Con Đường Bá Chủ

Chương 47: Nhị Nữ Đấu Khẩu


Bạn đang đọc Con Đường Bá Chủ – Chương 47: Nhị Nữ Đấu Khẩu


“Khiêu chiến tam thánh nữ?”

Vô số người một mặt nghi ngờ khó hiểu, nếu xét về tuổi tác mà nói, Diễm Hồng Liên lớn hơn Yên Nhược Tuyết vài tuổi, tu vi đã sắp đột phá Nguyên Anh Hậu Kỳ, trong khi đó Yên Nhược Tuyết chỉ mới Nguyên Anh Sơ Kỳ mà thôi.


Trong ba vị thánh nữ, duy chỉ Tô Mị là có thực lực đối kháng cùng nàng, tại sao lại không khiêu chiến Tô Mị đâu?

Yên Nhược Tuyết mày liễu hơi cau, trong lòng tràn ngập khó hiểu, bất quá đối phương đã chọn mình, nàng không thể từ chối.


Giày nhỏ dậm đất nhẹ nhàng, thân hình đã uyển chuyển rơi vào sàn đấu.


“Tông chủ!?” Yên Nhược Lan hơi lo lắng nhìn Tô Nhan, hiển nhiên sợ đệ tử mình ăn thiệt thòi.


“Cứ xem tiếp đi!” Tô Nhan nhẹ nhàng đáp lại, không mang theo một tia cảm xúc.


Diễm Hồng Liên đánh giá Yên Nhược Tuyết, lại nhìn quanh toàn trường hé mở môi đỏ nói:

“Yên tâm! ta cũng không khi dễ các ngươi thánh nữ, tu vi áp chế xuống Nguyên Anh Sơ Kỳ bằng nàng”

Diễm Hồng Liên lời nói làm không ít người thở ra một hơi, hiển nhiên nàng cũng biết phân biệt lý lẽ…


“Diễm tiểu thư, mời!” Yên Nhược Tuyết cũng không khách sáo, mặc dù nàng tự tin có thể đánh vượt cấp, bất quá phải xem đối tượng là ai, đối với tiểu thư Diễm gia, bất kể là công pháp hay vũ kỹ đều nổi trội hơn nàng, trong lòng không dám có một tia khinh thường.


Diễm Hồng Liên lại không ra tay vội, ngắm nhìn gương mặt thanh cao của Yên Nhược Tuyết, bất ngờ truyền âm không đầu không đuôi:

“Thời cơ hiện tại không thích hợp!”

“Sao?” Yên Nhược Tuyết cau mày, hiển nhiên chưa hiểu nàng nói gì.


“Ta là nói Lạc Vũ, hiện tại không thích hợp động thủ với hắn!” Diễm Hồng Liên từ tốn truyền âm.


“Cô nói gì?” Yên Nhược Tuyết chấn động, trong mắt đẹp xuất hiện một tia bối rối.


“Ta biết cô muốn thay hắn đòi công đạo, nhưng hiện tại không phải lúc động thủ với Lạc Vũ”

Diễm Hồng Liên lời nói khiến Yên Nhược Tuyết toàn thân run rẩy, trong lúc nhất thời nói không ra lời.


“Ta đã luôn chú ý đến cô, mặc dù vẻ ngoài luôn bình thản ung dung, nhưng thỉnh thoảng khi nhìn về Lạc Vũ lại thoáng hiện một tia cừu hận trong ánh mắt” Diễm Hồng Liên tiếp tục từ tốn truyền âm:

“Ta cũng rất muốn thay hắn trả thù, nhưng hiện tại không phải lúc, chỉ làm mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta mà thôi”

Yên Nhược Tuyết hít sâu một hơi đè nén từng cơn sóng lớn mênh mông trong lòng, quả thật khi chứng kiến Lạc Vũ, nàng đã cố che giấu hận ý thôn thiên của mình.


Trong lòng ấp ủ ý định mở miệng khiêu chiến kẻ này với điều kiện nàng cũng phải áp chế thực lực, tin tưởng với thân phận đệ nhất thiên tài Lạc gia, Lạc Vũ sẽ không từ chối và nàng sẽ có cơ hội trả thù cho hắn.


Bất quá…

“Cô rốt cuộc là ai? Cùng hắn có quan hệ gì?” Yên Nhược Tuyết mặc dù truyền âm nhưng vẫn mang theo một tia run rẩy, mặc dù trong lòng đã loáng thoáng đoán được đôi chút…

“Khanh khách, nếu nói đúng ra ta phải gọi cô một tiếng tỷ tỷ nha” Diễm Hồng Liên che miệng cười, trong âm điệu mang theo một tia ghen tuông.

“Đáng ghét, mới có bao lâu? tên này lại câu dẫn một cái Bát cấp gia tộc Công Chúa” Yên Nhược Tuyết vừa yêu vừa hận thở phì phì nói, nghĩ đến nam nhân kia hai má nàng lại ửng hồng.


“Ta khuyên cô nên tập làm quen đi, tên đó không phải kẻ quân tử gì, chỉ sợ đến lúc đó ghen tuông cũng đủ khiến chúng ta mệt mỏi” Diễm Hồng Liên thờ dài, mang theo một tia đồng cảm.


“Hừ, ngoài cô ra hắn còn có ai?” Yên Nhược Tuyết giọng điệu đã trở nên hơi lành lạnh.


“Khanh khách, Đây là bí mật giữa chúng tôi, sao phải nói cho cô?”

Diễm Hồng Liên giả vờ cười trêu, trong lòng lại hơi chột dạ, hai tỷ muội các nàng cùng yêu một người, việc này hơi khó nói, nhất là đối với tình địch.


“Các nàng là đang làm gì a?”

“Sao còn chưa đánh??”

Vô số người một mặt mộng bức xem hai vị mỹ nữ đang nhìn nhau trên đài, hai nàng truyền âm nên bọn hắn không hiểu gì.


Mà lúc này, bên trên phượng tọa, Bách Hoa Tiên Tử Tô Nhan vốn luôn bình thản lại xuất hiện một tia hứng thú trong đôi mắt, nàng từng tu luyện một môn bí kỹ, có thể nghe lén truyền âm thuật của người khác, việc này ngoại trừ nàng ra không ai biết được.


Cuộc đối thoại của hai vị nữ tử toàn bộ lọt vào đôi tai tinh xảo của nàng, khiến đường đường Bách Hoa Tiên Tử cũng hơi tò mò về người được gọi là “hắn” kia, không biết nhân vật nào lại khiến hai vị nữ tử xuất sắc như vậy tranh dành tình nhân mà đấu khẩu.


Nhàn nhạt liếc nhìn Lạc Vũ, Tô Nhan hơi trầm tư suy nghĩ…

Bên dưới sàn đấu, không khí rốt cuộc hơi ngưng động, hai nữ đã hết lời để nói với đối phương, tạm gạt “hắn” sang một bên, tràn ngập chiến ý nhìn nhau.


“Chúng ta cũng nên có một trận chiến, để ta xem nữ nhân đầu tiên của hắn có bản lĩnh gì?” Hồng Liên đôi môi đỏ mọng khiêu khích nói.


“Mỏi mắt chờ mong, Diễm gia đại tiểu thư” Nhược Tuyết không kém cạnh…

“Chiến đi!” Hai nữ đồng thanh hét…

Diễm Hồng Liên hỏa diễm cấp tốc ngưng tụ nơi bàn tay, viêm hỏa hừng hực khiến không khí cấp tốc nóng lên…

“Viêm Hỏa Chưởng”

Chưởng ấn hỏa diễm phô thiên cái địa đánh tới, không có một tí nhân nhượng, đương nhiên tu vi đã áp chế xuống Nguyên Anh Trung Kỳ…

“Vạn Thổ Hộ Hoa”

Yên Nhược Tuyết bình tĩnh kết ấn, hai ngón tay tinh xảo điêu luyện bay múa, vô số thổ hệ nguyên tố che chở quanh thân như che chở một đóa hoa tươi thắm…

Xèo xèo

Hỏa viêm tiếp xúc thổ thuẫn, âm thanh xèo xèo vang lên, đẳng cấp của viêm hỏa cao hơn, thổ linh lực bị nó thiêu ruội, bất quá uy lực cũng giảm nhiều…

“Hừ” nghĩ đến nữ nhân này cùng hắn có quan hệ, Yên Nhược Tuyết trong lòng bực bội, cấp tốc điều động thổ hệ linh lực, cùng viêm hỏa của đối phương dây dưa.


“Xem ra uy lực còn chưa đủ” Hồng Liên thấy cảnh này, miệng hơi nhếch lên, Viêm Hỏa ngưng tụ thành một thanh roi dài trên tay nàng, hướng về Yên Nhược Tuyết quất tới.


“Nằm mơ” Yên Nhược Tuyết gương mặt ngưng trọng, hai chân biến ảo, thi triển thân pháp, thoáng cái đã né tránh hàng loạt đòn roi.

Liên tiếp các loại chiêu thức được thi triển, thân thể hai nữ bay lượn trên không, lại rơi xuống đất triền đấu, mỗi người đều ẩn giấu thực lực của mình…

Yên Nhược Tuyết vẫn chưa dùng đến loại linh căn thứ hai, Huyền Thủy…

Mà Diễm Hồng Liên còn thứ khủng bố hơn, Dị Hỏa Tử Tâm Phần Không Viêm …

Hai nữ mặc dù có tâm tranh đấu, bất quá cũng không phải loại ngực to vô não, biết hiện tại có rất nhiều người ngoài, cùng với kẻ thù của hắn vẫn còn ngồi đó, không thể cho đối phương nắm bắt thủ đoạn của mình…

Cả hai ăn ý không bộc phát toàn thể thực lực…

Các nàng có thể tranh đấu, có thể như đóa hoa kiều diễm nở rộ, nhưng phải là ở trước mặt người kia,…


“Thật nhàm chán” Diễm Điệp Tình hé miệng nhỏ ngáp nói, hiển nhiên tinh quái như nàng nhận ra hai nữ nhân này rõ ràng diễn cho mình cũng như người khác xem, chưa hề muốn thực sự đã thương đối phương…

“Nhất định là sợ hắn giận” Nàng bĩu đôi môi xinh xắn suy đoán…

Mà không ít người có ánh mắt sắc bén cũng nhận ra điều này, cả đám tiếc nuối thở dài, vốn dĩ tưởng đây là cơ hội tốt để thăm dò hai nàng, trong lòng lại thầm đánh giá nhị nữ cao hơn một bậc…

Có thiên phú cao không đáng sợ, đáng sợ là vừa có thiên phú vừa có đầu óc, loại thiên tài này mới đáng được quan tâm…

Cuối cùng, cả hai nữ lấy kết quả hòa nhau kết thúc trận chiến, Yên Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Diễm Hồng Liên thật sâu, đột ngột nhoẻn miệng cười, như trăm hoa đua nở khiến hàng loạt thiếu niên say mê…

“Mặc dù có thêm tình địch cảm giác không dễ chịu, tuy nhiên biết được hắn vẫn luôn bình an ta đã cảm thấy đủ, đa tạ cô!”

Nàng dịu dàng nói, ánh mắt xuất hiện một tia cảm kích, mặc dù lần đó chia tay Lạc Nam luôn miệng nói sẽ không sao, bất quá hắn sử dụng Na di truyền tống, không ai biết trước sẽ xuất hiện ở nơi nào, Yên Nhược Tuyết luôn mang theo cảm giác lo lắng trong lòng.


“Khanh khách, tên kia nếu biết được chúng ta chạm mặt, không biết sẽ lo lắng thành dạng gì” Diễm Hồng Liên che miệng cười nói, hiển nhiên tưởng tượng đến biểu hiện lúng túng của Lạc Nam.


Yên Nhược Tuyết cũng khẽ mĩm cười, đè nén nỗi nhớ mong vô hạn trong lòng ngực, quay người rời khỏi sàn đấu, dẹp bỏ ý định trả thù Lạc Vũ, được Hồng Liên nhắc nhở khiến nàng nhận ra mình còn quá nông nổi, bồng bột…

Hài lòng gật đầu, Diễm Hồng Liên cũng uyển chuyển trở lại vị trí…

Bên trong Linh giới Châu

Lạc Nam lúc này hoàn toàn không biết hậu cung nhà mình xém thì bốc cháy, mặc vào quần áo, nhìn ngắm Cơ Băng an tĩnh nằm đó, dùng chăn che đậy thân thể hoàn mỹ của nàng.


Hắn quay sang Bạch Tố Mai cười hỏi:

“Chúng ta ra ngoài chứ?”

Bạch Tố Mai lúc lắc đầu nhỏ, nhu tình nhìn hắn dịu dàng đáp: “Thời gian tới thiếp muốn bế quan tu luyện Đồng Tâm Kiếm Pháp”

“Được rồi, vậy ta rời khỏi, khi nào nhàm chán cứ thông qua khế ước truyền âm cho ta” Lạc Nam gật đầu, ôn nhu hôn lên trán nàng một cái, lúc này thân hình thoáng lên, biến mất.


Nhìn thân ảnh Lạc Nam rời khỏi, Bạch Tố Mai siếc chặt nấm tay nhỏ, quyết tâm phải trở nên mạnh hơn thật nhiều, nàng vĩnh viễn không quên bọn hắn bị Huyết Thường và Phàm Không chèn ép trong Đấu giá Hội, chỉ vì thực lực đối phương cao hơn mà chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.


“Thiếp xin thề, kẻ nào dám động đến chủ nhân của thiếp, kết cục của hắn sẽ rất thảm” Bạch Tố Mai nghiến chặt răng ngọc, cầm lên Tinh Ngân Song Kiếm cùng Đồng Tâm Kiếm Pháp, tiến hành bế quan…

Lạc Nam vô thức bước đến đình viện giữa hồ đó, hai chân hơi chần chờ không tiến…


“Đã đến còn không mau vào?”

Âm thanh êm tai như dòng suối nhàn nhạt truyền đến.


Lạc Nam nghe được, như làm ra quyết tâm, dứt khoát bước vào…

Tần Mộng Ảnh ngắm nhìn mặt hồ, tấm lưng tuyệt mỹ chứa sức hút vô hạn lại xuất hiện trước mặt hắn…

Lạc Nam vừa ngồi xuống, lời nói mang theo một tia không bỏ của nàng cất lên:

“Đến từ biệt sao?”

“Ta” Lạc Nam ngập ngừng, trước đây chỉ xem nàng là bằng hữu, hắn đương nhiên không gặp trở ngại khi chia tay, nhưng hiện tại quan hệ của bọn hắn đã tiến một tầng, nhất thời cảm thấy khó nói.


Tiến lên một bước, ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, hít sâu một hơi mùi tóc thơm ngát của nàng…

Tần Mộng Ảnh thân thể hơi run, mặc kệ động tác của hắn, lắc đầu cười nói: “Ngươi không từ biệt với ta, thì ta cũng sẽ từ biệt với ngươi”

“Ý nàng là?” Lạc Nam nghi hoặc

“Ta cũng muốn rời đi Linh Vũ Thành, dù sao nơi đây không phải chỗ của ta, có thể quen biết ngươi, ta đã cảm thấy đủ” Nàng thủ thỉ nói nhỏ…

“Ngươi có dự định gì?” Tần Mộng Ảnh quan tâm hỏi.


“Ta sẽ tiến về trung tâm đại lục, vừa di chuyển vừa rèn luyện, chờ đến ngày Thánh Linh Học Phủ chiêu sinh” Lạc Nam đã sớm tính toán nói.


“Cũng không tệ, nếu không sử dụng truyền tống trận ở các thành trì, thời gian một năm vừa vặn di chuyển đến vùng trung tâm đại lục”

Tần Mộng Ảnh khen ngợi, khoảng cách giữa Linh Vũ Thành đến trung tâm đại lục xa vô cùng, lại có đủ loại địa hình thế lực hỗn tạp, là quá trình rèn luyện tốt cho hắn.


Hai người lâm vào trầm mặc, lặng lẽ ôm nhau, hưởng thụ giây phút hiếm có…

“Nàng vẫn chưa mặc Như Mộng Tâm Y ta tặng nàng” Hồi lâu sau, Lạc Nam lên tiếng…

“Đợi lần sau gặp lại, ta sẽ mặc cho ngươi xem” Tần Mộng Ảnh thủ thỉ hứa hẹn…

“Khi nào đâu này? Ta phải đi đâu để tìm nàng?” Lạc Nam hơi siết đôi tay, cảm nhận ấm áp do thân thể mê người mang lại…

“Bí mật, tương lai ngươi sẽ biết, sẽ rất nhanh thôi…” Nàng tinh nghịch cười.


“Ta tin tưởng nàng!” Lạc Nam cũng cười, một Luyện Hư Kỳ như nàng đã nói thế, hắn còn cầu gì nữa.


“Lần sau sẽ cho ngươi một bất ngờ!” Nàng quay người, đôi tay tinh xảo trắng mịn vuốt ve gương mặt hắn, không biết tại sao lần này nàng phát hiện hắn có vẻ anh tuấn hơn, uy vũ hơn…


Là Long Khí mang lại chỗ tốt…


Ngắm nhìn gương mặt không mấy đẹp đẽ kia, trong mắt Lạc Nam hiện lên một tia nhu tình, cúi đầu tìm đến môi nàng…

“Ư, hừm”

Tần Mộng Ảnh rên nhẹ, phối hợp cái lưỡi của hắn…

Cả hai rốt cuộc tách ra, nhìn sợi tơ trong suốt lấp lánh nối liền hai khuôn miệng, hạnh phúc mĩm cười…


“Cầm lấy” Tần Mộng Ảnh ném cho hắn một khối đá.


Nhìn Lạc Nam khó hiểu, nàng cười mĩm giải thích: “Bên trong có phong ấn một kích toàn lực của ta, đủ sức trọng thương Luyện Hư trung kỳ nếu thành công đánh lén”

Lạc Nam cũng không khách khí cùng nàng, lập tức thu hồi, vật bảo mệnh như thế ngu gì không cần.


“Được rồi, ngươi đi đi” Tần Mộng Ảnh như lần trước vẫy tay trục khách.

Lạc Nam sao có thể nghe lời?

Một lần nữa khóa chặt đôi môi nàng, lần này bạo dạng dùng tay xoa nắn bộ ngực sửa vểnh cao…


Tần Mộng Ảnh thân hình mềm nhũn, chỉ cảm thấy giữa hai chân thon dài, huyệt động thần bí của mình hơi rỉ nước…


“Hừ” Tần Mộng Ảnh dù gì cũng là Luyện Hư cường giả, tâm trí kiên định vô cùng, gắt giọng nói:

“Không phải hùng hồ nói đợi thực lực vượt qua ta sao? Hiện tại lại chiếm tiện nghi”

Lạc Nam xấu hổ thu tay lại, nhìn nàng nghiêm túc hứa hẹn: “Ta nói được làm được, khi đó sẽ bắt nàng về làm cô vợ nhỏ cho ta”

“Mau rời đi, ta cũng bắt đầu thu xếp” Nàng lại lên tiếng trục khách…


Lần này Lạc Nam không chần chờ nữa, hắn còn quá nhiều chuyện phải làm, tại Linh Vũ thành mặc dù an nhàn, nhưng với một kẻ khác khao trở thành Bá Chủ đại lục, điều đó hoàn toàn không thích hợp…


Nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, Tần Mộng Ảnh đột nhiên dâng lên nỗi niềm khát khao tương lai đến gần…



Lạc Nam đến tìm Trần Giang, tiểu tử này vẫn luôn cùng đám tu sĩ ồn ào tại đại sảnh lăn lộn…


“Công tử, tìm tiểu nhân sao?” Trần Giang bỏ xuống chén rượu, lanh lợi hỏi

“Ta cũng sắp rời đi thành trì này, ngươi có dự tính gì không?” Lạc Nam vỗ vỗ vai tên này thăm hỏi.


“Hix, tiểu nhân cò cha mẹ già tại Linh Vũ Thành, nếu không dù chết cũng phải theo công tử lăn lộn” Trần Giang khóc sướt mướt tiếc nuối nói.


“Cầm lấy đi, chăm lo phụ mẫu cho tốt, ngươi khôn khéo nên ta cũng không mấy lo lắng” Lạc Nam nhét vào tay hắn một túi linh thạch, lại khôn muốn tiếp tục sướt mướt ly biệt, quay người rời khỏi khách sạn…


Trần Giang cung kính đưa tiễn,…


“Tiểu Nam công tử”

Âm thanh làm Lạc Nam dừng bước, nhìn thấy ba thân ảnh vừa lúc đi tới.


Rõ ràng là Lý gia biểu huynh muội, cùng một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, có mái tóc màu lục cùng nhau tiếp cận.


“Không biết công tử muốn đi đâu, nếu tiện đường chúng ta có thể đồng hành hay không?” Lý Lân trước hết mở lời

“Lần trước chưa kịp thăm hỏi, là tại hạ thất lễ, không biết các vị là?” Lạc Nam trong lòng mang một tia cảnh giác, nam tử tóc lục tuổi tác còn trẻ, tu vi lại là Nguyên Anh kỳ.


“Hai huynh muội chúng ta là người Lý gia cách Linh Vũ Thành không xa, vị này là Sư huynh đồng môn của biểu muội” Lý Lân nhanh nhẹn nói.


Mà Lý Trúc Loan vẫn y như lần đầu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lạc Nam, thấy hắn nhìn lại vội vàn quay người đi, hai má sau làn khăn mỏng đỏ ửng, không biết tại sao lần này Tiểu Lạc công tử càng thêm anh tuấn, có khí chất nào đó thu hút nàng…


Nam tử mái tóc màu lục ôn tồn lễ độ chắp tay:

“Chào Tiểu Nam huynh, tại hạ Mộc Hào!”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.