Đọc truyện Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức) – Chương 38
Edit: M_G
Tin Cố Uyển đắc tội Đoan vương phi rồi bị áp giải lên kinh thành sôi sục truyền khắp nơi.
Cổng lớn Cố gia khép chặt, trừ Cố thiếu gia ra ngoài mỗi ngày thì không thấy ai khác ra vào.
Chuyện vận tải và ngân phiếu làm Cố Trầm bận rộn chân không chạm đất, còn việc trong Cố phủ đều do Nhạc Doanh Khuyết lo liệu.
Tống khứ người của Cố Uyển, Cố gia giờ chỉ còn hạ nhân của Nhạc Doanh Khuyết là đáng tin cậy.
Trên dưới Cố phủ đề phòng sâm nghiêm như nhà tù, Lâm Nhược Thu sao chịu ngồi chờ chết, thử qua cả mềm lẫn rắn nhưng đều ra không nổi Cố Phủ.
“Đại thiếu nãi nãi, vị ở nhị phòng bên kia lại kiếm chuyện.” A Ly chia đồ ăn cho Nhạc Doanh Khuyết.
Nhạc Doanh Khuyết dựa ở xe lăn trầm ngâm chốc lát, “Không muốn chết là được, Nhị phu nhân ra sao?”
“Nhị phu nhân tránh trong phòng không chịu gặp ai.”
Thức ăn trên bàn đều là phòng bếp riêng đặc biệt làm nhưng Nhạc Doanh Khuyết lại không muốn ăn phất tay nói, “Bưng đi, không ăn nổi nữa.”
A Ly thấy thế nói, “Đại thiếu nãi nãi gầy đi nhiều, thế nào thì cũng phải ăn ít cháo.”
Chuyện phiền lòng trong phủ rất nhiều, Nhạc Doanh Khuyết gần đây kén ăn lại thèm ngủ, đầu óc lúc nào cũng mơ màng.
Tay khuấy cháo, bụng thì cồn cào, Nhạc Doanh Khuyết đẩy bát, “Ăn không vào, bưng xuống đi. Hôm nay đại phu tới bắt mạch chưa?”
A Ly thở dài, “Đã tới, sắc mặt cũng khá lên. Đại thiếu nãi nãi đừng lo.”
Lúc Cố Trầm về phủ, Nhạc Doanh Khuyết đã ngủ. Thấy A Ly canh ở cửa bèn hỏi, “Ngủ rồi?”
“Đại thiếu gia đã về.” A Ly vội đứng dậy, “Đại thiếu nãi nãi mới ngủ không lâu.”
“Sao sớm thế, Đại thiếu nãi nãi không khỏe sao?” Cố Trầm khẽ giọng nói sợ làm Nhạc Doanh Khuyết tỉnh.
A Ly đáp, “Thiếu nãi nãi không ăn được mấy cơm, chuyện trong phủ nhiều, chỉ nói là thấy mệt.”
“Đi tắm.” Cả người đầy bụi bặm, Cố Trầm không nỡ vào trong quấy rầy hắn.
Tắm ở phòng bên trong, Cố Trầm rón rén vào trong nhà, vừa nằm xuống thì nghe tiếng của Nhạc Doanh Khuyết.
“Ưm…” Nhạc Doanh Khuyết rên nhẹ một tiếng, Cố Trầm thế mà nghe ra được mấy phần dụ hoặc.
Nhạc Doanh Khuyết đã lăn vào trong ngực, hai tay quấn lấy cổ hắn làm lồng ngực hắn bỗng dưng ấm áp.
Cố Trầm đỡ lấy ai kia, ôm vào trong ngực, “Làm ngươi tỉnh sao?”
Nhạc Doanh Khuyết lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Chưa có ngủ.”
Cố Trầm nhớ ra A Ly nói Nhạc Doanh Khuyết không ăn cơm, bèn nắm cằm của Nhạc Doanh, ôm y vào ngực mình, “Có phải là khó chịu người không? Sao lại không ăn được?”
Người của mình thì mình rõ ràng nhất, Nhạc Doanh Khuyết đại khái là mệt nên mới thấy không thích ăn, “Mệt mỏi.”
Bụng mới nãy còn cồn cào, Cố Trầm nằm bên cạnh, y cũng bớt khó chịu không ít.
Nhạc Doanh Khuyết vô ý thức rúc vào Cố Trầm, chui vào trong cổ muốn sát lại gần liều thuốc của mình hơn.
Nhạc Doanh Khuyết cọ tới lui làm vai Cố Trầm ngứa ngứa cười nói, “Cục Bánh…”
Cố Trầm cười như thế làm Nhạc Doanh Khuyết đỏ mặt, đang muốn nằm lại về bên cạnh người Cố Trầm thì bị hắn giữ trong lồng ngực, “Mai gọi đại phu tới xem bệnh.”
“Không cần, ngươi về là ta khỏe rồi.” Này không phải là để dỗ ngọt Cố Trầm mà Nhạc Doanh Khuyết nói thật.
Cố Trầm nở hoa trong bụng, “Ta còn có tác dụng như thuốc vậy sao.” Bàn tay sờ lần mép áo, luồn vào trong quần trong của Nhạc Doanh Khuyết.
“Mấy nay đoàn thuyền thế nào?” Nhạc Doanh Khuyết vùi đầu ở ngực Cố Trầm ấp úng.
“Hửm?” Cố Trầm có chút tâm viên ý mãn, hai tay lần sờ đùi y, “Nhạc Tiên Dẫn không hành động, nếu là y không hành động thì ta tìm đại ca của Cục Bánh.”
Mí mắt dính vào nhau, Nhạc Doanh Khuyết gắng gượng nhìn hắn, “Đại ca…ta…”
“Nhạc Tiên Dẫn có thể tìm huynh đệ ta thì ta cũng có thể tìm huynh đệ y chứ?”
Lúc ở trên giường, Cố Trầm chỉ để tâm đến Nhạc Doanh Khuyết, hắn không e dè cái gì, nói chuyện mãi, không biết từ lúc nào đã chuyển thành một số việc xấu hổ.
Nhạc Doanh Khuyết không hiểu vì sao cực thèm khát mùi của Cố Trầm, còn dính lấy Cố Trầm hơn thường ngày.
Người trong ngực cũng không chối từ, lúc ngón tay Cố Trầm nhét vào cũng chỉ ưm a hai tiếng.
Đến lúc Cố đại thiếu chuẩn bị tư thế sẵn sàng, nắm cằm Nhạc Doanh Khuyết thì thấy ai đó đã ngủ.
Cố Trầm ngẩn ra, ngón tay nhéo nhẹ mũi Nhạc Doanh Khuyết cười mắng, “Đồ vô tâm, không biết đau lòng phu quân ngươi.”
Bình thường, lúc Nhạc Doanh Khuyết ngủ rất ngoan, ban đêm Cố Trầm thường muốn làm gì y thì làm, nhưng hôm nay Nhạc Doanh Khuyết lại lăn tới lui.
Việc khác thì không sao nhưng mà đồ quỷ này nay cứ lăn vào ngực Cố Trầm, tay cũng không yên vò quần áo hắn thành một cục.
Cố Trầm dứt khoát cởi áo trong, Nhạc Doanh Khuyết dán vào lồng ngực rộng của hắn, lúc này mới chịu yên.
“Hành hạ ta, vật nhỏ này.” Cố đại thiếu ở ngoài tung hoành tứ phương, nhưng không thể làm gì phu nhân mình.
Ngày thứ hai, trước khi đi Cố Trầm cố ý dặn A Ly, “Hôm nay để đại phu bắt mạch cho đại thiếu nãi nãi, nhớ kỹ đấy.”
Lúc đại phu tới, A Ly đưa vào hậu viện, thấy Nhạc Doanh Khuyết thì nói, “Đại thiếu nãi nãi, đại phu tới.”
Sợ Nhạc Doanh Khuyết thấy phiền, A Ly lại bảo, “Đại thiếu gia dặn dò.”
Nhạc Doanh Khuyết chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nghe theo Cố Trầm dặn dò, “Làm phiền đại phu.”
Vừa dứt lời thì có người làm lảo đảo chạy vào sân, “Đại thiếu nãi nãi…lão gia…lão gia tỉnh rồi…”
Nhạc Doanh Khuyết hơi dừng lại rút tay về nói, “Phiền đại phu đi kiểm ra, A Ly đẩy ta vào phòng lão gia, sai ngươi đi tìm Đại thiếu gia về phủ.”
Cố Thanh Tùng vừa tỉnh, trên dưới Cố phủ đều bận, người hầu lớn nhỏ đều canh ở cửa.
“Cha.”
Cố Thanh Tùng mặt trắng bệch nhưng cũng tỉnh táo.
“Doanh Khuyết đã gọi người tìm Cố Trầm.” Nhạc Doanh Khuyết lại nói, “Đại phu, cha ta thế nào?”
Đại phu gật đầu nói, “Mạch của Cố lão gia ổn định, Thiếu nãi nãi không cần lo lắng, chốc ta sẽ kê đơn thuốc.”
Vừa nghe tin Cố Thanh Tùng tỉnh, Cố Trầm về phủ ngay tức khắc.
Trong phòng, có Nhạc Doanh Khuyết ở cạnh, Cố Trầm nhẹ nhàng phất tay, ý bảo hạ nhân lui xuống.
Mọi người đi hết, Cố Trầm mới xúc động nói, “Cha.”
“Trầm Nhi.” Mặt Cố Thanh Tùng đầy vẻ đau thương, “Nghịch tử Cố Uyển kia…”
Cố Trầm điều chỉnh biểu cảm, sợ phụ thân không chịu nổi chuyện của Cố Uyển, mất một lúc sau mới mở miệng, “Cha, trong lúc cha hôn mê có một số chuyện đã xảy ra, đợi cha khỏe rồi con sẽ kể từng việc với cha.”
Bàn tay nhăn nheo của Cố Thanh Tùng hơi run, “Con…Trầm Nhi…con khỏe rồi…”
“Vâng.” Cố Trầm lòng như sóng trào lấy làm hổ thẹn nói, “Con không thể san sẻ khó khăn thay cha, là con bất hiếu.”
Cố Thanh Tùng nước mắt như mưa, “Khỏe là tốt rồi…tốt rồi…”
“Đoàn thuyền vẫn còn, phụ thân không cần lo lắng.” Cố Trầm nắm chặt tay Cố Thanh Tùng, “Chỉ là Cố Uyển đắc tội Đoan vương phi…đã bị áp giải về kinh.”
Cố Thanh Tùng ho mất một lúc, “Nó…nó đáng bị thế…”
“Phụ thân không thể tức giận. Phụ thân giờ nên nghỉ ngơi, chuyện trong Cố gia đợi phụ thân khỏe rồi, con sẽ tỉ mỉ báo lại cho phụ thân.”
Cố Thanh Tùng nhìn Nhạc Doanh Khuyết, thì thào nói, “Chịu khổ…cả con và Trầm Nhi đều chịu khổ…”
Nhạc Doanh Khuyết nghe vậy nói, “Cha nói quá lời rồi, cha đừng suy nghĩ mấy chuyện khác làm gì, nghỉ ngơi lại sức là được.”
Cố Trầm đi từ trong phòng ra, gánh nặng trong lòng coi như là nhẹ đi. Nhạc Doanh Khuyết cầm tay hắn, tay còn ẩm mồ hôi, “Cố lang…”
“Không có chuyện gì.” Cố Trầm ngồi xuống, “Cuối cùng cha cũng tỉnh.”
Đêm tối không nhìn rõ, hiện tại Cố Trầm nhìn Nhạc Doanh Khuyết, thì thào nói, “Gầy đi rồi.”
Nhạc Doanh Khuyết chột dạ, “Mấy hôm nữa là khỏe.”
“Đại phu bảo sao?” Cố Trầm vẫn chưa yên lòng.
Nhạc Doanh Khuyết ngẩn ra, ban nãy vội chuyện của lão gia quên mất để đại phu bắt mặt lại sợ Cố Trầm lo lắng, nói, “Chỉ là mệt mà thôi…”
“Lừa ta.” Cố Trầm cắt ngang, “Nếu không nghe lời, vi phu sẽ trông chừng ngươi bắt mạch.”
Người bị nhấc bổng lên, Nhạc Doanh Khuyết bị Cố Trầm ôm vào lòng. Ban ngày ban mặt, để người khác nhìn thấy không biết sẽ bàn tán với nhau thành thế nào.
Nhạc Doanh Khuyết hốt hoảng kêu lên, “Thả ta xuống…”
Cố Trầm không để ý Nhạc Doanh Khuyết, ôm y đi về phía hậu viện, thấy người làm thì sai bảo, “Mời đại phu qua một chuyến.”