Bạn đang đọc Con Đường Đại Đạo: Chương 15: Nhược Thủy
Lâm Đĩnh tùy ý đi dạo quanh khu chợ này, mà cũng phải nói nơi này thật không nhỏ chút nào, diện tích của nó chắc phải bằng khoảng mười mấy cái sân bóng đá cộng lại, trong chợ bày đủ các loại hàng hóa nhưng anh Đĩnh thì một loại cũng chả biết, chỉ có điều nước dãi anh chàng vẫn nhiễu thành từng dòng, “nói giỡn sao tuy rằng ông đây đếch biết nó là cái gì, nhưng thấy mấy thằng cha lắm tiền nhiều của móc một viên đá càn khôn ra trả là đủ biết giá trị rồi, chẹp chẹp nếu mà cướp được tới tay…”
Thèm thì có thèm chẳng qua trong túi rỗng không, chả có lấy đồng xu cắc bạc nào.
-Ài tiền a, đúng là một đồng tiền làm khó anh hùng.
Lâm Đĩnh lưu luyến nhìn những món hàng trong chợ, lại lẩm bẩm than thầm thì đường sau chợt vang lên tiếng nói.
-Anh hùng cái gì, nhìn ngươi giống cẩu hùng hơn à nha.
Trong lúc lơ đãng thuận miệng trả lời.
-Mặc kệ là “hùng” gì dù sao cũng có một chữ “hùng”.
Nói xong hắn mới ngẩn ra, nhìn lại đằng sau lưng xem ai vừa phát ngôn, tiện thể nhìn rõ nông sâu đối phương thế nào.
-E hèm đến đây thì có lẽ có người sẽ hỏi tại sao thằng cha này bị người mắng mà vẫn chuẩn bị khuôn mặt tươi cười quay lại, chả lẽ thích bị ngược đãi? hay là mặt dày quá miễn nhiễn sát thương rồi?
Tất cả đều đúng một chút, quan trọng là lần tước chưa nhìn rõ thực lực đối phương đã bị người ta cho vài cái tát xém nữa cúng luôn cái mạng nhỏ nên lần này anh chàng có khôn ra, quay lại dò xét đối phương kỹ càng cái đã, thực lực nếu cao hơn thì không nói hai lời lập tức ôm giò nịnh bợ ngay.
-Mà nếu thực lực kém hơn thì sao?
-Cái đó còn phải hỏi sao đương nhiên lao lên tay đấm chân đá tiện thể lột sạch gia sản của nó chứ sao, dù sao bây giờ đang rỗng túi tự dưng có con mồi đưa lên tận cửa không làm thịt nó xem ra quả có lỗi với bản thân mình.
Lúc này nhìn rõ đối phương là một tên gầy nhưng cao gần bằng Lâm Đĩnh chả biết khiếu thẩm mĩ thế nào mà lại chơi nguyên cái áo choàng rộng thùng thình đi dạo, khuôn mặt của đối phương phải nói thế nào nhỉ? ừm có chút trắng trẻo, có chút hồng nói chung da dẻ cứ như em bé ấy, cánh mũi cao cao, cái miệng nhỏ nhắn, mày phượng mắt ngài.
Khi đã nhìn thật kĩ đối phương từ trên xuống dưới vẻ mặt Lâm Đĩnh cứ quai quái thế nào ấy, nhìn cái ánh mắt như thể muốn lột sạch mình ra mà kiểm tra một phen bất cứ ai cũng không thể chịu được mà người trước mặt cũng không phải ngoại lệ, người nọ mở miệng nói ra cái giọng chả hợp với con người tý nào, ồm ồm, đặc sệt, kiểu giọng này chỉ phù hợp với mấy thằng to con vạm vỡ, bụng sáu múi, cơ bắp cuồn cuộn.
-Này, này, ngươi nhìn cái quái gì thế, chưa thấy ai đẹp trai, tiêu sái như bản công tử đây à.
Vừa nói hắn vừa móc ra cái quạt chả biết lôi ở đâu ra ve vẩy trước mặt Lâm Đĩnh, kiểu như mấy thằng thư sinh trói gà không chặt.
-Mẹ kiế* thằng mặt trắng này, làm ông buồn nôn chết rồi, mà con m** nó ngươi có phải đàn ông không vậy, nếu bây giờ ta bắt ngươi lại, lột sạch rồi ặc quần áo con gái ném ra đứng đường vẫy vẫy, đảm bảo khối thằng chết mê chết mệt à nha.
Vừa nghe đến đó người đối gương mặt thoáng cái cứng đơ, khóe miệng giật giật, trán đen xạm lại một mảnh.
-Ài quên mất, với điều kiện là ngươi không có mở mồm ra đã, mẹ n* chứ cái giọng của ngươi có thể dọa chạy hơn nửa số người rồi.
Rốt cuộc bức xúc dẫn đến đứt cúc, một tiếng rống trâu bò khủng khiếp vang lên.
-A a a, tên khốn kiếp, đê tiện này, ta muốn giết ngươi, a….a…
Nghe được cái tiếng rống này ngược lại có vài phần dễ nghe à nha, chả lẽ phải rống lên thì mới hợp thời?
-Dừng, dừng, tên mặt trắng này ta không tính sổ với ngươi thì thôi lại ở đây la hét với ông, tổ bà nó có phải thấy ta dễ bắt nạt nên ngươi làm tới hả.
Tên mặt trắng nghe hắn nói thế khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, hai mắt nhìn Lâm Đĩnh tràn đầy tức giận chẳng qua hai vành mắt có hơi đỏ, nhìn cảnh này nếu đổi lại là một cô em nhỏ nhắn xinh xắn không khéo anh chàng đã chạy đến dỗ dành, vỗ về tiện thể sờ vuốt một phen, chẳng qua con m* nó thiên đạo bất công cái biểu tình đó lại bị lão trời già gán lên mình một tên lại cái, đã vậy người duy nhất được hưởng cái ánh mắt tràn đầy u oán và ủy khuất đó lại là hắn.
Trong lòng Lâm Đĩnh bây giờ cái gọi là lông tơ, da gà gì đó có bao nhiêu thì đều dựng hết cả lên, lần đầu nhìn thấy thằng cha này hắn cho rằng đối phương là gái giả trai định chạy đến nghiệm chứng một hồi. Còn nghiệm chứng thế nào à? đơn giản mà, một là lột sạch ra săm xoi kĩ càng, cách này đảm bảo đến 999%, mà cách này xem ra không được, hai là nghiệm chứng kiểu cung đình, e hèm kiểu cung đình nghe có vẻ lạ và có văn hóa nhưng thực ra chỉ là mấy chữ khẩu khuyết “sờ” “nắn” “bóp” “vuốt”mà thôi, đến đây chắc ta cũng không cần phải nói kỹ càng bóp vuốt kiểu gì nhỉ.
Đó là ấn tượng đầu tiên nhưng sau khi nghe được cái âm thanh bò rống từ cái cuống họng đó truyền ra Lâm Đĩnh triệt để dập tắt cái ý nghĩ này trong đầu, bà nội nó giỡn sao, ngươi thấy có đứa con gái nào có thể phát ra cái giọng khủng khiếp như thế không, nói đến đây có lẽ anh chàng hình như quên mẹ n* cái gì rồi, đó là đối với người bình thường, ở không gian bình thường, còn nơi hắn đang sống là không gian tu tiên nói rõ hơn là ở đây đếch có cái gì bình thường cả, mà chỗ hắn đứng chính là nơi tập hợp của những điều bất thường trong thế giới này, tức là cái quái gì cũng có thể xảy ra.
-Ngươi, tên khốn, đồ xấu xa này, ngươi bắt nạt ta có phải không?
Tên lại cái vẫn dùng cái giọng trâu bò đó nhưng ngữ khí nói chuyện làm cho người ta rùng hết cả mình, đàn ông có thằng nào chửi người như vậy sao?
Lùi lại khoảng vài bước cách ly với con hàng này đã rồi tính.
-Ê ê, coi như ta sợ ngươi rồi, là ta sai, ta có lỗi, ta đáng chết, có gì thì nói đi, nếu không có việc gì thì ta đi đây.
Nghe thấy hắn đột ngột nhận sai trong lòng Nhược Thủy như gỡ được một cục tức xuống thế nhưng mà cái tên này hình như bị táo bón hay sao mà gấp rút như sắp bỏ chạy đến nơi rồi.
-Uy, ngươi đứng lại ta còn chưa nói xong mà, này…
Thấy tên đáng ghét đó đầu cũng chả thèm quay lại, một mạch đi thẳng dường như đang sợ cái gì đó rượt theo vậy.
-Này ngươi có muốn kiếm tiền không? ta đang cần người giúp đây?
Vừa nghe đến đó Lâm Đĩnh lập tức quay ngoắt lại, trong lòng cấp tốc suy nghĩ.
-Ừm vì tiền có nên hi sinh chút nhan sắc không nhỉ, phì mụ nội nó ta đang nghĩ gì đây chứ, ông đây là người thanh cao, e hèm để xem thằng cha này cần giúp gì đã, nếu là yêu cầu sinh lý đặc biệt thì cứ bảo hắn giao tiền trước đã sau đó ta đây chuồn thẳng không được sao.
Nghĩ thế nên khi quay lại mặt anh chàng tươi roi rói.
-Ấy, hề hề, anh đẹp trai, ngươi vừa nói gì, có thể nói rõ hơn chút được không?
Nhược Thủy thấy thằng cha này lật mặt còn nhanh hơn lật sách vừa rồi còn quát tháo thiếu nước động thủ nữa thôi thế mà vừa nghe đến tiền thì… ài biết thế ta nói rõ ngay từ đầu không khéo bảo tên này liếm chân hắn cũng làm a, mà phì ai cần hắn liếm chứ phì ghê chết đi được.
Nhìn tên trước mặt, mặt mũi ửng hồng mị nhãn long lanh Lâm Đĩnh thầm hô.
-Hỏng bét, con m* nó nhất định là cướp sắc rồi.
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mở miệng hỏi.
-Này ngươi có phải nên nói cần ta làm gì không, đứng ở đây hơi lâu cái giò có hơi mỏi a.
Cố lấy lại vẻ bình thường tên mặt trắng trả lời.
-Hừ này, ngươi có thể gọi ta là Nhược Thủy hay là ông chủ cũng được tùy ngươi, mà ngươi cũng nên giới thiệu chút đi chứ.
-Ta họ Lâm tên Đĩnh biệt hiệu thành thật tiểu tình nhân, ngươi có thể gọi ta là “Tình Thánh” hay Lâm Đĩnh cũng được.
Nhược Thủy nhìn tên mặt dày trước mặt mà không có lời nào để nói, vô lực trả lời.
-Được rồi Lâm Đĩnh cửa hàng của ta ở góc bên kia chợ đang cần người thử dược, chỉ cần ngươi có thể giúp ta thì viên càn khôn thạch này chính là của ngươi.
Nhìn thấy viên đá bóng bẩy phát ra hào quang mờ ảo Lâm Đĩnh nuốt nước bọt ừng ực, nhìn thấy bộ dạng của hắn Nhược Thủy càng xem thường.
-Đúng là đồ nhà quê, nghèo kiết xác, chỉ là một viên càn khôn thạch đã làm cho hắn như vậy rồi.
-Thế nào? chỉ cần ngươi giúp ta nó là của ngươi a, chà chà một viện càn khôn thạch hạ phẩm a, rất nhiều đó, có thể cho ngươi mua rất nhiều thứ nha, này uy đừng có đần thối ra thế rốt cuộc là ngươi có đồng ý hay không?
Nhìn cái bộ dạng thèm thuồng của Lâm Đĩnh dường như chỉ hận không thể chộp ngay lấy viên đá trong tay mình xem ra lần này kiếm được người thử hàng rồi.
-Ta… ta không đồng ý, một viên quá ít.
-Ừm phải vậy chứ, được rồi đi nào, à mà…. cái gì ngươi không đồng ý?
Vốn tưởng thằng cha này chỉ cần mình đưa ra điều kiện như thế sẽ lập tức bám váy ngay ai ngờ hắn lại không đồng ý, tuy có hơi bất ngờ nhưng dù sao nàng cũng là người buôn bán lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh hỏi lại.
-Tại sao? ngươi phải biết một viên càn khôn thạch này đã là giá rất cao rồi nha, một viên này có thể mua được rất nhiều thứ, nào là….
Nhìn con hàng này thao thao bất tuyệt tiếp thị giá trị viên càn khôn thạch trong tay mình dường như chỉ cần có nó thì có thể mua sạch cái chợ này vậy nhìn Lâm Đĩnh ở một bên cũng có vẻ lầm tưởng gật gù, sau một hồi trổ hết tài ăn nói, hao hết nước bọt cảm thấy con gà này cũng thấm chiêu rồi hẳn là sẽ không từ chối nữa Nhược Thủy hỏi lại.
-Sao nào bây giờ chúng ta đi được chưa.
Lâm Đĩnh híp mắt cười, nhìn con hàng trước mặt với vẻ kì quái trả lời.
-Không đi, một viên quá ít, it nhất phải bốn viên mới được.
Vừa nghe thấy thế Nhược Thủy rống lên.
-Cái gì, ngươi có bệnh à, bốn viên thì ta cần ngươi làm gì nữa không được nhiều nhất một viên thêm một viên đan dược tăng tiến tu vi thôi.
Lâm Đĩnh vẫn lắc đầu như trước trả lời.
-Mẹ ki** ngươi cho ta là đồ ngu à, vốn một viên ta đã định đáp ứng, ai bảo ngươi lại nói nhiều như thế, không có việc gì ai lại tốn công thuyết phục người khác chấp nhận cái giá mà ngươi cho là cao đó, nhất định là giá trị phải hơn xa, thôi thì ta lùi một bước ba viên thế nào.
-Ngươi tên khốn này, đó là ta muốn tốt cho ngươi thôi, cố công giải thích giúp ngươi mà thôi, không được nhiều nhất là hai viên, hơn nữa thì không có cửa đâu, ngươi có đồng ý hay không, không thì ta đi kiếm người khác.
Lâm Đĩnh cảm thấy nếu mình không đồng ý thì có lẽ đối phương sẽ bỏ đi thật anh chàng bèn vội vàng đáp lời.
-Thôi được hai viên thì hai viên, ta đành chấp nhận chịu lỗ vậy, mà ngươi phải đưa trước một nửa đã ta cảm thấy hơi sợ, sợ cái gì thì có lẽ không cần ta phải nói ra nhỉ, nếu không có vẻ tổn hại tình cảm quá.
Cái này còn cần phải nói sao, “ngươi là sợ ta quịt tiền, đồ đê tiện, mặt dày, vô liêm sỉ, bổn tiểu… công tử là người như thế sao?”
Nhìn tên ẻo lả này mới thế đã nổi giận đùng đùng Lâm Đĩnh đầu lắc như cái chong chóng.
-Chúng ta vốn không quen biết, cũng chả có cái đếch gì gọi là giao tình, ngươi đến thuê ta làm việc đương nhiên là phải trả trước một nửa rồi, ai mà biết nhân phẩm của ngươi thế nào, dù sao “tiền phẩm” cũng đáng tin hơn “nhân phẩm” a.
Nghe hắn nói Nhược Thủy cũng biết là có lý, nhưng nàng có chút không cam lòng, còn tại vì sao à, vì nàng là mỹ nữ, đi đến đâu cũng được người ta chiều chuộng lấy lòng, có kẻ chỉ hận không thể dâng lên gia sản để làm nàng vui vẻ, đâu có ai như tên này phong độ thân sĩ, ga lăng, hay nhường nhịn phái nữ dường như mất hiệu lực trên người hắn, chỉ vì một viên đá càn khôn mà xem thường mình, “đúng là tức chết ta mà”,càng nghĩ càng giận chả thèm để ý ném luôn hai viên càn khôn thạch cho Lâm Đĩnh, mà đến đây có lẽ Nhược Thủy đã quên mất bộ dạng hiện tại của mình, đừng nói là Lâm Đĩnh cho dù bất kì thằng đàn ông nào nhìn cái bộ dạng bây giờ của nàng có lẽ chỉ hận không mọc thêm vài cái chân mà tránh cho xa là may lắm rồi.
Anh chàng thấy càn khôn thạch đã vào tay, trong lòng như nở hoa, vội vàng nhìn ngắm kĩ càng, tiện thể cắn cắn vài cái rồi mới cất vô lồng ngực vỗ vỗ cho chắc dạ xong mới quay qua nhìn Nhược Thủy.
-Được rồi miễn cưỡng đã đủ, xem ra ngươi cũng không phải một con quỷ keo kiệt nha, nhận tiền của người tiêu tai giải nạn giúp người là việc nên làm, nào chúng ta đi thôi.
Nhìn tên tráo trở trước mặt bây giờ nàng chỉ hận không thể lấy cái thớt to tổ bố vỗ vào cái bản mặt đó thật nhiều cho bõ ghét, “hừ” một tiếng rõ to rồi phất tay áo bỏ đi, Lâm Đĩnh cũng chả thèm để ý chỉ đủng đỉnh theo sau, nếu mà mấy ý nghĩ lúc trước của nàng bị hắn biết được, chắc Lâm Đĩnh cũng chỉ khịt mũi trả lời, “phong độ thân sĩ? ga lăng? nhường nhịn gái? đó là cái gì? m* nó quên đi, cái trò đó chỉ có mấy thằng giả dối ngụy quân tử mới chơi thôi, không phải lừa được con người ta lên giường rồi mới lòi ra mặt thật sao, ta đây khinh thường, muốn đè con người ta xuống à đơn giản thôi, một tỷ đảm bảo em nó lột sạch từ đầu đến đuôi, muốn đánh muốn mắng gì chả được, à một tỷ chê ít à, thanh cao phải không, mười tỷ thì sao? vẫn không chịu à, ài đến đây thì chỉ có hai loại người thôi, một loại mà mười tỷ vẫn không chịu hiến thân tức là nàng ta muốn lột sạch gia tài của ngươi mới tạm đủ mà đó cũng chỉ là tạm đủ thôi, còn một loại là thật sự tâm cao khí ngạo không để tiền vào trong mắt, suốt ngày treo cái bảng hoàng hoa khuê nữ, tâm hồn lửng lơ ở tận đâu đâu thế nhưng chỉ cần gặp phải cái loại ngụy quân tử nghèo kiết xác ở trên thì nàng ta lập tức lao vào, con bà nó còn điên cuồng hơn loại một.
Chẹp chẹp đến đây thì chắc phải có loại thứ ba chứ nhỉ, quả thật là có loại thứ ba nhưng loại này, đậu má nó éo phải người, loại này tiền không đè được vì loại này có quá nhiều tiền không khéo vài xu lẻ ta mang ra bị người ta vác cả núi tiền ra đè chết, cũng chả phải cái loại mộng mộng mơ thanh cao ở trên, mấy thằng nguy quân tử gặp phải tuy thèm thuồng nhưng chỉ có nước cao chạy xa bay, loại này muốn tiền có tiền, muốn thanh cao có thanh cao, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, nói chung là pơ phệch, nhưng mà đàn bà cần có quá nhiều tiền sao, cần quá hoàn hảo sao, đương nhiên là không cần rồi, dạng đàn bà có quá nhiều tiền, quá hoàn hảo hầu hết tâm lý cũng theo số tiền đó méo mó con bà nó rồi, cho nên ta mới nó đếch phải người.
Rất may tuy khó nhưng vẫn có một dạng người có thể thỏa mãm được nàng ta, e hèm chính là “Tình Thánh” đã là “Tình Thánh” thì loại mặt hàng gì mà chả cưa được, vì thế “Tình Thánh” còn có thể là ai khác ngoài ông đây, bất chiến tự nhiên thành chính là cảnh giới của “Tình Thánh” a.
Phì giải thích khô cả nước bọt, thế mà cũng không hiểu à?
Tức là ngươi có đánh, có mắng, có chà đạp, có cưỡng gian, có xxoo gì với nàng thì cuối cùng nàng ta cũng sà vào lòng của ngươi không chịu tách rời, vì ngươi mà bôn ba, vì ngươi mà hiến dâng….vv, phì đến đây thì chắc hiểu rồi chứ nhỉ, đấy đấy chính là nói về ông đây đấy.
Lâm Đĩnh cùng Nhược Thủy một trước một sau bước đi trên đường, cũng may cửa hàng của Nhược Thủy cũng không xa lắm, chứ không lết bộ hết cái chợ này cũng mệt p phở à nha.
Hai người đi đến trước một của hàng phong cách cổ xưa, xung quanh có chút vắng vẻ, không được náo nhiệt như những nơi khác, cửa hàng nằm ở một góc của chợ, trên biển đề ba chữ “Dược Hương Đường”, cùng Nhược Thủy bước vào bên trong mới thấy bốn phía xung quanh bày biện các loại kỳ hoa dị thảo, đủ các loại mùi hương dược liệu lãng đãng trong gian hàng.
-Ngươi ngồi ở đây chờ ta lấy mấy gốc dược liệu ra đã, việc của ngươi là nếm thử xem tác dụng của mấy gốc linh dược thế nào.
Lâm Đĩnh đang bận nhìn ngắm xung quanh, nên tùy tiện trả lời.
-Ờ được được, nhanh đi.
Nhìn tên trước mắt một chút cũng chả thèm khách sáo , đầu cũng chả buồn quay lại cứ như hắn là ông chủ ở đây không bằng làm Nhược Thủy trong lòng tức muốn chết, nàng thầm rủa.
-Tên đê tiện, khốn kiếp, ngươi cứ đợi đó, bây giờ ngươi rơi vào tay ta để xem ngươi chết như thế nào, hừ hừ dám mở mồm đòi hai viên càn khôn thạch, không chơi chết ngươi thì không hạ được cục tức trong lòng ta đây.
Nàng tức giận đùng đùng bỏ vào đằng sau nhà đi lấy linh dược bỏ lại Lâm Đĩnh đang ngu ngơ nhìn ngắm cửa hàng dược liệu của tu tiên giả không có chút ý thức giác ngộ của người làm công gì cả.