Đọc truyện Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa – Chương 7: Sự ương ngạnh còn giữ lại
Khi mọi người đã ngỡ cô không còn
ương ngạch nữa thì cô vẫn còn giữ lại một chút, đó chính là cô
chấp giữ lại một phần cuộc sống mình trong thế giới chỉ còn lại
một mình cô.
Tân Thần sợ sự tĩnh lặng đến bất ngờ thế
này. Trong không khí dường như đang trôi nổi những mảnh hồi ức cũ.
Những hồi ức ấy cứ hiện rõ dần trước mặt, như thể có hình khối,
vươn tay ra là chạm được. Cô gần như có thể cảm nhận được ánh mặt
trời oi bức xuyên qua lá dây rậm của cây ngô đồng Pháp tạo thành
những vệt vằn vện, loáng thoang nghe thấy tiếng cười trong vắt của
mình thuở thiếu thời, ngửi thấy mùi hương thanh toát của hoa hợp
hoan. Còn cậu thiếu niên trong ký ức ấy đang nhìn cô chăm chú, lúc
này đang nhập vào làm một đôi mắt sâm thẳm trước mặt, vẫn đầy ắp
quan tâm và dịu dàng như chưa bao giờ bị chia cách bởi quãng thời gian
dài đằng đẵng.
Cô cắn chặt môi để kéo mình về với thực tại.
Từ rất lâu rồi, cô đã học cách cất giấu hồi ức vào một góc trong
sâu thẳm trái tim, không thể dễ dàng giở ra được.
Tân Thần đã nở nụ cười hờ hững một cách
thành công như ý muốn, tiện tay đặt chiếc điện thoại vẫn nắm chặt
trong tay sang bên, “Anh nói đúng. Dưới kia quả nhiên đã dán thông báo
phá dỡ. Xem ra căn nhà này sắp di dời thật rồi”.
Lộ Phi không đếm xủa tới chuyện cô đang chuyển
đề tài cuộc nói chuyện, “Em có dự định gì?
“Có xem sao đã rồi tính”.
Lộ Phi không định để mặc cô qua loa cho xong
việc, “Em chưa đọc thời hạn trên thông báo à?”.
“Không để tâm”.
“Sắp đàm phán bồi thường rồi. Lần này nhà
thầu là tập đoàn Hạo Thiên. Bọn họ trước kia đều chỉ mong đạt tiến
độ, đã hoàn thành kế hoạch ban đầu, giao việc phá dỡ lại cho một
công ty chuyên nghiệp. Theo anh biết thì cách làm và khẩu hiệu của
mấy công ty phá vỡ trong nước
không tốt lắm đây nhưng tốc độ thì bảo đảm cực kỳ đấy”.
“Chả sao. Em cũng không định chây lì ra để bám
víu. Nếu điều kiện phá vỡ mà đa số chấp nhận được thì chắc chắn
em cũng thế”.
“Sau này em định ở đâu? Thích gần sông hay gần
hồ? Có lẽ những ngôi nhà vườn ở khu gần ngoại ô thì tiện trồng hoa
hơn. Hôm nào anh lái xe đưa em đi”.
Tân Thần lắc đầu, “Không, em chẳng hứng thú gì
với nhà cửa cả. Lấy được tiền bồi thường rồi thì sẽ đi thử nơi
khác xem sao”.
“Đi đâu?”.
“Vẫn chưa nghĩ ra. Có lẽ sẽ đến một nơi nào
đó ấm áp hơn, có hoa nở bốn mùa để sống tạm một thời gian cũng
chưa biết chừng. Dù sao công việc của
em làm ở đây cũng thế cả”.
“Em định rời khỏi đây khi anh trở về sao?”.
Tân Thần nhìn anh có vẻ lạ lùng, “Sao anh lại
đoán định như vậy? Chuyện đó chẳng có quan hệ nhân quả gì hết. Anh
đã đi nhiều nơi rồi, biết được cảm giác sống ở xứ khác. Từ nhỏ em
đã ở thành phố này, ngoài du lịch ra thì chưa bao giờ rời xa đây cả,
muốn đổi một hoàn cảnh sống khác chẳng phải là rất bình thường hay
sao?”.
“Anh không thể không liên tưởng như vậy. Lần
trước anh về thì em đã đi Tần Lĩnh; lần này em lại nói đi nơi khác,
mà còn không nói là ở đâu?”.
“Chúng ta đã bặt tin nhau gần bảy năm rồi, ai
cũng có cuộc sống riêng. Thật không hiểu anh nghĩ thế nào nữa. Tại
sao anh cứ nhất định phải liên hệ hai chuyện hoàn toàn không liên quan
đến nhau này lại chứ?”.
“Anh và em đều hiểu rõ, hai chuyện này không
phải là không hề có quan hệ gì, đúng không?” Anh nhìn cô chằm chằm,
bình thản hỏi lại. Tân Thần đành quay nhìn đi nơi khác. Anh lại tiếp,
“Tiểu Thần, đừng phủ nhận. Em không hề muốn nhìn thấy anh nữa. Để
trốn tránh, em đã suýt mất mạng trong một cuộc hành trình không hề
có sự chuẩn bị nào, giờ đây em lại quyết định rời khỏi nơi mình đã
sinh sống từ nhỏ”.
“Anh nghĩ nhiều quá rồi, Lộ Phi. Cuộc sống của
em không phải là trách nhiệm của anh”. Tân Thần gần như buột miệng
nói mà không suy nghĩ. Và hai người cũng đồng thời bàng hoàng.
Một lúc sau. Tân Thần mới cười mệt mỏi, “Đúng,
đó là lời mà anh đã nói với em năm mười bảy tuổi. Tân Thần, cuộc
sống của em rốt cuộc cũng chỉ là chuyện của em, không phải trách
nhiệm của anh. Anh thấy đấy, mỗi một từ em đều nhớ rõ. Về sau em
cũng không còn biến mình thành trách nhiệm của bất kỳ ai nữa. Thế
nên, hãy tiếp tục để em tự sắp xếp cuộc sống của mình, anh cũng sống
cuộc sống của anh, được không?”
Lời từ chối này quá thẳng thắn. Lộ Phi im
lặng. Nhìn gương mặt vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng lại có nét thê
lương và lạnh nhạt, anh cảm thấy tim thắt lại, “Anh hận chính anh. Tuy
tự kiểm điểm thế này không có ý nghĩa gì cả. Nhưng anh đúng là một
thằng ngốc điển hình. Tiểu Thần, anh đã làm tổn thương em bằng một
câu nói tàn nhẫn như thế”.
“Em quên mất là anh vẫn thích tự dằn vặt mình.
Không, Lộ Phi, em không có ý định tính sổ hoặc trách móc anh, cũng
không phải là ấm ức gì cả. Trên thực tế thì câu nói đó của anh với
em cũng như lời vàng ý ngọc vậy, tuyệt đối không thể nói là làm em
tổn thương. Sớm muộn gì em cũng phải hiểu đạo lý đó, học cách tự
chị trách nhiệm với bản thân”. Cô nghiêng đầu, trên gương mặt lại xuất
hiện nụ cười hờ hững, “Được anh chỉ bảo em điểm này, em rất cảm
kích. Nó còn ấm áp nhẹ nhàng hơn nhiều so với để cho cuộc sống
trực tiếp dạy dỗ em”.
Giọng cô bình thản, nụ cười rất nhẹ nhàng. Lộ
phi nhất thời không biết phải nói gì nữa.
Di động reo vang. Tân Thần nghe máy, Đới Duy Phàm
gọi đến. Anh bảo, Tân Thần là logo mà cô thiết kế đã được khách hàn
xem qua lúc nãy họ tỏ ra khá hài lòng với phương án hai đồng thời
đề nghị nên chỉnh lại màu sắc một chút. Tân Thần đồng ý, “Được
được. Tuy tôi thấy khách hàng này của anh có thể hơi mù màu nhưng ai
có tiền thì là thượng đế thôi. Tôi sẽ chỉnh lại theo ý ông ta”.
Cô quay lại nhìn , cười nói. “Lát nữa em còn
có việc bận thật. Chúng ta nói chuyện sau nhé”.
Cô lại ra lệnh tiễn khách với anh một cách
khách sáo thở dài, “Thứ bảy này anh mời cả nhà chú Tân dùng cơm,
lúc đó anh đến đón em được không?”.
Tân thần nghĩ bác gái Lý Hinh của cô e rằng
không hoan nghênh mình lắm nhưng cũng chẳng nói gì thêm, “Em liên lạc
với bác rồi tính”.
Cửa đóng lại sau lưng Lộ Phi. Tân Thần đờ đẫn
đứng đó, một lúc sau mới vào phòng ngủ. Phòng ngủ của cô cũng bày
biện đơn giản hệt như phòng làm việc bên ngoài, một chiếc giường phủ
ga màu trắng, một chiếc tủ quần áo to, ngoài ra thì không còn đồ
đạc nào khác.
Cô mở tủ quần áo. Bên trong y phục được xếp
rất ngay ngắn chỉnh tề, không chút bừa bộn. Cô lôi từ góc tủ ra một
chiếc túi bằng vải jeans màu đỏ đậm, khoanh chân ngồi trên sàn nhà
rồi mở túi, lấy ra một bộ cờ tướng… chuẩn bị thi đấu và một bàn
cờ tướng quốc tế bằng vải, trải bằng ra trước mặt mình rồi xếp
từng quân cờ lên đó.
“Vương đối vương, hậu đối hậu, vua đen đứng trên
ô trắng, vua trắng đứng trên ô đen. Hậu trắng đứng trên ô trắng, hậu
đen đứng trên ô đen”.
“Hậu là quân cờ có uy lực lớn nhất trong cờ
tướng quốc tế, ngang – dọc – chéo đều đi được, không hạn chế số ô,
nhưng không thể vượt quân cờ khác”.
“Đúng, đó là dịch chuyển vị trí”.
“Không, không được, như thế không hợp quy tắc”.
“Lại nhõng nhẽo
Bộ cờ tướng quốc tế này do Lộ Phi mang đến cho
cô vào năm cô mười lăm tuổi. Năm đó Tân Khai Vũ vẫn phiêu bạt khắp nơi
để làm ăn, hiếm khi ở nhà. Lộ Phi thường xuyên lui tớ dạy thêm cho cô,
chơi cờ tướng với cô để giết thời gian. Giọng nói trầm trầm rất hay
của anh dường như vẫn còn đâu đây trong căn phòng này.
Khi tu sửa cô đã làm một cuộc thay đổi lớn
nhất với kết cấu của căn nhà này, những vật dụng khi xưa đều đổi
hết. Hai chiếc ghế mây cũ kỹ mà họ hay ngồi ngoài ban công trò chuyện
tuy vẫn còn tốt, cô cũng bảo những công nhân xây dựng dọn đi.
Nhưng cô vẫn giữ lại bộ cờ tướng quốc tế này.
Cô vẫn nhỡ như in tất cả quy tắc nhưng lại chơi
với bất kỳ ai nữa. Chỉ vào
những đêm cô đơn cô mới lấy ra, lặng lẽ bày cờ, nghe lời chỉ đạo ấy
rồi di chuyển quân cờ, như thể chàng thiếu niên ấy vẫn ngồi trước
mặt, nhẫn nại chỉ dạy cô cách chơi.
“Em sống trong thế giới của em, có lúc hoàn
toàn không để ý đến cảm nhận của người khác”. Người bạn trai trước
của Tân Thần là Phùng Dĩ An đã
từng chỉ trích cô như thế.
Dù sao cô cũng không còn là cô bé cứng đầu chỉ
im lặng mà phất tay áo bỏ đi nữa, chỉ cười cười bảo: “Ha, chúng ta
công bằng tí đi. Em không hề yêu cầu anh từ bỏ thế giới của mình,
cũng chưa yêu cầu anh quá xem trọng cảm nhận của em mà”.
“Chúng ta đang yêu nhau đấy à?”
“Đi dạo, ăn cơm, xem phim, ôm ấp, lại hôn nữa, không
là yêu thì là gì?” Chắc anh không làm những việc này với người qua
ường đấy chứ?”.
“Tât nhiên anh sẽ không tùy tiện làm những việc
này với người nào đó! Nhưng em tỏ ra như thể em không để tâm xem người
đang cùng làm những việc đó là ai”.
“Anh nói như thể em chẳng có tí yêu cầu nào
với đàn ông ấy”. Cô cự nự nhưng rõ
ràng là không thấm tháp vào đâu.
“Yêu cầu của em không nhắm vào anh. Em chỉ cần
một người ưa nhìn và thú vị một tí để ở cạnh em những khi em không
làm việc, không đi chơi, không du lịch, không ngồi thẫn thờ mà thôi.
Nói đến tương lai hình như chỉ là chuyện của riêng anh, còn em chỉ
hoàn toàn chẳng để tâm”.
Cô đành chịu thua, “Xin lỗi, Em còn tưởng
mình gần như đã thành một người tốt rồi chứ, không ngờ trong mắt anh
lại tệ đến mức đó”.
Phùng Dĩ An quay lưng bỏ đi với vẻ giận dữ mà
cô không sao hiểu nổi. Mấy hôm sau anh đến tìm cô, cô cũng không làm
mình làm mẩy, hai người lại giảng hòa. Nhưng rốt cuộc đã có rạn
nứt, những tranh chấp như thế càng
lúc càng nhiều, lần nào cũng là Phùng Dĩ An giận dữ bỏ đi. Cuối
cùng khi chia tay, cô thừa nhận rằng dù không vui vẻ gì nhưng cô thực
sự cảm thấy đó cũng là giải thoát.
Bố của Phùng Dĩ An là bạn học cũ của Tân Khai
Minh bác cô, đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo ở một phòng ban khác, hai
người rất thân thiết với nhau. Tân Khai Minh vô cùng bực bôi trước việc
chia tay của hai người họ, “Tiểu Thần, cháu thực sự phải thay đổi cá
thói quen cứng đầu đó đi”.
Tân Thần biết việc không lành rồi nên đành giải
thích, “Lần này chia tay là do Phùng Dĩ An đề nghị
“Dù là ai đòi chia tay thì hai đứa cũng phải
ngồi xuống nói chuyện với nhau chứ đừng diễn trò như thế. Lần trước
bác gặp bác Phùng, bác ấy nói con trai mình rất hài lòng về cháu”.
“Bác ơi, không cần trò chuyện nũa đâu. Phùng Dĩ
An đã có bạn gái mới rồi. Mấy hôm trước bọn cháu gặp nhau trên
đường”. Tân Thần bất lực bảo với bác mình. Mọi việc dính vào nhau
nên khó mà nói rõ, cô chỉ biết nói ra sự thật. Khi đó Phùng Dĩ An
chào cô, chủ động giới thiệu người đi cùng, vô cùng khách sáo và chu
đáo, dường như không còn bực bội nữa, và tất nhiên cũng khỏi phải
níu kéo.
Nghe nói vừa chia tay mà anh ta lại có người yêu
mới, Tân Khai Vũ càng tức giận, suýt nữa gọi điện thoại hỏi tội bố
anh ta. Tân Thân vội ngăn lại, cười nói: “Bác đừng hỏi gì nữa. Chia
tay là chuyện thường mà. Tính cách bọn cháu không hợp nhau”.
Bà Lý Hinh ngồi một bên lại tỏ ra vẻ tư lự,
“Nếu Tiểu Thần đã nói thế rồi thì thôi, chuyện bọn trẻ đừng can
thiệp nhiều quá”.
Tân Khai Minh đành bỏ qua.
Tân Thần thở phào. Quen nhau hơn một năm nay, hai
người cũng xem như hòa thuận. Nhưng Phùng Dĩ An không nói oan cô, thực
sự cô không nhập tâm lắm. Khi tất cả mọi người đều nghĩ cô không còn
ương bướng thì cô vẫn giữ lại một chút, đó chính là sự cố chấp
giữ lại một phần cuộc sống trong thế giới chỉ còn lại mình cô.
Sự chuyên tâm mà Phùng Dĩ An đòi hỏi, cô không
làm được. Có tiền đề như thế tồn tại, nên chia tay không chút tổn
thương.
Tân Thần đưa tay gạt phắt cờ trước mặt, ôm hai
đầu gối rồi ngã người ra sau, dựa vào tủ quần áo. Nhìn qua ô kính
cửa sổ phòng ngủ, chỉ thấy một đàn bồ câu bay là đà lướt ngang.
Cô chọn sống lý trí hơn – trồng hoa, tản bộ,
chăm chỉ làm việc, hẹn hò với những người đàn ông cũng lý trí và
đáng tin cậy cho dù thiếu chút nhiệt tình nhưng lại dịu dàng và
khoan dung đến không thể chê vào dâu được.
Cô chỉ không thể từ bỏ những ký ức ấm áp mà
cô đã bắt đầu có được từ năm mười bốn tuổi, cho dù sau này anh đã
ra khỏi thế giới của cô một cách quyết liệt, không còn chút liên hệ
nào với cô nữa.
Tân Địch vâng vâng dạ dạ trong điện thoại, đó
là giọng điệu tiêu chuẩn khi cô nghe điện thoại mẹ gọi đến sau khi đã
trưởng thành.
Bỏ di động xuống, Tân Địch thở dài. Cho đến
tận năm lên đại học, bà Lý Hinh mẹ cô vẫn là người thống trị tuyệt
đối cuộc sống của cô: Quyết định khi nào thụ thai để cho cô góp mặt
với đời chỉ là sự khởi đầu, tiếp theo là quyết định cô sẽ uống
sữa hiệu gì, học mẫu giáo trường nào, tham gia lớp nắng khiếu gì,
học nhạc cụ gì, học vẽ trường phái nào với thầy, rồi tiểu học,
trung học, lớp do ai chủ nhiệm, mặc quần áo kiểu gì, giao du với bạn
bè nào, xem phim và sách tham khảo gì… tất tần tật, không chừa cái
nào.
Bị quản thúc như thế, và trưởng thành máy móc
như thế, thế mà vẫn giữ được trí tưởng tượng, nhiệt tình với nghệ
thuật, Tân Địch cảm thấy, hoàn toàn có thể khen mình một câu mà
không cần phải đỏ mặt: Mình đúng là kỳ diệu!
Cô mãi mãi ghi nhớ lần Tân Địch có kỳ kinh
nguyệt đầu tiên là vào mùa hè năm mười ba tuổi. Cô bé bình thản tìm
cô để mượn băng ṿ sinh, sau đó thay quần lót, giặt sạch phơi khô, đến
mức cô rất kinh ngạc – bởi vì so với lần đầu có kinh mà hoảng loạn
đến mức chạy ra khỏi trường để về nhà của cô thì quá cách biệt. Cô
hổ thẹn hỏi: “Thần Tử, em không sơ hả?”.
Tân Thần hỏi ngược lại: “Có gì mà sợ? Bố em
đã cho em xem sách về giáo dục giới tính lâu rồi, bảo em rằng chắc
chắn sẽ phải trải qua quá trình dạy thì”.
Tân Địch biết bố cô còn yêu cô hơn cả chú thương
Tân Thần, nhưng cô không thể tưởng tượng một ông bố lại nói vấn đề
này với con gái. Cho dù là mẹ cô cũng ậm ừ giải thích qua loa những
việc cần chú ý vệ sinh sau khi sự đã rồi, đồng thời còn bổ sung sau
này phải tỏ ra thục nữ dịu dàng hơn.
Lên đại học rồi, Tân Địch dọn vào ký túc nổi
tiếng là tuềnh toàng của Học viện Mỹ thuật, lần đầu ở cũng phòng
với năm bạn khác. Có bạn nhớ nhà đến
mức phải khóc thầm, có bạn oán thán than vãn vì không thích nghi
được với cuộc sống tập thể, chỉ có cô là muốn ngửa mặt lên trời
cười to, cảm thấy sự tự do này sao mà ngọt ngào đáng yêu đến thế.
Tất nhiên cô yêu mẹ, nhưng cô không thích cách mẹ
cô sắp đặt cuộc sống cho cô, càng không thích những thứ quần áo quê
mùa lại không họp dáng vóc luôn theo cô đến khi trưởng thành. Ai nói
những lời đại loại như quần áo chỉ là vật ngoài thân, cô đảm bảo
sẽ cười nhạt ngay lập tức. Không đúng, với
trả nghiệm bảo thân cô, ảnh hưởng đến quá trình dạy thì tâm hồn và
thể xác con người của quần áo, nói thế nào cũng rất quan trọng. Cô
trước nay luôn tán thành câu nói :You have a much better life you wear
impressive clothers (Nếu bạn mặc một quần áo khiến mọi người ấn
tượng thì cuộc sống bạn sẽ tốt đẹp hơn).
Một tuần chỉ về nhà một lần, tự quyết định
sẽ ăn mặc như thế nào, Tân Địch đã thích ứng với cuộc sống đại học
trong thời gian ngắn nhất. Đến mức bà Lý Hinh phát hiện ra con gái
đã thoát ly khỏi sự kìm kẹp của mình một cách dứt khoát thì muộn
rồi.
Tân Địch dần dần học cách ứng phó với mẹ
bằng vẻ mặt cười cười giả lả bao gồm cả vấn đề thúc giục cô xem
mặt, hẹn hò bạn trai, kết hôn… Từ việc nghiêm chỉnh bàn luận lúc
bắt đầu đến chiêu cuông kích bằng vể mềm mỏng tất cả đều như ý.
Chẳng hạn mẹ cô bảo: “Tiểu Địch, đến lúc nghĩ
đến chuyện riêng tư rồi đấy”.
Tân Địch sẽ trả lời với vẻ vô cùng chân thành:
“ Con vẫn luôn suy nghĩ mà. Rất nghiêm túc. Kết luận con đúc kết ra
là thà được chất lượng còn hơn số lượng”.
Cô lần khất đến hai mươi tám tuổi, mẹ cô chẳng
thể đợi cô từ từ suy nghĩ nữa: “Tiểu Địch, mẹ cứ nghĩ đến cảnh mẹ
và bố con đi rồi, chỉ còn lại một mình con cô độc trên đời là thấy
đau lòng lắm”.
Nhưng Tân Địch chỉ cười và khoát tay mẹ, cũng
nói với vẻ đong đầy thăm tình: “Mẹ ơi, độ tuổi của bố mẹ đều là
rường cột trung lưu, đang cống hiên cho đất nước và chưa nghỉ hưu, sao
lại nói như thế? Hơn nữa, nếu con gặp một người tệ hại thì còn
đáng thương hơn là sống cô đơn, đúng không?”.
Mẹ cô quả thực không nói lại nổi.
Thế nhưng lần này, lời mẹ cô đã nói trong điện
thoại không phải cô muốn giả là cho qua chuyện mà được.
Cô biết mẹ luôn yêu quý Lộ Phi, tất nhiên, người
đàn ông xuất sắc như thế, ai mà không thích?
Là người bạn bảo bệ cô từ lúc còn nhỏ mẫu
giáo, cũng là một trong những người bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn,
Tân Địch cũng thích anh. Thuở ấu thơ cô từng thuận miệng mói “Con lớn
rồi sẽ lấy Lộ Phi”, khiến người lớn hai nhà cũng cười xòa, đồng
thời cũng đùa bảo sẽ đính hôn ngay cho hai đứa.
Nhưng cô biết rõ, sự yêu thích giữa hai người
chưa bao giờ mang màu sắc nam nữ. Huống hồ bây giờ cô biết Lộ Phi đã
có tình cảm vượt quá tình bạn với Tân Thần.
Tân Địch không dám nói với mẹ – mẹ cô xưa nay
luôn cho rằng Tân Thần ít nhất đã phá hoại mối quan hệ có thế phát
triển thêm nữa giữa cô và hai người con trai, một là Lộ Phi, người kia
là bạn đại học, học về nhiếp ảnh. Nghiêm Húc Huy.
Mà bạn trai cũ Phùng Dĩ An của Tân Thần, bà
Lý Hinh cũng đã từng định ưa tiên xếp cho Tân Địch, “Thằng bé này
khá lắm. Bố nó và bố con là đồng nghiệp bao năm rồi. Cùng tuổi con,
tốt nghiệp đại học danh tiếng, sự nghiệp phát triển thuận lợi, hoàn
cảnh gia đình thích hợp, không chê vào đâu được, tình cách cũng ổn”.
Tân Địch cười lớn trước màn giới thiệu xem mắt
tiêu chuẩn ấy, kiên quyết từ chối gặp mặt, bà Lý Hinh mới chịu thôi.
Sau khi Tân Thần chia tya Phùng Dĩ An, Lý Hinh đã
tỏ vẻ “Tôi biết ngay mà”, càng khiến Tân Địch hiểu ít nhiều.
Tân Địch thấy những tội danh mà bà Lý Hinh gán
cho Tân Thần quả là oan ức nên rất cố gắng giải thích với mẹ mình.
“Con và Lộ Phi là bạn thân, nếu có phát triển
hơn cũng chỉ là bạn thân. Hơn nữaần Tử khi ấy mới mười sáu, mười
bảy tuổi, mẹ nói quá rồi đó!”
Bà Lý Hinh đành nhìn cô với vẻ bất lực, “Con
ngây thơ quá, Tiểu Địch. Con bé Tân Thần quỷ quái lắm, phức tạp hơn
con nghĩ nhiều”.
Tân Địch vốn định nói, “Con ngây thơ thế này
cũng nhờ mẹ mà ra cả”, nhưng dù sao cũng không dám chọc giận bà mẹ
vốn bị bệnh tim, nên đành thôi.
Nhắc đến Nghiêm Húc Huy, Tân Địch càng thấy kỳ
quặc.
Cố nhân nói “dốt văn thì giỏi võ”. Đến thời
hiện đại, vào Học viện Mỹ thuật tương đương là học võ, đốt tiền như
điên, mà học nhiếp ảnh thì càng phải đầu tư nhiều hơn. Máy ảnh họ
học không phải dạng tầm thường, thiết bị chụp ảnh càng không phải
nói, rửa ảnh cũng phải tốn khá nhiều tiền, huống hồ phải thường
xuyên ra nước ngoài thực tập, hoặc mời người mẫu để chụp ảnh. Nghiêm
Húc Huy gia cảnh khá giả, thường xuyên chạy suốt từ nam ra bắc, khi
bấm nút chụp phong cảng rất phóng khoáng như bụi cuốn đã đã khiến
bao người xem ấn tượng, kể cả thầy cô giáo.
Chủ đề mà anh ta yêu thích là chụp người đẹp,
thứ nữa mới phong cảnh. Anh ta và Tân Địch giao lưu nhiếp ảnh thời
trang, có vẻ rất tâm đắc. Hai người có tích cách và kiến giải gần
giống nhau, đều có chú kiêu ngạo và bất mãn. Anh ta cũng rất hiểu ý
nghĩa mẫu thiết kế của Tân Địch, nên hiệu quả chụp ảnh mẫu cũng khiến
Tân Địch hài lòng. Thế là hai người thường cặp kè với nhau, tìm
kiễm những cô nàng người mẫu xinh đẹp. Tân Địch nghĩ ra cấu tứ thiết
kế, tóm tắt chủ đề rồi để anh ta chụp ra những tấm ảnh tạp ý, thế
mà cũng được rất nhiều lời khen ngợi. Có bộ sưu tập được tạp chí
chọn dùng, có bộ còn được giải thưởng quan trọng.
Dù sao bà Lý Hinh cũng không yên tâm về Tân
Địch, thường xhuyeen dò hỏi hành tung của cô. Tân Địch đã giao anh chàng
Nghiêm Húc Guy bị cô xem là bạn trung tính hoàn hảo vô hại cho mẹ cô
để bà yên lòng. Ai ngờ Nghiêm Húc Huy cao gầy, nhìn có vẻ trung hậu,
nói năng lễ phép nho nhã, trước mặt trưởng bối rất biết cách che
giấu bản chất, lại khiến và Lý Hinh nảy sinh thiện cảm.
Năm thứ hai Tân Địch muốn đi Bác Kinh xem triển
lãm thời trang, mẹ cô vẫn truy vấn về người đồng hành như trước, nghe
nhắc đến tên Nghiêm Húc Huy thì tỏ vẻ ngạc nhiên trước nhất, “Cậu ta
có học thời trang đâu, biết gì mà thưởng thức?”, rồi sau đó gật gù,
“Tiểu Địch, có cậu ta theo chăm sóc con, mẹ cũng yên tâm hơn”.
Tân Địch chẳng buồn giải thích anh ta chạy đến
triển lãm thời trang để tìm người mẫu, ai ngờ bà Lý Hinh đã ngộ
nhận.
Đến năm thứ ba, Tân Địch thuyết phục Tân thần
mặc tác phẩm cô hài lòng nhất của mình, mời Nghiêm Húc Huy chụp
ảnh, anh chàng đã nghiêng ngả vì Tân Thần, bộ ảnh vô cùng thành công.
Tân Khai Minh thấy vào học kỳ hai lớp mười một
Tân Thần đột nhiên không chủ tâm học hành, thành tích tuột dốc bắt
đàu sắp xếp cho cô học mỹ thuật để tiện thi vào trường nghệ thuật.
Nghiêm Húc Huy cũng lấy hết dũng khí để chỉ dạy cô. Chút tâm tư của
anh đã bị Tân Địch phát hiện, cô cảnh báo anh một cách không hề
khách khí, “Em tôi còn là thiếu nữ vị thành niên, lại sắp lên lớp
mười hai rồi. Anh có gan dám quấy dối nó, coi chừng tôi trở mặt với
anh!”
Nghiêm Húc Huy gật đầu đồng ý nhưng vấn đề
không ngồi im được, kỳ nghỉ chạy đến tìm Tân Thần, về sau còn thuyết
phục cô chụp một bộ ảnh quảng cáo, cũng làm dấy lên một cơn phong
ba. Bà Lý Hinh rất tức giận, tự thêu dệt lên một câu chuyện thay lòng
đổi dạ, về sau mỗi lần nhắc đến cũng khiến Tân Địch không biết phải
làm thế nào.
“Ôi trời chẳng biết đường nào mà lần nũa, me
và Nghiêm Húc Huy chỉ là bạn cùng trường, là bạn bè không thể nào
trong sáng hơn nữa. Con chẳng có cảm giác gì với anh ta, đừng kéo con
vào với anh ta chứ”.
“Lúc bắt đầu thì ai mà chả là bạn bè trong
sáng. Mấy đứa bạn học các con yêu nhau rồi kết hôn thì ít à?”
Tân Địch hiểu, khả năng cô thuyết phục mẹ và
mẹ thuyết phục cô thấp như nhau. Hơn nữa cô phát hiện ra, chỉ cần cô
không có bạn trai thì mẹ cô vẫn giữ thành kiến, tìm cách giải thích
nhanh gọn lẹ về việc con gái bà tài hoa đầy mình, tính cách phóng
khoáng mà đến nay vẫn còn độc thân. Cô đành để mặc mẹ mình, dù sao
bà cũng chỉ càm ràm trong nhà, còn bố cô thì cũng vẫn tỏ ra thờ ở
như cô thôi.
Tân Địch không thể nào thỏa mãn yêu cầu của
mẹ. Cô yêu mấy lần nhưng chưa bao giờ thực sự toàn tâm toàn ý. Cô tự
nhận mình không phải người kén chọn, nhưng cô lại thích bình phẩm
cách ăn mặc của người ta một cách hết thuốc chữa, chẳng mấy người
qua được cửa thẩm mỹ của cô, cô tự nhận mình không kiệm lời, nhưng cô
chẳng hứng thú với vấn đề dân sinh quốc tế, bảo cô tìm chuyện để
nói với một anh chàng văn phòng thì chả khác khác nào lấy mạng cô. Kiểu
hẹn hò nhạt như nước ốc ấy khiến cô thấy chẳng thà ở nhà xem đĩa trình diễn
thời trang còn hơn.
Cô từng thắc mắc với Tân Thần, “Thú vui yêu đương rốt
cuộc là gì”.
Khi ấy Tân Thần học năm thứ hai đại học, có một cậu
chàng đẹp trai khác bán theo. Cô chỉ cười, “Có thể khiến em không cô đơn nữa
chăng”.
Cô đơn? Tân Địch thấy từ ấy quá xa lạ với mình. Thực
sự cô chưa bao giờ có cảm giác cô đơn: Quan hệ của cô trong trường khá tốt, có
bạn tri kỷ là Diệp Tri Thu, có một số lượng lớn thầy cô và bạn bè ngưỡng mộ tài
hoa; sao khi đi làm thì bận đến mức chẳng có thời gian đâu mà cô đơn, chỉ hận
thời gian ở một mình quá ít, không thể tĩnh lặng chỉnh lý tư duy thiết kế, nâng
cao khả năng hơn nữa.
Nếu yêu đương chỉ để chiếm mất thời gian ít ỏi có hạn
của mình, cô nhún vai, quyết định bỏ thôi thì hơn.
Tất nhiên cũng có người đàn ông cô thấy yêu được. Bạn
trai cũ A Phong của Tân Địch là một ví dụ tốt. Hai người tình cờ quen nhau
trong một buổi triển lãm tranh. A Phong mặc áo sơ mi cách điệu toát lên vẻ nghệ
sĩ, có vẻ sạch sẽ vừa phải, ăn mặc theo phong cách cô thích, nói năng cũng rất
thú vị.
Nhắc đến nghề nghiệp, A Phong cùng bạn mở một công ty
sửa chữa và tân trang ô tô, chẳng dính líu gì đến nghệ thuật, ngoài ra còn đầu
tư vào một quán bar tầm tầm, thỉnh thoảng còn lấn sang ca hát, thích mạo hiểm,
đang chuyển hứng thú từ du lịch bằng xe tự lái sang trò leo núi kích thích hơn.
Tân Địch trao đổi cách liên lạc với anh rồi sau đó hẹn
hò. Họ thích những trường phái nghệ thuật
giống nhau, yêu mến những nhóm nhạc, bộ phim, đạo diễn và nhà văn như nhau, Sự
đồng điệu về sở thích và tính cách như thế khiến Tân Địch cũng hơi hồ nghi,
liệu thật sự đã gặp được đúng người hay chưa?
Nhưng dần dà ở bên nhau mãi rồi, dù rất hợp nhau,
nhưng họ lại không thể tìm thấy chút rung động nào. Cứ quen thân nhau từng
ngày, có thể vỗ vai nhau kể lể tâm sự, nhưng chẳng thể ôm nhau thân mật chứ
đùng nói đến hôn. Chẳng lẽ có thể gọi đó là cảm giác yêu đương ư?
Đáp án của người khác lại không như thế.
Tân Thần cười nói: “Nếu chị không thể nào có cảm giác
thân mật về mặt thể xác với anh ấy thì có cố mấy cũng chỉ là làm bạn tâm giao
được
Diệp Tri Thu bạn thân cô đang chìm đắm trong yêu đương
lại bảo: “Khi tớ ở bên anh ấy, có lúc chẳng cần nói gì, ai làm việc nấy, nhưng
thi thoảng quay lại, thấy anh ấy cũng đang nhìn tớ”.
Tân Địch ủ ê thừ nhận, đây không phải là yêu đương –
không biết đã xảy ra sai sót ở đâu, thế là cô đã biến người bạn trai ổn nhất
thành anh em tốt.
A Phong cũng nghĩ như cô. Họ cùng nhất trí nên lu về
làm bạn tốt thì hợp hơn, vả lại còn hẹn nhau nửa đùa nửa thật rằng: Nếu cứ
không tìm ra đối tượng phù hợp mà gia đình lại ép kết hôn thì sau ba mươi tuổi,
họ sẽ sống cùng nhau.
Lộ Phi âm thầm về lại thành phố để làm việc, và còn
nói đã chia tay bạn gái, đang trong tình trạng độc thân. Bà Lý Hinh lại bắt đầu
phát huy trí tưởng thượng, lúc nãy lại nhắc đến anh. Tân Địch thấy đau cả đầu.
Cô thẫn thờ nhìn bản thiết kế trước mắt, một tay xoay
bút chì nhanh như gió – đó là động tác theo thói quen của cô. Chiếc bút chì nhỏ
xoay nhanh thành hình cách hoa, những người vừa nhìn thấy sẽ khó mà không sững
sờ, còn những người phòng thiết kế Tác Mỹ đã quen, biết lúc này đây tốt nhất là
đừng làm phiền cô thì hơn.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều biết điều. Quầy
tiếp tân gọi điện đến, báo giám đốc Đới của công ty quảng cáo mang sản phẩm mẫu
đã được chỉnh sửa đến, mời giám đốc Tân xét duyệt lần nữa.
Tân Địch rất hối hận vì đã mua việc vào người. Cô phát
hiện từ khi mình mang trọng trách giám đốc thiết kế trên đầu, tuy nghe thì oai
nhưng bắt buộc phải xử lý những công việc hành chính mỗi lúc một nhiều, mà
những việc ấy hầu hết khiến cô thấy chán ghét cùng cực. Nhưng phiền thì phiền,
vẫn không đẩy đi đâu được, cô đành ném bút chì xuống phòng khách.
Giám đốc thiết kế khác là A Ken cũng đã ngồi đó, đang
nói chuyện phiếm với Đới Duy Phàm. Cô thấy rất ngạc nhiên. A Ken là người lạnh
lùng thế mà lại đang trò chuyện rất tâm đắc với Đới Duy Phàm, chẳng lẽ sắc đẹp
của anh ta lại có ảnh hưởng tới cả nam lẫn nữ? Thấy cô vào, A Ken nói: “Tôi đã
ký tên rồi, xin phép về trước làm việc”.
Sản phẩm mẫu đã sửa xong có vẻ rất ổn. Tân Địch làu
bàu: “Mình A Ken ký không được hay sao”, Nhưng cô vẫn chăm chú kiểm tra xong
rồi ký tên xác nhận. Thấy cô đứng lên định đi, Đới Duy Phàm vội nói: “Tân Địch,
thích ca khúc của Trương Học Hữu không?”.
“Cũng tàm tạm”.
“Vậy tối thứ bảy rảnh không? Đi xem liveshow của anh
ta nhé”.
Tân Địch vịn tay vào bàn, tỏ vẻ ngạc nhiên, “Đới Duy
Phàm, anh đang muốn hẹn hò với tôi à?”.
Đới Duy Phàm tất nhiên là gật đầu. Mấy hôm nay anh đã
suy nghĩ nhiều cả thấy chơi trò muốn – mà – làm – bộ với Tân Địch có lẽ là lãng
phí, định mặt dày theo đuổi luôn. Anh đoán Tân Địch không hứng thú gì lắm với
Trương Học Hữu, nhưng ở đây không có nhiều liveshow ca nhạc, không kén chọn
được nên đành thử xem sao.
Tân Địch nhìn anh vẻ nghĩ ngợi, rồi khóe môi bỗng nở
một nụ cười khiến Đới Duy Phàm thấy thực sự là có hơi giảo hoạt. Anh bắt đầu
thấy căng thẳng, không biết trong đầu cô đang nghĩ những gì.
“Xem liveshow thì được, nhưng anh phải nhận lời tối
thứ sáu ăn cơm với tôi”
Đới Duy Phàm mbắt được vàng, hơi không tin lắm vào vận
may của mình, “Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi”.
“Địa điểm do tôi chọn”.
Đới Duy Phàm không có ý kiến gì khác.
Tân Địch về lại phòng thiết kế, A Ken đang chăm chú
xem bản thiết kế của cô. Anh ta khoảng bốn mươi tuổi, là một người đàn ông Hồng
Kông gầy gò, như thể mọi chất dinh dưỡng trong cơ thể đều dồn về phía bộ não.
tóc rậm bất thường, ăn mặc tinh tế mà đơn giản, giống như những quý tộc thành
phố.
“A Ken, sau này nếu anh ở đấy, những việc mang tính
hành chính như thế không được đẩy hết cho tôi. Rồi có ngày tôi sẽ phát điên lên
với chúng mất”.
A Ken bình thản nói bằng thứ tiếng phổ thông pha Hồng
Kông. “Tôi đang cho cô cơ hội mà, Sandy. Tiểu Đới quá đẹp trai, lại tỏ rõ ý
muốn theo đuổi cô”.
Sandy là tên tiếng Anh mà anh ta tự gán cho Tân
Địch. Ở Hồng Kông anh ta cũng
được xem là một nhà thiết kế khá nổi tiếng, một năm trước được ông chủ Tác Mỹ
là Tăng Thành bỏ ra một số tiền hậu hĩnh để mời về. Lúc mới đến anh ta hiếm khi
nói cười, cả phòng thiết kế sợ hết hồn với tên tuổi và bộ mặt nghiêm túc của
anh ta. Chỉ thần kinh của Tân Địch là vững vàng không hề tỏ ra nao núng trước
khí thế của kẻ khác. Anh ta kiêu ngạo, cô còn kiêu ngạo hơn.
A Ken yêu cầu tất cả phụ nữ phòng thiết kế đều phải có
tên tiếng Anh để tiện xưng hô. Ở đây không tập trung nhiều tập đoàn nước ngoài
như Bắc Kinh, Thượng Hải, đồng thời chẳng ai có cái tên nước ngoài nào cả,
nhưng mọi người đều nghe theo, thậm chí đến các cô gái phòng tài vụ, phòng kinh
doanh cũng gọi nhau bằng những cái tên nước ngoài rất kêu như Susan, Mary. Chỉ
Tân Địch là phớt lờ, anh ta gọi cô là Sandy, cô đã không khách sao gì mà từ
chối trả lời, đồng thời còn không kiêng nể ai mà gọi anh ta là “Vương Diệu Luận
tiên sinhsup>(1)” Anh ta rất tức tối, nghĩ rằng cô
gái mới được phụ trách những nhãn hàng thiết kế quan trọng nhất Tác Mỹ này rất
khó đối phó, có lẽ là muốn tạo ra một cuộc đấu nhân sự nổi tiếng trong ngành.
(1) Vương Diệu Luận sinh năm 1917, là
người dân tộc Miêu, người Thái Giang – Quỷ Châu, từng nắm giữ những chức vụ quan
trọng ở tỉnh Quý Châu sau khi nước Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Trung Hoa thành
lập.
Nhưng sau vài lần qua lại, anh ta phát hiện ra Tân
Địch không hề có ý định chơi trò chính trị văn phòng, cũng chẳng có hứng thú
với quyền lực là một cô gái thẳng thắn đến không thể thẳng thắn hơn. Đến khi
xem qua bản thiết kế của cô, anh ta lắc đầu thở dài, nói thẳng:”Sandy, quả đúng
thế, cô là người có tài”.
Tân Địch cũng thừa nhận anh chàng Hồng Kông kiệm lời
lại ngạo mạn kia thực sự là một nhân tài. Thiết kế của anh ta rất phù hợp với
thị trường hơn nữa lại rất nhạy cảm với những mốt thịnh hành, vận dụng nguyên
liệu vải vô cùng thuần thục, đáng để cô học tập.
Hai người cùng tôn trọng nhau, cũng bắt đầu gọi nhau
bằng cái tên tiếng Anh coi như hòa giải. Cả hai đều là giám đốc thiết kế, nhưng
theo sự sắp xếp của Tăng Thành, phân công công việc rõ ràng, cùng kiểm tra giám
sát lẫn nhau, hợp tác cũng khá ăn ý.
Tân Địch nhìn anh ta vẻ nghi ngờ, “A Ken, một năm anh
ở đây được mấy ngày? Mà lại biết tên anh ta, còn biết anh ta định theo đuổi
tôi, còn hơn cả paparazzi nữa”.
A Ken cười lớn, “Đó là trực giác. Sống bằng nghề thiết
kế mà không có trực giác tốt thì nghỉ việc cho xong. Tôi đã xem qua mẫu thiết
kế cô vừa vẽ, Sandy. Nội tâm của cô hình như có một đứa trẻ tinh nghịch, không
trưởng thành, đúng là Peter Pan phiên bản nữ”.
Cách nói đó khiến Tân Địch sững sờ. Đương nhiên cô nhớ
rằng nhiều năm về trước, Lộ Phi cũng đã hình dung Tân Thần bằng một cách tương
tự khiến cô ấn tượng sâu sắc. A Ken xem mẫu thiết kế của cô bằng con mắt nhà
nghề, vô cùng dụng tâm và chuyên chú. Nhưng năm đó Lộ Phi mười tám tuổi, tính
cách trầm tĩnh, thận trọng trong lời nói, không hề biểu lộ hứng thú với bất kỳ
cô gái nào, nếu không phải đã nghiêm túc quan sát Tân Thần thì làm sao rút ra
kết luận được.
Cô đành phải thừa nhận về phương diện này, mẹ cô nhảy
cảm hơn cô nhiều.
A Ken mở phác họa thiết kế của cô ra, hào hứng chỉ
trỏ, “Có một điểm tôi thất rất lạ, Sandy. Người ta khi vẽ thiết kế thường bỏ
qua mặt mũi người mẫu, sao lần nào cô cũng chăm chỉ vẽ ra rất rõ mà không thấy
chán, hơn nữa hình như luôn chỉ là một cô gái”.
Tân Địch cười đáp: “Đàn ông kỹ tính quá thực sự cũng
không tốt đâu A Ken. Sớm muộn gì tôi cũng chẳng còn bí mật nào để nói trước mặt
anh nữa rồi. Cô gái này là em họ tôi. Từ nhỏ tôi đã thích vẽ nó, lúc phác thảo
cũng bất giác vẽ gương mặt nó”.
Tất nhiên không chỉ khi phác thảo cô mới nghĩ đến Tân
Thần. Thực tế thì mỗi khi một tác phẩm ra đời, nhìn những người mẫu của cô ty
thử áo, cô đều không cầm lòng được mà tưởng tượng Tân Thần mười sáu, mười bảy
tuổi mặc vào sẽ như thế nào. Liên tưởng ấy có lúc rất mỉa mai, vì hướng đi chủ
yếu của cô ở Tác Mỹ mấy năm nay càng lúc càng nghiêng về sự chín chắn còn nhãn
hàng loại hai mà cô chỉ phụ trách thẩm định mới thuộc dòng thời trang trẻ.
“Cô gái trong tranh đúng là đẹp đến mức như thật ấy,
lúc nào giới thiệu cho tôi nhé?”
“Anh gặp rồi mà. Lần trước lúc chúng ta cùng đi ăn
cơm, tôi chỉ anh thấy, bàn bên cạnh chính là em họ tôi với bạn trai nó đấy”.
Hai tháng trước, Tân Địch dẫn A Ken đi ăn những món
đặc sản ở đây, đúng lúc gặp Tân Thần và Phùng Dĩ An đi ăn với nhau, đôi bên
cùng gật đầu xem như chào hỏi. A Ken đã thấy người đẹp nhiều thành quen, thấy
Tân Thần cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nói Tân Địch để em họ mình mặc đơn
giản tùy nghi thế này mà rường, đúng là không xứng với danh hiệu nhà thiết kế
của mình.
Ăn được một lúc thì hai người bàn kia hình như tranh
cãi chuyện gì đó. Tân Địch liếc nhìn, chỉ thấy Phùng Dĩ An vốn nho nhã lịch
thiệp tỏ ra rất kích động, trán hắn gân xanh, tuy cố gắng kìm nén giọng nói
nhưng cũng có thể nghe ra vẻ giận giữ. Tân Thần trái lại vẫn giữ vẻ bình thản,
luôn nhẹ nhàng nói chuyện. Cuối cùng người tức giận đùng đùng bỏ đi lại là Phùng
Dĩ An. Tân Thần chỉ cười khổ sở, nhìn theo anh ta bỏ đi với vẻ suy nghĩ lung
lắm, sau đó cúi đầu tiếp tục uống canh, so với kiểu trước đây nếu không vừa
lòng bạn trai, cô sẽ sầm mặt bỏ đi ngay thì quả là như hai người khác hẳn nhau.
Tân Địch đến đó ngồi, định an ủi Tân Thần. Nhưng Tân
Thần chỉ cười cười, tỏ vẻ thản nhiên, bảo rằng: “Không sao, chỉ là cãi nhau
thôi mà, Định Tử chị quay lại với bạn đi”. Cô vẫy tay gọi phục vụ đến thanh
toán rồi nhún vai, “Đàn ông không phong độ thật đáng sợ”.
Còn cô thì lại vô cùng phong độ, nhưng kiến Tân Địch
cảm thấy quá xa lạ. Và khi cô về lại bàn mình, A Ken cười cười nói: “Sandy, em
họ cô xem ra còn chín chắn hơn cả cô”. Cô chỉ còn nước im lặng thừa nhận.
Dùng cơm với A Ken xong, Tân Địch vẫn có vẻ không yên
nên mới đến nhà Tân Thần. Tân Thần vẫn ngồi trước máy tính chỉnh sửa ảnh, như
thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tân Địch hỏi cô: “Tại sao anh ta cãi nhau với em?”.
Tân Thần cau mày nhớ lại vẻ nghi ngại, có phần bất đắc
dĩ: “Dạo gần đây anh ấy thường xuyên như vậy, toàn chuyện vặt vãnh, cứ nói mãi
rồi nói mãi”. Em quan tâm thì anh ấy cứ nhắc lại suốt, còn không quan tâm
thì anh ấy lại chỉ trích em lạnh nhạt”.
Tân Địch nhận ra mình đã hỏi sai vấn đề, thực ra cái
cô thật sự biết là tại sao Tân Thần lại nhẫn nhịn anh ta như thế. Với cô, Phùng
Dĩ An không có ma lực đáng để Tân Thần chịu đựng, mà Tân Thần xưa nay cũng
không phải là một cô gái chịu nhẫn nhịn, “Cứ thế này mãi thì không bình thường
tí nào, chẳng lẽ cứ để mặc anh ta thế à?”.
“Vài hôm nữa anh ấy lại tìm đến nơi xin lỗi, tặng hoa
rồi nịnh nọt, em cũng lại bỏ qua ấy mà”.
“Này, chắc em không xem chuyện này là sở thích tao nhã
của em đấy chứ? Anh chàng ấy chẳng chững chạc tí nào, năm nay bao tuổi rồi mà
còn chơi trò này?”.
“Em thấy mệt từ lâu rồi. Nếu không vì sợ bác giận thì
em đã chia tay rồi”.
Tân Địch chỉ muốn thổ huyết, “Không nhìn ra là em sợ
bố chị đến thế. Bố chị cũng không đến nỗi ép em yêu đương kết hôn với anh chàng
ấu trĩ kia chứ”
“Cũng không hẳn là ấu trĩ, có điều…”. Tân Thần ngẫm
nghĩ rồi bỏ cuộc, “ Thôi có trời mới biết chu kỳ cảm xúc của bọn đàn ông là cái
quái gì”.
Mấy hôm sau, Tân Thần đã chia tay Phùng Dĩ An. Cho dù
là Phùng Dĩ An đề nghị nhưng Tân Địch cũng thấy thở phào hộ cô em mình. Cô thực
sự nghĩ rằng việc họ ở bên nhau lúc nào cũng khiến cô thấy kỳ lạ mà không nói
rõ được.
A Ken cúi
xuống xem lại mẫu thiết kế, sau đó nói, “Họ chỉ có nét mặt giống nhau. Hôm ấy
em họ cô lạnh lùng đến đáng sợ, là dạng có thể khiến đàn ông suy sụp. Tôi
thương cho bạn trai cô ấy”.
“Nó trưởng thành rồi. Con người tôi vẽ mãi mãi là dáng
vẻ nó lúc mười lăm tuổi
“Vậy cô không nói sai tí nào – nội tâm cô đang giúp cô
ấy chống lại sự trưởng thành”.
“Chống lại mà được à? Thời gian như lũ cuốn trôi tất
cả” Tân Địch nghĩ, Mấy hôm nay đúng là kỳ lạ, dường như luôn nói về chủ đề này
với mọi người.
“Một số người được trời
ưu đãi, ví dụ Vivienne Westwood(1), sáu
mươi rồi còn có thể búng tay khuấy động thế giới.” Đừng nói với tôi là cô không
thích bà ta nhé”.
(1)Vivienne Westwood: Nhà thiết kế
thời trang người Anh, bà nổi tiếng với mái tóc đỏ và phong cách thiết kế độc
đáo.
Tân Địch gật đầu. Thực sự cô rất thích bà ta, tuy
thiết kế của cô không phải phong cách đó. “Như bà ta thì phải có một niềm tin
kiên định, không thỏa hiệp mấy chục năm như một.
Tôi không làm được. Bây giờ tôi đã ý thức được hơn bất kỳ lúc nào rằng, bản
thân đã dần thỏa hiệp trong vô thức rồi”.
“Too fast to live, too young to die” – tên cửa hàng
thời kỳ đầu của Vivienne Westwood (1). Cuộc
đời ngắn ngủi, sống càng khổ nhiều. Thay đổi không phải là điều khiển con người
đau buồn. So với em họ cô, cho dù bây giờ đã thành một cô gái thành phố lạnh
lùng, chí ít trong lòng cô mãi mãi vẫn là thể tổng hợp của thiếu nữ và trẻ con,
mãi mãi là nguồn cảm hứng của cô, tốt biết bao”.
“A Ken, làm giám đốc thiết kế thật lãng phí tài năng
của anh, anh nên kiêm nhiệm thêm nghề phân tích tâm lý, làm tư vấn tâm lý đi”.
Tân Địch không quan tâm lắm khi người khác
phân tích sở thích nho nhỏ đó của mình, hơn nữa còn thừa nhận anh ta nói cũng
có lý.
“Lúc cô phủ định thiết kế của tôi thì chẳng bao giờ
mềm mỏng, nhưng muốn phủ định mẫu thiết kế độc đáo thế này, tôi sẽ có cảm giác
tội lỗi, có điều…
“Quên đi, đừng nói lý do của anh với tôi. Những cái đó
tôi còn quen thuộc hơn anh: Chúng ta bắt buộc phải suy nghĩ đến mọi người, bắt
buộc phải gần gũi thị trường, bắt buộc phải duy trì sự thống nhất trong phong
cách, ”
Đúng không? Những mẫu này là cảm hứng cá nhân
của tôi, không phải mang ra để anh che bai. Những mẫu mang ra để thẩm
định sẽ báo thú vị hơn nhiều”.
“Cô gái thông minh”, A Ken cười tán thành, “Thật
hy vọng tổng giám đốc Tăng có
thể chô cô chút không gian để phát huy hơn!”.
Tân Địch nghiên đầu nhìn bản thiết kế , “Không
đâu. Châm ngôn của sếp có cần tôi lập lại cho anh nghe không? ‘Thời
trang chỉ là âm mưu của những chuyên gia
để móc ví tiền người tiêu dùng một cách ăn ý với nhau’. Tôi đoán
thiết kế kiểu gì cũng không lay chuyển được sếp đâu”.
“Sếp nói đúng. Cũng chỉ có người vững vàng
như sếp mới không bị lay động bởi những trào lưu quá nhiều và quá
loạn như bây giờ, là sách lược kinh doanh đấy. Có điều tôi vẫn cảm
thấy tiếc nuối, một mẫu thiết kế đẹp như vậy
vỉ có thể tồn tại trên giấy”.
Tân Địch chỉ cười không nói. Cô có rất nhiều
suy nghĩ về tiền đồ và thiết
kế của mình, không định tiếp tục thảo luận về vấn đề đó với đồng
nghiệp nữa.
A Ken lấy túi xách của anh ra để chuẩn bị về
nhà, “Cứ yêu một lần đi, San dy.
Thiết kế không phải là tất cả của cuộc sống. Tiểu Đới được lắm
đấy”.
Tân Địch cứ cười suốt, “Mùa hạ chưa qua mà mầm
xuân của anh đã muốn trỗi dậy rồi. Đừng kéo tôi vào chứ”.