Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Chương 383: Thân phận của Phỉ Lệ (2)


Đọc truyện Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp – Chương 383: Thân phận của Phỉ Lệ (2)

“Tại sao lại hỏi như vậy?” Phỉ Lệ nghịch ngợm mở to hai mắt, nhìn Lạp
Mạc Nhĩ, quả nhiên không dễ gạt như vậy! Phỉ Lệ ở trong lòng buồn bực
nghĩ vậy. Chỉ là bây giờ, nàng cũng không cần thiết phải giấu diếm làm
gì nữa.

Còn không bằng nói hết ra toàn bộ, dù sao điều này cũng lên quan đến an nguy của mấy người Lạp Mạc Nhĩ.

“Bởi vì nàng không để ý đến Thiên giới hay sao? Hơn nữa, lúc nói đến
Thiên giới, rõ ràng rất khinh thường. Nếu như nàng thật sự là người của
Thiên giới, như thế nào có thể có biểu tình này.” Lạp Mạc Nhĩ vuốt ve
cái trán bóng loáng của Phỉ Lệ, cùng Kỳ Dương nhìn nhau, bọn họ ngay lập tức có thể biết được bí mật mà bọn họ tò mò trong nội tâm đã vạn năm
nay.

“Ta xác thực không phải người của Thiên giới. Không chỉ riêng ta không
phải là người của Thiên giới, ngay cả Thủy Yêu, Hậu Khanh cũng đều không thuộc về thế giới này. Chúng ta vốn thuộc về Hồng Hoang, bởi vì một lần ngoài ý muốn rơi xuống thế giới này, mà Hậu Khanh bởi vì cứu ta, cho
nên lâm vào ngủ say. Mà Thủy Yêu lại yêu Hậu Khanh, cho nên không tiếc
xuống tay với ta. Mà lúc đầu, Liêu tộc chính là thủ hạ của ta, là con
dân của ta, đời trước của Đức Cổ Lạp cùng với Khải Kỳ chính là Liêu tộc, có nghĩa là Trưởng lão trong Thần điện bây giờ của Đức Cổ Lạp và Khải
Kỳ chính là thuộc hạ của ta. Thật ra Mãnh thú thượng cổ và Thượng Cổ Di tộc là do ta kêu tỉnh lại, nhưng mà bởi vì có một vài chủng tộc thích
giết chóc, háo chiến, cho nên ta niêm phong huyết mạch của bọn họ và đưa vào ngủ say, nhưng chỉ cần đụng phải ta, vẫn có có thể thức tỉnh. Giống như là Lợi Nhã. Bố La Đặc, gia tộc của bọn họ vốn dĩ có Thần Chi Huyết
mạch, nhưng bởi vì càng ngày càng mỏng manh, cho nên đã biến mất.” Phỉ
Lệ chậm rãi nói ra lai lịch của mình, bất ngờ thấy được hai mắt mọi
người như hạt đậu, dù sao lai lịch của Phỉ Lệ quả thật quá mức kinh thế
hãi tục.

Khi bọn hắn chưa từng nghĩ tới sự tồn tại của từ “ không gian song song” này, Phỉ Lệ lại đột nhiên nói cho bọn hắn biết, nàng vốn không thuộc về nơi này, trong lúc nhất thời khiến mọi người rất khó tiếp nhận.

“Ý của nàng là Hậu Khanh còn chưa chết? Vậy tại sao nàng không ở chung
một chỗ với Hậu Khanh?” Lạp Mạc Nhĩ cúi đầu nhẹ giọng mà hỏi nói. Vạn
năm trước bọn họ luôn biết rằng trong lòng Vân Tiêu có cất giấu một
người rất quan trọng, nhưng mặc kệ bọn hắn hỏi thăm thế nào, Vân Tiêu

đều không trả lời, chỉ nhìn bọn hắn một cách thương xót, cái loại ánh
mắt cô tịch, không có mục đích đó, giống như là xuyên thấu qua bọn họ để nhìn một người khác. Cái loại cảm giác làm thế thân đó, làm cho bọn họ
cảm thấy hết sức không được tự nhiên, nhất là cứ mỗi năm vào một ngày
nào đó, Vân Tiêu sẽ biến mất khỏi bọn họ, chưa bao giờ nói cho bọn hắn
biết nàng đã đi nơi nào, nhưng mà đợi đến lúc nàng xuất hiện lại một lần nữa, bộ dáng giả bộ cười vui đó, làm cho bọn họ cảm thấy hết sức khó
chịu.

Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương luôn nghĩ rằng Cửu Ngân, tựa hồ biết một ít
chuyện, bởi vì khi đó, sắc mặt của Cửu Ngân hết sức tái nhợt, mà mấy
ngày đó cũng biến thành hết sức nóng nảy, ngay cả hắn lúc đó cũng sẽ
tránh xa Cửu Ngân.

“Bởi vì các huynh chính là Hậu Khanh.” Phỉ Lệ mạnh mẽ nói ra. Dù sao sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết, nàng đã không còn thời gian để tính toán
chu toàn nữa rồi, rõ ràng đã nói phải cứu Hậu Khanh tỉnh lại, nhưng lại
bởi vì đám người Lạp Mạc Nhĩ, mà chậm trễ đã vạn năm, lần này vô luận
như thế nào nàng cũng không còn đường lui nữa, không phải sao?

“Có ý gì?” Kỳ Dương siết chặt lòng bàn tay, Phỉ Lệ đây là đang phân chia với bọn họ, không phải là bọn họ không thấy sự giãy giụa trong mắt
nàng, nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới chân tướng của sự thật lại khiến
người ta khó tiếp nhận đến vậy. Điều này khiến những người kiêu ngạo như bọn họ làm sao có thể tiếp nhận được? Mặc kệ cuối cùng Phỉ Lệ đưa ra
lựa chọn như thế nào, bọn họ đều không thể lựa chọn. Từ trong miệng Thủy Yêu, bọn họ biết được quan hệ giữa Vân Tiêu cùng Hậu Khanh, bọn họ
trành giành thế nào đây?

“Các huynh chính là ba hồn của Hậu Khanh. Lúc trước Hậu Khanh cứu ta,
chúng ta cùng nhau rơi xuống thế giới này, khi đó hắn không cách nào
điều động Thần lực, chúng ta ở lại Thiên giới tu dưỡng, vốn rất nhanh có thể khôi phục, nhưng không nghĩ tới, lúc này Thủy Yêu lại đánh lén ta,
ta bị thương nên không phải là đối thủ của Thủy Yêu, cho nên chỉ có thể
rời đi Thiên giới, nhưng không ngờ Thủy Yêu lại đuổi tận giết tuyệt, sử
dụng Ly Hồn đại pháp đối với ta, muốn làm cho ta hồn phi phách tán, đây
vốn là ma pháp cấm kỵ, cho nên sau khi làm phép, Hậu Khanh bất chấp tất
cả, điều động Nguyên thần, công kích Thủy Yêu, nhưng không nghĩ tới lại

bị Ly Hồn đại pháp cắn trả, mà cuối cùng vì tìm ta, Hậu Khanh không tiếc giải tán binh lực, mạnh mẽ chia hồn phách làm ba phần.” Hai mắt của Phỉ Lệ đẫm lệ, nước mắt rơi lã chã, dùng hết sức nắm chặt kiếm Bích Du
trong tay, lúc ấy nếu như không phải là Thủy Yêu cố kỵ Hậu Khanh, nói
không chừng, khi đó mình cũng đã trúng độc thủ của Thủy Yêu.

Nàng thế nào cũng không ngờ được, một tiểu Yêu ngây thơ, thuần khiết lúc ban đầu, lại hạ độc thủ với mình như vậy, hoàn toàn không nhớ tình xưa.

“Phỉ Lệ, chuyện cười này một chút cũng không buồn cười ! ” Gương mặt Lạp Mạc Nhĩ xanh mét, hai tay dưới bàn siết chặt lại, đau lòng nhìn gò má
đẫm nước mắt của Phỉ Lệ. Chính hắn cũng không thể tin được, đây chính là chân tướng của sự thật? Rõ ràng là ba người, tại sao lại nói bọn họ là
một người? Nhưng mà khi Phỉ Lệ nói đến bốn chữ Ly Hồn đại pháp, trong
nháy mắt này, tim của hắn chợt đập nhanh liên hồi, đây là có chuyện gì
xảy ra? Hắn biết Kỳ Dương cũng có chung loại cảm giác này, đó cũng không phải trí nhớ thuộc về hắn, một chút ký ức nhanh chóng lướt qua, đây
tuyệt đối không phải là trí nhớ thuộc về bọn họ.

“Lạp Mạc Nhĩ, chàng đang trốn tránh ư? Vạn năm trước, ta bị Thủy Yêu hãm hại, chỉ có thể rời đi Thiên giới, mà khi đó Hậu Khanh cũng giải tán
binh lực rời khỏi Thiên giới, đồng thời Thủy Yêu cũng bị giam cầm ở
Thiên giới. Sau đó ta lại tìm được người chuyển thế của Hậu Khanh, một
lần nữa chỉnh sửa pháp tắc trong tam giới, chính là vì phòng ngừa Thủy
Yêu tiến vào tam giới. Đây cũng chính là lý do tại sao ta lại một lần
nữa yêu cầu các huynh không nên tiến vào Thiên giới. Mặc dù Thủy Yêu
không cách nào biết được chỗ ở của linh hồn Hậu Khanh, nhưng một khi các huynh động thủ, nàng ta sẽ rất nhanh phát hiện các linh hồn của cách
huynh khác thường.” Phỉ Lệ trực tiếp cắt đứt lời nói của Lạp Mạc Nhĩ,
chuyện đã đến bước này, sẽ không thể quay đầu lại.

“Vậy tại sao vạn năm trước, lúc nàng tìm được chúng ta, lại không nói
ra, mà chờ tới bây giờ mới làm rõ?” Mặt Kỳ Dương tái nhợt, nhìn chằm
chằm vào Phỉ Lệ. Phỉ Lệ đây là nàng đang ép chúng ta rời khỏi nàng sao?
Như vậy nàng đặt chúng ta chỗ nào? Chúng ta không phải là Hậu Khanh,
chúng ta cũng có linh hồn độc lập của riêng mình. Mặc dù nội tâm đang
không ngừng kêu gào, nhưng Kỳ Dương vẫn như cũ tỉnh táo phân tích.


“Ta vẫn không tìm được biện pháp để đưa các huynh trở về.” Phỉ Lệ tránh né ánh mắt nóng rực của Kỳ Dương.

“Ta không tin, lấy thực lực của nàng, không thể nào không có cách được,
nàng còn giấu diếm cái gì?” Kỳ Dương không tin nhìn Phỉ Lệ, hắn không
tin Phỉ Lệ không có cách nào khiến Hậu Khanh sống lại, bởi vì sự giãy
giụa trong mắt Phỉ Lệ không phải là giả.

“Nói cho các huynh biết cũng không sao. Để Hậu Khanh sống lại cần phải
có Địa Tâm Chi Thạch, chỉ có Địa Tâm Chi Thạch mới có thể phá giải di
chứng để lại của Ly Hồn đại pháp, như vậy linh hồn của Hậu Khanh mới có
thể chân chính trở về. Nếu như tùy tiện thức tỉnh, rất có thể hồn phi
phách tán.” Phỉ Lệ si mê ngắm nhìn phương xa, Hậu Khanh, đã một vạn năm
rồi, chàng có khỏe không? Nam tử có chút tà khí đó, có chút dịu dàng,
nhưng luôn chăm sóc mình, đi theo bên cạnh mình mọi lúc, chỉ cần quay
đầu lại là có thể nhìn thấy, chàng rời xa ta đã quá lâu, lâu đến mưc ta
sắp quên bóng dáng của chàng rồi.

“Địa Tâm Chi Thạch thật sự tồn tại?” Thân thể Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương
run lên, không dám tin, mở to mắt mà nhìn Phỉ Lệ. Phải biết rằng, Địa
Tâm Chi Thạch vẫn luôn là một truyền thuyết, truyền thuyết nói rằng nếu có được Địa Tâm Chi Thạch thì đồng nghĩa với việc khống chế được toàn
bộ không gian. Cho tới nay, mọi người đều cho rằng đây là một chuyện
cười, dù sao chưa một ai thấy qua Địa Tâm Chi Thạch. Nhưng mà hôm nay,
Phỉ Lệ lại nói cho bọn hắn biết Địa Tâm Chi Thạch thật sự tồn tại, hơn
nữa nhìn biểu tình của Phỉ Lệ, rất có thể là Phỉ Lệ đã từng thấy nó,
thậm chí là tiếp xúc qua.

“Địa Tâm Chi Thạch quả thật tồn tại, hơn nữa ta còn gặp qua, rất giật
mình à?” Phỉ Lệ tự giễu nói. Lúc trước khi nàng nhìn thấy Địa Tâm Chi
Thạch, biểu tình còn khoa trương hơn bọn hắn. Bởi Địa Tâm Chi Thạch
chẳng khác gì là trái tim của địa cầu, môt khi bị phá hư, không chỉ đơn
giản liên luỵ đến địa cầu, rất có thể kể cả toàn bộ không gian cũng sẽ
sụp xuống, dù sao Địa Tâm Chi Thạch cũng là nguồn năng lượng cho cả
không gian, một khi bị phá hư, vậy thì đồng nghĩa với phá vỡ sự thăng
bằng.

“Vậy sao nàng không cứu Hậu Khanh?”


“Không thể lấy, không cách nào lấy được. Một khi động đến Địa Tâm Chi
Thạch, thế giới này có thể sẽ sụp xuống. Hơn nữa, đừng quên các huynh là linh hồn của Hậu Khanh, nói cách khác một khi muốn thức tỉnh Hậu Khanh, thì đồng nghĩa với việc phải tách linh hồn của các huynh, các huynh sẽ
chết, các huynh hiểu ý của ta không?” Ánh mắt sắc bén của Phỉ Lệ nhìn
Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương. Không nên dùng ánh mắt như thế nhìn ta, sẽ
khiến ta không biết phải làm thế nào.

Nghe xong lời nói của Phỉ Lệ, thân thể Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương lập tức run rẩy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Á Sắt nhẹ giọng hỏi thăm, những chuyện trải qua hôm nay, có lẽ còn nhiều hơn so với chuyện cả đời này
của hắn.

“Trước tiên cần tìm được phụ hoàng và mẫu hậu của Lạp Mạc Nhĩ. Ta cảm
thấy hơi thở của Ái Lệ Ti ở trong Long Vực này, nhưng lại không cách nào xác định được vị trí cụ thể, thật giống như bị cái gì đó cách ly. Còn
có một sự kiện chính là, Địa Tâm Chi Thạch đang ở trong Long Vực, mặc dù gia tộc Lan Tư Tháp Phu bị giam cầm ở Long Vực, thật ra thì cũng không
phải là trông chừng phạm nhân bị trục xuất, mà là thủ hộ Địa Tâm Chi
Thạch. Ta nói đúng không, Ô Nhĩ Lệ Tạp?” Cặp mắt của Phỉ Lệ thẳng tắp
nhìn chằm chằm Ô Nhĩ Lệ Tạp. Hơn nữa, chuyện của phụ hoàng và mẫu hậu
Lạp Mạc Nhĩ không thoát được có liên quan đến gia tộc lan Tư Tháp Phu.
Cái loại cảm giác mơ hồ đó, giống lúc Ô Nhĩ Lệ Tạp dẫn bọn họ vào Long
Vực, nói cách khác chỗ mà phụ hoàng và mẫu hậu của Lạp Mạc Nhĩ bị nhốt, là ở trong tộc Lan Tư Tháp Phu.

“Ta không hiểu rõ ý của ngươi?” Ô Nhĩ Lệ Tạp né tránh ánh mắt của Phỉ
Lệ. Trong cấm địa của tộc nhốt vô số cường giả, mà năng lượng vận hành
Long Vực, chính là từ trên thân của những người kia hút ra. Chuyện này
vốn dĩ Ô Nhĩ Lệ Tạp cũng luôn không biết, nhưng lần trước, sau khi Tam
Trưởng lão gặp chuyện không may, Đại Trưởng Lão mới nói cho nàng biết,
vì bảo đảm Long Vực được vận hành, gia tộc Lan Tư Tháp Phu bắt toàn bộ
cường giả trong tam giới đến cấm địa của tộc, chuyện này vẫn luôn hết
sức bí ẩn, trừ các trưởng lão trong tộc, không có bất kỳ người nào biết, hơn nữa lúc nào cũng có kẻ giết chóc xuất hiện, bọn họ làm việc rất
thần bí, cho nên trong tam giới vẫn không có ai hoài nghi, những người
biến mất kia không phải là bị người bắt đi, mà là thật sự phi thăng lên
Thiên giới. Mới vừa rồi Phỉ Lệ nói một phen, nhất thời khiến toàn thân Ô Nhĩ Lệ Tạp đổmồ hôi lạnh. Phải biết rằng nếu chuyện này là sự thật thì
khiếp sợ không chỉ có riêng tam giới, rất có thể cả Thiên giới cũng sẽ
không từ bỏ ý đồ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.