”.

Tân Địch bỗng sững lại, lần đầu cô nhận ra, từ lần ấy,
Tân Thần quả nhiên không còn cố chấp
nữa, về sau thậm chí còn đồng ý đi xem mặt do bố cô sắp
đặt, khiến cô phải bàng hoàng một phen.

Nhắc đến “chuyến đi Tây An” ấy, Lộ Phi trở nên trầm
tư, những lời Tân Thần nói ban ngày lại
hiện lên.

“Cuộc sống của em không phải là trách nhiệm của anh”.

“Về sau em không bao giờ để mình trở thành trách nhiệm
của bất cứ ai nữa”.

Lúc nói, Tân Thần không nhìn anh, giọng nói và nét mặt
đều mang vẻ mệt mỏi bất lực.

Mà thời thiếu nữ, Tân Thần không như thế. Khi đó cô
rất mạnh mẽ – nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ từng chữ: “Em sẽ không thèm là
trách nhiệm của ai hết”.

Những lời cô nói, cô đã làm thật. Có lẽ là do anh ép
cô phải làm, đó Ià kết quả anh mong muốn ư?
Từ lần đầu tiên cô hôn anh, thời gian qua rất nhanh, mọi thứ đã không còn như
xưa, tất cả đã không thể quay về lúc đầu được nữa.

Sau mùa hè mà Tân Thần hôn Lộ Phi lần đầu, cô không
còn hỏi anh liệu mình có được xem là bạn gái anh không. Có lẽ với cô, điều đó
vốn chẳng thành vấn đề

Lộ Phi chưa bao giờ thừa nhận thẳng thắn rằng Tân Thần
là bạn gái anh. Cách biệt bốn tuổi chẳng là gì, nhưng với một chàng trai mười
chín tuổi, học đại học năm thứ hai mà nói, có một cô bạn vẫn đang học cấp ba,
mới mười lăm tuổi thì không hay lắm.

Đặc biệt là Lộ Phi xưa nay luôn trầm tĩnh lý trí. Mang
theo nụ hôn ngọt ngào nhưng cũng rất nhẹ nhàng về nhà, anh đã mất ngủ, mắt mở
ra rồi lại nhắm lại, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp và tươi cười ấy.

Thậm chí anh còn lên mạng tìm tài liệu, lật giở sách
về tâm lý học, dự thính lớp học tâm lý của các giáo sư, đọc tiểu thuyết
“Lolita” nổi tiếng của Nabokov, kiểm điểm mình liệu có phải là yêu trẻ con hay
không. Tâm sự ấy không thể nói với cha mẹ, cho dù là với cô chị Lộ Thị hơn anh tám
tuổi, rất thân thiết với anh, hoặc người có tuổi tác tương đương, luôn là bạn
thân như Tân Địch, anh cũng không thể thổ lộ được.

Khi Lộ Phi nghỉ ngơi hoặc được nghỉ học, chỉ cần rảnh
rỗi là sẽ gọi điện cho Tân Thần. Nếu Tân Khai Vũ không ở nhà, anh sẽ đến với
cô. Họ ở cạnh nhau, hầu hết thời gian là anh dạy cô học, nhiều nhất là đi xem
phim với cô. Tân Thần tuy đã dậy thì nhưng rốt cuộc vẫn là một cô bé, không hề
có suy nghĩ gì về tình dục, chỉ thỏa mãn với một cái ôm thi thoảng của Lộ Phi,
chắc chắn và mang cảm giác an toàn; còn Lộ Phi phải cố kiềm chế, anh tự nhủ, cô
sắp mười sáu tuổi rồi, anh có thể đợi cô trưởng thành, quá trình trưởng thành
bên cô thế này cũng rất đẹp đẽ rồi.

Anh thực sự đã kiềm chế lời nói và hành động của mình
theo tiêu chuẩn “đã có bạn gái”, chọn cách phớt lờ với mọi tín hiệu của các nữ
sinh khác, không bao giờ đáp lại họ.

Cô bạn cùng khoa luôn ngưỡng mộ Lộ Phi là Đinh Hiểu
Tình cuối cùng không giữ nổi tâm sự, đã tỏ tình với anh. Anh khéo léo đáp: “Xin
lỗi, hiện nay tôi không muốn nghĩ đến chuyện này”.

“Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc học tập
của cậu mà. Chỉ cho chúng ta một cơ hội để hiểu nhau nhiều hơn, xem có thể khả
năng tiến triển hơn không thôi mà”.

Anh đành nói: “Tôi đã có cô
gái mình thích rồi”.

Đinh Hiểu Tình không tin, sa sầm mặt, “Lộ Phi, cậu có
thể từ chối thẳng, không cần phải mượn người không tồn tại ra để trốn tránh.
Chúng ta học cùng nhau đã hơn năm rồi, mình chưa bao giờ thấy cậu hẹn hò với cô
gái nào cả”.

“Tôi không bịa chuyện đâu. Cô ấy không học ở trường
này, nhưng thực sự là có tồn
tại”, vẻ mặt và giọng nói của anh vẫn giữ vẻ trầm tĩnh bình thản thường ngày,
Đinh Hiểu Tình đành chịu chua.

Tất nhiên cô tồn tại, hơn nữa còn tồn tại rất mạnh mẽ.
Nhớ đến cô, giống như có một ngọn gió không biết từ hướng nào đang bướng bỉnh
thổi qua, khiến trái tim anh như một hồ nước xuân lăn tăn, dậy lên những đợt
sóng dịu dàng và kỳ ảo, Lộ Phi
nghĩ.

Lộ Phi chưa từng nói với Tân Thần về những lần “bật
đèn xanh” của những cô gái khác với
anh, Tân Thần cũng không nhận ra rằng có tình huống như thế
sẽ xảy ra.

Còn cô thì thỉnh thoảng lại nói, “Trịnh Dịch Đào lại
gửi thư cho em, suýt nữa bị cô giáo bắt được, phiền thật”. Trịnh Dịch Đào chính
là anh chàng quán quân một trăm nét, luôn luyến lưu không nỡ từ bỏ cô.

“Hôm trước có một nam sinh chặn em ở trước cổng
trường, mời đi xem phim, buồn cười quá, em có quen biết hắnđâu”.

Cô không có ý định khoe khoang, chỉ thuần túy muốn báo
cáo những việc vặt vãnh trong cuộc sống của cô với Lộ Phi mà thôi.

Hoặc sẽ xị mặt ra bảo: “Cô Ngô phê bình em không nên
nói chuyện nhiều vói các bạn nam,
hại bọn họ không chuyên tâm học. Chẳng lẽ là tại em? Rõ ràng là bọn họ đến bắt
chuyện mà”.

Lộ Phi không xem những cậu chàng ấy là mối nguy hại,
cũng đồng ý thầy cô đã không công bằng với cô, nhưng anh đành nói: “Em chuyên
tâm học đi. Thầy có thấy em cố gắng thì tự nhiên sẽ không nghĩ rằng em dồn tâm
tư vào việc khác thôi”.

Tân Thần cười lớn: “Không. Em chẳng chích học, càng
không muốn chứng minh sự thanh bạch của mình bằng cách đó”.

Tân Thần đúng là chưa bao giờ dồn hết tâm trí vào học
hành, làm đủ bài, không bị xếp hạng chót đã đủ lắm rồi. Chuyện đó khiến người
luôn có khuynh hướng hoàn mỹ như Lộ Phi cảm thấy phải đau đầu, nhưng anh không

nhẫn tâm trách phạt cô, đồng thời cũng biết cô rất hay lý sự cùn, do chịu ảnh
hưởng từ ông bố phóng túng của cỏ.

Nhìn cô ngoẹo đầu đọc manga hoặc xem tạp chí về điện
ảnh, đôi chân thon dài trong chiếc quần jeans gác lên tay chiếc ghế gỗ, dép lê
đá sang một bên, mang đôi tất in hình hoạt hình dày cộm lê la khắp nơi, chẳng
ra sao nhưng lại ngây thơ và lười biếng đến mức đáng yêu, anh nghĩ, tốt thôi,
cô cũng có lý của mình, không phải mọi niềm vui đều đến từ những quy phạm mà
anh đã phải tiếp nhận từ lâu.

Mùa xuân sớm đã lặng lẽ ghé thăm thành phố. Lộ Phi học
trong ngôi trường đại học được mệnh danh là một trong những trường đẹp nhất
nước, mỗi khi đến mùa xuân, hoa anh đào nở rộ nức tiếng gần xa. Tân Thần muốn
đến ngắm hoa, Lộ Phi đã nhận lời, nhưng sau đó lại hơi dè dặt: Nắm tay một cô
gái xinh đẹp tròn mười sáu tuổi, lang thang trong trường lúc đông người nhất
thì có vẻ không sáng suốt lắm? Không biết bạn bè sẽ nghĩ thế nào nữa.

Kết quả là anh gọi điện cho Tân Địch, hẹn cô cũng đến
đó, gặp nhau vào sáng cuối tuần.

Tân Địch xem lời hẹn ấy là cuộc du ngoạn mùa xuân thắt
chặt tình bạn giữa các trường với nhau, nên đã gọi thêm bảy tám cậu bạn cùng
đến đó. Học sinh khoa thiết kế thời trang Học viện Mỹ thuật ăn mặc vô cùng ấn
tượng, đi cùng nhau khiến mọi người đều chú ý, Lộ Phi nhìn mà dở cười dở mếu.

Tân Thần khi ấy vừa đáp xe buýt đến muộn một chút cũng
không bất ngờ lắm. Thực ra cô vẫn là trẻ con, không có ý muốn độc chiếm ai hoặc
đòi phải ở riêng một mình, thấy đông người thì tỏ ra vui vẻ, cũng chấp nhận
được phong cách ăn mặc quái dị của họ. Còn bọn họ cũng rất quan tâm chăm sóc cô
em gái xinh đẹp hoạt bát ấy, đã có ngay một cậu chàng sán đến hỏi han linh
tinh.

Lộ Phi tụt xuống phía sau. Anh cảm thấy hơi giật mình
trước tâm tư của mình, mà cũng
có chút tiếc nuối.

Theo những ngọn gió dìu dịu mang hơi ấm phớt qua,
những cánh hoa anh đào bao phủ từng
cành cây như sương hồng bay lượn khắp nơi khiến
Lộ Phi nhớ đến mùa hè năm anh vừa quen biết Tân Thần, cảnh tượng cô ôm cành hợp
hoan ra sức lay lắc, tạo nên một cơn mưa hoa rất đẹp. Anh không thể không nghĩ,
nếu khi ấy chỉ có anh và cô, anh có thể thản nhiên đưa tay ra, gạt những cánh
hoa đậu trên mái tóc đen nhánh ấy thì tuyệt biết mấy.

Người giúp Tân Thần gạt những cánh hoa là Tân Địch.

Tất nhiên không thể chỉ có anh và cô. Mùa hoa anh đào
khiến ngôi trường này đã trở thành
điểm tham quan công cộng của thành phố. Bên trường thậm chí mấy hôm nay đã bắt
đầu bán vé tham quan ở các cổng chính, hạn chế số lượng khách, bảo vệ tài
nguyên và trật tự trong trường, làm dậy lên bao
nhiêu lời bàn tán. Báo chí thành phố còn làm một chuyên đề thảo luận, phỏng
vấn suy nghĩ của cư dân thành phố về hành động ấy. Nhưng điều đó cũng
không ngăn được nhiệt tình thưởng hoa của mọi người.

Con đường hoa anh đào trong trường đã chật nêm những
người, khắp nơi là những du khách đang tạo dáng chụp hình. Tân Địch và đám bạn
học nghệ thuật cũng hơi mất hứng.
Lộ Phi đang định đưa họ đến dạo những nơi khác thì gặp
ngay Đinh Hiểu Tình và vài bạn khác cũng đến ngắm hoa.

Tân Thần bị bạn của Tân Địch thuyết phục đến một chỗ
khác chụp hình, Đinh Hiểu Tình chỉ xem Tân Địch đang trò chuyện sôi nổi với Lộ
Phi là người bạn gái bí ẩn của anh, nên có vẻ thất vọng. Vì họ tỏ ra rất thân
mật, cô nàng chưa bao giờ thấy Lộ Phi mỉm cười với ai như thế. Đồng thời cô
nàng lại nhen nhóm tia hy vọng: Tân Địch kia dáng vóc nhỏ bẻ, gương mặt trẻ con,
nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là đáng yêu, trong mắt cô ta, không xứng với Lộ
Phi cả tâm hồn lẫn ngoại hình đều xuất sắc.

Đinh Hiểu Tình lên tiếng chào hỏi họ một cách phóng
khoáng, đồng thời nhìn Tân Địch một cách sâu xa: “Lộ Phi đã nhắc đến cậu vói
bọn này lâu rồi, bọn này rất muốn
được gặp cậu”.

Tân Địch chưa nói gì thì bạn bè cô đã bắt đầu cười
đùa,“Tân Địch, ghê
thật! Cậu đã vang danh ngoài trường rồi, còn bảo giải thưởng cậu vừa đoạt được
không quan trọng nữa”.

Tân Thần tò mò hỏi: “Địch Tử chị đoạt được giải gì
thế? Nói cho em nghe với!”.

Người bạn đứng cạnh cô bảo với Tân Thần, là giải
thưởng lớn về thiết kế của thành phố này do một công ty nổi tiếng tài trợ. Tuy
chỉ là cuộc thi mang tính quảng cáo tài trợ nhưng mới học năm thứ hai mà đoạt
được đã rất ghê gớm rồi.ỏ ý cười cười nhìn Tân Địch, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
Còn Tân Địch không hề tỏ ra ngượng ngập mà chỉ cười bảo: “Được rồi, đừng khoa
trương quá! Làm gì lại nghe kêu như thế? Người không biết lại tưởng tớ đã tổ
chức trình diễn thời trang ở tuần lễ thời trang quốc tế cho xem”.

Ngữ khí của Tân Địch rất tự tin mà phấn khỏi, lại có
thái độ uy hiếp người khác, Đinh Hiểu Tình nhất thời không nói được gì.

Lộ Phi biết Đinh Hiểu Tình hiểu lầm nhưng anh nghĩ,
như thế cũng được. Anh không định giải thích. Tiếp đó anh đưa mọi người đi tham
quan ngôi trường rộng mấy ngàn hecta, quy mô hoành tráng này, sau đó lại đưa họ
đến nhà ăn của trường, tiễn họ về rồi, cuối cùng chỉ còn lại anh và Tân Thần.

Anh đưa Tân Thần về nhà. Hai người lên taxi, anh hỏi:
“Vui không?”.

Tân Thần gật đầu thật mạnh. Anh nhìn chăm chú gương
mặt đang nở nụ cười trẻ thơ kia, có phần hổ thẹn, “Lần sau nhất định sẽ đưa em
đi chơi thật vui”.

Cô tỏ ra lạ lùng, “Anh đã đi với em hơn nửa ngày rồi,
còn định thế nào nữa?”. Sau đó tỏ ra nghĩ ngợi, “Trường anh lớn thật, đẹp nữa.
Thư viện và tòa nhà tổng hợp nhìn rất hoành tráng”.

Anh nhân thời cơ dụ dỗ, “Vậy em cố gắng lên, tranh thủ
thi vào trường này luôn, chúng ta sẽ được ở bên nhau nhiều hơn”.

Cô cười hì hì, “Cho dù em thi vào được thì anh cũng
tốt nghiệp rồi”.

“Anh có thể chọn ở lại trường học tiếp nghiên cứu
sinh”. Chị Lộ Thị tốt nghiệp xong đã ra nước ngoài học tiếp, anh biết cha mình
cũng chuẩn bị đưa mình đi du học. Với thành tích của anh thì không thành vấn
đề, nhưng anh nghĩ, học xong nghiên cứu sinh rồi ra nước ngoài cũng được, thậm
chí có thể đưa Tân Thần đi cùng. Nghĩ đến viễn cảnh ấy, khóe môi anh thấp
thoáng nụ cười.

Tân Thần thích vẻ dịu dàng mang theo nụ cười của chàng
trai trước nay vốn kiêu ngạo lạnh lùng ấy, thích đôi mắt đen và sâu nhìn mình
thật chăm chú, khiến cô có cảm giác
yên tâm và vững vàng. So ra thì, sự thờ ơ trong
học tập hình như cũng có thể khắc phục
được, cô gật gù, “Vâng, để em thử”.

Đoạn đường về nhà không gần lắm, cô dựa vào anh nhanh
chóng ngủ thiếp đi. A ngồi thẳng, để cô dựa thoải mái hơn. Gió thổi vào từ cửa
kính xe đang mở, tóc cô bay bay, thỉnh thoảng phất qua mặt anh, và cũng nhè nhẹ
phất qua tim anh.

Lúc này đây, ngồi trong một quán bar chật hẹp, ánh đèn
vàng vọt mờ ảo, tiếng nhạc Jazz lãng đãng, Lộ Phi lần đầu có cảm giác thời gian
đã trôi tuột đi thật mạnh mẽ.

Từ lúc đó đến bây giờ, chín năm đã qua đi. Người bạn
từ thời thơ ấu của anh giờ đây đã trở thành
một nhà thiết kế thời trang khá nổi tiếng; còn anh từ học hành đến công việc,
sống một cuộc sống của dân văn phòng giỏi giang mà anh tự cho là có mục đích
rất rõ ràng; còn thiếu nữ từng bướng bỉnh tuyên bố sẽ lang thang đến những nơi
thật xa, cũng đã có một công việc ổn định chính
đáng.

Có lẽ mỗi một người cuối cùng đều sẽ đi vào một quỹ
đạo chính xác, nhưng cô gái đã mang đến rung
động đầu đời cho anh lại trở thành người xa lạ.

Lộ Phi lắc ly rượu, dưới ánh nến chỉ thấy rượu whisky màu
hổ phách pha thêm đá từ từ trượt xuống. Anh ngửa cổ uống một hơi. Chất lỏng ấy
trôi xuống cổ họng, lại có chút cảm giác
cay đắng.

Ra khỏi bar Forever rồi, Tân Thần và Bruce mua một
thùng bia, thả bộ đến bờ sông, ngồi xuống những bậc đá vẫn còn vương lại chút
hơi nóng của mặt trời ban ngày, uống bia và tiếp tục trò chuyện vu vơ. Mặt sông
trải rộng trước mắt, gió thổi lồng lộng, không nóng nực như ở nơi khác.

“Tôi vẫn thích bãi sông trước kia hơn. Bây giờ đẹp thì
đẹp nhưng dấu vết quy hoạch của con người quá nặng nề, không nhìn ra vẻ tự
nhiên nào nữa”. Bruce nhìn công viên trước mặt với vẻ soi mói, “Tôi thấy thành
phố này sắp khiến tôi không nhận ra nữa”.

“Có thay đổi ư? Có lẽ là do cậu đi xa quá lâu đấy”.
Tân Thần ngoài làm việc ở nhà ra thì đi du ngoạn ở nơi khác, không thì đi du
lịch, không có cảm nhận gì về sự thay đổi của thành phố. Nhưng nơi cô ở sắp bị
phá bỏ, sự thay đổi lớn nhất sắp xảy ra ngay trước mắt rồi.

“Cũng có xa xôi gì. Lần trước về là cách đây ba năm,
chỉ ở lại đây một ngày rồi đến Thâm Quyến tham gia hôn lễ của chú tôi, sau đó
lại xuất phát đi Tần Lĩnh”.

Nhắc đến cuộc du ngoạnTân Thần lắc đầu, thấy buồn
cười, “Thế mà người nhà cậu còn cho cậu đi đây đi đó, cũng thoáng quá đi chứ”.


“Tôi thuyết phục bố để ông không mách với mẹ. Nhưng
tôi cũng nhận lời ông là phải chú ý đến an toàn”.

Khi đó Bruce nằm cùng một bệnh viện với cô, biết cô
kiên quyết không hé lộ số điện thoại người thân nên cho đến khi ra viện cũng
không ai đến thăm cô. Thỉnh thoảng nghe cô gọi điện cũng đều cười bảo “Đúng,
vẫn đang chơi ở Tây An, mấy hôm nữa sẽ về, tất cả đều ổn”. Ra viện rồi, cô tự
mua vé tàu hỏa về nhà, nghĩ chắc việc nhà không yên ổn lắm nên không muốn nhắc
đến chuyện đó nữa, “Hợp Hoan, tôi ở đây khoảng nửa tháng nữa, mọi người vẫn sắp
xếp đi chơi núi ở đây chứ? Tôi cũng muốn tham gia”.

“Thứ bảy có kế hoạch đến một ngọn núi cao hơn mực nước
biển bảy trăm mét ở ngoại ô. Cậu lên
trên diễn đàn đăngký đi”.

“Tôi chưa thử đi chơi núi trong thời tiết này bao giờ,
xem có chịu nổi thử thách này không”.

“Bên đó là vùng núi hẻo lánh, khí hậu khá mát mẻ,
nhưng cũng phải xem thời tiết thế nào đã. Haizz, hình như sắp mưa rồi”. Tân
Thân đã quen với thời tiết ở đây, ngẩng lên thấy bầu trời nặng nề không trăng
không sao, mơ hồ cảm thấy những tầng mây xám xịt đang kéo đến.

“Mưa thì tốt quá!”. Bruce hứng chí nói, “Tôi nhớ hình
như là mười năm trước, kỳ nghỉ hè năm ấy có một trận mưa tối trời tối đất. Về
sau đi đâu tôi cũng chẳng thấy kiểu mưa như thế nữa. Trên đường phố toàn là
nước, những nơi sâu nghe nói có thể bơi được. Tôi và em gái len lén trốn ra
ngoài chơi đánh nhau dưới nước với người ta. Lúc xe hơi đi ngang, nước bắn lên
cao lắm. Nghiện quá đi mất”.

Nhắc đến con bão đặc biệt được mệnh danh trăm năm mới
có một lần ở thành phố này, Tân Thần
sững người. Tất nhiên là cô có ấn tượng với nó.

“Năm đó tôi gần mười ba tuổi, chắc chị mười lăm nhỉ?”.
Bruce hí hửng quay sang cô, “Nếu chị
cũng nghịch nước trên phố, chưa biết chừng khi chúng ta đã thấy nhau rồi cũng
nên”.

“Hôm đó à…”. Tân Thần nắm chặt lon bia trong tay,
nhìn thật xa về phía mặt sông. Với tính cách
khi ấy của cô chắc cũng lao ra phố nghịch nước mà không
biết chán rồi, nhưng cô chỉ lắc đầu, “Hôm đó tôi ngoan ngoãn ở nhà vì
bị cảm”.

Bruce cười, “Vậy đừng nói với tôi là sau đó chị không
đến bờ sông xem thủy triều dâng cao nhé. Nơi chúng ta đang ngồi đây, khi đó đã
bị ngập hết. Đi trên đường gần con sông là có thể nhìn thấy tàu thuyền trên
sông, hình như cao vượt cả bờ đê, nhìn như nổi trước mặt ấy. Chị xem, chúng ta vẫn
có khả năng đã gặp nhau rồi”.

Năm ấy nước dâng lên rất dữ, thành phố bên sông này
cũng trở thành trung tâm của mọi tin tức trong toàn quốc, người dân ở đây càng
không thể không quan tâm. Tân Thần
tất nhiên cũng đến xem, mà năm ấy người nắm tay cô
cùng đi là Lộ Phi.

Tân Thần một hơi uống cạn lon bia trong tay rồi tiện
tay ném vỏ lon rỗng vào thùng giấy, “Hôm
nay uống nhiều thật, thôi, về nhà. Tôi không muốn bị
mắc mưa để cảm lạnh nữa đâu”.

Trên đường về đã nghe tiếng sấm rền vang. Tân Thần xuống
xe taxi, Bruce ló đầu vào, cười và nói to: “Nếu sợ sấm thì lên mạng trò chuyện
với tôi nhé”.

Tân Thần cười, “Cũng như tôi đã không là cô em bé nhỏ
từ lâu, tôi cũng chẳng còn sợ sấm sét lâu lắm rồi. Chúc ngủ ngon”.

Xe taxi đã đi. Một tia sét rạch ngang bầu trời. Tân
Thần đứng tại chỗ, bất động ngẩng lên nhìn trời, cho đến khi lại một tiếng sầm
rền vang ngay trên đầu, cô mới bước nhanh vào hành lang tối om.

Mộc chiếc Audi Q7 màu đen đậu gần đó bỗng mở cửa, Lộ
Phi bước ra. Anh đưa Tân Địch về
nhà rồi lái xe đến đây, cứ ngồi lặng lẽ trong xe nghe CD. Ngước lên nhìn ô cửa
sổ tầng năm kia, cuối cùng ánh đèn bật sáng, anh biết Tân Thần đã vào trong
nhà.

Lại một tràng sấm đùng đùng quét qua. Anh nghĩ, tuy
lúc nãy cô trả lời chàng trai rất rõ rằng, cô “không sợ tiếng sấm lâu lắm rồi”,
nhưng khi sét đánh ngang, cơ thể cô cứng lại, đứng ngay tại chỗ, kỳ thực không
có gì khác với phản ứng mà trước kia cô từng kể anh nghe – “Em sẽ lấy chăn bịt
kín tai, nhưng lại không kìm nổi mà run bần bật đợi tiếng sấm tiếp theo vang
lên như bị ma
nhập ấy”.

Thế nhưng, khi ban ngày cô đã nói rõ ràng rằng cô
không còn là trách nhiệm của anh nữa anh đã không tìm ra bất cứ lý do gì để
quan tâm đến cô như vào một đêm mưa mười năm trước nữa

Cơn bão to vào mười năm trước ở đây cũng bắt đầu sấm
vang chớp giật vào đêm khuya như thế này. Mẹ và chị anh vừa từ nước ngoài về
thăm nhà đã đi chơi biển, còn bố anh đi công tác ở Bắc Kinh, chỉ có mình anh ở
nhà. Khi tiếng chuông điện thoại reo vang thì anh đang say ngủ.

Trong ống nghe vẳng đến giọng nói yếu ớt của Tân Thần,
“Lộ Phi, anh nói chuyện với em được không?”.

Anh mơ mơ màng màng nhìn giờ, “Bây giờ là nửa đêm rồi!
Tiểu Thần, em không ngủ được hả?”.

“Em…”. Tân Thần có vẻ khó mở lời, hẳn nhiên cũng
thấy đánh thức anh dậy thế này là rất vô lý, dù sao chẳng phải là lần đầu cô ở
nhà một mình. Nhưng lại một tiếng sấm rền vang, cô không thể kìm được giọng nói
đang run lên của mình, “Cúp điện rồi, em sợ! Anh nói chuyện gì với em đi”.

Lộ Phi bỗng tỉnh hẳn. Anh biết cha Tân Thần lại không
ở nhà, mấy hôm nay chỉ có mình cô, “Anh đến ngay. Đợi anh”.

Lộ Phi thay quần áo rồi cầm ô đi ra. Bên ngoài đã bắt
đầu mưa to, gió giật điên cuồng khiến chiếc ô biến dạng, không thể ngăn được
gió mưa. Khó khăn lắm anh mới vẫy được
taxi, tài xế cứ lảm nhảm nói: “Trận mưa này to như quỷ sứ ấy!
Không được, đưa cậu đi rồi tôi cũng trả ca về nhà thôi”.

Trên đường chỉ có vài người qua lại. Sấm giật chớp
rền, mưa mỗi lúc một to, quất ào ào xuống không ngớt. Cần gạt nước đảo qua đảo lại,
nhìn ra ngoài chỉ thấy trắng xóa một màu. Xuống xe rồi đi thêm một quãng không
xa, Lộ Phi cầm ô mà cũng gần như
ướt hết cả. Anh vội vàng chạy lên tầng năm nhà Tân Thần, vừa bấm chuông thì cửa
đã mở, hẳn cô đã đợi lâu rồi. Cô lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh. Lộ Phi ném
ô xuống, “Buông ra đi, Tiểu Thần, người
anh ướt hết rồi”.

Tân Thần mặc kệ, chỉ ôm chặt lấy eo anh không buông,
cùng lúc cũng òa lên một tiếng rồi khóc lớn. Họ đã quen nhau một năm rồi, xưa
nay cô luôn tỏ ra phóng khoáng hoạt bát, cho dù nhiều khi ương bướng cũng chỉ
chớp mắt là quên sạch, chưa bao giờ lại khóc to như bây giờ.

Lộ Phi không thể hiểu nổi kiểu khóc vô cùng trẻ con
ấy, nhưng cũng không thể không xót xa,
chỉ nhẫn nại dỗ dành, “Đừng sợ đừng sợ, có anh đây rồi. Lần sau có sấm s, anh
cũng sẽ đến với em, được không?”.

Tiếng khóc to dữ dội của Tân Thần dần dần trở thành
tiếng nấc nghẹn trong lòng Lộ Phi. Cô
hiểu, một cô gái mười lăm tuổi mà làm nũng như thế thì
cũng hơi quá đáng, nhưng cô hoàn toàn không khống chế nổi bản thân.

Tân Thần có nỗi sợ gần như là bệnh với tiếng sấm.

Ông nội cô đã qua đời ở bệnh viện vì bệnh, sau đó cô ở
cùng phòng với bà nội đã già yếu. Đầu
xuân năm thứ hai, một tiếng sấm trong cơn mưa đêm đã khiến cô tỉnh giấc, đưa
tay sờ bà nội rồi yên tâm ngủ tiếp, nhưng cô ngủ không yên, cứ mơ thấy những
giấc mộng nhạt nhòa. Cho đến khi gần sáng, cô bỗng trở mình ngồi dậy, nhận ra
cơ thể bà nằm cạnh mình đã lạnh ngắt. Lúc ấy sét đánh chiếu sáng cả căn phòng,
chỉ thấy bà nội nằm bất động, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt méo mó. Lặng im
một lúc rồi tiếng sấm lại rền vang, cô sợ đến độ kêu thét lên.

Đêm ây Tân Khai Vũ không ở nhà. Tân Thần run lẩy bẩy
gọi điện thoại cho ông, rồi lại gọi đến nhà bác. Người đến trước tiên là Tân
Khai Minh, ông xác định mẹ đã ra đi trong giấc ngủ rồi, chỉ có thể ôm chặt lấy
cô cháu gái đang quấn chăn ngồi co rúm trên ghế sofa mà vỗ về.

Sau đó Tân Thần kiên quyết đòi đổi phòng với bố. Nhưng
khi gặp kiểu thời tiết đó, bố vẫn chưa về, một mình cô ở nhà đành cố sức nhét chăn
vào tai mình. Cô đã từng kể với Tân Khai Vũ nỗi sợ hãi của mình, ông vỗ vỗ cô
với vẻ hối lỗi, hứa lần sau sẽ cố gắng về nhà sớm. Về sau khi gặp những ngày
mưa gió sấm chớp, ông cũng cố gắng về nhà sớm thật, nhưng khi đi công tác thì
đành chịu.

Đêm ấy Tân Thần tỉnh dậy rồi, vội vàng đến đóng cửa
sổ. Gió mạnh kèm theo mưa đã tạt vào khiến áo ngủ cô ướt quá nửa. Cô trèo vào
giường, hoàn toàn không còn buồn ngủ. Cô định tìm việc gì đó làm để phân tán sự
chú ý, nhưng mở đèn rồi lấy tạp chí ra mà vẫn không xem nổi. Ngọn đèn bàn in
bóng dáng cô đơn của cô lên tường, và khi sét rạch ngang, cái bóng ấy cũng chao
đảo và lớn dần. Tiếng sấm cứ dội đến liên tục khiến cô bỗng có những liên tưởng
rất đáng sợ. Tiếp đó lại cúp điện, cả căn nhà bỗng chìm vào bóng tối đen đặc.

Cuối cùng cô không kìm được, gọi điện cho Lộ Phi. Và
khi anh đến, toàn thân ướt sũng, ôm chặt lấy cô, để mặc cô làm gì thì làm một
cách vô điều kiện, thì làm sao cô không khóc thỏa thuê cho

Đợi cô khóc mệt rồi yên lặng, Lộ Phi nhìn chiếc áo ngủ
in hình manga của cô đã bị quần áo anh thấm ướt, có phần ngượng ngùng. Cơ thể
thiếu nữ lồ lộ trước mắt anh. Anh nhìn đi nơi khác, “Đi thay quần áo đi, Tiểu
Thần. Cẩn thận cảm lạnh”.

Tân Thần thay quần áo rồi lại mang đồ của Tân Khai Vũ
cho anh mặc. Lộ Phi ngồi trên ghế sofa, để cô nằm trong lòng mình, nghe cô kể
đứt quãng, lúc ấy mới biết căn nguyên của nỗi sợ hãi. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của
cô, anh không cách nào bảo cô biết rằng sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường,
trên thế gian không hề có ma quỷ. Đối với một đứa trẻ từ năm mười hai tuổi đã
mang trong mình một nỗi sợ hãi mà nói, chỉ có vòng tay ôm mới là niềm an ủi hữu
hiệu nhất.

Hơn nữa, cô lại nguyện được khóc trong lòng anh.

Bên ngoài tiếng sấm cũng không còn liên tục nữa, nhưng
mưa vẫn rất to. Tân Thần dựa vào ngực anh
ngủ thiếp đi. Anh bế cô đặt vào giường, đắp chăn len cho cô, sau đó ngồi dựa
vào đầu giường mà không hề buồn ngủ. Vuốt ve
mái tóc dày của cô một cách xót thương, anh nghĩ, nếu có thể, anh mong muốn sau
này khi cô sợ hãi, vòng tay mà cô nhớ đến là vòng tay anh.

Bây giờ ngẫm lại, hình như điều đó thật xa xỉ.

Một giọt nước mưa rơi trên gương mặt Lộ Phi, tiếp đó
mưa trút ào ào xuống. Những cơn mưa đầy
sấm chớp của mùa hè ở thành phố này đã đến nữa
rồi.

Tân Thần ôm hai tay đứng dựa cửa ban công, nhìn cơn
mưa to bên ngoài. Hôm nay cô đã uống rất nhiều loại rượu nên đã thấy hơi chếnh
choáng, đầu óc cũng váng vất, nhưng hoàn toàn không thấy buồn ngủ. Nhìn sấm
vang chớp giật, mưa gió hoành hành, không thể không khiến cô nhớ đến trước đây.

Cô vội vã về nhà không phải vì sợ mắc mưa hoặc sấm
chớp, chỉ không muốn nhớ lại chuyện cũ
với Bruce. Trong những đêm thế này, cô thà ở một mình.
Cô biết, cơn bão điên cuồng mười năm trước trong ký ức của cô luôn khác
biệt với người khác. Cô chưa bao giờ chia sẻ ký ức của mình với ai, cũng không

muốn ký ức của người khác quấy nhiễu mình.

Hoa cỏ trên ban công bị gió thổi ngả nghiêng. Mưa to
quất xuống ào ạt. Ánh chớp rạch thành hình
chữ z chói mắt ở phía chân trời xa xa. Sau khi chớp lóe lên, tiếng sấm đùng
đùng kéo đến. Cô đứng thẳng, nín thở đợi tiếng sấm tan
đi, không còn co rúm người run rẩy như trước kia nữa.

Tất nhiên, cô bé sợ hãi đến độ không thế ngủ nổi trong
tiếng sấm vang chớp giật, cũng như chàng trai đội mưa chạy đến bên cô, đã đi xa
theo dòng thời gian rồi. Mỗi một người đều phải trưởng thành, cô cũng không
phải ngoại lệ. Cô chưa bao giờ khắc phục được nỗi sợ một thứ nào đó, nhưng
thuyết phục chính mình đối diện với nó từ lâu rồi.

Theo như tin tức của thành phố, cơn bão đêm mười năm
trước đã lập kỷ lục trong vòng một trăm năm qua. Nước mưa gần như điên cuồng đổ
xuống, từ một giờ sáng kéo dài đến hai giờ chiều hôm sau. Đường dây điện ở khắp
nơi bị gió giật đứt tung; nước ngập trên phố đã dâng đến ngang eo; khắp nơi là
những chiếc ô tô bị tắt máy chết đứng; những người ra ngoài từ sáng bất đắc dĩ
phải giương ô lội nước khó khăn; xe ba bánh trở thành phương tiện giao thông
hữu hiệu nhất; cả thành phố này rơi vào tình trạng hỗn loạn, mất trật
tự.

Một trận ngập úng nguy hại nghiêm trọng ấy đã xảy ra,
thế mà thứ vẫn cố chấp nằm lại trong ký ức Tân Thần, xua mãi không tan đi, lại
là một vòng tay ấm áp.

Hôm ấy, do từ đầu Tân Thần đã mặc áo ngủ thấm ướt ngồi
trên giường run rẩy, sau đó lại nhào vào lòng Lộ Phi người sũng nước khóc lóc
một trận, kết quả là sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy hô hấp
khó nhọc, đầu nặng cổ họng đau. Lộ Phi sờ trán cô, nhiệt độ vẫn bình thường,
“Trong nhà có thuốc cảm không?”.

Tân Thần lắc đầu, “Không sao, em ít khi bệnh lắm, ngủ
một giấc là khỏi ngay”.

“Sao thế được, anh đi mua thuốc cho em”.

Tân Thần bò trên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, vẫn một
biển nước mênh mông. Khu phố này vốn dĩ hệ thống thoát nước đã rất kém, lại
thêm cơn bão này, tình trạng ứ đọng càng tệ hại hơn. Trên phố có những đứa bé
ngồi trên những chiếc chậu nhựa để làm thuyền bơi đi khắp nơi, cô nhìn mà thích
chí, kéo tay Lộ Phi, “Chúng ta cũng đi chơi đi”.

Một biển nước đầy rác thế kia, đến đi mua thuốc mà Lộ
Phi cũng phải sẵn sàng tâm lý để khắc phục bệnh ưa sạch của mình, nên anh chỉ
dở cười dở mếu, lẳng lặng kéo cô về lại giường, “Em ngoan ngoãn ở đây cho anh,
không được đi đâu hết

Lộ Phi mang đôi dép lê, xắn quần lên rồi cố gắng lội
nước ra ngoái. Trên phố toàn những người đã “trang bị” như anh. Những cửa hàng
xung quanh đều ngập nước. Nhân viên vừa tát hước ra ngoài vừa buôn bán, thế mà
còn không tỏ ra bực bội mà cười rất phấn khởi.

Anh mua thuốc rồi tiện mua cả một túi lớn thức ăn. Tân
Thần uống thuốc cảm phụng phịu, nhìn anh cau mày rửa chân mãi trong phòng vệ
sinh thì có vẻ buồn cười, “Người ưa sạch phải bỏ lỡ nhiều thú vui lắm đây”.

“Chẳng hạn…”.

Tân Thần hất cằm ra ngoài, “Nghịch nước. Thú vị biết
mấy. Kiều mưa này phải lâu lắm mới có
một lần”.

Lộ Phi ra khỏi phòng vệ sinh, không nhịn được cười, vò
tóc cô, “Đúng là trẻ con”.

Trên đường anh nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ đội mưa ra
nghịch nước, đành thừa nhận mình thực sự có khoảng cách thế hệ với bọn trẻ ấy.
Anh không tài nào hiểu nổi Tân Thần mười
lăm tuổi rõ ràng đã dậy thì rồi, mà sao vẫn trẻ con như thế. Nhìn nước ngập,
điều anh nghĩ là hệ thống cống ở đây e rằng
phải tiến hành cải tạo lại, còn cha anh chắc sẽ bận đến phát điên vì công tác
phòng chống ngập úng cho thành phố này.

Nhưng điều này không ngăn cản anh yêu thương chiều
chuộng Tân Thần, nhẫn nại dỗ cô uống
thuốc, mặc cô mở âm lượng tivi thật to mà không xem, mặc cô viện cớ đau đầu
không chịu làm bài tập. Thấy cô ghét ăn mì gói, lần đầu
anh xuống bếp, chuẩn bị luộc mì cho cô ăn. Nhưng dáng vẻ anh khiến Tân
Thần cười ngặt nghẽo, đẩy anh ra mà tự mình làm.

Tân Thần tuy có vẻ mong manh yếu đuối nhưng thực ra
rất tự lập. Động tác của cô nhanh nhẹn vô
cùng, bắc chảo chiên trứng, bên bếp khác luộc mì, đồng thời lấy cà chua trong
tủ lạnh ra, nhanh nhẹn rửa gọt sạch sẽ, thêm nước sốt cà chua và trứng gà rồi
đảo đều rất thơm, đổ lên mì đã luộc chín. Có thể nhận ra rằng cô làm đã rất
thuần thục, nhất định là thường xuyên làm thế để bớt rảnh rỗi. Ăn món mì cô
nấu, Lộ Phi cứ tấm tắc khen ngon mãi.

Hai người ở nhà, Lộ Phi giảng bài, choi cờ cùng cô,
mưa tạnh rồi cùng cô ngồi ngoài ban công, xem đàn chim bồ câu bay lượn trên bầu
trời xám xịt sau cơn mưa, nhìnồi trên những chiếc xe ba bánh ra ra vào vào. Tất
cả đều hồi phục lại sau những lời oán thán trách móc, cười đùa vui vẻ, dường
như chẳng ai nghĩ đây là thiên tai cả.

Đương nhiên cha Lộ Phi không nghĩ thế, Lộ Phi trò
chuyện điện thoại với ông, biết ông vội trở về từ Bắc Kinh, sắp xếp công tác
phòng ngập cho thành phố, di dời dân bị
mắc kẹt, sửa sang đường dây điện, hồi phục giao thông công cộng, lại phải nâng
cấp bờ đê bao để chống lũ lụt, không thể về nhà được.

Tân Khai Minh và Tân Khai Vũ đều gọi điện cho Tân Thần
hỏi thăm tình hình. Cô báo cáo
đúng sự thật, “Nước chỉ rút đi một tí, vẫn còn sâu lắm. Dạ, không sao. Con biết”.
“Dạ, hơi cảm lạnh. Đã uống thuốc rồi. Dạ, con không
ra ngoài đâu, trong nhà có thức ăn”.

Mưa ngừng được mấy tiếng rồi lại trút xuống, nhưng
không còn điên cuồng như đêm đầu và cũng không dai dẳng. Nước ứ đọng trong khu
nhà hai hôm sau mới rút hết. Lần đầu Tân Thần và Lộ Phi ở cạnh nhau suốt ngày
đêm như thế.

Buổi tối, Lộ Phi nằm cạnh Tân Thần, trò chuyện với cô.
Thực ra chỉ có cô nói, còn anh mỉm cười lắng nghe, cho đến khi cô mơ màng ngủ
thiếp đi. Tân Thần cảm nhận được đôi môi anh nhẹ nhàng in lên trán cô. Cô hài
lòng vì trong căn nhà thường xuyên chỉ có mình cô bỗng có thêm một vòng tay ấm
áp an toàn, trong cơn mưa không còn cô đơn nữa.

Cho dù đã chia tay Lộ Phi, Tân Thần vẫn trân trọng
quãng thời gian ấy.

Tân Thần từ nhỏ đã quen với cảnh phân phân hợp hợp của
bố và các bạn gái của ông, đối với việc chia ly, cô không cảm thấy đau buồn
mấy. Tùng có người phụ nữ tìm đến nhà, nắm gấu áo Tân Khai Vũ khóc lóc ai oán,
còn ông vẫn giữ vẻ bình thản, không lay động, chí nói với vẻ bất lực: “Tôi đã
nói rõ hết rồi, đừng làm chuyện xấu mặt thế khiến con gái tôi sợ, không có ý
nghĩa gì hết”.

Người phụ nữ ấy cuối cùng đành bỏ đi. Tân Khai Vũ vuốt
tóc con gai, “Không giận bố chứ”.

Tân Thần lắc đầu, “Nếu cô ta vừa khóc mà bố đã thay
đổi ý định thì con mới giận”.

Tân Khai Vũ cười, nhìn vào mắt cô và nói với vẻ chân
thành hiếm có, “Thần Tử nhớ lấy, sau này đừng tùy
tiện khóc với đàn ông. Khóc thì nhiều nhất
cũng chỉ khiến đối phương khó xử, không thể thay đổi gì cả. Người yêu thương
con thật sự sẽ không dễ dàng khiến con khóc; người làm con khóc, hầu hết là sẽ
không quan tâm đến nước mắt của con”.

Cô cũng cười, biết bố mình chắc cũng khiến không ít cô
gái đã khóc vì ông. Cô nghĩ, được thôi,
vậy thì không khóc, sau này cô sẽ cố gắng là bỏ đi trước, hơn nữa nhất định sẽ
không níu kéo, càng không làm những chuyện
mất mặt.

Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ trẻ con mà thôi. Chí ít
khi Lộ Phi đi rồi, cô đã chọn đứng tại chỗ nhìn theo bóng anh xa dần. Những
việc cô có thể làm chỉ là cố mạnh mẽ ngẩng
cao đầu, không hề khóc lóc. Cô tự nhủ, chẳng qua là đến rồi đi, đi rồi ở, chẳng
có gì to tát cả, sẽ qua đi nhanh thôi mà.

Nhưng cái qua đi chỉ là thời gian mà thôi.

Lộ Phi đi rồi, những người theo đuổi Tân Thần vẫn rất
nhiều. Năm thứ hai đại học, cuối cùng cô
cũng chấp nhận hẹn hò với một nam sinh vẫn luôn thích
cô. Hai người đi trong sân trường mùa thu, hoa quế nở rộ, trắng như ánh trăng,
tinh khiết như nước, trong không khí thoảng mùi huơng ngọt ngào, vô cùng lãng
mạn. Cậu nam sinh kia nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt thâm
tình, trong đôi mắt đầy vẻ yêu thương mến mộ. Khi hai tay cậu ta vòng ôm cô,
cô nghĩ, được thôi. Họ ôm nhau, rồi hôn.

Thế nhưng, cô phát hiện ra một cách đau lòng rằng,
điều đó rất khác.

Cô bỗng hiểu ra, Lộ Phi mười
chín tuổi khi ôm cô hôn cô, tràn đầy vẻ kiềm
chế và giữ gìn. Cô không thể quay về năm mười lăm tuổi, cũng sẽ không còn có
người con trai nào che chở cho cô một cách dịu dàng như thế nữa.

Vội vã thoát khỏi vòng tay ấy, cô không giải thích gì
mà bỏ đi ngay, cắt đứt liên hệ với cậu chảng
ấy mà không đưa ra một lý do nào cả.

Tất nhiên Tân Thần biết so sánh như vậy rất vô nghĩa.
Cho dù cô và Lộ Phi không xa nhau, sau này chắc cũng sẽ không có được quãng
thời gian êm đềm như thế nữa. Sớm muộn gì họ cũng sẽ như những cặp tình nhân
khác, đồng thời sẽ có nhu cầu giao hòa thể xác và tâm hồn, cảm nhận được khát
vọng được tan chảy vào nhau. Còn thời khắc trong sáng ấy rồi sẽ trở thành hồi
ức.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, bốn mùa vẫn lặp lại. Sau này
cô lại có bạn trai mới, thuyết phục mình bắt đầu một tình cảm mới.

Mùa hè ở đây vốn nổi tiếng nóng bức khó chịu. Mỗi năm
vào mùa này, lúc nào cũng là nắng gắt, sau đó chuyển thành mây đen âm u, bức
bối khiến con người muốn nghẹt thở, không khí như vắt ra nước được, sau đó sẽ
có một trận mưa giông ào đến. Năm nào cũng vậy.

Chỉ là, không còn trận mưa bão nào như đêm mùa hạ của
mười năm trước, không còn một vòng tay như của Lộ Phi nữa. Cô đã chấp nhận sự
thật đó.

Cơn mưa ấy, sấm chớp vẫn cuồng nộ, gió to mang theo mưa
ào ào quất xuống, nhưng trong ký ức cô lại tràn đầy những cảnh tượng dịu dàng.
Gương mặt bà nội mà cô nhớ không còn méo mó như lúc tạ thế, mà là đang nhìn cô
với vẻ yêu thương trìu mến, bà đưa bàn tay nhăn nheo và hơi thô ráp ra vuốt ve
mặt cô, chải và tết tóc cho cô, nửa khen ngợi nửa bần thần, “Tóc cứng như thế.
Con gái đừng mạnh mẽ quá, Tiểu Thần”. Cô nhớ Lộ Phi ôm cô, nghe những lời lảm
nhảm vô nghĩa của cô, cười rất dịu dàng, và nụ hôn khi cô đang mơ màng chìm vào
giấc ngủ rơi trên trán cô rất khẽ nhưng cũng rất nóng bỏng, xóa tan đi mọi nỗi
sợ hãi trong cô.

Mưa lớn quất rơi những cành hoa nhài, hải đường nở đầy
hoa xuống đất, những cánh hoa trắng muốt và đỏ tươi gục xuống đất bùn. Những
dây khiên ngưu quấn quýt trên tấm lưới chống trộm run bần bật trong gió. Tân
Thân sờ gương mặt ướt đẫm của mình, không rõ là nước mưa hắt lên, hay nước mắt
cuối cùng đã rơi xuống.

Không có đóa hoa nào nở rộ mãi, không có cơn mưa nào
rơi mãi, thế thì, cũng chẳng có hồi ức nào tồn tại mãi mãi, đến lúc đặt dấu chấm
hết rồi. Cô tự nhủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.