Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Chương 367: Ngày tận thế của thần điện Quang Minh


Đọc truyện Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp – Chương 367: Ngày tận thế của thần điện Quang Minh

Editor: Cẩm Băng Đơn.

“Ngươi là ai? Nhị tiểu thư gia tộc Lâm Phong, ta còn tưởng rằng người tới tìm
là Tử La. Lâm Phong cơ đấy, không ngờ lại là một cô bé.” Phỉ Lệ hà khắc
quan sát tiểu cô nương trước mắt, gan dạ sáng suốt hơn người,
d.d∞đơnl∞q∞đ lại dám vào lúc này xuất trong thành Ai Nhĩ, phải biết bây
giờ không phải lúc thích hợp, chỉ cần Phỉ Lệ ra lệnh một tiếng, như vậy
Laury đáng yêu trước mắt này, sẽ có thể chết oan chết uổng, không ngờ
rằng gia tộc Lâm Phong lại rất thích khiêu chiến tính nhẫn nại của người khác.

(Laury, hay còn gọi là Lolita, bé gái từ 12 – 13 tuổi,
ngực lép, mắt to tròn => Bạn nào k biết tra google nhé, có nhiều cái
hị hị vui lém)

Phỉ Lệ độc ác nghĩ, phải biết tiểu cô nương đang
đứng ở trước mặt nàng, tuyệt đối không lớn hơn mười lăm tuổi, nhưng đôi
mắt trắng thâm thúy kia lại khiến người ta rõ ràng nhận thấy sự cơ trí,
điều này thực sự rất không thể tưởng tượng nổi.

“Quả nhiên không
hổ là thiên tài nổi tiếng nhất Đức Cổ Lạp, lại có thể đoán được hấu hết
tâm tư của ta, thân là người của gia tộc Lâm Phong, cho tới bây giờ số
tuổi không hề ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của chúng ta, tỷ tỷ đã
mất đi thân phận người thừa kế Tộc trưởng của gia tộc Lâm Phong, hiện
tại Y Vi Đặc ta, mới là người thừa kế của gia tộc. Hôm nay ta xuất hiện ở nơi này, là hy vọng hợp tác với tiểu thư Phỉ Lệ.” Y Vi Đặc giả bộ trấn
định nói, nhưng hai tay lại nắm chặt, thân thể khẽ run, tiết lộ sự sợ
hãi trong nội tâm của nàng. Bây giờ tất cả mọi người ở Đại lục đều biết, Phỉ Lệ của gia tộc Đức Cổ Lạp không chỉ có thực lực cường hãn,
d.d∞đơnl∞q∞đ mà quan trọng nhất nàng còn có dung nhan phong hoa tuyệt
đại, nghe đồn chỉ cần là người gặp qua nàng, sẽ bị trầm mê trong mộng ảo về nàng, đồng thời trên Đại lục cũng vì Phỉ Lệ mà nổi lên sóng gió.

“A! Y Vi Đặc. Lâm Phong, nếu ta không đoán sai, năm nay ngươi mới chỉ có
mười hai tuổi, thật sự rất nhỏ, ta hoài nghi ngươi có thể đủ thay thế
gia tộc Lâm Phong không đấy, tuy nói năng lực biết trước của gia tộc Lâm Phong quả thật không tệ, nhưng đối với Đức Cổ Lạp chúng ta, cũng không
có trợ giúp gì rất lớn, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ đồng ý
thỉnh cầu của ngươi?” Phỉ Lệ trêu cợt nhìn Y Vi Đặc đang ngồi ở phía

dưới, quả nhiên vẫn chỉ là một đứa bé! Mới vậy mà đã bị nàng dọa sợ, nếu là Tử La, nhất định có thể phát hiện ra sự hài hước nơi đáy mắt của
nàng!

“Ta nói rồi, số tuổi không thành vấn đề, năng lực của gia
tộc Lâm Phong chúng ta, không dựa vào số tuổi. Các ngươi nhất định dùng
được năng lực của Lâm Phong, Đại lục Phi Long lập tức sẽ bị hỗn loạn,
nếu như có năng lực biết trước của gia tộc ta, sẽ có thể giúp các ngươi
tránh khỏi rất nhiều phiền toái, không phải sao?” Y Vi Đặc bất mãn trừng Phỉ Lệ, nàng ghét nhất người khác cứ xoắn xuýt tuổi của nàng, nhưng Phỉ Lệ lại cứ nhắc đi nhâc lại, điểm này khiến Y Vi Đặc hết sức khó chịu,
nhưng cũng không biết làm sao được, dù sao lần này nàng xuất hiện ở
thành Ai Nhĩ, cũng là bởi vì nàng đã biết trước hiểm họa diệt tộc của
Lâm Phong, d.d∞đơnl∞q∞đ cơ hội tránh thoát duy nhất, đó chính là đầu
quân vào gia tộc Đức Cổ Lạp. Cho nên hôm nay vô luận như thế nào nàng
cũng không thể dễ dàng rời khỏi Phủ công tước Đức Cổ Lạp được.

Bằng không kết quả chính là gia tộc hoàn toàn bị tiêu tan, tuyệt đối không thể để kết cục như thế xảy ra.

“Cho tới bây giờ gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta đều không ngại phiền toái, cho
nên những lời ngươi nói không thể đả động đến ta, không phải gia tộc các ngươi đã ký kết thỏa thuận với Hoàng thất đế quốc Phong Hành sao? Mặc
dù Đức Cổ Lạp không sợ Hoàng thất đế quốc Phong Hành, nhưng cũng không
thích làm bậy trêu chọc mấy kẻ phiền phức kia.” Phỉ Lệ nhàn nhã nói, còn Lợi Nhã đứng bên cạnh thì vẫn ung dung ôm hai cánh tay của mình, nàng
biết hứng thú tệ hại của chủ nhân lại bắt đầu, Lệ Á cùng Lệ Thư thì đút
trái cây đã bóc xong vào trong miệng Phỉ Lệ, hoàn toàn không để ý đến
sắc mặt xanh mét của Y Vi Đặc, cho dù là ai đi nữa, bị người ta coi
thường như vậy cũng sẽ tức giận như thế không phải sao?

“Ta có
thể cung cấp tất cả tư liệu về Hoàng thất đế quốc Phong Hành, cộng thêm
tất cả tình báo của đế quốc Thú nhân, như thế nào? Hợp tác với chúng ta
sẽ trăm lợi mà không một hại với các ngươi, ta còn có thể miễn phí nói
cho các ngươi biết tung tích của Tam hoàng tử Á Sắt đế quốc Khải Kỳ.” Y
Vi Đặc cắn mạnh môi dưới, đây là tất cả lợi thế mà nàng có, nàng không
có lựa chọn, vì bảo vệ an nguy gia tộc và tính mạng của tỷ tỷ, đây là
điều duy nhất nàng có thể làm.


Biết rõ Phỉ Lệ cố ý , nhưng nàng
lại không còn lựa chọn nào khác, ở bên thế yếu, điều duy nhất nàng có
thể làm chính là khuất phục, d.d∞đơnl∞q∞đ Y Vi Đặc vò vạt áo nhăn nhúm,
nàng phải khiến tỷ tỷ rời khỏi quỹ tích sai lầm kia.

“Ngươi nói
lại lần nữa, ngươi biết tung tích của biểu ca Á Sắt ư? Nói, bây giờ
huynh ấy đang ở nơi nào?” Trong tích tắc Phỉ Lệ xuất hiện ngay trước mặt Y Vi Đặc, một tay siết cái cổ mịn màng của nàng ta. Vốn lúc ba đại đế
quốc bắt đầu hỗn loạn, bá bá La Bá Đặc cũng đã gửi tin khẩn cấp cho thần điện Quang Minh, triệu hồi biểu ca Á Sắt về, ai ngờ lúc biểu ca Á Sắt
đang lên đường, đế quốc Quang Minh lại báo tin rằng biểu ca Á Sắt mất
tích một cách thần bí, vì thế Đức Cổ Lạp cùng Khải Kỳ hao tốn rất nhiều
thời gian cùng tinh lực truy tìm Á Sắt, nhưng vẫn không thể tìm được gì
cả, đầu mối duy nhất chính là trước khi Á Sắt mất tích đã gặp tôn nữ Lộ
Ti Đinh của giáo hoàng Bỉ Đắc – thiếu nữ được xưng là người có thể chất
hệ quang khó gặp của thần điện Quang Minh, nhưng sau đó Lộ Ti Đinh lại
kiên quyết phủ nhận chuyện nàng ta đã từng gặp Á Sắt.

Bởi vì chưa tới lúc khai chiến với thần điện Quang Minh, cho nên Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ chỉ có thể lựa chọn tạm thời theo dõi Lộ Ti Đinh, vì thế đã xảy ra
xung đột rất lớn với giáo hoàng Quang Minh, chẳng qua người thắng lợi
cuối cùng vẫn là Đức Cổ Lạp cùng Khải Kỳ, d.d∞đơnl∞q∞đ nhưng vẫn không
thể tìm được hành tung của Á Sắt.

Cho nên lúc Phỉ Lệ nghe thấy Y Vi Đặc nói nàng ta biết tung tích của biểu ca Á Sắt, mới kích động như thế.

“Khụ khụ! . . . . . . Buông tay. . . . . . Buông. . . . . . A!” Y Vi Đặc sợ
hãi nhìn Phỉ Lệ, trong đầu không ngừng quanh quẩn đôi mắt thâm thúy màu
đỏ tràn ngập tàn bạo của Phỉ Lệ, nàng chưa bao giờ biết chỉ là một ánh
mắt mà có thể làm được như vậy, quá kinh khủng. Có lẽ người đời thật sự
sai lầm rồi, Phỉ Lệ. Pháp. Đức Cổ Lạp tuyệt đối không chỉ đơn giản là
thiên sứ, nói nàng là Minh thần bò ra từ trong địa ngục, mới chính xác
hơn.


“Tiểu thư, người bóp cổ nàng, nàng nói thế nào?” Mặc dù đám
người Lệ Thư cũng bị hơi thở tàn bạo kia làm cho sợ hết hồn, nhưng rất
nhanh liền khôi phục lại, về phần Lợi Nhã thì đã sớm thấy qua sự hung ác còn hơn thế của Phỉ Lệ, cho nên không hề bị ảnh hưởng.

“Hừ! Lệ
Thư, gọi cha La Tư đến đây một chuyến, nói rằng ta đã có tin tức của
biểu ca Á Sắt, phái người vào cung thông báo cho biểu ca Cát Nhĩ, tới
phủ công tước Đức Cổ Lạp một chuyến.” Phỉ Lệ cứng rắn nói, có lẽ đây
chính là một cái bẫy liên tiếp nhằm vào đế quốc Khải Kỳ của bọn họ, bọn
họ muốn dùng chuyện biểu ca Á Sắt biến mất để che giấu ý đồ thực sự của
mình, có lẽ bọn hắn nghĩ rằng, d.d∞đơnl∞q∞đ chỉ cần đế quốc Khải Kỳ dùng tất cả tinh lực vào chuyện của Á Sắt, như vậy bọn họ rất có khả năng
thừa cơ hội lợi dụng, nếu như hôm nay Y Vi Đặc không xuất hiện, nàng
thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này. Hơn nữa nàng tò mò Lộ Ti Đinh
đang sắm vai nhân vật nào trong chuyện này.

“Dạ!” Lệ Thư nhanh chóng rời khỏi.

“Bây giờ ngươi có thể nói, nếu như ngươi thật sự biết tung tích của biểu ca Á Sắt, có lẽ ta sẽ suy nghĩ đề nghị lúc trước của ngươi.” Phỉ Lệ lập tức
khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tốc độ biến sắc mặt khiến Y Vi Đặc
rối rắm không thôi, nhưng nàng cũng biết mấy chuyện này đều không quan
trọng, hiện tại quan trọng nhất là lấy được sự tín nhiệm của Phỉ Lệ.

“Hoàng tử Á Sắt, bây giờ vẫn đang ở thần điện Quang Minh, quẻ bói của ta chỉ
có thể bói được ngần đó, địa điểm cụ thể vẫn cần phải tiếp xúc với vật
bên người hoàng tử thì mới có thể xác định.” Y Vi Đặc sợ không thôi sờ
sờ cổ của mình, cái cổ trắng nõn mịn màng còn lưu lại dấu tay rõ ràng,
tia máu đỏ tươi hằn lên chỗ bị siết, khiến người ta cảm thấy đó là một
màu xinh đẹp, tươi tắn mê ly, tràn đầy khí tức tử vong, Y Vi Đặc biết
lúc đó quả thật Phỉ Lệ đã nổi lên sát khí với nàng, nếu không phải là
thị nữ sau lưng kịp thời lên tiếng, có lẽ bây giờ nàng đã là một khối
thi thể.

Hơi thở giết chóc nồng nặc, khí thế kinh người, không hổ là người của gia tộc Đức Cổ Lạp, hơi thở tử vong nặng nề như thế,
d.d.đơnl.q.đ không phải người nào cũng có thể có được, có lẽ các chiến
sĩ chinh chiến sa trường sẽ có, nhưng tuyệt đối không nồng nặc kết dính
đến mức làm cho người ta đối diện thẳng với tử vong như thế, lấy số tuổi của Phỉ Lệ, nàng căn bản không thể tiếp xúc được với sự chém giết như
vậy.

Đôi mắt trắng của Y Vi Đặc lần đầu nổi lên sự sợ hãi.


“Thần điện Quang Minh, hừ! Cũng biết tên giáo hoàng giảo hoạt kia đang giấu
diếm cái gì. Lại dám lừa gạt danh dự của gia tộc Đức Cổ Lạp, vậy thì nên chuẩn bị cho cái chết đi.” Trong nháy mắt chém giết cuồng bạo tràn ngập khắp thành Ai Nhĩ, tất cả mọi người sợ hãi nhìn về phía phủ công tước
Đức Cổ Lạp, không biết là người nào? Lại có thể chọc giận đến người của
Đức Cổ Lạp? Còn các quý tộc khác trong thành, toàn bộ đều run sợ trong
lòng ở yên trong trang viện của mình, không dám hành động thiếu suy
nghĩ, kể từ khi Đức Cổ Lạp cùng Khải Kỳ đối đầu trực tiếp với thần điện
Quang Minh, Đại lục lại một lần nữa thấy được sự cường hãn của đế quốc
Khải Kỳ, d.d.đơnl.q.đ mười mấy cường giả thần cấp, thậm chí còn vượt qua thần cấp, đội ngũ chấn động như vậy, lại một lần nữa khiến Đại lục sôi
trào.

“Phỉ Lệ, đã xảy ra chuyện gì?” Trong tích tắc mọi người của gia tộc Đức Cổ Lạp đều xuất hiện ở hậu đường, không hiểu nguyên do nhìn Phỉ Lệ đang tức giận, lúc bọn họ thấy Y Vi Đặc, không hề có chút gợn
sóng nào, hiển nhiên gia tộc Lâm Phong không được gia tộc Đức Cổ Lạp
công nhận, trong bảy đại gia tộc, gia tộc thực sự khiến Đức Cổ Lạp
nghiêm chỉnh chỉ có Lan Tư Tháp Phu sống ở Long Vực, được gọi là dân cư
Lan Tư Tháp Phu – những người bị thần linh vứt bỏ.

“Nàng ta biết
tung tích của biểu ca Á Sắt, chúng ta bị thần điện Quang Minh lừa rồi.”
Hơi thở cuồng bạo của Phỉ Lệ trong nháy mắt bình tĩnh lại, nũng nịu nói
với La Tư, cả người thì tựa vào trong ngực Đế Á, chỉ là đôi mắt thâm
thúy kia, d.d.đơnl.q.đ lại liên tục thoáng qua sát khí.

“Cái gì? Á Sắt vẫn còn ở thần điện Quang Minh.” Đám người La Tư rất nhanh đã hiểu ý tứ trong lời của Phỉ Lệ.

“Đúng thế, bây giờ nhìn lại xem ra giáo hoàng Bỉ Đắc rất thích nói giỡn với
chúng ta, con đã thông báo cho biểu ca Cát Nhĩ, rất nhanh huynh ấy sẽ
tới đây, sau đó con sẽ liên lạc với Lạp Mạc Nhĩ, chàng ra tay hẳn là tốt hơn chúng ta.” Phỉ Lệ mỉm cười mê người, nhẹ nhàng giải thích, nhưng
những người quen thuộc nàng, đều bắt đầu ở trong lòng cầu phúc cho thần
điện Quang Minh, mỗi lần Phỉ Lệ lộ nụ cười lúm đồng tiền mị hoặc người
như vậy, thì chứng tỏ có kẻ xui xẻo.

Nhưng mà bọn cũng không định ngăn cản, nếu thần điện Quang Minh dám làm như vậy, vậy thì nhất định
phải có năng lực chuẩn bị, giữ lại một con chó không nghe lời, nó sẽ cắn trả chủ nhân.

Y Vi Đặc ngồi yên bên cạnh cẩn thận nuốt nước
miếng, nàng đã không chỉ một lần cảm thấy may mắn cho quyết định của
mình, đối đầu với gia tộc Đức Cổ Lạp chẳng khác nào tự tìm đường chết,
tỷ tỷ, tỷ đi lệch quỹ đạo, d.d,đơnl.q,đ khiến muội phải thay đổi lại một lần nữa, muội nhất định sẽ cứu tỷ, muội sẽ không để cho Y Lạp Hạ Nhĩ
được yên ổn, cả gia tộc Đằng Lãng nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.