Con Đường Bá Chủ

Chương 2047: Lạc Sương ý chí


“Bồ Ma Thụ tiền bối, ngươi gọi ta à?”

Lạc Nam đến phía dưới gốc cây đại thụ ngẩng đầu nhìn lên.

“Giao nó cho ngươi!”

Thân cây khổng lồ nhẹ nhàng lay động, theo sau đó từ trên đỉnh cao nhất của cây có một vật trôi nổi lơ lửng chậm rãi rơi xuống.

Lạc Nam giật mình, chỉ thấy đó là một quả trứng màu trắng nõn óng ánh như ngọc, kích thước như một quả dưa hấu cỡ lớn, bên trong luân chuyển hơi thở của sự sống cực kỳ mãnh liệt.

Hắn cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận quả trứng, ôm lấy nó vào trong lòng.

“Thật nặng…” Lạc Nam âm thầm cảm thán, có cảm giác như đang ôm một tảng đá trong tay vậy, hắn khẽ cười:

“Không hổ là hậu duệ của Cửu Yêu Chí Tôn, thể phách bẩm sinh rất mạnh, chỉ là bị phong ấn trong quả trứng, ngủ say nhiều năm như vậy cũng thật là ủy khuất cho nó.”

“Ngươi ngay cả chuyện đó cũng biết?” Bồ Ma Thụ ngoài ý muốn lên tiếng.

“Không sai, Cửu Yêu Chí Tôn dù sở hữu Cửu Yêu Quy Nhất Thể thì hắn cũng là nhân loại, thê tử của hắn cũng là nhân loại, làm sao sẽ sinh ra một quả trứng cơ chứ?” Lạc Nam thán phục nói:

“Chẳng qua khi sinh ra con của mình, Cửu Yêu Chí Tôn đã tìm ra phương pháp đúc nên Cửu Yêu Quy Nhất Thể cho đứa trẻ đó, bất quá thân thể sơ sinh của nó thật sự không thể tiếp nhận một thể chất cường đại như vậy, nên chỉ còn cách phong ấn vào trong quả trứng để nó lâm vào trạng thái ngủ say, lớp vỏ trứng này thực chất là tầng lực lượng cường đại mà Cửu Yêu Chí Tôn ngưng tụ để bảo hộ thân thể đứa nhỏ bên trong, nếu vỏ trứng bị vỡ, đứa nhỏ bên trong chết chắc.”

“Vậy nên cần đến lực lượng của chín loại huyết mạch Thần Thú Biến Dị cho đứa nhỏ bên trong hấp thụ, nhằm giúp nó hoàn thiện thể chất một cách triệt để, không còn lo lắng vấn đề bạo thể nữa.”

“Về phần điều kiện để xuyên qua lớp vỏ trứng do Cửu Yêu Chí Tôn tạo ra này nhằm truyền thụ Huyết Mạch vào trong, đòi hỏi một người phải sở hữu chín loại lực lượng của chín loại Thần Thú Biến Dị tương ứng.”

Bồ Ma Thụ trầm mặc giây lát, đột ngột cảm thán nói: “Lão phu bỗng nhiên cảm thấy may mắn khi làm đồng minh với ngươi, bằng không một khi kết thù với kẻ nắm giữ thiên cơ, tuyệt đối là ác mộng của mọi địch nhân.”

Đúng như Lạc Nam nói, Cửu Yêu Chí Tôn không có khả năng sinh ra quả trứng, mà thể chất nghịch thiên như Cửu Yêu Quy Nhất Thể cũng tuyệt đối không thể di truyền từ đời cha sang đời con được.

Tất cả đều là do Cửu Yêu Chí Tôn sắp đặt ra, nhằm khi bản thân mình không may ngã xuống thì tương lai hậu duệ vẫn có thể tiếp tục sở hữu Cửu Yêu Quy Nhất Thể và phát dương quang đại chiến lực khủng khiếp của nó.

“Tiền bối thật sự an tâm giao cho ta giữ quả trứng này sao?” Lạc Nam nghiêm túc hỏi.

Trước đó hắn nghĩ rằng Bồ Ma Thụ sẽ không giao quả trứng cho hắn, mà chỉ đợi khi nào hắn tìm đủ điều kiện sẽ phải đích thân trở về Mê Linh Sâm Lâm, ấp trứng trong sự giám sát nghiêm ngặt của Bồ Ma Thụ.

Nào ngờ hiện tại Bồ Ma Thụ trực tiếp giao trứng cho hắn mang đi rồi, phải biết rằng đây chính là hậu duệ của Cửu Yêu Chí Tôn, chủ nhân tương lai cả Mê Linh Sâm Lâm này, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sơ suất nào.

“Haha, ngươi đã an tâm giao gia tộc của mình cho lão phu bảo hộ, vậy cớ sao lão phu không dám giao quả trứng cho ngươi?” Bồ Ma Thụ sảng khoái nói:

“Để nó ở bên cạnh ngươi để ngươi không lơ là ước hẹn, như một lời nhắc nhở về việc ấp trứng.”

“Nếu tiền bối đã tin tưởng, tiểu tử cung kính không bằng tuân mệnh.” Lạc Nam thoải mái cười, liền đem quả trứng thu vào trong Thất Tinh Nhẫn.

Mà chứng kiến Thất Tinh Nhẫn trên tay Lạc Nam, Bồ Ma Thụ liền lay động cành lá dữ dội, bất mãn nói:

“Tiểu tử thúi, chiếc Nhẫn này chỉ là một kiện Cửu Tinh Thánh Bảo, ngươi để quả trứng trong nó chẳng may có cường giả Chí Tôn nhìn thấu phát hiện thì sao?”

“Ta cũng đâu có cách nào khác?” Lạc Nam ủy khuất nói: “Thất Tinh Nhẫn này đã là Pháp Bảo Không Gian cao cấp nhất của ta rồi.”

“Hừ, cầm lấy đi!” Bồ Ma Thụ hừ lạnh một tiếng, liền có đồ vật rơi xuống trước mặt Lạc Nam.

Lạc Nam trong lòng thầm cười trộm, đúng là chỉ có vấn đề liên quan đến an nguy của quả trứng này mới mong moi được chỗ tốt từ phía Bồ Ma Thụ.

Chỉ thấy đồ vật vừa rơi xuống là một tấm Phù Chú cực kỳ cao thâm huyền ảo màu đen kịch, nó chỉ lơ lửng ở đó liền khiến không gian xung quanh rung động là đủ hiểu.

“Đó là một tấm Thăng Bảo Chí Tôn Phù, có thể thăng cấp Cửu Tinh Thánh Bảo thành Chí Bảo, ngươi cứ sử dụng lên Thất Tinh Nhẫn để đảm bảo an toàn cho quả trứng.” Bồ Ma Thụ căn dặn.

“Tiểu tử không khách khí…” Lạc Nam chắp tay tiếp nhận Thăng Bảo Chí Tôn Phù.

“Đừng để lão phu thất vọng.” Bồ Ma Thụ trầm giọng nói: “Về phần an nguy của Lạc Gia ngươi cứ an tâm, chỉ cần lão phu còn sống, không ai có thể đụng vào bọn hắn.”

“Tiểu tử đa tạ Bồ Ma tiền bối.” Lạc Nam cảm kích gật đầu.

“Còn nữa…” Bồ Ma Thụ căn dặn:

“Ngươi đi gặp đám trưởng lão Vũ Kim của Mê Linh Sâm Lâm, kêu bọn hắn đưa cho một số thủ đoạn giữ mạng, mặc dù đều là Thánh Đế Viên Mãn trở xuống, nhưng cũng gia tăng một chút an toàn.”

“Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Lạc Nam trong lòng vui vẻ, không ngờ chỗ tốt của vai trò bảo mẫu nhiều đến như vậy, trứng còn chưa ấp xong đã được lương thưởng cao rồi.

Làm xong tất cả, Lạc Nam cáo từ Mê Linh Sâm Lâm.

Trong sự đưa tiễn của đám người và yêu, hắn cùng với Lạc Hà quay lưng rời đi.

Vừa rời khỏi bìa rừng với tầng sương mù dày đặc, Lạc Nam liền chứng kiến Nhàn Văn Đạo Sĩ đứng đợi sẳn.

Thấy vẻ mặt hớn hở của hắn, Lạc Nam khóe miệng co quắp lên tiếng:

“Đừng nói thêm gì cả, ta sẽ đến Kiếm Châu.”

Nhàn Văn Đạo Sĩ hài lòng cười hắc hắc, chưa từng nghĩ có ngày sẽ muốn người khác đến thế lực của mình thu lấy Vĩnh Hằng Thuộc Tính đến như vậy.

Sau khi nhìn thấy một mình Lạc Nam sở hữu ba kiện Binh Nhân Tộc, Nhàn Văn Đạo Sĩ dám khẳng định Kiếm Đan Sơn Trang của mình liệu có vinh hạnh sở hữu một kiện Binh Nhân Tộc hay không hoàn toàn phụ thuộc vào Lạc Nam.

“Thiếu chủ có gì phân phó thuộc hạ?”

Mà lúc này Hận cũng từ trong bóng tối bước ra, cung kính quỳ gối một chân trước mặt Lạc Nam.

“Đứng lên đi, ta không mong muốn khoảng cách chủ tớ được thể hiện qua những hành động như vậy.” Lạc Nam nhàn nhạt nói:

“Chỉ cần ngươi trung thành là được, không cần quỳ gối trước bất kỳ ai.”

“Là thuộc hạ quá mức kích động nên không kìm được.” Hận hít sâu một hơi nói, xoay người đứng lên.

Lạc Nam giúp hắn báo được hận thù lớn nhất trong đời, điều đó khiến tinh thần của hắn thoải mái nhất từ trước đến nay, không còn hổ thẹn với thê tử trên trời nữa, vừa rồi mới kìm lòng không được mới quỳ trước mặt dù biết Lạc Nam không thích.

“Giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng khác.” Lạc Nam trịnh trọng nói:

“Từ giờ ngươi sẽ thay Lăng Phi quản lý Thiên Cơ Lâu, nàng sẽ đến bên cạnh ta.”

Lạc Nam đã cân nhắc kỹ lưỡng vấn đề này, hắn không muốn bất kỳ nữ nhân nào của mình bị chậm trễ việc tu luyện, nếu để Vũ Lăng Phi tiếp tục ở lại Thiên Cơ Lâu sẽ ủy khuất cho nàng, dù rằng nàng không nói ra nhưng chắc chắn sẽ cảm thấy cô đơn, trống vắng.

Ngược lại hiện tại Hận đã báo được thù, tâm nguyện lớn nhất trong đời hoàn thành, vừa mới đột phá Thánh Đế cần thời gian dài để củng cố tu vi, lại trung thành tuyệt đối khi đã giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên cho Lạc Nam nắm giữ.

Để Hận thay thế Vũ Lăng Phi, xem như là giải pháp tốt nhất vào lúc này.

Mà Hận cũng là nhân vật trải đời, rất nhanh hiểu được ý nghĩ trong lòng Lạc Nam, kính cẩn chắp tay nói:

“Được Thiếu Chủ trọng dụng như vậy, Hận nhất định sẽ không phụ kỳ vọng.”

Sau một thời gian tiếp xúc, Hận cũng hiểu phần nào cách đối nhân xử thế của Lạc Nam đối với người xung quanh.

Chỉ cần trung thành và cống hiến hết mực, chắc chắn sẽ được khen thưởng vượt mức công lao.

Hận hiện tại không còn gì truy cầu, hắn muốn dùng cả phần đời còn lại làm việc cho Lạc Nam, tận mắt chứng kiến chủ nhân của mình đặt chân lên tầng cao nhất của Nguyên Giới.

“Tốt, mọi vấn đề phát sinh ở Thiên Cơ Lâu chúng ta vẫn sẽ trao đổi qua Truyền Âm Ngọc.” Lạc Nam hài lòng gật đầu:

“Ngươi tiến vào Thiên Cơ Lâu đi!”

Vũ Lăng Phi đã sớm được hắn thu vào Linh Giới Châu sống cùng chúng nữ, có thể tưởng tượng nàng hạnh phúc đến mức nào, nhiều lần ngọt ngào liếc mắt đưa tình khi hắn đưa ra quyết định.

“Chúng ta đến Kiếm Châu bằng cách nào đây?” Lạc Nam trưng cầu ý kiến của Nhàn Văn Đạo Sĩ, dù sao đối phương cũng là người có kinh nghiệm.

“Để tiết kiệm thời gian, đương nhiên là sử dụng Truyền Tống Trận băng qua các thành trì lớn giữa hai châu lục.” Nhàn Văn Đạo Sĩ nhanh chóng nói:

“Từ Tây Châu đến Kiếm Châu, khoảng cách ngắn nhất là 12 tòa đại thành có chi nhánh của Trân Bảo Lâu, chúng ta có thể lần lượt truyền tống liên tục qua 12 tòa thành này, sẽ đến được Kiếm Châu.”

“Quá trình truyền tống đương nhiên cũng tương đối mất thời gian, dự kiến khoảng 5 năm.”

Lạc Nam nhẹ gật đầu, Nhàn Văn Đạo Sĩ từ Tây Châu về Kiếm Châu, lại từ Kiếm Châu đến Tây Châu mất đến 10 năm, vậy hắn đi từ Tây Châu đến Kiếm Châu dự kiến khoảng 5 năm là điều dễ hiểu.

Tu La Giáo cho 20 năm thời gian xem như tương đối hào phóng…

Mà nhờ vào khoảng thời gian dư dả này, hắn có thể làm một số chuyện.

Điển hình như viếng thăm Lân Chấn ở Thú Nhân Thành chẳng hạn.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam nở nụ cười lạnh lẽo.

Phần phật…

Hai kiện Oán Long Áo Choàng đã được lấy ra, Lạc Nam thản nhiên hỏi:

“Nhàn Văn Đạo Sĩ có hứng thú cùng ta chơi lớn một trận?”

“Bần đạo sẽ không cùng kẻ khác kết thù, nhưng ta hứa sẽ xuất thủ bảo vệ ngươi khi ngươi gặp nguy hiểm đến tính mạng.” Nhàn Văn Đạo Sĩ suy nghĩ một chút liền hồi đáp.

“Không thành vấn đề.” Lạc Nam hài lòng nở nụ cười.

Hắn thừa hiểu rằng Nhàn Văn Đạo Sĩ không phải tay sai của mình để sai đâu đánh đó, chuyện cá nhân của hắn nên do hắn tự mình giải quyết, không thể cứ dựa vào Nhàn Văn Đạo Sĩ được.

Đang muốn hành động, lại cảm giác được động tĩnh trong Cung Đình Thụ, hắn mở miệng:

“Phiền đạo sĩ đợi thêm một chút…”

“Không thành vấn đề!”

Lạc Sương vừa tỉnh lại sau đợt mê mang, thương thế đều đã được hồi phục, nàng còn chưa kịp định thần đã phát giác được toàn thân của mình bị dịch chuyển đến một nơi hoàn toàn khác.

Chính là Thất Tinh Nhẫn.

“Thật xin lỗi, đệ còn chưa thể tự mình đi vào Linh Giới Châu…” Lạc Nam cười khổ nói.

Linh Giới Châu tồn tại trong đan điền hắn, mà hắn không thể tự đi vào đan điền của mình, vì vậy chỉ có thể truyền tống Lạc Sương đến nơi này.

“Mẫu thân đâu?”

Lạc Sương vô thức thốt lên một câu như vậy.

Lạc Nam chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm tay nhị tỷ, cảm nhận được lòng bàn tay của nàng rất lạnh, lựa chọn lời nói, thanh âm đáng tin cậy:

“Mẫu thân tạm thời không có vấn đề về tính mạng, chỉ đang chờ đợi tỷ đệ chúng ta đủ thực lực đến đón người trở về mà thôi.”

Lạc Sương cắn chặt cánh môi đến rướm máu, với bản tính kiên cường không khuất phục trước cường địch của nàng lúc này cũng khó mà che giấu sự mềm yếu của nữ nhân.

Phụ thân mất, đại ca mất…nàng đã trải qua những nỗi đau không thể lãng quên, tuyệt đối lại không muốn phải trải qua thêm một lần mất mát nào nữa.

Nhưng nàng lại bất lực trước tình cảnh đó, nàng thật sự quá yếu…

Như nhận ra suy nghĩ của nhị tỷ, Lạc Nam cười nói: “Chúng ta không yếu, chỉ là những kẻ đó có ưu thế ra đời trước, sống lâu năm mà thôi…chỉ cần có đủ thời gian, chúng ta có thể lật đổ tất cả.”

“Không, chỉ có đệ mới là kẻ mạnh, còn ta là kẻ yếu…” Lạc Sương biểu lộ đắng chát, tự giễu cười cười:

“Ta yếu đến mức ngu xuẩn gặp nạn, để đệ phải mạo hiểm vào Mê Linh Sâm Lâm cứu ta.”

“Tỷ nhận ra rồi à…” Lạc Nam cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn cũng chẳng có ý định che giấu thân phận Tam Nhãn của bản thân với người một nhà.

“Ta đâu có ngốc đến mức đã như thế rồi còn không nhận ra?” Lạc Sương trừng mắt nhìn hắn.

“Haha, khi đó ta chỉ ỷ vào khả năng mô phỏng khí thế của Ngân Ảnh Áo Choàng để hù dọa đối phương mà thôi.” Lạc Nam nhếch miệng:

“Thật ra thời điểm đó ta đã được Thiên Cơ Lâu Chủ thu làm đồ đệ, hắn dạy cho ta chút bản lĩnh, chẳng qua chưa muốn công khai.”

“Đệ không cần giải thích.” Lạc Sương đưa tay vuốt ve gò má anh tuấn của hắn, nở nụ cười kiêu ngạo và tự hào:

“Bất kể như thế nào, đệ vẫn là một trong những người quan trọng nhất của Lạc Sương.”

“Nhị tỷ.” Lạc Nam kéo nàng ôm lấy.

Lạc Sương cũng vòng tay ôm chặt hắn, tỷ đệ hai người như muốn sửi ấm cho nhau.

Nằm trong lòng Lạc Nam, Lạc Sương thủ thỉ: “Những kẻ bắt mẫu thân rốt cuộc là ai? Có liên quan đến lai lịch bí ẩn của mẫu thân đúng chứ?”

“Ừm.” Lạc Nam khẽ gật đầu, dùng thanh âm ôn nhu kể lại đầu đuôi sự việc cho nàng.

Lạc Sương ánh mắt chuyển biến phức tạp theo từng câu, từng chữ của hắn, cuối cùng lại thở dài:

“Mẫu thân thật sự vì Lạc Gia, vì mấy người chúng ta hy sinh quá nhiều…”

“Tỷ không oán trách Tu La Giáo và bà ngoại sao?” Lạc Nam hỏi.

“Đương nhiên là oán trách.” Lạc Sương ánh mắt sắc bén: “Ta trách vì sao bọn hắn không trừng trị chúng ta, lại để mẫu thân phải gánh vác tất cả?”

“Có lẽ ở trong mắt Tu La Giáo, chúng ta ngay cả tư cách bị trừng phạt cũng không có.” Lạc Nam đáp.

“Haha, tuy nghe chua chát nhưng lại là sự thật.” Lạc Sương phá lên cười lớn.

Lạc Nam có thể nghe ra sự phẫn nộ và cay đắng trong tiếng cười của nàng.

Lạc Sương đem hắn đẩy ra, nhảy bật người đứng lên, hai tay chống nạnh, nghiêm nghị quát lớn:

“Từ giờ không được phép lơ là, phải mạnh mẽ càng nhanh càng tốt.”

“Như vậy mới đúng là nhị tỷ kiên cường của ta chứ.” Lạc Nam tán thưởng nhìn lấy nàng.

Lạc Sương cũng là nữ nhân có bản lĩnh, trước một Tu La Giáo thần bí và cường đại sừng sững như ngọn núi cao ép đến mức không thở nổi, nàng vẫn có thể khôi phục ý chí chiến đấu mãnh liệt sau những giây phút yếu mềm.

Xoay người đứng lên, liền mang theo phong thái nữ đại tướng quân.

Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ ngươi ngay cả dũng khí đối đầu với bọn hắn cũng không dám mà thôi.

Con đường cường giả, tâm cảnh, ý chí, nghị lực và một bầu nhiệt huyết chỉ tiến không lùi là cực kỳ quan trọng, Lạc Sương có đủ tất cả những yếu tố đó.

Lạc Nam nghiêm túc nhìn lấy nàng, hắn cam đoan…

Sẽ khiến cái tên Lạc Sương đủ sức oanh động Nguyên Giới.

Chúc cả nhà ngủ ngon <3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

– Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU

– Momo và viettelpay: 0942973261

– Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn <3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.