Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)

Chương 36


Đọc truyện Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức) – Chương 36

Edit: Cáo/ M_G 

Nhìn chằm chằm đỉnh đầu một lúc, Lục Sương cuối cùng cũng chắc chắn người này là Cảnh Hàn hàng thật giá thật, mơ thấy người này không biết bao lần đến lúc thấy người thật thì lại già mồm.

Lục Sương liếc nhìn Cảnh Hàn, nghiêng người nhắm mắt, miệng lại giận dỗi.

“Sương Nhi.” Cảnh Hàn càng trách bản thân hơn, hơi nằm sát bên Lục Sương kéo người ôm vào lòng.

Lục Sương tính có nóng nảy như thế nào thì cũng là người Hạ Khôn, bản tính vẫn là dịu dàng, giờ có bầu thì lại càng nhẹ nhàng hơn bình thường.

Lưng áp lồng ngực ấp áp, người có kiên cường sao thì cơ thể cũng mềm mại.

“Sương Nhi giận ta sao.” Người trong ngực cọ quậy, Cảnh Hàn càng ôm y chặt hơn, “Giận ta tới muộn.”

Chung quy là cũng phải khẩu thị tâm phi cãi vài câu, như là phủ nhận mình không muốn, “Ai mà thèm, ước gì ngươi không đến.”

Nếu như Lục Sương nói mà không sụt sịt thì còn có sức thuyết phục.

Cảnh Hàn thở dài kéo y lật người, Lục Sương khóc hai mắt đỏ hoe, tròng mắt ngập nước.

“Hôn nương tử một cái, nương tử muốn phạt vi phu thế nào.” Hắn để ý bụng Lục Sương nên cũng không cố sức ôm người quá sát.


Tính Cảnh Hàn vô lại, mới mấy câu đã dán sát không biết xấu hổ, đầu sát bên đầu môi hôn người nào đó còn đang giận dỗi, chỉ một chút hai người đã quấn lấy nhau.

Người Lục Sương có mùi rượu làm cho người ta mê mẩn, Cảnh Hàn trước là bị mùi hương này mê thần hồn điên đảo.

Thoángnhìn khuôn mặt hơi đỏ của Lục Sương, Cảnh Hàn vừa áy náy vừa rung động, lại sợmình không biết chừng mực làm người ta bị thương mới không nỡ mà buông người ra.

Bàn tay sờ sờ bụng của Lục Sương, mới mấy tháng không gặp con đã lớn đến như thế, “Nó có phá ngươi không?”

Đương nhiên là phá nhất là về đêm phá càng ác, vừa mới bị hỏi như thế, y lại thấy tủi thân hai mắt lại đỏ hoe.

“Là ta không tốt, y muốn phạt ta thế nào cũng được.” Cả trái tim lẫn miệng Cảnh Hàn đều xót xa, lòng cũng run rẩy.

Nói là phạt nhưng mà hai người lâu không gặp, Lục Sương đã mềm lòng sẵn không còn tủi thân nữa mím môi nhìn Cảnh Hàn.

Cảnh Hàn không biết xấu hổ cởi thắt lưng của y thò tay vào áo trong sờ soạng da thịt mềm mại của Lục Sương, “Phạt ta nằm cùng ngươi một lúc, ngươi mệt rồi.”

Tình hình vừa rồi hết sức căng thẳng, đầu óc Lục Sương cũng căng lên lại khóc một lúc nên đầu óc cũng mơ hồ, Cảnh Hàn sờ tới lui làm y càng mơ màng, cả người nhũn ra dựa vào lồng ngực hắn.

Lúc Cố Trầm tới thôn trang, Trương đại nhân và Huyện lệnh đều có đó còn có rất nhiều quan binh, Cố Trầm đi lên hành lễ, “Đại nhân.”

Liếc mắt nhìn trong phòng không thấy bóng dáng của Doanh Khuyết, Cố Trầm không yên lòng không để ý Vương gia càng không đoái hoài đồ ngu như Cố Uyển, “Đại nhân, thảo dân thăm tức phụ trước.”

Tách ra khỏi tiền viện, Cố Trầm kéo vạt áo bước nhanh về phía hậu viện, may mắn thấy được Doanh Khuyết đờ đẫn ngồi ở trong phòng.

Cố Trầm đi tới bế người lên xem xét cẩn thận, ” Có bị thương ở đâu không?”

Tay hắn bóp mạnh là Nhạc Doanh Khuyết đau nhưng Nhạc Doanh Khuyết biết hắn lo lắng, nhịn không nói gì, “Không sao, gặp Vương gia chưa?”

“Vương gia giờ chắc là ở cùng Lục Sương, ta không tiện quấy rầy.” Lòng hắn đều chỉ để ý Nhạc Doanh Khuyết làm gì còn để ý cái gì gọi là lễ tiết.

Cố Trầm đi vội, lúc ôm Nhạc Doanh Khuyết vẫn còn hơi thở dốc hai mày nhăn lại lo lắng, “Người làm tới tìm ta, nói là Cố Uyển mang người tìm tới sơn trang, ngươi không tiện hành động. Lục Sương đang có bầu, ta lo lắng tới tức tim nhảy lên họng.”

Lời này cũng không phải để làm cho Nhạc Doanh Khuyết đau lòng, tay Cố Trầm đến giờ vẫn còn run.

“Trên đường đi ta đều tự dọa bản thân, lỡ ngươi bị thương thì sao bây giờ.” Cố Trầm lần đầu tiên hoảng đến như thế, “Ta sợ vừa vào thôn trang là thấy máu.”

Nhạc Doanh Khuyết một tay nắm tay hắn một tay xoa nhẹ lông mày của hắn, an ủi nói, “Ta làm gì có chuyện gì, người lo lắng quá rồi.”


“Đúng là ở đâu cũng không an toàn.” Cố Trầm ghì người vào lồng ngực, Nhạc Doanh Khuyết nghe rõ tim hắn vẫn đập bình bịch.

Biết Cố Trầm lo lắng nhưng mà Nhạc Doanh Khuyết vẫn thấy khó chịu trong lòng, vì đi lại không tiện có thể khiến Cố Trầm gặp phiền phức hoặc liên lụy tới hắn hoặc sẽ có càng nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Nhạc Doanh Khuyết dựa vào Cố Trầm, tuy trong lòng suy nghĩ nhưng ngoài miệng khômh muốn hắn lo lắng.

Cố Trầm lòng như lửa đốt đi vào phòng ôm lấy người không buông tay, hai người tư thế mờ ám. Nhạc Doanh Khuyết ngồi trên đùi hắn, Cố Trầm không muốn đứng dậy, gió thổi không lọt qua hai người.

Cố Trầm dính càng ngày càng chặt, đầu cọ quần áo Nhạc Doanh Khuyết, trán dựa vào lồng ngực không tính vững chắc của Nhạc Doanh Khuyết, “Cục Bánh…”

Vừanghe thấy giọng điệu sến súa này, Nhạc Doanh Khuyết không thể để hắn dính thêm nữa, tiền viện còn bao người, Vương gia còn đang chờ.

Nhạc Doanh Khuyết đẩy cái đầu ở trong lồng ngực ra, “Cố Trầm…Trương đại nhân còn ở tiền viện còn có có Cố Uyển…”

Mặc dù không nỡ buông ra nhưng Cố Trầm cũng chỉ có thể nín nhịn trong lòng, để Nhạc Doanh Khuyết ở hậu viện hắn cũng không yên tâm nên mang người đi tiền viện.

Cố Uyển bị người giữ ở tiền viện, Lý đại nhân tự mình trông coi.

“Lý đại nhân, để thảo dân nói với hắn mấy lời.” Lý đại nhân hôm nay ốc không mang nổi mình ốc, cũng không dám đắc tội Cố Trầm nên dẫn người trông ở cửa.

Thấy Cố Trầm dìu Nhạc Doanh Khuyết đi vào nhà, Cố Uyển lập tức nằm rạp trên mặt đất nước mắt tí tách, “Đại ca…”

Dù có dây xích khóa lại nhưng Cố Trầm vẫn che trước Nhạc Doanh Khuyết chặn giữa hai người, “Không dám, ngươi đúng là ra độc chiêu, từng chiêu đều đòi mạng ta.”

“Đại ca…là Nhạc Tiên Dẫn…” Cố Uyển muốn bò về phía trước nhưng bị dây sắt giật lại.

“Là Nhạc Tiên Dẫn uy hiếp hay là dã tâm của ngươi thì đều không có đầu óc, ngươi đã nghĩ qua đây là tội tru di cửu tộc chưa.” Cố Trầm tức giận, đá vào ngực Cố Uyển, “Việc này làm Nhạc Tiên Dẫn có lộ mặt không, hắn chả liên quan gì ngươi lại chó cùng rứt dậu dây dưa nhăng cuội, ai tin được ngươi chứ, đồ ngu ngốc.”


Cố Trầm càng nói càng tức, lại chuẩn bị đá thêm cước nữa thì thấy tay bị kéo lại, Nhạc Doanh Khuyết lắc đầu với hắn sợ hắn tức ảnh hưởng sức khỏe.

Cố Trầm bình tĩnh lại trầm giọng nói, “Tự lo mà giải quyết.”

Đợi Lục Sương ngủ sâu Cảnh Hàn mới thả người ra, rón rén ra khỏi phòng.

Ra lệnh cho cả đám người đều lui xuống, Cảnh Hàn mới nói, “Ta giờ đưa Trương đại nhân đến là là bởi vì chuyện ngân phiếu.”

Mực dùng cho ngân phiếu cũng tốt hơn, gặp nước không tan gặp lửa không đổi, chỉ sợ là thời gian qua thì chữ ở phía trên cũng khó phân được, Trương đại nhân nói, “Hoàng thượng lệnh ta xuôi nam đến phường mực cầm một ít kiểm tra.”

Ngân phiếu còn trong giai đoạn thử nghiệm, chỉ có vài người biết ngay cả người mài dụng cụ cũng không nói rõ cái này là để làm gì chit nghe theo mệnh lệnh mà làm.

“Lập tức phái người gửi một ít tới cho kinh thành để hoàng thượng xem xét.” Cố Trầm dừng lại một chút nói tiếp, “Vương gia, chuyện Cố Uyển…”

“Đệ đệ của Cố thiếu gia lòng muông dạ thú sao có thể yên tâm để người thế này ở bên cạnh.”

Cố Trầm hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng mà hung thủ sau màn không phải Cố Uyển, Cố Uyển cùng lắm chỉ là con cờ trong tay kẻ kia.

“Chuyện Cố Uyển xin Vương gia xử lý, Cố gia không dám nhiều lời.”

Còn chuyện Nhạc Thiên Dẫn, hắn muốn tự tay xử lý. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.