Con Đường Bá Chủ

Chương 2052: Không chết không ngớt


“Hửm?”

Ở giữa bốn đỉnh núi lớn, một tên nam tử trung niên trọc đầu khoanh chân ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, thần sắc tập trung đến cực điểm bất chợt nháy mắt một cái.

Hắn chính là Ngục Phật Thánh Đế tu vi Viên Mãn, đang trong quá trình đột phá Chí Tôn.

Chỉ thấy ở trước mặt của Ngục Phật Thánh Đế lúc này là hàng chục loại tài nguyên cực kỳ cao cấp đang dung nhập vào nhau, thông qua Phật Thánh Đế Lực uy nghiêm cổ kính của hắn mà chuyển động, dần dần hình thành một hư ảnh chân thân khổng lồ có màu đồng nhàn nhạt…

Không những lực lượng, ngay cả máu huyết và linh hồn của Ngục Phật Thánh Đế cũng đang cuồn cuộn tiến vào hư ảnh chân thân to lớn đó.

Nếu có cường giả Thánh Đế ở đây nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ cực kỳ hâm mộ Ngục Phật Thánh Đế.

Bởi vì đây là công đoạn quan trọng không thể thiếu để Thánh Đế Viên Mãn chạm vào ranh giới Chí Tôn, đó chính là quá trình rèn đúc Chí Tôn Pháp Tướng.

Các loại nguyên liệu đang trôi nổi trước mặt Ngục Phật Thánh Đế gồm đủ loại kiểu dáng đặc biệt, đẳng cấp của loại kém nhất cũng là Cửu Tinh Thánh Cấp, có một loại còn đạt đến tận Chí Tôn cấp.

Có thể thấy nếu Ngục Phật Thánh Đế thành công đột phá, ở trong hàng ngũ Chí Tôn hắn cũng sẽ là một nhân vật có chiến lực đáng gờm.

Mà mặc dù đang tập trung đến cực điểm cho công đoạn quan trọng, Ngục Phật Thánh Đế bằng vào cảm quan và trực giác của một vị cường giả cũng đã nhận thấy động tĩnh xảy ra bên ngoài.

Cảnh tượng khiến ngay cả hắn cũng phải âm thầm kinh ngạc.

Một mũi tên ẩn chứa đủ loại thủ đoạn khác nhau kết hợp dịch chuyển không gian, cắm thẳng vào đầu tọa kỵ Lân Chấn của hắn.

Mà Lân Chấn thậm chí ngay cả thời gian biểu lộ hoảng sợ hay gào thét thảm thiết cũng không có đã trực tiếp bị oanh tạc đến nổ đầu, linh hồn ma diệt sạch sẽ, đường đường là kẻ có huyết mạch Thần Thú Kim Lân chết trong nháy mắt.

Điều khiến Ngục Phật Thánh Đế ngạc nhiên chính là hắn nhận ra lực lượng ngưng tụ thành mũi tên đó chỉ là Đại Thánh Lực, chứng tỏ người vừa bắn cung chỉ là một tên Đại Thánh mà thôi.

Đại Thánh một tiễn tiêu diệt Thánh Tôn Sơ Kỳ, dù là ở trong Chí Tôn Cấp Thế Lực cũng không thấy nhiều yêu nghiệt có khả năng làm được điều như vậy.

“Hừ, xem ra tên tọa kỵ này lại đắc tội với người khác, lần này xem như hậu quả đã đến.” Trong lòng âm thầm hừ lạnh, Ngục Phật Thánh Đế cũng chẳng bận tâm.

Nếu là thời điểm bình thường, hắn thừa sức xuất thủ cứu mạng Lân Chấn nhưng hiện tại đang tập trung rèn đúc Chí Tôn Pháp Tướng, Ngục Phật Thánh Đế liền không có ý định ra mặt.

Năm xưa, khi liều mạng xâm nhập một Bí Cảnh nguy hiểm để tìm kiếm nguyên liệu rèn đúc Chí Tôn Pháp Tướng, mặc dù thành công lấy được thứ mong muốn nhưng Ngục Phật Thánh Đế cũng bị thương không nhẹ, bất tiện phi hành.

Vô tình đi ngang qua Thú Nhân Thành, nhìn thấy Lân Chấn có huyết mạch Kim Lân Thú mới ra tay thu phục làm vật cưỡi, để tiện đường ngồi trên lưng nó vừa hành tẩu vừa trị thương.

Có thể nói ở trong mắt Ngục Phật Thánh Đế, Lân Chấn chỉ là một công cụ mà thôi, tiện tay thu phục và tiện tay bồi dưỡng.

Vậy mà những năm gần đây, Lân Chấn ỷ vào danh tiếng của hắn kiêu căng hống hách, làm ra một số chuyện không mấy tốt đẹp, bất quá vì không ảnh hưởng gì lớn nên Ngục Phật Thánh Đế cũng chẳng thèm để bụng.

Nếu như thành công đột phá Chí Tôn, ngay cả Thần Thú Yêu Thánh Đế cũng có thể thu phục, cần gì tiếc nuối một tên Lân Chấn làm gì?

Bất quá nói gì thì nói, Lân Chấn hiện tại vẫn mang danh tiếng là tọa kỵ của Ngục Phật Thánh Đế hắn, kẻ kia dám ra tay giết nó mà chưa hỏi ý của hắn là không xem hắn ra gì, thù này Ngục Phật Thánh Đế sẽ ghi nhớ kỹ.

Hắn bất mãn không phải vì cái chết của Lân Chấn, hắn bất mãn vì kẻ kia không nể mặt mũi của mình.

Chờ sau khi đột phá Chí Tôn thành công, Ngục Phật Thánh Đế quyết định sẽ tìm kiếm tung tích kẻ vừa ra tay, nếu kẻ đó có đại bối cảnh chống lưng thì tạm thời bỏ qua, còn nếu là kẻ không có…

“Hừ, ta không ngại giết gà dọa khỉ một phen, chứng minh uy thế của Chí Tôn cấp cường giả!”

Ngục Phật Thánh Đế nở nụ cười lạnh lẽo, sau đó liền tập trung vào công đoạn quan trọng.

“KENG, phát động nhiệm vụ chi nhánh Ngăn Chặn Nguy Cơ, thành công nhận được một lần triệu hoán thủ đoạn liên quan đến Phật Tu, thất bại bị Chí Tôn truy sát.”

Lạc Nam chứng kiến Lân Chấn chết thảm, vừa mới hài lòng thu hồi ánh mắt thì một thanh âm máy móc đã vang lên bên tai.

Hắn nhíu chân mày, không cần nghĩ cũng biết nhiệm vụ lần này chắc chắn có liên quan đến tên chủ nhân của Lân Chấn, kẻ đang bế quan đột phá Chí Tôn.

Mở ra nhiệm vụ chú thích, chỉ thấy Hệ Thống cung cấp: “Vì ký chủ giết Lân Chấn mà không thèm nể mặt Ngục Phật Thánh Đế nên hắn đã ghi hận, quyết định sau khi đột phá thành công sẽ tiến hành truy sát ký chủ, cần phải cắt đứt quá trình đột phá của hắn để ngăn chặn phiền toái sau này.”

Xem đến đây Lạc Nam cười lạnh: “Haha, lúc tọa kỵ của ngươi mượn danh tiếng của ngươi đi đắc tội người khác, ngươi có nể mặt ai không?”

Nhiệm vụ này hắn bắt buộc phải làm, bằng không bị một Chí Tôn cấp cường giả nhắm vào chính là đại phiền toái.

Vốn dĩ Lạc Nam định giải quyết Lân Chấn rồi rời đi, nhưng nếu Ngục Phật Thánh Đế đã nhắm vào hắn, hắn sẽ không để đối phương toại nguyện.

“Chúng ta đi, ta muốn tiêu diệt Ngục Phật Thánh Đế!” Lạc Nam lạnh lùng nói.

“Chơi hới lớn.” Thủy Triều Tịch kinh dị nhìn lấy hắn, ngay cả sắc mặt Lạc Hà cũng trở nên cổ quái.

Thánh Đế Viên Mãn đã là tồn tại mà trước đây Lạc Gia không dám trêu chọc, kết quả hiện tại Lạc Gia Thiếu Chủ mở miệng là muốn giết cường giả cấp bậc đó một cách đầy quyết đoán, nghe qua chỉ thấy vô lý.

Trong tình cảnh Nhàn Văn Đạo Sĩ không ra tay hỗ trợ, phe mình lại chẳng còn ai khác đủ sức chống lại Thánh Đế Viên Mãn, chưa kể đây còn là nhân vật sắp đột phá Chí Tôn, chiến lực chắc chắn mạnh hơn Thánh Đế Viên Mãn thông thường.

Phải biết rằng dù là Thánh Đế Viên Mãn cũng không tự tin có thể giết được Thánh Đế Viên Mãn đấy.

Ngày đó Càn Quân Thánh Đế bị đến tận hai vị Thánh Đế Viên Mãn và một Thánh Đế Hậu Kỳ như Dạ Thanh Thu bao vây mới lâm vào đường cùng.

Bằng không chỉ với một mình Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng là không làm gì được hắn, trừ khi quyết định lưỡng bại câu thương, giết địch một ngàn tổn thất tám trăm thì may ra.

“Lạc tiểu hữu, ngươi nên hiểu ta chỉ cứu mạng ngươi nếu ngươi lâm vào nguy hiểm, ta sẽ không cứu nữ nhân của ngươi, hy vọng ngươi đừng đem tính mạng các nàng ra đặt cược!” Nhàn Văn Đạo Sĩ nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

“Không đùa chứ?” Thủy Triều Tịch dùng tay sờ trán Lạc Nam, mở miệng nhắc nhở hắn:

“Đừng quên rằng chiến lực như Nhân Ngư Tộc ta đây không mạnh, tập kích bất ngờ thì được, còn muốn ta vượt cấp chiến đấu xem như thua.”

Không phải nàng sợ hãi, mà là nàng đang nói theo tình hình thực tế.

“Đương nhiên không đùa.” Lạc Nam hít sâu một hơi đáp:

“Tên Ngục Phật Thánh Đế đó đã ghi hận ta, nếu để hắn thành công đột phá Chí Tôn chính là đại họa.”

“Vậy nên ta tuyệt đối phải ngăn chặn.”

“Quấy rối hắn đột phá thất bại xong bỏ chạy là được rồi, có cần thiết liều mạng đến giết chết không?” Lạc Hà cũng nghiêm túc lên tiếng.

Nàng sợ rằng Lạc Nam sẽ vì quá tự tin mà gánh lấy hậu quả.

“Quấy rối hắn đột phá chỉ khiến hắn càng căm hận chúng ta hơn mà thôi.” Lạc Nam ánh mắt đầy cương quyết, hạ giọng đáp:

“Hơn nữa ai dám khẳng định trong tương lai hắn sẽ lại không đột phá thêm lần nữa? chi bằng hiện tại tiên hạ thủ vi cường, để hắn nhắm mắt vĩnh viễn?”

Hệ Thống cũng chỉ đưa ra nhiệm vụ quấy rối, nhưng như đã nói…Lạc Nam đã rút kinh nghiệm sau chuyện của Lân Chấn.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bằng không khả năng lưu lại hậu họa khôn lường.

Nếu chỉ quấy rối Ngục Phật Thánh Đế đột phá thất bại mà không giết chết hắn triệt để, ngày sau hắn điên cuồng trả thù thì sao? làm sao có thể đề phòng trong mọi thời điểm?

Thủy Triều Tịch cùng Lạc Hà đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu cảm thấy lời của Lạc Nam rất có lý.

Hai nàng liền bắt đầu cân nhắc tính khả thi của vấn đề, Thủy Triều Tịch vuốt cằm:

“Ngục Phật Thánh Đế đang trong giai đoạn quan trọng để đột phá, nếu chúng ta quấy rối hắn thành công sẽ khiến hắn bị phản phệ, trọng thương không nhẹ, đây là một cơ hội.”

Nhưng sau đó nàng lại lẩm bẩm: “Thánh Đế Viên Mãn chắc chắn có không ít thủ đoạn phòng thân, chuyển nguy thành an, sơ sẩy một chút là thê thảm cả lũ.”

“Một khi động thủ, chúng ta sẽ chọc điên Thánh Đế Viên Mãn, liệu có thể chống nổi cơn điên của hắn không?” Lạc Hà đặt câu hỏi.

“Không chống nổi cũng phải chống…!” Lạc Nam hít sâu một hơi:

“Chuyện này cần phải thương lượng cẩn thận, chúng ta tuy thua về mặt tu vi nhưng lợi thế ở chỗ nhiều người.”

Nói đến đây, hắn liền gọi ra tất cả nữ nhân trong Linh Giới Châu, bắt đầu ngồi xuống cùng các nàng tính kế.

Không biết qua bao lâu sau, Ngục Phật Thánh Đế lại cảm giác được có kẻ đến gần Tứ Luyện Sơn của mình.

Đó là một kẻ thần bí đeo mặt nạ, nhưng nhìn dáng người không khó đoán ra là tên thanh niên.

“Kẻ này muốn làm gì?” Ngục Phật Thánh Đế nhíu mày, trong lòng cảm thấy không ổn.

Để đảm bảo an toàn, hắn liền động ý niệm, kích hoạt trận pháp.

ẦM ẦM ẦM ẦM.

Toàn bộ Tứ Luyện Sơn chấn động dữ dội, bốn đỉnh núi như bốn thanh cột chống trời bùng sáng lên, vô số Trận Văn khảm trên sườn núi cấp cao được kích hoạt.

RỐNG! RỐNG! RỐNG! RỐNG.

Theo bốn tiếng gầm thét uy nghi vang trời, từ trong bốn đỉnh núi liền xuất hiện bốn vị cự nhân khổng lồ, thần sắc dữ tợn, áp bách cực đại khiến cả không gian cũng phải lắc lư.

Lạc Nam đưa mắt nhìn, chỉ thấy bốn vị cự nhân này là bốn vị La Hán với hình dạng khác nhau.

Một kẻ trên thân khoác áo da hổ, tay cầm đại đao được rèn đúc từ nanh hổ…tên gọi Phục Hổ La Hán.

Một kẻ trên thân mặc áo giáp được đúc từ Long Lân, tay cầm trường thương luyện từ Long Cốt…danh xưng Hàng Long La Hán.

Một kẻ khác cả người cởi trần, từng khối cơ bắp cuồn cuộn cứng cáp như sắt đá, sắc mặt bặm trợn, kích thước to gấp đôi những La Hán khác…danh xưng Cự Sơn La Hán.

Kẻ cuối cùng toàn thân như đúc từ hoàng kim sáng chói, thần sắc lẫm nhiên, cơ thể như chuông đồng…chính là Kim Thân La Hán.

Bốn vị La Hán này chính là hiện thân của Tứ Đại La Hán Trận, mỗi một vị La Hán có chiến lực sánh ngang Thể Thánh Đế Viên Mãn, tọa trấn bốn phương hướng vây quanh Ngục Phật Thánh Đế, bảo hộ chặt chẽ.

Không phải tự nhiên mà Ngục Phật Thánh Đế tự tin đột phá Chí Tôn ở nơi hoang vu này, tất cả là dựa vào Tứ Đại La Hán Trận.

Có Tứ Đại La Hán Trận, Ngục Phật Thánh Đế giống như có được bốn vị Thể Thánh Đế Viên Mãn hộ pháp.

Điều đáng gờm ở chỗ, bởi vì được ngưng thành từ Trận Văn nên bốn vị La Hán này không hề có Linh Hồn, vì vậy không sợ cường giả Hồn Tu khắc chế như các Thể Thánh Đế bình thường khác.

Muốn triệt hạ bọn hắn một cách nhanh chóng, trừ khi có Chí Tôn đích thân xuất thủ, bằng không ngay cả mười vị Thánh Đế Viên Mãn tấn công cũng phải tiêu tốn thời gian.

Mà Ngục Phật Thánh Đế tự tin rằng trước khi Tứ Đại La Hán Trận sụp đổ, hắn sẽ thành công đột phá Chí Tôn.

Có thể thấy cẩn thận và chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức độ nào.

“Chết!”

Mà lúc này khi phát giác Lạc Nam đến gần, Phục Hổ La Hán liền như có linh tính nở nụ cười dữ tợn, đại đao trong tay nặng nề sắc bén đã từ thiên không giáng thẳng xuống đầu hắn.

OÀNH!

Toàn thân Lạc Nam bị nện nát, hóa thành vô số hắc ám tiêu tán.

Hình Nhân Hắc Ám chết thay một mạng.

Mà cũng nhân cơ hội ngắn ngũi đó, mười chiếc nhẫn Trữ Vật đã được Lạc Nam ném ra, bay thẳng về phía Tứ Đại La Hán Trận.

Âu Dương Thương Lan cùng Tuế Nguyệt đã lập tức xuất hiện, ôm lấy hắn trốn vào không gian chạy thục mạng.

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…

Mười vụ nổ liên miên bất tuyệt diễn ra, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ thành hình vòng tròn đẹp đẻ bao phủ toàn bộ Tứ Đại La Hán Trận, Bá Lực như pháo hoa nổ vang trời, khói bụi mù mịt.

“Ngu xuẩn!” Ngục Phật Thánh Đế nhịn không được nở nụ cười, cứ tưởng làm như vậy là phá được Tứ Đại La Hán Trận sao?

Quả nhiên đúng như dự đoán, mặc dù Hoa Tàn Thế Vẫn rất mạnh, là Chí Tôn Vũ Kỹ nhưng lại do một Đại Thánh ngưng tụ, hoàn toàn không phát huy được sức mạnh, chúng nó chỉ có thể khiến bốn vị La Hán hơi ảm đạm ánh sáng một chút, sau đó liền bị bọn hắn đánh tan.

Bất quá cảnh tượng xảy ra tiếp theo mới khiến Ngục Phật La Hán dựng cả tóc gáy, nụ cười trên mặt đọng lại.

Khi Bá Lực tiêu tan, ẩn phía sau những đóa Bỉ Ngạn Hoa mỹ lệ tưởng chừng vô hại kia là 10 kiện Cửu Tinh Thánh Bảo đang tự bạo.

Không sai, có kẻ điên đến mức đầu tư 10 kiện Cửu Tinh Thánh Bảo tự bạo chỉ để nổ tung một cái Cửu Tinh Trận Pháp.

Mà vụ nổ vừa rồi do đám Bỉ Ngạn Hoa tạo ra chỉ là một lớp màn che mắt nhằm ẩn giấu nguy hiểm thật sự ẩn sâu bên trong mà thôi.

Tất cả đã hoàn toàn vượt khỏi mạch suy nghĩ của Ngục Phật Thánh Đế, vì vậy hắn không hề phản ứng kịp thời, càng không kịp ra lệnh cho bốn vị La Hán đem tất cả Thánh Bảo đang kích nổ đá văng ra khỏi phạm vi Trận Pháp.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Thật sự là hủy thiên diệt địa, thật sự là sơn băng địa liệt…

Tứ Luyện Sơn nổ tung thành phấn vụ chỉ trong nháy mắt, bốn vị La Hán khổng lồ gầm thét bất cam bắt đầu tan biến, toàn bộ Đại Trận đã ầm ầm sụp đổ trước sức tàn phá của mười kiện Cửu Tinh Thánh Bảo.

PHỐC!

Ngục Phật Thánh Đế ngồi ở trung tâm trận pháp không thể nghi ngờ là gánh chịu hậu quả nặng nề nhất, hắn miệng phun máu tươi, hai mắt lòi như muốn rớt cả ra ngoài, trừng trừng chứng kiến Chí Tôn Pháp Tướng đang rèn đúc trước mặt mình đã ầm ầm sụp đổ.

Trong vụ nổ có kịch độc, dâm độc, hồn độc các loại hòa tan tràn lan, tiến vào cơ thể Ngục Phật Thánh Đế nhưng hắn đã không thèm bận tâm nữa rồi.

Một chút độc này không thể ảnh hưởng nhiều đến hắn…

Hắn chỉ biết rằng tất cả công sức, tất cả dã tâm, tất cả khát vọng của mình đã hóa thành hơi nước tiêu tán vào thời điểm này…

Sắc mặt vặn vẹo như lệ quỷ đến từ địa ngục…

“AAAAAAAAAAAAAAAAA”

Tiếng thét động chân nộ xuyên phá thương khung, khiến Lạc Nam đã sớm chạy thật xa nghe thấy cũng phải rùng mình:

“TIỂU SÚC SINH! BỔN TỌA CÙNG NGƯƠI KHÔNG CHẾT KHÔNG NGỚT!”

Chúc cả nhà đầu tuần vui vẻ <3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

– Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU

– Momo và viettelpay: 0942973261

– Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn <3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.