Bạn đang đọc Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông – Chương 17: Bà Bà Của Nguyên Thân
Trúc Lan cầm ngọc bội lên, trong lòng nàng lo lắng nhất chính là cái này, đây cũng không phải là đồ vật bình thường, là thứ mà lúc lão thái thái sắp mất đã bảo nàng đừng làm mất, quý giá nhất.
Chu Thư Nhân cũng nhìn ngọc bội, cau mày, cái nhà này không nên có ngọc bội, vừa nhìn đã biết là của gia đình giàu có: “Cái này lấy từ đâu?”Trúc Lan nhếch miệng: “Ta cũng không biết, bệnh của lão thái thái nguy cấp chưa kịp dặn dò xong đã qua đời rồi.
“Bây giờ nhớ lại, lúc lão thái thái qua đời, chưa nói xong đã tắt thở, trong lòng nhất định là không cam lòng.
Chu Thư Nhân có kí ức, lão thái thái trợn to hai mắt tràn đầy không cam lòng, phân tích: “Thứ này không phải nguy hiểm thì chính là có ý nghĩa, không phải ngươi nói là tiểu thuyết sao, có nhắc tới không?”Trúc Lan trầm tư: “Thật sự không có, rất ít nhắc tới một nhà này, trong truyện chủ yếu miêu tả một nhà này đều là cực phẩm, càng không nhắc tới lão thái thái, nhưng mà mặc kệ là có ý nghĩa hay là tai họa đều phải cẩn thận thu lại.
“Chu Thư Nhân lại cẩn thận nhớ lại một lần, kí ức về nương của mình thật sự không nhiều, kí ức về nương phần lớn là rất lợi hại, một người rất có chủ kiến, những năm loạn lạc cơ bản đều là nương chống đỡ, nếu không thì một nhà nhiều người như vậy sẽ không chống đỡ nổi, đáng tiếc lão thái thái chưa kịp hưởng phúc, một năm trước khi triều đại mới thành lập đã qua đời rồi.
Chu Thư Nhân cảm khái trong lòng, Trúc Lan đã đếm xong tiền: “Trong nhà tổng cộng có hơn một trăm năm mươi lượng, những thứ trang sức lão thái thái mua, nếu mọi chuyện thuận lợi thì cất giấu kĩ, lúc khẩn cấp có thể đổi thành tiền, lúc an ổn có thể làm của hồi môn cho con gái.
“Nói tới chỗ này, Trúc Lan cũng không khỏi không khâm phục bà bà của nguyên thân, tâm tư thật cẩn thận, nghĩ rất chu đáo.
Chu Thư Nhân cũng không biết là bởi vì mình đã trở thành Chu Thư Nhân, hay đây là tâm trạng vốn có của thân thể này, trong lòng chợt buồn bã: “Chỉ là, đừng thấy bạc này không ít, nhưng muốn cung cấp cho một người thi cử thật sự là không đủ, thi Tú tài tốn không ít tiền, càng không cần nói tới thứ khác.
“Trúc Lan nhìn Chu Thư Nhân, trong lòng nghĩ suy cho cùng cũng là châu chấu trên một sợi dây, hôm nay không nói rõ, sớm muộn thì ngày sau sẽ có ngăn cách, quan hệ vốn dĩ chưa chắc chắn, chống đỡ và thăm dò đối với nàng không tốt, trải qua quan sát, tâm tư của người này chính trực, ánh mắt sẽ không lừa người: “Còn có.
“Chu Thư Nhân hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm: “Ngươi nói gì, ta không nghe rõ.
“Trúc Lan nói: “Ta nói gia sản không chỉ có những thứ này, còn có cái khác nhưng mà chưa thể lấy ra.
“Chu Thư Nhân chợt ngẩng đầu: “Trong trí nhớ, nhà của ngươi không phải nhà giàu sang, nhà này cũng không phải, cho dù nương có bản lĩnh, loạn lạc cũng tốn không ít, có thể giữ lại những thứ này đã là rất đỉnh rồi, nhìn ý của ngươi có vẻ có không ít đồ?”Trúc Lan ho khan một tiếng chỉ chỉ mình: “Ngươi đã quên thê tử của ngươi biết một chút võ nghệ thân thủ không tệ, nếu không thì nương ngươi cũng sẽ không vừa ý, cũng sẽ không gả cho ngươi.
“Chu Thư Nhân cũng không ngốc, suy đi nghĩ lại: “Này, của cải chiến tranh?”Trúc Lan: “Cũng coi là như vậy, lúc chiến tranh loạn lạc các nơi đều khởi nghĩa vũ trang, sơn tặc nhiều, thừa nước đục thả câu cũng nhiều, trong kí ức của ngươi có nhớ không, lúc trước một đoạn thời gian trong nhà không có lương thực nữa, ngươi và ta về nhà của nương một chuyến, lại gặp phải binh lính ăn cướp nên đi theo cha ta trốn lên núi?”Trong trí nhớ của Chu Thư Nhân có, thân thể này có chút bị dọa sợ, cùng ngày liền sốt cao mơ mơ màng màng: “Quả thật có chuyện này.
“Trúc Lan nói: “Trượng phu bị bệnh lại không có thuốc, nguyên thân rất nôn nóng, cầu xin cha và đại ca xuống núi, không nghĩ tới đụng phải chuyện đen ăn đen, mười mấy tên lính ăn cướp đối đầu với hai mươi mấy tên sơn tặc, cuối cùng còn lại hai tên sơn tặc, bởi vì đã nhìn thấy mặt của mấy người, cha của nguyên thân đâm lao thì phải theo lao giết chết hết mấy tên bị thương, bằng không nếu để chạy mất nhất định là mối tai họa, nói không chừng sẽ bị diệt môn.
“Chu Thư Nhân hiểu rồi: “Cho nên nhạc phụ lấy của cải?”.