Con Đường Bá Chủ

Chương 2300: Cơ hội đến?


RỐNG…NGAO…

Nhận được mệnh lệnh, hai đội quân yêu thú như phát rồ, liều lĩnh không sợ chết, bất chấp tất cả lao vọt về phía đám cường giả của 19 Động Thiên Phúc Địa.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Mặt đất chấn động, hàng chục vạn con Tuyết Nguyên Lang và Băng Hùng, số lượng nhiều hơn gấp hàng trăm lần so với hàng nghìn vị cường giả.

“Chuyện gì xảy ra?”

Chứng kiến cảnh tượng bất ngờ này, một đám cường giả nhất thời ngây ngẩn cả người.

Tuy rằng bọn hắn không sợ đám yêu thú hoang dã này, nhưng với số lượng khổng lồ như vậy cũng phải tốn rất nhiều sức lực để dọn dẹp a, trong quá trình này thậm chí khó tránh khỏi thương thế.

Bất quá mặc kệ tất cả nghĩ gì, đám yêu thú dường như mất đi lý trí, chúng nó chỉ biết cần phải tiêu diệt sạch sẽ những kẻ ngán đường theo mệnh lệnh mà thôi.

“Mau phản kích.” Hàng nghìn Thánh Tôn, Thánh Hoàng dưới sự chỉ huy của vài chục vị Thánh Đế đồng loạt gầm lên, nhao nhao thi triển vũ kỹ chống lại đám hung thú.

Trong lúc nhất thời, chiến trận xảy ra cực kỳ khốc liệt.

“Hừ, mau bắt hai con ả đó!” Thiên Tượng Chí Tôn chỉ về phía hai nữ tướng quân hạ lệnh.

Với bản lĩnh của hắn đương nhiên nhận ra phiền toái chủ yếu là nằm ở hai nữ nhân kia, chỉ cần bắt được hoặc giết chết các nàng, hai bầy yêu thú liền sẽ không còn ai điều khiển.

Bất quá dường như đã lường trước được điều này, hai vị nữ tướng quân đã sớm chuẩn bị sẳn Lệnh Bài Truyền Tống trong tay, vừa bị nhắm vào liền lập tức kích hoạt, dịch chuyển trở về bên trong Tuyết Mộng Cung.

“Hai vị Hộ Pháp làm rất tốt.” Tuyết Mộng Thiên Nữ tán thưởng, hiển nhiên hai nữ tướng quân này chính là Hộ Pháp đắc lực của nàng.

“Cung chủ, e rằng không cầm cự được bao lâu, cần phải nghĩ biện pháp.” Một vị Hộ Pháp trịnh trọng nói.

Các nàng cũng biết hai bầy yêu thú chỉ là giải pháp nhất thời, một khi 10 vị Chí Tôn đồng loạt xuất thủ, đừng nói là hàng chục vạn con yêu thú, ngay cả hàng triệu con cũng sẽ toi đời.

Chẳng qua Chí Tôn có sự kiêu ngạo của Chí Tôn, bọn hắn chẳng thèm ra tay với yêu thú cấp thấp, ngược lại để thuộc hạ dưới trướng của mình giải quyết mà thôi.

Buồn cười, nếu ngay cả hai bầy yêu thú cũng không giải quyết được, nuôi đám thuộc hạ các ngươi có tác dụng gì nữa?

Lạc Nam lẫn ở trong bầy Băng Hùng né đông né tây, âm thầm tìm cách lẻn vào Tuyết Mộng Cung.

Bất quá đây là trận pháp cấp Chí Tôn, với trình độ Trận Pháp của hắn hiện tại còn chưa có cách đi vào, ngay cả hé mở một góc nhỏ cũng không tài nào làm được.

Mà Tuyết Mộng Cung rõ ràng là một kiện Chí Bảo, nếu Dịch Chuyển Tức Thời tiến vào cũng sẽ sinh ra dao động không gian, kiểu gì cũng sẽ bị khí linh hoặc chủ nhân của nó là Tuyết Mộng Thiên Nữ cảm ứng được.

Nghĩ tới nghĩ lui chưa tìm ra biện pháp, Lạc Nam có chút đau đầu, Rương Đặc Biệt lần này muốn lấy quả nhiên không dễ a.

“Súc sinh, chết cho ta!”

Còn đang miên man, một tên Thánh Tôn tay cầm đại đao hung hăng bổ vào đầu Lạc Nam, cho rằng hắn là con Băng Hùng vô hại.

“Hừ!” Hắn hừ lạnh, âm thầm vận dụng sức mạnh của 200 hành tinh trong đan điền, tay gấu một quyền đấm ra.

PHỐC!

Thánh Tôn tan xương nát thịt, Linh Hồn hãi hùng muốn đào thoát.

Lạc Nam thi triển Đoạt Hồn cướp lấy Linh Hồn hắn, đồng thời quan sát xung quanh xem có ai để ý đến biểu hiện vừa rồi của mình hay không.

Bất quá cục diện lúc này quá mức hỗn loạn, liên tục có tiếng hét thảm vang lên, liên tục có yêu thú bị tiêu diệt, cũng không ngừng có cường giả chết dưới móng vuốt sắc nhọn, chẳng ai để ý đến cái chết của một Thánh Tôn hay Thánh Hoàng.

Ánh mắt Lạc Nam sáng lên, dường như hắn đã phát hiện ra cơ hội cướp đoạt Linh Hồn và sinh mệnh của địch nhân để gia tăng tu vi nha.

Nghĩ đến đây, hắn cố gắng biểu hiện ra không quá nổi trội, xâm nhập vào giữa chiến trường hỗn loạn, bí mật thu gặt sinh mệnh và linh hồn.

Bất kể là yêu thú hay nhân loại, không hề phân biệt địch ta, cũng không nhất thiết phải do đích thân Lạc Nam ra tay, chỉ cần có người kẻ ngã xuống liền trở thành chất dinh dưỡng của hắn.

Hưng phấn cực điểm a, không ngờ có chỗ tốt như vậy, bốn phương tám hướng xung quanh lúc này chẳng khác nào một cái cối xoay thịt khổng lồ, là cuộc chiến quy mô lớn để tạo điều kiện cho Lạc Nam tu luyện.

Nếu như hấp thụ sạch sẽ sinh mệnh và linh hồn của số lượng lớn yêu thú và cường giả 19 Động Thiên Phúc Địa, nói không chừng sẽ có cơ hội đột phá Thánh Tôn thì sao?

Mà đám người Thiên Tượng Chí Tôn vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường, chỉ nghe hắn cười lạnh lẽo:

“Nếu ỷ vào đại trận ngoan cố chống lại, vậy thì bổn tọa sẽ triệu tập tất cả Chiến Trận Sư hàng đầu Đông Vực đến đây phá trận, xem thử các ngươi còn có thủ đoạn gì.”

“Ngươi…” Nghe hắn nói như thế, các thành viên Tuyết Mộng Cung đều biểu hiện cực kỳ khó coi, âm thầm bị dọa sợ.

Tuy rằng Đại Trận Hộ Cung của Tuyết Mộng Cung quả thật rất mạnh, nhưng chẳng ai dám khẳng định dưới sự liên hợp của những Chiến Trận Sư hàng đầu không thể đem nó hóa giải.

“Cung chủ, tính sao đây? hay là đầu hàng? Quy thuận Thiên Tượng Chí Tôn?” Một vị trưởng lão rụt rè hỏi.

“Cút!” Hộ Pháp bên cạnh Tuyết Mộng Thiên Nữ phẫn nộ, một chưởng đem hắn đánh bay ra ngoài, hừ lạnh:

“Cung chủ là nhân vật bậc nào? tên tiểu nhân như Thiên Tượng Chí Tôn xứng sao?”

“Đáng giận, rõ ràng Đông Vực chúng ta vẫn còn một số lão quái lánh đời, vì sao để mặc Thiên Tượng lão cẩu tác oai tác quái?” Vị Hộ Pháp còn lại căm giận bất bình.

“Không phải bọn họ không muốn ra mặt, mà bọn họ kiêng kỵ thế lực chống lưng cho Thiên Tượng Chí Tôn.” Tuyết Mộng Thiên Nữ hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói:

“Tầm ảnh hưởng của Bách Gia Học Viện tại Trung Châu cũng là quá lớn, huống hồ gì Đông Vực xa xôi?”

“Vậy chúng ta làm sao đây sư phụ?” Nhược Sương lo lắng hỏi.

Tuyết Mộng Thiên Nữ trầm mặc giây lát, mới quả quyết lên tiếng:

“Tất cả các ngươi mang theo những đệ tử thông qua Trận Pháp Truyền Tống rời đi…”

“Bởi vì hoàn cảnh tại Ngân Nga Tuyết Nguyên đặc thù tách biệt với ngoại giới, không thể truyền tống ra bên ngoài, các ngươi sẽ được truyền tống đến chi nhánh Dị Nguyên Hội thuộc phạm vi Ngân Nga Tuyết Nguyên, ở tại nơi đó sẽ đảm bảo an toàn.”

“Bổn cung cùng Dị Nguyên Hội có chút giao tình, bọn họ sẽ bảo vệ các ngươi.”

“Không được a.” Càn Quân biến sắc, cực kỳ quan tâm nói:

“Ta không thể rời xa sư phụ, chúng ta có chết thì chết cùng một chỗ a.”

Nhược Sương sắc mặt phức tạp nhìn lấy sư đệ, nhìn biểu hiện lo lắng và quan tâm lúc này của hắn không phải nói dối, vậy lời của Lạc Nam có phải thật không?

Nếu Càn Phi thật sự là Càn Quân thì sao? chỉ cần hắn vẫn là thành viên của Tuyết Mộng Cung, sẳn sàng sống chết cùng Tuyết Mộng Cung, vậy cần gì soi xét quá khứ?

Nghĩ đến đây, Nhược Sương cũng bình tĩnh trở lại.

Bất quá không phải ai cũng suy nghĩ được như Càn Quân, đã có vài vị cao tầng Tuyết Mộng Cung động tâm với đề nghị truyền tống rời đi.

Dù sao thì bỏ chạy so với mất mạng vẫn tốt hơn a, nhìn thấy trận hình cường đại của Thiên Tượng Chí Tôn, bọn hắn thật sự không nghĩ ra làm cách nào để có thể giành chiến thắng.

“Chúng ta tạm biệt Cung Chủ, hy vọng tương lai còn cơ hội gặp mặt.” Đã có một nhóm người đứng ra lựa chọn rời đi.

Dần dần số lượng người ngày một đông hơn.

“Các ngươi…một lũ hèn nhát tham sống sợ chết.” Nhược Sương giận dữ đến sắc mặt đỏ bừng.

“Hừ, chúng ta chạy trốn ngày sau còn có cơ hội báo thù, ở lại nơi này chỉ có thể chịu chết vô nghĩa mà thôi.” Một vị Trưởng Lão cắn răng nói.

“Sư phụ, hay tất cả chúng ta cùng rời đi, Tuyết Mộng Cung bỏ lại…ngày sau khi ta có đủ thực lực chắc chắn sẽ quay trở về.” Càn Quân đề nghị nói, hắn hy vọng Tuyết Mộng Thiên Nữ mang theo toàn bộ mọi người truyền tống rời đi.

“Không thể, bổn cung có sứ mệnh trọng đại ở tại nơi này…” Tuyết Mộng Thiên Nữ nhẹ phất tay:

“Các ngươi đi thôi!”

Bên trong chủ cung điện, một tòa Truyền Tống Trận xuất hiện.

Không hề do dự, một đám cao tầng Tuyết Mộng Cung mang theo các đệ tử liền chạy vào bên trong Truyền Tống Trận.

Trong lúc nhất thời, Tuyết Mộng Cung chỉ còn lại Tuyết Mộng Thiên Nữ, Nhược Sương, hai vị nữ Hộ Pháp và Càn Phi, tất cả năm người, một nam bốn nữ.

“Thật đáng hận, bọn hắn không dám cùng chúng ta đồng sinh cộng tử.” Một vị Hộ Pháp giậm chân.

“Không thể trách bọn hắn được…” Tuyết Mộng Thiên Nữ nhàn nhạt cười.

Nàng đến Ngân Nga Tuyết Nguyên vì sứ mệnh, thời gian thành lập nên Tuyết Mộng Cung rất ngắn, từ cao tầng cho đến đệ tử đa phần đều thu thập vì lợi ích đôi bên, không có quá nhiều thân tình ở trong đó.

Vậy nên khi lâm vào hoạn nạn, đã định trước ngoài số ít thân tín bên người, sẽ không có bao nhiêu kẻ sẳn sàng đồng cam cộng khổ.

“Hừ, lựa chọn chạy trốn sao?” Thiên Tượng Chí Tôn nhìn Tuyết Mộng Thiên Nữ cười nhạt:

“Với thực lực của một Chí Tôn, nàng thừa cơ chạy trốn, vì sao lại không làm như thế?”

“Bổn cung không cần.” Tuyết Mộng Thiên Nữ nhún nhún vai, bỗng nhiên phất tay.

HỰ…HỰ…HỰ.

Nhược Sương, hai vị nữ Hộ Pháp bất ngờ bị nàng công kích, chấn đến hôn mê bất tỉnh.

Tuyết Mộng Thiên Nữ đem cả ba người ném vào trong Truyền Tống Trận.

“Sư phụ…” Càn Quân giật mình kinh hô.

“Để các nàng giữ mạng, ngươi ở lại với bổn cung.” Tuyết Mộng Thiên Nữ hờ hững nói.

Càn Quân mừng rỡ như điên, nhịp tim đập lên thình thịch, nàng tin tưởng hắn đến như thế sao?

Mặc kệ Càn Quân nghĩ gì, Tuyết Mộng Thiên Nữ tiếp tục phất tay.

ẦM ẦM ẦM.

Không gian chấn động, Trận Pháp Hộ Cung hé mở một góc, Tuyết Mộng Thiên Nữ đã xuất hiện bên ngoài.

“Sư phụ!”

Càn Quân hãi hùng biến sắc, không dám tưởng tượng nổi Tuyết Mộng Thiên Nữ lại dám đứng ra một mình nghênh địch, siết chặt nắm đấm nhìn theo bóng lưng nàng.

Lạc Nam ý vị thâm trường nhìn cảnh tượng này, trong mắt lướt qua một tia thán phục.

BỐP BỐP BỐP…

Thiên Tượng Chí Tôn cũng là vỗ tay khâm phục:

“Mặc dù chưa từng thấy dung mạo của nàng, bất quá bổn tọa thật sự có lời khen ngợi, càng thêm hứng thú với nàng.”

Tuyết Mộng Thiên Nữ biểu tình lạnh nhạt, áo choàng khẽ bay, hai tay nhẹ nhàng kết ấn.

VÙ…VÙ…VÙ…

Hàn khí bốn phương tám hướng điên cuồng tụ hội, Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng thanh lệ xuất trần, lộng lẫy tuyệt luân cùng Phong Lôi Pháp Tướng đồng thời xuất hiện.

“Để thể hiện sự tôn trọng, cũng như để nàng tâm phục khẩu phục, bổn tôn sẽ một mình đánh bại nàng.” Thiên Tượng Chí Tôn bước lên nghênh chiến.

Dị Tượng Pháp Tướng đã sừng sững sau lưng hắn, biển sao đầy trời soi sáng giữa vô vàn bông tuyết giá lạnh, mặt trăng và mặt trời xoay tròn hai bên bả vai, uy nghiêm như thần.

“Bổn cung còn lạ gì kẻ tiểu nhân như ngươi, nếu ngươi bại trận…e rằng đám chó săn của ngươi sẽ lập tức vây lấy ta.” Tuyết Mộng Thiên Nữ khinh thường nói.

“Haha, nàng nghĩ nàng đánh bại được bổn tọa?” Thiên Tượng Chí Tôn cất tiếng cười gằn.

“Không thử làm sao biết?” Tuyết Mộng Thiên Nữ lạnh lùng quát:

“Pháp Tướng Thần Thông – Phong Lôi Oanh Động.”

“Pháp Tướng Thần Thông – Vĩnh Băng Ngưng Sát.”

Chí Tôn đại chiến không cần thăm dò, vừa ra tay chính là toàn bộ lực lượng.

Cả hai Chí Tôn Pháp Tướng ngửa đầu gầm lên, Phong Lôi Pháp Tướng ngưng tụ hai quyền vào nắm tay, một quyền Cuồng Phong, một quyền Lôi Đình, tất cả đều là Chí Tôn Lực hùng mạnh, hung hăng đấm thẳng.

Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng bạo phát vô tận Băng Vĩnh Cửu, kết hợp với khí lạnh đầy trời, đông cứng không gian, ẩn chứa vô vàn sát thế mãnh liệt nghiền ép trực diện.

“Cũng khá đấy…” Thiên Tượng Chí Tôn nhếch mép cười:

“Pháp Tướng Thần Thông – Tinh Thần Nhật Nguyệt Ấn!”

Vạn sao chiếu rọi, nhật nguyệt xoay tròn, cùng với Chiến Thế và Sát Thế hội tụ thành một đại ấn khổng lồ chưởng ra, tự tin ngạnh kháng.

ĐÙNG…OÀNH…

Như thiên băng địa liệt, vạn dặm Ngân Nga Tuyết Nguyên chấn động dữ dội, Pháp Tướng Thần Thông va chạm, sức mạnh dữ dội tạo thành những luồng sóng xung kích đem toàn trường chấn bay, ngay cả Lạc Nam cũng lộn nhào vài chục vòng.

Lúc này hai nữ Hộ Pháp đã bị truyền tống đi, số lượng Tuyết Nguyên Lang và Băng Hùng còn sót lại đã không còn bị điều khiển, chúng nó tiếp tục lao vào công kích lẫn nhau, hỗn chiến đầy rối loạn.

Thiên Tượng Chí Tôn cùng Tuyết Mộng Thiên Nữ đồng thời lùi lại vài bước.

Nhưng cảnh tượng đáng kinh ngạc diễn ra, chỉ thấy vừa mới thi triển một đợt công kích hùng mạnh tiêu hao rất nhiều, ngay lập tức Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng lại phục hồi trạng thái toàn thịnh, nó không hề bị ảnh hưởng, ngược lại tiếp tục ngưng tụ Vĩnh Băng Ngưng Sát tấn công.

“Đúng là đánh ở sân nhà có khác.” Thiên Tượng Chí Tôn ánh mắt híp lại, sắc mặt cũng trở nên trịnh trọng.

Hắn đã nhận ra Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng có công năng hấp thụ Hàn Khí từ bốn phương tám hướng ở Ngân Nga Tuyết Nguyên để phục hồi như cũ.

Chẳng trách…chẳng trách Tuyết Mộng Thiên Nữ tự tin xuất chiến dù đã từng bại dưới tay hắn ở Trung Đông Động Thiên.

Chiến đấu ở Ngân Nga Tuyết Nguyên, chiến lực của Tuyết Mộng Thiên Nữ đạt đến mức kinh khủng.

Nghĩ đến đây, trong mắt Thiên Tượng Chí Tôn lóe lên tia tàn nhẫn và nham hiểm, cất tiếng cười dài dữ tợn:

“Đồng loạt xuất thủ!”

“Vô liêm sĩ!” Càn Quân nộ hống.

Mặc cho hắn bất lực, hàng chục vị Chí Tôn đã sớm đợi lệnh, Chí Tôn Pháp Tướng đồng loạt triệu hoán, kết hợp Thiên Tượng Chí Tôn đánh ra công kích kinh khủng không cách nào hình dung.

RĂNG RẮC…

Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng bị đánh đến xuất hiện vô số vết rạn, toàn thân lún sâu xuống mặt tuyết dày tạo thành thung lũng rộng lớn.

PHỐC!

Tuyết Mộng Thiên Nữ trọng thương phun máu.

Chưa dừng lại ở đó, Chí Tôn của Sát Ảnh Điện đến từ Liên Sát Động Thiên chẳng biết từ nơi nào bất ngờ xuất hiện.

Hắn là vị Chí Tôn thứ 11, bí mật ẩn nấp từ đầu đến giờ.

Lặng lẽ có mặt sau lưng Tuyết Mộng Thiên Nữ, Chủy Thủ khảm kịch độc nhẹ nhàng xuyên qua.

PHỐC!

Lồng ngực bị xuyên thủng, áo choàng nhuộm máu.

“Không…” Càn Quân run rẩy toàn thân, hắn muốn lao ra làm một điều gì đó nhưng lại không đủ can đảm, trơ mắt nhìn Tuyết Mộng Thiên Nữ như diều đứt dây rơi xuống.

“Nàng rốt cuộc rơi vào tay bổn tọa.” Thiên Tượng Chí Tôn nở nụ cười đắc thắng, vung tay chụp đến.

Nào ngờ Tuyết Mộng Thiên Nữ vận dụng chút lực lượng còn sót lại bóp nát một khối Lệnh Bài, dịch chuyển trở về Tuyết Mộng Cung.

“Sư phụ!” Càn Quân vội vàng muốn đón đỡ.

Tuyết Mộng Thiên Nữ lắc đầu, trầm giọng nói: “Bổn cung phải vào mật thất khôi phục, ngươi canh giữ ở bên ngoài!”

Nói xong, toàn thân suy yếu đến cực điểm, lảo đảo bước vào.

Thiên Tượng Chí Tôn cũng không vội vàng, chỉ nhàn nhạt hạ lệnh:

“Gọi Hóa Trận Chí Tôn và Ngự Trận Chí Tôn mang theo tất cả Chiến Trận Sư đến đây, phá giải Đại Trận Hộ Cung cho bổn tọa càng nhanh càng tốt.”

“Tuân mệnh!” Đám Chí Tôn hưng phấn nói.

“Đợi Hộ Cung Đại Trận bị phá giải, xem nàng còn có thủ đoạn gì.” Thiên Tượng Chí Tôn lầm bầm cười nhạt.

Hắn không hề chú ý, một con Băng Hùng đã vô thanh vô tức biến mất khỏi cuộc hỗn loạn.

Cơ hội đến rồi.

Chúc cả nhà ngủ ngon <3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

– Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU

– Momo và viettelpay: 0942973261

– Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.