Còn Đó Đam Mê

Chương 7


Đọc truyện Còn Đó Đam Mê – Chương 7

Georgeanne tháo chiếc khăn tắm quấn quanh đầu rồi ném nó lên cuối giường. Cô với lấy bàn chải tóc trên bàn trang điểm, nhưng bàn tay cứng đờ lại trước khi cô chộp được cán cầm tròn tròn. Tiếng cười khúc khích trẻ con của Lexie trộn lẫn một giọng đàn ông trầm không thể lẫn vào đâu được vang lên từ phòng khách. Nỗi lo lắng xâm chiếm lấy cô. Cô chộp lấy chiếc áo choàng tắm xanh mùa hè và xỏ tay vào tay áo. Lexie biết rõ là không được để người lạ vào nhà. Hai mẹ con đã thảo luận khá lâu về chuyện này vào cái lần gần đây nhất Georgeanne bước vào phòng khách và trông thấy ba tín đồ Nhân chứng Jehovah ngồi trên sofa.

Cô thắc đai lưng quanh eo rồi rảo bước vội về phía cuối hành lang. Những lời trách mắng Georgeanne đã định xả ra chết cứng trên lưỡi cô, và cô đứng khựng lại. Người đàn ông ngồi trên sofa cạnh con gái cô không đến để ban phát sự cứu rỗi siêu phàm.

Anh ta nhướng mắt nhìn cô đăm đăm, và cô nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẫn thờ vẫn thường đến trong các cơn ác mộng khủng khiếp nhất của cô.

Cô mở miệng, nhưng không thể nói bởi cơn choáng váng bít nghẹn cổ họng cô. Trong giây khắc ngắn ngủi, thế giới khựng lại, chao đảo dưới chân cô, và quay mòng mòng không sao chế ngự nổi.

“Chú Bức Tường tới để ký vào đồ của con,” Lexie nói.

Thời gian ngưng lại khi Georgeanne nhìn chòng chọc vào đôi mắt màu lam đang trân trối nhìn lại cô. Cô cảm thấy mất phương hướng và không thể chấp nhận sự thật rằng John Kowalsky thực sự đang ngồi đó trong phòng khách của cô, trông vẫn cao to đẹp trai như bảy năm về trước, như trong các tấm hình tạp chí mà cô từng thấy anh, và như anh tối qua. Anh ngồi trong nhà cô, trên sofa của cô, gần con gái của cô. Cô đặt tay lên cổ họng trần và hít một hơi thở sâu. Bên dưới những ngón tay, cô cảm thấy mạnh đập liên hồi của chính mình. Trông anh lạ lẫm trong tổ ấm của cô, giống như anh không thuộc về nơi này vậy. Mà, cố nhiên rồi, anh đâu thuộc về nơi ấy. “Alexandra Mae,” cuối cùng cô cũng cố lên tiếng, có phần luống cuống, và hướng cái nhìn trừng trừng tới con gái mình. “Con biết rõ là không được để người lạ vào nhà rồi cơ mà.”

Lexie mở tròn mắt. Cái cách Georgeanne gọi tên đầy đủ của con bé nhắc nó biết nó đang mắc phải một lỗi nghiêm trọng. “Nhưng… nhưng,” nó lắp nắp như đang vừa nói vừa nhảy lò cò. “Cơ mà, mẹ, con biết chú Bức Tường. Chú ấy đã đến trường con, mà con chẳng nhận được gì cả.”

Georgeanne chẳng hiểu con mình đang nói gì. Cô nhìn lại John rồi hỏi, “Anh đang làm gì ở đây?”

Anh từ từ đứng dậy, và nhét tay vào túi sau chiếc quần mài Levi”s. “Cô đánh rơi cái này tối qua,” anh vừa nói vừa ném quyển sổ séc về phía cô.

Trước khi bắt được thì cuốn sổ đã đập vào ngực cô rồi rơi xuống sàn. Thay vì cúi xuống nhặt lên, Georgeanne bỏ mặc nó nằm đó. “Anh đâu cần mang nó đến đây.” Một thoáng nhẹ lòng làm thần kinh cô dịu lại. Anh ta đến trả quyển séc, chứ không phải bởi anh ta đã biết về Lexie.

“Cô nói đúng,” là tất cả những gì anh nói. Sự hiện diện của người đàn ông lấp đầy căn phòng âm thịnh, và bất giác cô nhận thức sâu sắc về thân thể lõa lồ bên dưới lần áo choàng tắm. Cô liếc xuống, thở phào khi biết nó được che kín.

“À, cám ơn,” vừa nói cô vừa bước thẳng ra cửa. “Lexie và tôi đang chuẩn bị ra ngoài, còn anh chắc cũng có nhiều nơi quan trọng muốn đến.” Cô với lấy nắm đấm cửa bằng đồng thau và mở cửa. “Chào John.”

“Chưa đâu.” Mắt anh nheo lại làm nổi lên vết sẹo nhỏ chạy qua bên máy trái. “Chừng nào chúng ta chưa nói chuyện.”

“Chuyện gì chứ?”

“Ồ, tôi không biết.” Anh chuyển trọng tâm cơ thể sang một chân và nghiêng đầu. “Có lẽ chúng ta có thể nói về cái chuyện mà lẽ ra chúng ta nên nói bảy năm về trước.”

Cô quan sát anh đầy cảnh giác. “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Anh chăm chú nhìn Lexie đang đứng giữa phòng hết ngó người này lại đến người kia. “Cô biết chính xác tôi đang nói đến ai rồi đấy,” anh phản pháo.

Trong vài giây dài đằng đẳng, họ nhìn nhau trừng trừng. Hai chiến binh chuẩn bị cho trận chiến. Georgeanne không hứng thứ với cái ý nghĩ phải ở lại một mình với John, nhưng dù hai người có nói gì đi nữa, cô cũng chắc Lexie tốt nhất không nên nghe. Cô ấu ếm nhìn con gái rồi bảo, “Con chạy sang bên kia phố rủ Amy chơi cùng nhé.”

“Nhưng mẹ, con không được chơi với Amy một tuần vì chúng con đã cắt tóc con Búp bê Món quà Ngạc nhiên Ngày sinh nhật, mẹ nhớ không?”

“Mẹ đổi ý rồi.”

Để bốt cao bồi màu hồng của Lexie léo lê ngang tấm thảm màu đào khi con bé bước thẳng về phía cửa. “Con nghĩ Amy bị cảm lạnh,” nó nói.

Georgeanne, thường vẫn luôn cách ly con gái khỏi mầm bệnh càng xa càng tốt, nắm được thóp trò láu cá của Lexie: cố ở lại nghe lỏm chuyện người lớn. “Một lần này thì được.”

Khi đi tới ngưỡng cửa, Lexie ngoái nhìn John qua vai. “Tạm biệt, chú Bức Tường.”

John chăm chú nhìn con bé trong vài khắc kéo dài trước khi nụ cười khẽ khàng khum khum nở trên môi anh. “Gặp lại sau nhé, bé con.”

Lexie quay sang nhìn mẹ và rồi, theo thói quen, chun chun môi.

Georgeanne hôn con bé, để lại vị son dưỡng Cherry Lip trên môi con. “Khoảng một tiếng nữa thì về, con nhé?”

Lexie gật đầu, rồi bước qua cửa và xuống hai bậc cầu thang đầu tiên. Một đầu chiếc khăn quàng lông xanh bị kéo lê phía sau khi nó tản bộ dọc lối đi. Đến vỉa hè, nó dừng chân, nhìn sang hai bên đường rồi chạy vụt sang bên kia phố. Georgeanne đứng bên ngưỡng cửa nhìn theo con cho tới khi Lexie vào nhà hàng xóm. Cô lẩn tránh cuộc chiến đang đợi mình trong vài giây quý giá, rồi hít một hơi thật sâu, bước lùi lại, và đóng cửa.

“Sao cô chưa từng kể cho tôi nghe về con bé?”

Anh ta không thể biết. Chắc chắn không. “Kể cho anh cái gì?”

“Đừng dối quanh dối co nữa, Georgeanne,” anh cảnh báo, nét mặt cáu kỉnh trông dữ dội như một cơn lốc xoáy. “Tại sao bao nhiêu lâu mà cô không cho tôi biết về Lexie?”


Cô có thể chối, tất nhiên rồi. Cô có thể nói dối và bảo anh rằng Lexie không phải con anh. Anh có thể tin cô và để mẹ con cô yên. Nhưng cái quai hàm cương nghị của anh và đôi mắt rực lửa của anh cho cô biết anh sẽ không tin cô. Cô ngả người dựa vào bức tường sau lưng, và khoang tay dưới ngực. “Tại sao tôi phải làm thế chứ?” cô hỏi, không muốn nói thẳng vào chuyện và thừa nhận mọi chuyện ngay từ đầu.

Anh chỉ một ngón tay vào ngôi nhà bên kia phố. “Đứa con bé bỏng ấy là con tôi,” anh nói. “Đừng phủ nhận điều đó. Đừng ràng buộc tôi phải chứng mình quyền làm cha bởi vì tôi sẽ làm thế.”

Chỉ một xét nghiệm di truyền sẽ khẳng định được tuyên bố của anh. Georgeanne thấy phủ nhận cũng chẳng ích gì. Điều tốt đẹp nhất cô có thể mong chờ là trả lời những câu hỏi của anh và tống khứ anh khỏi nhà cô, và cầu mong là, ra khỏi cuộc đời cô nữa. “Anh muốn gì chứ?”

“Nói cho tôi biết sự thật. Tôi muốn nghe cô nói sự thật.”

“Được thôi.” Cô nhún vai, cố tỏ vẻ bình thản, như thể sự thừa nhận chẳng lấy đi của cô thứ gì. “Về mặt sinh học thì Lexie là con anh.”

Anh nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. “Chúa ơi,” anh thì thầm. “Bằng cách nào?”

“Cách thông thường, ” cô trả lời khô khốc. “Tôi lại cứ nghĩ một người đàn ông từng trải như anh phải biết trẻ con được sinh ra như thế nào cơ đấy.”

Mắt anh chòng chọc nhìn vào mắt cô. “Cô bảo đã dùng thuốc tránh thai.”

“Tôi đã dùng.” Chỉ hiển nhiên là chưa đủ lâu thôi. “Chẳng có gì đảm bảo trăm phần trăm cả.”

“Tại sao, Georgeanne?”

“Tại sao cái gì?”

“Tại sao cô không nói cho tôi bảy năm trước hả?”

Cô lại nhún vai. “Đó không phải là chuyện của anh.”

“Cái gì?” anh hỏi, kinh ngạc, nhìn cô trân trối cơ hồ anh không thể tin vào điều cô vừa nói. “Không phải là chuyện của tôi ư?”

“Không hề.”

Hai tay anh nắm chặt lại, và anh đi vài nước thẳng tới chỗ cô. “Cô có đứa con của tôi, và rồi cô lại nghĩ đó không phải là chuyện của tôi?” Anh dừng lại chưa đầy nửa mét trước mặt cô và nhìu mày xuống nhìn thẳng vào mặt cô.

Cho dù anh to lớn hơn cô, cô vẫn ngước lên nhìn anh không sợ hãi. “Bảy năm trước tôi đã đưa ra một quyết định mà tôi nghĩ là tốt nhất. Đến giờ tôi vẫn nghĩ như vậy. Và dù sao thì lúc này cũng chẳng thể làm gì khác nữa.”

Một bên mày sẫm màu nhướng lên trán. “Thật ư?”

“Phải. Đã quá muộn rồi. Lexie không biết anh. Tốt nhất là anh cứ vậy mà bỏ đi và đừng bao giờ gặp lại con bé nữa.”

Anh chống lòng bàn tay lên tường gần đầu cô. “Nếu cô tin chuyện đó sẽ xảy ra thì đúng là cô chẳng phải hạng sáng dạ gì cho lắm.”

Có thể cô không sợ John, nhưng ở gần anh đến vậy thì đáng e ngại. Khuôn ngực nở nang và cánh tay cuồn cuộn của anh khiến cô có cảm giác như bao trọn xung quanh cô là testosterone và cơ bắp rắn chắc. Mùi xà phòng tắm trên da anh và thoang thoảng hương nước hoa cạo râu anh dung đã bịt kín ý thức của cô. “Tôi không phải là một cô bé,” cô nói, buông hai tay xuống. “Bảy năm trước tôi còn khờ khạo, nhưng chuyện đó xưa rồi. Tôi đã thay đổi.”

Anh cố ý đưa mắt ngó xuống, và với nụ cười chẳng mấy tử tế, anh nói, “Theo tôi thấy thì cô chẳng thay đổi lắm đâu. Cô trông vẫn như hồi ở phong độ đỉnh cao.”

Georgeanne dằn lại cơn hối thúc được hạ đo ván anh. Cô liếc xuống nhìn mình và cảm giác nóng ran chạy vụt từ cổ họng lên hai má. Mép áo choàng tắm thùng thình màu xanh lá đã tụt ra ở tới eo, làm hở phần lớn khe ngực và toàn bộ phần trên của ngực phải. Hốt hoảng, cô vội chộp lấy mép áo và thắc lại đai.

“Cứ để thế đi,” John khuyên nhủ. “Nhìn cô như thế tôi càng khiến tôi có tâm trạng tha thứ.”

“Tôi không cần sự tha thứ của anh,” cô nói khi cúi xuống dưới cánh tay anh. “Tôi đi thay quần áo bây giờ. Tôi nghĩ anh nên đi đi.”

“Tôi sẽ ở ngay đây,” John hứa khi quay người nhìn cô đang vội vã chạy xuống cuối hành lang. Mắt anh nheo lại khi thấy hông cô đung đưa và gấu áo choàng dập dờn quanh mắt cá chân trần. Anh muốn giết chết cô.

Bước qua phòng khách, anh kéo tấm rèm đính đăng ten sang bên và nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ trước nhà. Anh có một đứa con. Một đứa con gái anh không biết, và không biết anh. Trước khoảng khắc Georgeanne xác nhận mối hoài nghi trong anh, John không dám chắc Lexie là con mình. Giờ anh đã biết, và ý nghĩ về chuyện này khoan một hố sâu nơi ngực.

Con gái anh. Anh kìm lòng để ngăn mình không chạy sang bên kia phố đưa Lexie về. Anh chỉ muốn được ngồi ngắm con. Anh muốn chăm chú nhìn con và lắng nghe giọng trẻ con của con. Anh muốn chạm vào con, nhưng anh biết mình sẽ không làm thế. Lúc trước, khi ngồi cạnh con, anh cảm thấy mình to lớn và vụng về; anh, người đàn ông to lớn vụt bóng khúc côn cầu bằng cao su lưu hoá sang đầu sân băng bên kia với tốc độ chín mươi dặm một giờ và anh, người dùng cơ thể mình như một chiếc lu chuyên đè bẹp đối thủ.

Con gái anh. Anh có một đứa con. Con anh. Anh cảm thấy cơn giận dữ dồn lên và cố dằn nó lại sau sự khiên chế đang ngăn anh không nổi cơn thịnh nộ.

John quay người bước tới bên lò sưởi ốp gạch. Rải khắp mặt lò sưởi là những tấm ảnh lồng trong đủ loại khung. Đặt ở vị trí đầu tiên, tấm hình một cô bé ngồi trên ghế bô, cằm giữ mép gấu áo phông gập ngược lên trong khi bé đưa ngón tay trỏ mũm mĩm tìm rốn. Anh chăm chú ngắm tấm ảnh, rồi quay sang xem những tấm khác miêu tả từng dấu mốc cuộc đời của Lexie.


Những nét giống anh như tạc ở con bé khiến anh bị mê hoặc, anh lấy tấm hình nhỏ chụp khi con mới chập chững biết đi với đôi mắt to màu lam và đôi má hồng bầu bĩnh. Mái tóc sẫm màu dựng ngược trên đỉnh đầu giống hệt một chiếc chổi long phủi bụi, và đôi môi nhỏ xinh chun chun như sắp hôn người thợ ảnh.

Cánh cửa cuối hành lang mở ra rồi đóng lại. Anh nhét vội tấm hình lồng khung mỏng vào túi, rồi quay người đợi Georgeanne tới. Khi cô bước vào, anh nhận ra cô đã cột tóc cao lên thành đuôi ngựa mượt mà và thay chiếc áo dệt kim mùa hè màu trắng. Chiếc váy mỏng nhẹ tựa như sa rủ xuống tới mắt cá, ôm sát cặp chân dài. Cô đi đôi xăng đan nhỏ màu trắng với dải dây buộc chéo tới bắp chân. Móng chân sơn màu tím thẩm.

“Anh uống trà đá không?” cô hỏi khi bước tới giữa phòng.

Lòng hiếu khách của cô trong cảnh huống này khiến anh sửng sốt. “Không. Không trà đá,” anh nói, nhướng mắt nhìn cô. Anh có nhiều câu hỏi muốn được trả lời.

“Sao anh không ngồi xuống nhỉ,” cô mời, và khoát tay thẳng tới một chiếc ghế đan liễu gai màu trắng phủ nệm lông may diềm.

“Tôi thích đứng hơn.”

“Chà, tôi không thích phải ngước lên nhìn anh. Hoặc chúng ta ngồi xuống nói chuyện, hoặc chúng ta sẽ chẳng nói gì hết.”

Cô cương quyết. John không hề nhớ cô từng là người quyết liệt đến thế. Georgeanne mà anh nhớ là người hay huyên thuyên đủ thứ. “Hay đấy,” anh nói, rồi ngồi xuống sofa thay vì xuống chiếc ghế mà anh không tin có thể đỡ nổi anh. “Cô đã kể gì về tôi với Lexie?”

Cô ngồi xuống chiếc ghế liễu gai. “Tại sao? Chẳng gì cả,” vẫn giọng Texas kéo dài nguyên âm, nhưng không nặng như anh vẫn nhớ.

“Con bé không bao giờ hỏi về bố nó sao?”

“Ồ, chuyện đó.” Georgeanne ngồi dựa vào những tấm nệm in hình hoa cỏ và bắt chân lên nhau. “Con bé nghĩ anh đã chết khi nó mới sinh.”

Câu trả lời của cô khiến John tức tối, nhưng anh không ngạc nhiên. “Thật ư? Tôi đã chết thế nào nhỉ?”

“Chiếc máy bay F-16 của anh bị bắn hạ ở Iraq.”

“Chiến tranh vùng Vịnh ư?”

“Phải.” Cô mỉm cười. “Anh là một người lính rất dũng cảm. Khi nước Mỹ kêu gọi những phi công lái máy bay chiến đấu cừ nhất, anh luôn được gọi đầu tiên.”

“Tôi là người Canada.”

Cô nhún vai. “Anthony là người Texas.”

“Anthony? Anthony là gã quái nào hả?”

“Là anh. Tôi bịa ra tên anh. Tôi luôn thích đàn ông tên là Tony.”

Khi chỉ nói dối về cái chết tương lai và nghề nghiệp của anh, cô còn đổi tên anh. John cảm thấy cơn giận bốc lên, anh chồm tới trước, đặt cẳng tay trên đầu gối. “Còn những tấm ảnh của người đàn ông không tồn tại kia thì sao? Lexie có đòi xem ảnh không?”

“Dĩ nhiên là có. Nhưng tất cả ảnh của anh đã bị đốt trụi trong một trận cháy nhà.”

“Đời mới bất hạnh làm sao.” Anh nhíu máy.

Nụ cười cô bừng sáng. “Chẳng phải thế à?”

Nhìn nụ cười của cô khiến cơn giận của anh nghẹn lại. “Chuyện gì sẽ xảy ra khi con bé phát hiện ra họ thời con gái của cô là Howard? Nó sẽ biết cô nói dối.”

“Cho đến lúc đó thì hẳn nó đã mười mấy tuổi. Tôi sẽ thú nhận rằng Tony và tôi thực sự chưa bao giờ làm đám cưới, dù chúng tôi đã rất yêu nhau.”

“Xem ra cô đã sắp xếp mọi chuyện đâu đấy cả rồi.”

“Phải.”

“Tất thảy những lời nói dối này vì cái quái gì cơ chứ? Cô nghĩ tôi không giúp được gì cho cô sao?”

Georgeanne nhìn vào mắt anh trong giây lát rồi mới nói, “Thành thật mà mói, John ạ, tôi không nghĩ anh sẽ muốn biết hay anh sẽ bận tâm. Tôi không biết anh và anh không biết tôi. Nhưng anh đã cho tôi thấy tình cảm anh dành cho tôi một cách khá rõ ràng vào buổi sáng anh đá tôi ở sân bay mà không thèm ngoái lại.”


John không nhớ chuyện theo cách đấy. “Tôi đã mua vé cho cô về nhà.”

“Anh không buồn hỏi xem tôi có muốn về nhà hay không.”

“Tôi đã giúp cô.”

“Anh chỉ giúp chính bản thân anh.” Georgeanne nhìn xuống đùi, những ngón tay bấu chặt lần vải sa. Thời gian trôi qua lâu đến độ tưởng như việc nhớ lại ngày ấy hẳn sẽ chẳng thể nào khiến cô tổn thương thêm nữa, nhưng hóa ra không phải vậy. “Anh đã không thể nhanh chóng tống khứ tôi được. Chúng ta đã yêu nhau đêm ấy và rồi…”

“Chúng ta đã yêu nhau nhiều lần đêm ấy,” anh cắt ngang, “rất cuồng nhiệt, tự do, nóng bỏng và nhớp nhúa.”

Ngón tay Georgeanne tê cứng lại, cô ngước lên nhìn John. Lần đầu tiên cô nhận thấy ngọn lửa trong mắt anh.

Anh giận dữ và ra sức bác lại cô. Georgeanne không thể cho phép mình cắn câu, không thể khi cô cần giữ lòng mình bình thản và đầu mình thông suốt. “Chỉ là anh nói thế thôi.”

“Tôi biết thế, và cô cũng vậy.” Anh hơi ngả người về phía trước rồi chậm rãi nói, “Và rồi bởi tôi không tuyên bố tình yêu bất tử vào buổi sáng hôm sau, nên cô giấu tiệt con tôi. Cô trả đũa tôi cũng đáng đòn đấy chứ, không phải vậy sao?”

“Quyết định của tôi chẳng can hệ gì tới việc trả miếng cả.” Georgeanne lại nghĩ tới cái ngày cô biết mình mang thai. Sau khi bình tâm trở lại từ cơn sốc và nỗi sợ hãi, cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô cảm thấy như thể cô vừa được tặng một món quà. Lexie là gia đình duy nhất mà Georgeanne có, và cô không sẵn lòng chia sẽ con gái mình. Ngay cả với John cũng không. Đặc biệt không thể với John. “Lexie là của tôi.”

“Cô không chỉ có một mình trên giường của tôi đêm ấy, Georgeanne,” John nói khi đứng dậy. “Nếu cô nghĩ tôi sẽ ra đi khi biết chuyện về con bé thì cô đúng là điên thật rồi đấy.”

Georgeanne cũng bật dậy. “Tôi hy vọng anh sẽ biến đi và để mẹ con tôi yên.”

“Cô đang mơ đấy. Hoặc chúng ta sẽ đi đến một thỏa thuận mà cả hai cùng chung sống với nó được, hoặc tôi sẽ bảo luật sư của tôi liên lạc với cô.”

Anh chỉ đang dọa. Nhất định anh chỉ đang dọa. John Kowalsky là một nhân vật lớn trong làng thể thao. Một ngôi sao khúc côn cầu. “Tôi không tin anh sẽ làm thế. Tôi không tin anh thực sự muốn người ta biết về Lexie. Công khai chuyện kiểu đó sẽ chỉ gây nguy hại đến hình ảnh của anh thôi.”

“Cô nhầm rồi. Tôi chẳng thèm bận tâm đến dư luận,” anh nói khi bước đến đứng rất gần cô. “Chính xác thì tôi đâu phải là biểu tượng của phong trào Cơ đốc cực hữu Moral Majority, vậy nên một cô bé sao có thể làm hỏng chút nào đến hình ảnh vốn-chẳng-sạch-sẽ-tí-nào của tôi chứ.” Anh rút ví ra từ túi quần sau. “Chiều mai tôi sẽ rời khỏi thị trấn, nhưng tôi sẽ trở lại vào thứ Tư.” Anh lôi ra một tấm danh thiếp. “Gọi cho tôi theo số ghi ở cuối danh thiếp. Tôi không bao giờ nhận điện thoại, ngay cả có ở nhà. Máy trả lời tự động sẽ nhận điện, nên hãy để lại lời nhắn, và tôi sẽ gọi lại ngay cho cô. Tôi cũng cho cô cả địa chỉ của tôi,” anh vừa nói vừa viết vào mặt sau danh thiếp, rồi anh nắm tay cô, đặt bút và danh thiếp vào lòng bàn tay. “Nếu cô không muốn gọi, hãy viết cho tôi. Tuy nhiên, nếu đến thứ Năm mà tôi không nhận được tin tức gì của cô thì một trong số luật sư của tôi sẽ liên lạc với cô vào thứ Sáu.”

Georgeanne nhìn chòng chọc vào tờ danh thiếp trong tay mình. Tên anh in chữ đậm màu đen. Dưới tên anh là ba số điện thoại khác nhau. Đằng sau tấm danh thiếp, anh viết địa chỉ của mình. “Quên Lexie đi. Tôi sẽ không chia sẻ con bé với anh đâu.”

“Hãy gọi trước thứ Năm,” anh cảnh báo, rồi bỏ đi.

John cài số cao cho chiếc Range Rover màu xanh lá rồi nhập vào đường cao tốc 405. Gió lùa qua cửa sổ mở làm một bên tóc rối tinh nhưng chẳng làm mát cái đầu đang rối loạn của anh được bao nhiêu. Anh co duỗi các ngón tay cho đỡ mỏi, rồi thả lỏng vô lăng.

Lexie. Con gái anh. Một đứa bé sáu tuổi trang điểm đậm hơn cả Tammy Faye Bakker, muốn có một con mèo, một con chó và một con lợn. Anh rướn hông phải lên, lục tìm túi sau. Lôi ra tấm hình của Lexie mà anh vừa lấy cắp, anh thảy nó lên hộp bảng đồng hồ. Phía trên đôi môi hồng chúm chím, đôi mắt màu lam mở to của con bé chằm chằm nhìn lại anh. Anh nghĩ đến nụ hôn con bé trao cho mẹ nó, rồi đăm chiêu quay ra nhìn đường.

Lần nào nghĩ tới chuyện có con, anh đều nghĩ tới một cậu bé. Anh không biết tại sao. Có lẽ là vì Toby, đứa con trai mà anh đã mất, nên anh luôn hình dung mình là cha một thằng bé nghịch ngợm. Anh tưởng tượng ra những giải khúc côn cầu dành cho thiếu nhi, sung bắn đạn giấy, và mấy cái ô tô Tonka đồ chơi. Anh luôn hình dung ra những cái móng tay bẩn thỉu, quần jeans thủng lỗ chỗ, và đầu gối sứt sẹo.

Anh biết gì về mấy đứa bé gái đây? Chúng làm gì chứ?

Anh liếc nhìn lần nữa vào tấm ảnh khi tái xe ngang qua đường 520. Các bé gái đeo khăn quàng lông màu xanh lá, đi bốt cao bồi màu hồng và cắt trụi lụi tóc của búp bê. Một bé gái líu lo luôn mồm, cười khúc khích và hôn chào mẹ bằng đôi môi chum chím ngọt ngào.

Mẹ con bé. Khi nghĩ về Georgeanne, bàn tay John siết chặt vô lăng tay lái. Cô ta giữ bí mật về đứa trẻ với anh. Bao năm tháng anh ao ước, đứng nhìn những người đàn ông khác bên lũ trẻ nhà họ, mà không hay biết mình đã có một đứa con.

Anh đã bỏ lỡ quá nhiều. Anh bỏ lỡ sinh nhật con, những bước đi lẫm bẫm đầu đời của con, những từ bi bô bập bẹ đầu tiên của con. Con bé là một phần của anh. Cùng gen ấy và cùng những nhiễm sắc thể ấy, anh là một phần của con bé. Con bé là một phần của gia đình anh, và anh có quyền biết về con bé. Nhưng Georgeanne lại tự quyết rằng anh không cần biết, và anh không khỏi cảm thấy cay đắng trước hành động đó của cô. Georgeanne đã quyết không để anh biết sự tồn tại của con bé, và anh biết mình không bao giờ có thể tha thứ cho cô. Lần đầu tiên trong bảy năm trời, anh thèm một chai Crown Royal, một ly không đá để không làm hỏng vị whisky nguyên chất. Anh đổ lỗi cơn thèm rượu này là vì Georgeanne, bởi cũng gần nhiều như anh ghét những gì cô đã làm, anh ghét những gì cô khiến anh cảm thấy.

Làm sao anh có thể vừa muốn để tay quanh cổ cô mà siết, lại vừa muốn lướt tay xuống thấp hơn mà sục lòng bàn tay vào ngực cô? Tiếng cười chua cay đùng đục vang lên trong ngực anh. Khi anh ép cô lại sát tường, anh ngạc nhiên vì cô đã không nhận ra phản ứng cơ thể của anh. Một phản ứng mà anh không sao kiểm soát.

Cứ dính tới Georgeanne là cơ thể anh lại mất tự chủ. Bảy năm trước anh thậm chí không muốn thích cô. Ngay từ cái giây phút nhảy vào xe anh, cô đã mang tới rắc rối. Nhưng việc anh muốn gì dường như chẳng quan trọng đến thế, bởi đúng sai tốt xấu gì thì anh cũng đã hoàn toàn bị cô hấp dẫn. Bất chấp tất cả, cơ thể anh bị thu hút về phía đôi mắt xanh lá gợi tình, đôi môi của các cô gái trên bìa tập chí và thân hình siêu mẫu của cô.

Câu nói của người xưa, có những thứ không bao giờ thay đổi, quả không sai, bởi anh lại muốn cô, và dường như, khốn nạn thay, chả khác quái gì mấy ngay cả khi cô đã giấu nhẹm Lexie của anh. Anh thậm chí không thích Georgeanne, nhưng anh muốn cô. Anh muốn chạm vào khắp cơ thể cô. Điều anh phát hiện ra biến anh thành một gã bệnh hoạn đáng khinh.

Khi lái xe loanh quanh khu Nam hồ Union tới bờ biển phía Tây, anh cố xua hình ảnh Georgeanne trong chiếc áo choàng tắm mỏng tanh màu xanh lá khỏi tâm trí. Anh lén liếc nhìn tấm hình của Lexie trên bảng đồng hồ, và ngay khi lái chiếc Range Rover vào bãi đỗ, anh chộp lấy tấm ảnh rồi đi thẳng về phía cuối tàu nơi ngôi nhà thuyền hai tầng rộng gần hai trăm mét vuông đang neo đậu.

Anh mua ngôi nhà thuyền năm mươi tuổi đời này hai năm trước rồi thuê một kiến trúc sư ở Seattle cùng một nhà thiết kế nội thất để thiết kế lại từ cái phao trở đi. Khi công việc xong xuôi, anh sở hữu trong tay một ngôi nhà nổi ba phòng ngủ với mái nhà có đầu hồi, ban công, và những ô cửa sổ vòm. Cho tới hai tiếng đồng hồ trước, ngôi nhà thuyền này còn hoàn hảo với anh. Giờ đây, khi tra chìa khóa vào cánh của sổ nặng trịch và đẩy cửa mở ra, anh không nghĩ ngôi nhà này phù hợp với một đứa trẻ.

Lexie là của tôi. Tôi hy vọng anh sẽ biến đi và để mẹ con tôi yên.

Câu nói của Georgeanne vẫn còn văng vẳng trong đầu anh, đâm vào sự phẫn uất và khuấy động cơn giận dữ mà anh giữ sâu tự đáy lòng mình.

Tiếng gót giày của John gõ lách cách trên sàn gỗ cứng mới đánh bóng của lối vào, rồi rơi vào im lặng khi anh bước qua những tấm thảm nhung xa hoa. Anh đặt tấm ảnh của Lexie lên chiếc bàn cà phê bằng gỗ sồi, giống như sàn nhà, đã được đội dịch vụ dọn dẹp anh thuê đánh bóng hôm qua. Một trong ba chiếc điện thoại đặt trên bàn trong phòng ăn đổ chuông và, sau ba giây, một trong ba chiếc máy trả lời tự động nhận cuộc gọi. John lặng người, nhưng khi nghe thấy người đại diện nhắc nhở về lịch trình bay vào ngày mai, anh lại chìm vào những sự kiện trong hai tiếng đồng hồ vừa qua. Anh đi thẳng tới ô cửa kính kiểu Pháp và nhìn ra sàn tàu đằng xa.

Quên Lexie đi. Giờ thì anh đã biết về con gái mình, và không có chuyện anh quên. Tôi sẽ không chia sẻ con bé với anh. Mắt John nheo nheo nhìn một đôi đang chèo thuyền kayak qua mặt hồ lặng sóng, rồi bỗng nhiên anh xoay người đi thẳng vào phòng ăn. Anh với lấy một chiếc điện thoại trên bàn gụ và bấm số điện thoại nhà luật sư riêng, Richard Goldman. Anh giải thích tình hình ngay khi Richard nhận điện thoại.

“Anh có chắc đứa bé là con anh không?” luật sư hỏi.

“Có.” Anh liếc mắt vào phòng khách tới tấm ảnh của Lexie trên bàn cà phê. Anh đã bảo Georgeanne rằng anh chờ đến thứ Sáu mới gọi cho luật sư, nhưng anh chẳng thấy đợi chờ còn có ích gì nữa. “Phải, tôi chắc chắn.”


“Một cú sốc khá lớn đấy.”

Anh cần được biết mình đứng ở chỗ nào về mặt pháp lý. “Hãy nói cho tôi biết chuyện đó.”

“Và anh không nghĩ cô ta sẽ sẵn lòng để anh gặp lại con bé nữa?”

“Phải. Cô ta rất dứt khoát về chuyện đó.” John nhặt một hòn đá chặn giấy lên, tung lên cao rồi bắt gọn trong lòng bàn tay. “Tôi không muốn tách con gái mình khỏi mẹ nó. Tôi không muốn làm tổn thương Lexie, nhưng tôi muốn được nhìn thấy con bé. Tôi muốn tìm hiểu về nó, và tôi muốn nó biết tôi.”

Một quãng im lặng kéo dài trước khi Richard nói, “Tôi chuyên về luật kinh doanh, John ạ. Điều duy nhất tôi có thể làm là cho anh tên của một luật sư giỏi chuyên về luật gia đình.”

“Đó là lý do tôi gọi cho anh. Tôi muốn một luật sư giỏi.”

“Vậy thì anh muốn Kirk Schwartz. Anh ta là chuyên gia về quyền chăm sóc trẻ, và anh ta giỏi. Thực sự giỏi.”

“Mẹ ơi, Amy có một con búp bê Pizza Hut Skipper giống hệt của con, và bọn con chơi giả vờ là hai con Skipper của bọn con làm việc ở quầy Pizza Hut, rồi bọn con cho chúng đánh nhau với Toddd.”

“Ừm.” Georgeanne xoay xoay cán chiếc nĩa Francis I, quấn mì spaghetti quanh răng nĩa. Cô xoắn sợi mì vòng quanh khi nhìn đăm đăm vào chiếc giỏ nhỏ đựng bánh mì Pháp để ở giữa bàn. Như một kẻ sống sót sau trận chiến đẫm máu, cô kiệt sức, mà lòng vẫn bồn chồn không yên.

“Bọn con còn làm quần áo cho hai con Skipper bằng khăn giấy Kleenex nữa, mà vì búp bê của con là công chúa, nên con cho nó lái một cái hộp rỗng giống như một chiếc ô tô. Con không cho Todd lái vì trước đó nó bị phạt rồi, đã thế nó còn thích con Skipper của Amy hơn của con.”

“Ừm.” Georgeanne lại nhớ tới những chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm đó. Cô cố nhớ xem John đã nói gì và anh đã nói thế nào. Cô nhớ phản ứng của cô, nhưng cô không thể nhớ hết được. Cô mệt mỏi, và hoang mang, và sợ hãi.

“Mẹ bọn con là Barbie còn bố bọn con là Ken, bọn con vào Khu rừng Vui vẻ rồi đi dã ngoại tới chỗ con suối to tướng ấy. Con có một đôi giày phép thuật và bay được cao hơn cả một tòa nhà to đùng. Con bay tới mái…”

Bảy năm trước đó cô đã có một quyết định đúng đắn. Cô chắc chắn mình đã làm đúng.

“… nhưng bố Ken say nên mẹ Barbie phải lái xe đưa bố Ken về.”

Georgeanne ngước lên nhìn con gái khi Lexie vụng về chu môi mút sợi mì lên. Khuôn mặt con bé đã được lau sạch mỹ phẩm và đôi mắt lam thẫm sáng lên khi nó say sưa kể chuyện. “Cái gì? Con đang kể chuyện gì thế?” Georgeanne hỏi.

Lexie liếm mép, rồi nuốt ực. “Amy kể bố nó say bia ở nhà hàng Seahawks nên mẹ nó phải lái xe đưa bố nó về nhà. Bố nó thật đáng bị một vé phạt,” Lexie tuyên bố trước khi xoắn thêm mì quanh răng nĩa. “Amy bảo bố nó chuyên mặc quần xịp đi khắp nhà và gãi mông.”

Georgeanne nhíu mày. “Các con cũng thế mà,” cô nhắc nhở con gái.

“Vâng, nhưng bác ấy lớn rồi, còn bọn con thì bé tẹo.” Lexie nhún vai, cắn thêm một miếng mì. Một sợi mì rơi tuột xuống cằm, nó hóp má hút tụt sợi mì vào giữa hai môi.

“Dạo này con có hỏi chuyện Amy về bố bạn ấy không?” Georgeanne thận trọng dò xét. Mỗi lần Lexie hỏi về chuyện về bố và con gái, Georgeanne đều cố trả lời. Nhưng bởi Georgeanne hầu như chỉ một được mình bà nuôi dạy, nên cô thực sự chẳng biết trả lời sao.

“Không,” Lexie đáp với cái miệng nhồm nhoàm thức ăn. “Bạn ấy cứ kể cho con nghe thôi.”

“Đừng vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói chuyện thế con.”

Mắt Lexie nheo lại; con bé với lấy cốc sữa rồi đưa lên miệng. Khi đã đặt ly sữa xuống bàn, nó nói, “Ơ, thế thì mẹ đừng hỏi con khi con nhai chứ.”

“À, mẹ xin lỗi.” Georgeanne đặt chiếc nĩa xuống đĩa mì và để tay lên tấm khăn trải bàn bằng vải lanh màu be. Dòng suy nghĩ của cô lại trở lại chuyện John. Cô không lừa dối anh về lý do mình giữ kín chuyện sinh Lexie. Cô thực sự không nghĩ anh sẽ muốn biết hoặc sẽ quan tâm đến. Nhưng chuyện anh có bận lòng hay không không phải là nguyên do chính. Lý do chủ yếu của cô ích kỷ hơn nhiều. Bảy năm trước cô chỉ có một mình và cô độc. Rồi cô có Lexie và bỗng nhiên cô không còn đơn độc nữa. Lexie lấp đầy những khoảng trống trong trái tim Georgeanne. Cô có một đứa con gái yêu thương cô vô điều kiện. Georgeanne muốn giữ tình yêu ấy cho riêng mình. Cô ích kỷ và tham lam, nhưng cô không quan tâm. Cô vừa là mẹ vừa là bố. Một mình cô là đủ. “Lâu rồi mẹ con mình chưa tổ chức tiệc trà màu hồng nhỉ. Mai mẹ sẽ làm một bữa ở nhà mình. Con có muốn uống trà không?”

Nụ cười Lexie kéo nhếch bộ ria sữa nơi khóe miệng, con bé gật đầu hăng hái, cột tóc đuôi ngựa hất lên hất xuống.

Georgeanne mỉm cười đáp lại con khi ngón tay nhỏ nhắn của con bé cấu cấu vào ruột bánh mì. Bảy năm trước cô đã hướng mũi guốc cao gót mảnh mai của mình thẳng tới tương lai, và hiếm khi cô nhìn lại. Cô đã xoay xở khá tốt cho chính mình và Lexie. Cô sở hữu chung một nhà hàng đang phất, trả góp tiền mua nhà, và chỉ vừa tháng trước thôi, cô đã mua một chiếc ô tô mới. Lexie khỏe mạnh và hạnh phúc. Con bé không cần bố. Con bé không cần John.

“Bao giờ ăn xong, con lên xem chiếc váy sa màu hồng coi còn vừa người không nhé,” Georgeanne vừa nói vừa cầm đĩa của mình lên mang tới bồn rửa. Cô không bao giờ biết về bố mình nhưng cô vẫn sống tốt đấy thôi. Cô không bao giờ biết cảm giác nằm cuộn tròn trên đùi bố hay nghe nhịp tim bố đập bên dưới tai mình. Cô không bao giờ biết cảm giác an toàn trong vòng tay bố hay âm sắc trong giọng nói bố làm mình vững tin. Cô không bao giờ biết nhưng cô vẫn xoay xở tốt.

Georgeanne nhìn ra cửa sổ phía trên chậu rửa và đăm chiêu nhìn ra sân sau. Cô chưa bao giờ biết, nhưng nhiều lần cô đã cố hình dung.

Cô nhớ đã lén nhìn qua hàng rào xem những người hàng xóm nướng gà trên các thùng nướng cắt dọc. Cô nhớ đã lái chiếc Schwinn màu lam với chỗ ngồi màu bạc hình quá chuối tới trạm sửa của Jack Leanard để xem ông thay lốp xe, bị mê hoặc bởi bàn tay to sù nhớp nháp mà ông luôn lau lên chiếc khăn nhày nhụa dầu mỡ nhét lửng lơ ở túi sau bộ áo liến quần bảo hộ màu xám cáu bẩn. Cô nhớ những đêm ngồi trên hàng hiên cứng, bong tróc vì thời gian ở nhà bà, một cô bé nhỏ nhắn tò mò và bối rối với cột tóc đuôi ngựa màu thẫm và bốt cao bồi, nhìn những người đàn ông hàng xóm trở về nhà sau một ngày làm việc và ước ao mình cũng có bố. Cô đã nhìn, đã đợi và đã băn khoăn. Cô băn khoăn tự hỏi các ông bố sẽ làm gì khi họ trở về nhà. Cô băn khoăn vì cô không biết.

Tiếng đế bốt của Lexie nện trên lớp vải sơn lót sàn bếp kéo Georgeanne khỏi dòng ký ức. “Ăn xong rồi hả con?” cô hỏi khi đi tới lấy chiếc đĩa bẩn và chiếc cốc không từ tay Lexie.

“Vâng. Mai con sẽ bày bánh quy mẹ nhé?”

“Ừ, con ạ,” Georgeanne vừa trả lời vừa cho đĩa và cốc vào bồn rửa. “Và mẹ nghĩ con đã khôn lớn để rót trà được rồi.”

“Đúng rồi mẹ!” Lexie vỗ tay hân hoan, rồi vòng cánh tay mảnh khảnh quanh đùi Georgeanne. “Con yêu mẹ,” con bé bất giác nói.

“Mẹ cũng yêu con.” Georgeanne nhìn xuống đầu con gái và áp lòng bàn tay lên lưng Lexie. Bà yêu cô, nhưng tình yêu của bà chưa bao giờ đủ bù đắp những khoảng trống trong lòng cô. Chưa ai có thể hàn gắn những vết thương trong tâm hồn cô cho tới khi có Lexie.

Georgeanne xoa tay dọc khắp lưng Lexie. Cô rất tự hào về mọi thứ mình đạt được. Cô đã học chung sống với chứng khó đọc chứ không che dấu nữa. Cô đã làm việc chăm chỉ để hoàn thiện bản thân mình, và mọi thứ cô có, mọi thứ cô trở thành, đều do tự cô làm nên. Cô hạnh phúc.

Dẫu vậy, cô vẫn mong mang lại nhiều thứ cho con gái mình. Cô mong nhiều thứ tốt đẹp hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.