Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)

Chương 33


Đọc truyện Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức) – Chương 33

Edit: cô Dờ

Lâm Nhược Thu muốn hỏi Cố Uyển, nhưng hắn lại lạnh lùng nói: “Về phòng đi.”

Đám hạ nhân cúi đầu im lặng đứng xung quanh chờ xem kịch vui, Lâm Nhược Thu nghẹn họng.

Cố Uyển nhìn Nhạc Doanh Khuyết, “Vất vả cho tẩu tử rồi, ta đi trước.”

Hắn đợi trong thư phòng một lúc thì thấy Cố Trầm vội vã quay về, còn có chưởng quầy của các cửa hàng và sư phụ lái thuyền.

“Xong việc chưa?” Cố Trầm liếc nhìn Cố Uyển.

Cố Uyển dâng tờ khế ước lên, “Đại ca xem.”

Thấy bộ dạng nhà có tang của đệ đệ, Cố Trầm cũng không nói gì, quay ra nói với vị sư phụ, “Thuyền về tay rồi, cho dù các vị tuổi lớn cũng không hề gì, kinh nghiệm phòng phú, việc đoàn thuyền còn phải nhờ các sư phụ trông coi.”

Một vị cảm thán, “Già rồi học không nổi nữa đâu, nhưng sống tới tuổi này rồi mà còn có thể nhìn thấy xa luân thuyền, chết cũng nhắm mắt.”

“Trần sư phụ cứ đùa.”

Cố Uyển đứng ngay bên cạnh nhưng tuyệt nhiên không một ai kêu Nhị thiếu gia.

“Thuộc hạ đã xem qua sổ sách của chuỗi cửa hàng dưới tên Đại Thiếu nãi nãi, chờ mấy cửa hàng trên phố Tây chỉnh lý xong thì cũng đưa qua cho Đại Thiếu nãi nãi kiểm tra một lượt.”


Đây là chưởng quầy của mấy cửa hàng suýt bị Cố Uyển thế chấp. Cố Uyển làm đương gia kinh doanh lỗ vốn, mấy chưởng quầy giờ nhìn thấy Nhị thiếu gia cũng chỉ cười nhạt.

Nghị sự xong Cố Trầm mới chậm rãi nói: “Lui xuống đi.”

“Đại ca, hôm nay huynh đến đoàn thuyền, các mối cũ kiểu gì cũng tìm được về…”

Cố Trầm ngắt lời, “Ngươi coi Cố Trầm ta là thánh sao? Hô một tiếng là có người phải theo? Bây giờ Cố gia thành ra thế nào, ngươi cũng tự nhìn ra được.”

Thấy Cố Uyển muốn nói lại thôi, Cố Trầm tiếp tục, “Chờ phụ thân tỉnh lại rồi nói sau.”

Cố Uyển ngại ngùng trở về phòng, Lâm Nhược Thu đã cố ý phát hỏa một trận, đồ vật rơi vỡ đầy đất nhưng Cố Uyển cũng không thèm để ý.

Thấy Cố Uyển không quan tâm, Lâm Nhược Thu càng tức, “Cố Uyển, huynh nói gì đi chứ! Ta muốn ra khỏi phủ!”

Thấy bộ dáng khóc sướt mướt của Lâm Nhược Thu, Cố Uyển càng thêm phiền lòng, “Nàng sống yên ổn vài ngày thôi được không? Bây giờ tình hình thế này mà còn giận dỗi cái gì.”

Bây giờ đúng là không phải lúc khóc lóc, Lâm Nhược Thu thu lại sắc mặt, “Đại ca khỏe lại rồi?”

“Ừ.”

Nhưng Lâm Nhược Thu vẫn phải ra khỏi phủ báo tin cho Nhạc Tiên Dẫn, ả vội nói: “Vậy chuyện với Nhạc gia thì sao?”

“Không biết đại ca lấy bạc từ đâu, bảo ta tới Nhạc gia mua lại nửa đoàn xa luân thuyền.”

Không ra khỏi cửa được nên không rõ tình huống bên Nhạc Tiên Dẫn, Lâm Nhược Thu không biết tiếp theo nên làm gì.

Ả thử thăm dò, “Vậy huynh có thương lượng với Nhạc gia không?”

Nhạc Tiên Dẫn có dã tâm, thương lượng với y thì khác nào bắt hổ lột da, Cố Uyển không làm vậy.

“Nhạc Tiên Dẫn người này, không thể tin được.” Cố Uyển lầm bầm.

Lâm Nhược Thu bình tĩnh nói: “Lúc trước Nhạc gia giúp huynh, tuy là vì lợi ích đôi bên nhưng cuối cùng huynh cũng được làm đương gia đấy thôi.”

Tuy là vậy, Cố Uyển vẫn không dám dễ dàng tin Nhạc Tiên Dẫn, “Nhạc Tiên Dẫn có nói với ta một chuyện, có thể liên quan đến tính mạng của đại ca.”

Lâm Nhược Thu sáng mắt, “Chuyện gì?”

“Đại ca ta cho người giả trang thành Đoan vương đến mua thuyền buồm, người trong đoàn thuyền đều biết.”

Lâm Nhược Thu trầm mặt xuống, “Phụ thân bị Nhạc Doanh Khuyết đưa đi rồi, lại còn mời đại phu. Đến lúc phụ thân tỉnh thì ông trời cũng không giúp được chúng ta nữa, huynh còn do dự cái gì?”


Ả dừng lại một lát quan sát sắc mặt của Cố Uyển, tức tới khó thở, “Cố Uyển, lúc trước cầu hôn ta huynh đã nói gì? Huynh để cho người ngoài đồn đại coi thường huynh mãi sao?”

Cố Uyển cũng tức giận, bị Lâm Nhược Thu kích thì nổi sùng, “Ai cũng chẳng được sống yên ổn, nghĩ cách ra khỏi phủ một chuyến đi.”

Cố Trầm nặng nề bước về phòng, thấy Nhạc Doanh Khuyết đang cúi đầu xem sổ sách, hắn lắc đầu bảo A Ly lui xuống rồi mới im lặng đi vào phòng.

Bên tai nóng lên, hơi thở nóng ướt ghé lại gần, Nhạc Doanh Khuyết đang muốn quay đầu lại thì vành tai bị Cố Trầm ngậm vào miệng, “Ưm…”

“Tâm can nhi…” Nhạc Doanh Khuyết không thể chịu nổi nếu Cố Trầm hạ giọng thì thầm thế này, chân và sau gáy đều trở nên bủn rủn.

Y cuống quýt buông bút trong tay, đẩy ngực Cố Trầm ra, “Đừng lộn xộn…”

Vành tai bị mút vào, Cố Trầm ôm y vào lòng đặt ở trên đùi, vuốt ve lưng y cách một lớp áo.

Lại thế rồi, mấy ngày nay trong phủ có quá nhiều chuyện, Cố Trầm không có thời gian rảnh rỗi ban ngày tuyên dâm, bây giờ không biết nghĩ gì lại chạy vào trêu chọc Nhạc Doanh Khuyết, y đè tay Cố Trầm lại, “Ta muốn nói chính sự với ngươi…”

Cố Trầm phì cười, “Đây là chính sự của ta.”

Biết mình nói không lại Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết giãy giụa một lát rồi bỏ cuộc.

Y vừa xấu hổ vừa vội vã, “Ngươi… mau dừng lại…” Giọng nói ướt át, nâng cao lên một tông.

“Được, ngươi nói đi ta nghe đây.” Tay không hề dừng lại, hắn cởi áo choàng của Nhạc Doanh Khuyết ra sau đó luồn tay xuống cởi khố tiết, “Cứ nói đi, ta nghe.”

Dù thế nào vẫn phải thông báo cho Cố Trầm nghe về bệnh tình của Cố Thanh Tùng, “Đại phu… đại phu nói, ngưng dùng thuốc kia, dùng… đơn thuốc mới mà đại phu đưa… a…”

Không kịp che miệng nên tiếng rên tràn ra khỏi khóe miệng, ai dè Cố Trầm vẫn còn quang minh chính đại đáp, “Ừ, vất vả cho khanh khanh rồi…”


Nhạc Doanh Khuyết bị lột sạch sẽ, người kia vẫn còn quần áo chỉnh tề, bộ dáng vui vẻ sung sướng.

“Sổ sách đưa tới còn… chưa xem xong…”

Cố Trầm tự cởi khố tiết của chính mình, vật nóng rực kia dán lên lưng Nhạc Doanh Khuyết, “Chuyện đó không vội, bây giờ ta mới là người vội…”

“Cố Trầm!” Nhạc Doanh Khuyết cố hất tay hắn ra, tức giận vô lực nói, “Ngươi đừng làm loạn nữa…”

Cố Trầm ôm y đi về giường, “Khai chi tán diệp là đại sự của Cố gia, phu nhân có nghĩa vụ phải quan tâm tới chuyện này.”

Người ngoài chỉ biết Cố Đại thiếu gia làm việc rất ổn trọng, làm sao biết được sau lưng toàn dùng lời lẽ bậy bạ trêu chọc Đại Thiếu nãi nãi.

Ấy thế mà Đại Thiếu nãi nãi còn mặc cho hắn trêu chọc, trốn cũng không trốn được, nghe Đại thiếu gia đùa giỡn thô tục mà xấu hỏ đỏ bừng cả mặt.

“Cửa…” Nhạc Doanh Khuyết không giãy giụa nữa, Cố Trầm cười khẽ một tiếng, tự mình đi ra đóng cửa.

“Cửa sổ…”

Cố Trầm cười càng đắc ý, “Còn gì nữa không? Phu nhân.”

“Mành…”

Mành vừa buông, trên giường sáng sáng tối tối, Nhạc Doanh Khuyết chủ động ôm lấy cổ Cố Đại thiếu gia, tiếng thở nặng nề của Cố Trầm và tiếng cười khẽ của hắn áp sát bên tai Nhạc Doanh Khuyết, “Tâm can nhi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.