Con Đường Bá Chủ

Chương 2045: Lai lịch Ninh Vô Song


Chương 2045: Lai lịch Ninh Vô Song

“Đời ta chưa từng thấy tốc độ khôi phục nào khủng khiếp như vậy…”

Bên trong Thiên Cơ Lâu, Dạ Thanh Thu nhịn không được mở miệng nói.

Trước mặt bọn hắn lúc này, Lạc Nam nằm im bất động trên giường.

Cơ thể của hắn bị ngón tay của vị cường giả kia trấn áp đến mức nát nhừ, gần như không có chỗ nào là không thành thịt nát, ngay cả Tam Nhãn Mặt Nạ là Chí Tôn Pháp Bảo cũng ảm đạm, hao hết lực lượng là đủ hiểu.

Công kích như vậy đủ khiến Thánh Đế hấp hối, nằm liệt giường không đến trăm năm là không thể ngồi dậy.

Ấy vậy mà lúc này đây, trạng thái thân thể của Lạc Nam đã phục hồi đến tận tám phần mười.

Chỉ thấy mấy nữ Tiểu Tiểu, Phượng Nghi, Phượng Cửu Huyền và Hi Vũ ngồi bên giường dùng hỏa diễm và sinh mệnh lực truyền vào cơ thể hắn.

Bất Diệt Viêm hừng hực thiêu cháy mang theo vô vàn sinh mệnh, các loại Thiên Địa Dị Vật hiển uy, Sinh Mệnh Huyền Mộc, Niết Bàn Linh Thủy, Thánh Mệnh Quang Minh các loại đang bao trùm toàn thân hắn, đem vô số tế bào vụn vỡ phục sinh trở lại.

Phải biết trước đó hắn từng liều mạng ngạnh kháng Đế Kiếp nữa đấy.

Dạ Thanh Thu kiến thức phong phú cũng chưa từng thấy tên Đại Thể Thánh nào trâu bò đến mức như vậy.

Đừng nói là Đại Thể Thánh, dù là Thể Thánh Hoàng e rằng cũng đã sớm chết vô số lần.

“Vấn đề thương thế không đáng lo ngại, ta chỉ sợ tinh thần của chàng bị ảnh hưởng sau biến cố phát sinh.” Yên Nhược Tuyết lo lắng đến cực điểm nói.

Chúng nữ đều đã từ Linh Giới Châu tiến ra sau khi Lạc Nam được an toàn hộ tống trở về Thiên Cơ Lâu.

Nhìn thấy thảm trạng của phu quân, nhị tỷ Lạc Sương cũng đã hôn mê bất tỉnh, đại tẩu Ninh Huyền Tâm như người mất hồn, các nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ hận bản thân vô dụng không thể trợ giúp được gì.

Nghe Xích Tà kể lại tình cảnh khi đó, các nàng có thể tưởng tượng nam nhân của mình thống khổ đến mức độ nào.

Nhất là khi hai nữ nhi bảo bối bị bắt đi chưa được bao lâu, hiện tại đến lượt mẫu thân cũng là như thế.

Nghĩ đến cảm giác khi đó của hắn, chúng nữ chỉ cảm thấy ruột gan như đứt từng khúc, hận không thể thay thế nam nhân của mình tiếp nhận nỗi đau.

Có thể nói rằng sự tàn khốc của Nguyên Giới đã đánh cho hắn và các nàng thương tích đầy mình, cả tinh thần và thể xác.

Nhưng đồng thời các biến cố này cũng là động lực để thúc đẩy từng người các nàng điên cuồng tu luyện, ngay cả nha đầu Đình Manh Manh ham ăn ham chơi cũng đã trưởng thành hơn không ít sau từng ấy chuyện, trên khuôn mặt thanh xuân non nớt rõ ràng xuất hiện những tia thành thục, trầm ổn.

Chỉ là không biết phu quân có vượt qua được đả kích hay không…

“E rằng rất khó mà…” Dạ Thanh Thu cũng là không đành lòng, nàng thở dài một hơi, rầu rì thủ thỉ:

“Khi Ninh Vô Song bị bắt đi, tâm trí của hắn như chết lặng, tròng mắt không còn một tia ý thức nào, ngay cả tinh thần cũng hoàn toàn suy kiệt, ngay cả mắt cũng là do ta vuốt xuống mới có thể nhắm lại.”

“Trạng thái của hắn là dấu hiệu của việc tâm cảnh vỡ vụn, thần trí bị tác động lớn đến mức hôn mê sâu.”

“Dù thương thế toàn thân hoàn toàn khôi phục, nhưng không ai dám chắc sẽ bao lâu hắn mới có thể chấp nhận hiện thực tàn khốc mà thức tỉnh.”

“Quá trình này có thể rất dài, ngắn thì trăm năm, nghìn năm, chậm thì vạn năm, mười vạn năm…hoặc là vĩnh viễn sống kiếp thực vật.”

Chúng nữ nghe mà sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, Võ Tam Nương nhịn không được quát:

“Đừng có nói lời xúi quẩy.”

“Hừ, ta chỉ đang nói theo tình hình thực tế…” Dạ Thanh Thu bất mãn cãi lại.

“Phu quân, phu quân tỉnh…” Vẫn luôn chú ý sắc mặt của Lạc Nam, Bạch Liên Hoa vui sướng đến phát khóc.

“Làm sao có chuyện đó? Nha đầu ngươi bị ảo giác rồi.” Dạ Thanh Thu lắc đầu, xem ra đám nữ nhân này vì quá lo lắng cho Lạc Nam nên sinh ra ảo tưởng.

“Phu quân thật sự tỉnh!” Mấy nữ nhân lớn tiếng kinh hô, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hỉ.

Quả thật lúc này mí mắt Lạc Nam đang giật giật, bờ môi động đậy khẽ hô:

“Mẫu thân…đừng…”

“Làm sao có thể?” Dạ Thanh Thu trợn mắt há hốc mồm, khó chấp nhận sự thật.

Không để nàng chờ đợi quá lâu, đôi mắt của Lạc Nam đã thật sự mở ra.

Ngoài dự kiến của tất cả chúng nữ, ánh mắt của hắn lúc này không có thống khổ, không có cừu hận, không có căm giận, càng không có tuyệt vọng hay bất lực.

Ánh mắt của hắn là một mảnh bình tĩnh phẳng lặng và lý trí đến đáng sợ.

“Phu quân…” Mấy nữ nhân lo lắng vây tròn ở bên giường, Âu Dương Thương Lan, Tuế Nguyệt nắm chặt tay hắn.

Lạc Nam đảo mắt nhìn qua các mỹ kiều nhan, khóe môi nở nụ cười yếu ớt:

“Ta biết các nàng đang suy nghĩ điều gì…”

“Yên tâm đi, mọi cảm xúc ta đã dồn nén vào tận đáy lòng, hiện tại không phải thời khắc để bọc lộ.”

“Ta không có thời gian để suy sụp, đau khổ hay tự trách nữa…”

“Ta muốn lập tức ngồi dậy, bằng mọi giá truy cầu sức mạnh, cố gắng mang nữ nhi và mẫu thân trở về.”

Thống khổ, căm hận, phẫn nộ và tuyệt vọng hắn đã biểu hiện tất cả khi mẫu thân bị bắt đi trước mắt của mình.

Lạc Nam hiểu mình phải vượt qua tất cả để kiên trì bước tiếp, tuyệt đối không thể hiện ra một mặt nhu nhược trước mặt các nữ nhân nữa.

“Phu quân…”

Từng đôi mắt đẹp của chúng nữ phiếm hồng ngấn lệ.

Các nàng hiểu trong lòng hắn lúc này nhất định là khó chịu hơn bất cứ ai, tự trách hơn bất cứ ai.

Hắn càng biểu hiện ra sự bình tĩnh và lý trí, các nàng càng đau lòng.

Thà rằng hắn khóc lớn một trận, nhào vào trong lòng các nàng để các nàng an ủi, các nàng nguyện ý dùng cả con tim và thể xác để hắn phát tiết tất cả những cảm xúc tiêu cực mà hắn đang gánh chịu.

Nhưng không, nam nhân của các nàng vẫn bản lĩnh như vậy…hắn thà rằng một người gánh vác tất cả, cũng không muốn các nàng phải chịu đựng một tia buồn tủi nào.

“Đừng khóc, những giọt nước mắt của các nàng đều là vô giá, chúng ta sẽ khóc khi đoàn tụ cùng mẫu thân và nữ nhi, chúng sẽ là những giọt nước mắt hạnh phúc.”

Lạc Nam xoay người đứng lên.

Hắn kinh ngạc phát hiện mình lại vừa đột phá Đại Thể Thánh Hậu Kỳ.

Hiển nhiên sau từng ấy đón nhận oanh tạc, cường độ cơ thể của hắn đã mạnh mẽ hơn, tu vi Thể Tu đột phá là điều dễ hiểu.

“Nhị tỷ thế nào rồi?” Lạc Nam đưa mắt nhìn sang Lạc Sương vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

“Nàng không yêu nghiệt được như ngươi, đương nhiên sẽ cần thời gian để có thể tỉnh lại.” Dạ Thanh Thu dùng ánh mắt phức tạp xem lấy Lạc Nam.

Ngay cả tâm cao khí ngạo như nàng cũng không thể không thừa nhận người nam nhân trước mặt thật sự đặc biệt.

Hắn khiến nàng đi từ ngạc nhiên này đến kinh ngạc khác.

Hắn khiến nàng phải nhiều lần đánh giá lại hắn.

Điều mà nàng không thể tưởng tượng ra, hắn đều có thể làm được.

Ngoại trừ thiên phú, tâm cảnh và lý trí của hắn cũng vững vàng đến mức đáng sợ.

Vốn cho rằng sau đả kích thống khổ đó, hắn sẽ mất rất lâu mới thoát khỏi bóng mờ, nào ngờ lập tức đã giữ được bình tĩnh và lý trí sau khi khôi phục thương thế trên thân.

“Quá khen…” Lạc Nam nhếch miệng.

Dạ Thanh Thu đâu hiểu rằng hắn từng trải qua những gì trong Vạn Kiếp Luân Hồi, chính tay hắn từng giết chết những người thân nhất của hắn.

Vậy nên dù hiện tại trải qua hiện thực thống khổ, hắn vẫn làm chủ được bản tâm của mình.

“Đại tẩu, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”

Lạc Nam bước đến trước mặt Ninh Huyền Tâm, nắm chặt tay nàng chân thành nói:

“Hiện tại, ngươi cũng không thể giấu ta nữa phải không?”

Ninh Huyền Tâm là nghĩa nữ được mẫu thân nuôi dưỡng từ nhỏ, chắc chắn biết được thân phận và lai lịch của người.

Trước đây Lạc Nam đã nhiều lần hoài nghi, nhưng vì tôn trọng mẫu thân, nàng chưa muốn nói thì có lý do riêng của nàng, hắn sẽ không cưỡng ép hỏi, cũng không chủ động tìm hiểu.

Nhưng hiện tại mọi chuyện đã đến nước này, Lạc Nam cảm thấy mình phải nắm bắt tình hình càng sớm càng tốt.

Bằng không ngay cả thần thánh phương nào bắt đi mẫu thân cũng không biết, hắn làm sao có được phương hướng để tìm kiếm nàng?

Đối mặt với ánh mắt của Lạc Nam, Ninh Huyền Tâm yếu ớt thở dài một hơi, vuốt nhẹ mái tóc.

Nàng nhìn thẳng lấy hắn, giọng điệu hiếm thấy ôn nhu: “Đệ quả thật đã trưởng thành, là thời điểm có thể vì mẫu thân gánh vác mọi việc…”

Lạc Nam biết đại tẩu sắp tiết lộ bí mật, liền chăm chú lắng nghe, chúng nữ cũng đồng loạt im lặng chờ đợi.

“Mẫu thân là người của một Chí Tôn Thế Lực, có thân phận rất cao…” Ninh Huyền Tâm bắt đầu lên tiếng:

“Vì thử thách nàng, thế lực đó đã ra một nhiệm vụ yêu cầu nàng bằng mọi thủ đoạn cướp lấy Huyết Chiến Cuồng Quyết của Lạc Gia, môn Bí Pháp này rất được xem trọng.”

Lạc Nam nghe đến đây liền lãnh khốc nói: “Thế lực đó là Tu La Giáo đúng không?”

“Làm sao ngươi biết?” Ngay cả Dạ Thanh Thu và Ninh Huyền Tâm đều giật nảy mình.

“Đừng quên ta là đồ đệ của ai.” Lạc Nam hừ một tiếng, trong lòng lại thầm nghĩ nhìn thái độ người quen cũ của mẫu thân và Dạ Thanh Thu, hắn không nghi ngờ mới là chuyện lạ.

“Tiểu tử thúi, ngươi đã có sư phụ là Thiên Cơ Lâu Chủ lợi hại như vậy, vì sao không trực tiếp hỏi hắn mọi chuyện?” Dạ Thanh Thu bất mãn nói.

“Không phải chuyện gì cũng có thể làm phiền sư phụ, trong khi hiện tại đại tẩu có thể giải thích.” Lạc Nam nói, chờ đợi Ninh Huyền Tâm tiếp tục.

“Đệ nói không sai, mẫu thân vốn là người của Tu La Giáo, hơn nữa thân phận không hề thấp, là Tu La Thánh Nữ, đồng thời còn là nữ nhi của Đại Trưởng Lão Tu La Giáo, tức là bà ngoại của đệ.” Ninh Huyền Tâm nghiêm nghị gật đầu:

“Phải biết rằng Tu La Giáo khi đó chỉ có Dạ Thánh Nữ và Tu La Thánh Nữ mà thôi, vị Huyết Thánh Nữ kia là mãi đến tận sau này mới được bổ nhiệm.”

“Mẫu thân là Tu La Thánh Nữ, là nữ nhi của Đại Trưởng Lão, thân phận cao quý và quan trọng với Tu La Giáo đến mức nào có thể tưởng tượng.”

Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, không ngờ mẹ chồng còn có một tầng thân phận kinh khủng như vậy.

“Thời điểm đó mẫu thân là vị Thánh Nữ thiên phú tuyệt đỉnh, được tất cả cao tầng của Tu La Giáo kỳ vọng.” Ninh Huyền Tâm cười khổ:

“Nhưng không ngờ vì chấp hành nhiệm vụ cướp đoạt Huyết Chiến Cuồng Quyết, nàng phải tiếp cận Lạc Chiến Quốc, cuối cùng rơi vào bẫy tình.”

“Nói về Lạc Chiến Quốc, nam nhân này bất kể là thiên phú, tướng mạo hay gia thế đều không thể so sánh với mẫu thân, nhưng hắn lại là một nam nhân cực kỳ đoan chính, chân thành, không đam mê danh vọng, một lòng vì nước vì dân, có lý tưởng và hoài bão, có nhiệt huyết và lòng can đảm không thua bất kỳ ai.”

“Chính những điều đó đã khiến mẫu thân rung động, cuối cùng không nỡ rời xa hắn, chẳng những không cướp đoạt Huyết Chiến Cuồng Quyết trở về, còn nguyện ý từ bỏ thân phận Tu La Thánh Nữ, ở lại làm Lạc phu nhân, thành gia lập thất.”

“Chuyện này không thể nghi ngờ khiến toàn bộ Tu La Giáo từ trên xuống dưới chấn động, bất mãn vô cùng, hành vi của mẫu thân chẳng khác nào phản bội Tu La Giáo.”

“Bà ngoại của đệ càng là lửa giận ngút trời, hận không thể đích thân tiêu diệt Lạc Gia, thậm chí diệt luôn cả Càn Quân Đế Quốc, mẫu thân phải lấy cái chết ra uy hiếp để ngăn cản.”

Lạc Nam nghe đến đây nhíu nhíu mày nói: “Tại sao Tu La Giáo không cưỡng ép thu nhận Lạc Gia vào trong giáo, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường?”

“Bà ngoại của đệ và Tu La Giáo ghét nhất loại người như Lạc Chiến Quốc và Lạc Gia, không ra tay diệt là tốt lắm rồi, còn muốn thu nhận?” Ninh Huyền Tâm cười khổ.

Lạc Nam liền bừng tỉnh.

Có thể nói Tu La Giáo là một thế lực nửa chính nửa tà, hành động không theo bất kỳ chuẩn mực nào cả, tất cả thành viên đều là quái nhân, cường giả cao tầng càng là quái nhân trong quái nhân.

Nhưng nhìn lại Lạc Gia mà xem? Một đám mang theo tư tưởng sẳn sàng hy sinh vì hoàng thất Càn Quân Đế Quốc, còn phụ thân của hắn Lạc Chiến Quốc nói thẳng ra là kẻ ngu trung, biết rằng sẽ lao đầu vào chỗ chết nhưng vẫn nguyện ý lao vào chỉ vì nhiệm vụ mà Càn Quân Lão Cẩu giao phó.

Những người ngu trung như vậy hoàn toàn không phù hợp tác phong tà dị của Tu La Giáo chút nào.

“Với hành vi của mẫu thân, lẽ ra Tu La Giáo có toàn quyết bắt giữ nàng trở về xét xử, diệt luôn cả Lạc Gia…” Ninh Huyền Tâm đắng chát nói:

“Cũng may bà ngoại của đệ niệm tình, dùng quyền uy của một vị Đại Trưởng Lão cố gắng gánh chịu tất cả những áp lực và thanh âm phản đối bên trong giáo, để mẫu thân có thể sống một cuộc đời mà nàng mong muốn ở Lạc Gia, từ bỏ thân phận Thánh Nữ.”

“Nhưng đó là tất cả những gì mà bà ngoại của đệ trợ giúp, về phần nhờ bà ra tay cứu viện Lạc Chiến Quốc, Lạc Chiến Chinh hay đối phó với Càn Quân Thánh Đế là điều không thể.”

“Thậm chí có thể nói, bà ngoại của đệ ước gì Lạc Chiến Quốc và Lạc Gia đám người chết nhanh một chút.”

Lạc Nam trong đầu lóe lên một ánh đèn, tất cả nghi hoặc quét sạch sành sanh.

Hắn dường như hiểu ra bà lão thần bí trong mật thất của Lạc Gia ngày đó là ai.

Tám, chín phần mười là bà ngoại của hắn, vị Đại Trưởng Lão Tu La Giáo kia.

Với thực lực cường đại như vậy, muốn ra vào mật thất Lạc Gia quả thật dễ dàng như lấy đồ trong túi.

Bởi vì căm hận Lạc Gia đã hủy hoại cuộc đời nữ nhi của mình, bà ngoại của hắn khi đó không ưa gì tên tiểu tử dòng dõi Lạc Gia như hắn, vì vậy mới gieo xuống Luyện Hồn Nguyện Tử Ấn.

Dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để tra tấn hắn, nếu hắn chết thì chứng tỏ hắn quá vô dụng, bà ấy cũng không thèm quan tâm một tên yếu kém.

Nhưng nếu hắn sống, chứng tỏ hắn có nghị lực, xứng đáng nhận được phần thưởng là các loại Hồn Kỹ phong ấn trong Luyện Hồn Nguyện Tử Ấn.

Chẳng trách bà lão đó mang đến cho Lạc Nam cảm giác cực kỳ quái dị, vừa như muốn giết hắn, lại vừa như muốn khích lệ hắn.

Cảm giác của bà ngoại đối với Lạc Nam có lẽ là vừa thương cũng vừa hận.

“Nhờ có bà ngoại đệ gánh chịu tất cả áp lực, mẫu thân mới được sống tại Lạc Gia.” Ninh Huyền Tâm khẽ nói:

“Nhưng ranh giới giữa mẫu thân và Tu La Giáo đã được phân định, nàng tuyệt đối lại không thể sử dụng đến bất cứ thứ gì thuộc về Tu La Giáo nữa.”

“Lần này Vạn Linh Tộc xen vào, Càn Quân Thánh Đế bắt buộc phải chết lại tìm ra một con đường sống, mẫu thân đã kích hoạt ác chủ bài là công kích phong ấn trong ngọc bội mà Đại Trưởng Lão ban xuống năm xưa khi còn là Tu La Thánh Nữ trấn sát bọn chúng.”

“Điều này trực tiếp vi phạm nguyên tắc của Tu La Giáo, lúc này ngay cả bà ngoại đệ e rằng cũng không bao che được nữa, mẫu thân đã bị cường giả Tu La bắt trở về định tội.”

Lạc Nam trầm mặc, thật lâu không nói tiếng nào, chúng nữ cũng là vừa kính nể, vừa thương xót.

Sợ rằng những tháng ngày sau đó của mẫu thân sẽ không dễ chịu.

“Yên tâm đi, Đại Trưởng Lão dù sao cũng là Chí Tôn Cường Giả, muốn giết hay tra tấn nữ nhi của bà ta không dễ dàng đâu.” Dạ Thanh Thu lúc này chen miệng vào:

“Hơn nữa Ninh Vô Song quyết định như vậy cũng là có lý do, thứ nhất nàng không muốn trốn tránh trách nhiệm nữa, không thể tiếp tục để bà ngoại ngươi gánh chịu áp lực trong Tu La Giáo.”

“Thứ hai là muốn phấn đấu lấy lại tất cả những gì đã mất, tranh đoạt quyền lực trong Tu La Giáo, để ngày sau mang đến trợ giúp cho ngươi, không để ngươi bị đám người có chút thân phận như Vạn Linh Tộc ức hiếp nữa.”

Lạc Nam chậm rãi nhắm mắt, nhớ đến ánh mắt tràn đầy yêu thương, sủng ái và quyết tâm của mẫu thân trước khi rời đi, đáy lòng siết lại.

Hắn nuốt lệ vào lòng, khi mở mắt ra đã là một mảnh phẳng lặng, ánh mắt hướng về phía Tu La Giáo nơi bờ biển bên kia lẩm bẩm:

“Mẫu thân yên tâm, ta sẽ không để người thất vọng!”

Như mọi người đã biết thì ngày 2/6 là sinh nhật e, để mừng sinh nhật thì e đã ấp ủ hơn tuần nay, chuẩn bị quà tặng quý đọc giả CĐBC.

Định 24h đêm nay mới bạo chương cho ý nghĩa, nhưng sợ trễ quá cả nhà đọc xong 5 chap lại mất ngủ, nên e tranh thủ đăng sớm để mọi người đọc xong còn đi ngủ, tránh ảnh hưởng đến sức khỏe 😀

Ai có lòng chúc mừng sinh nhật e thì đây ạ:

– Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU

– Momo và viettelpay: 0942973261

– Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn <3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.