Đọc truyện Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức) – Chương 19
Edit: Dờ
Đợi tới khi cửa phòng mở ra, trước cửa không chỉ có đám nha đầu hầu hạ Đại thiếu gia mà còn có hai thị nữ của Nhị phu nhân. Trong tay thị nữ bưng chén thuốc, thấy người phía trước thì cung kính cúi đầu vấn an, “Đại Thiếu nãi nãi, đây là thuốc Nhị phu nhân dặn dò mang tới để bồi bổ thân thể, nói là Thiếu nãi nãi nhất định phải uống.”
A Ly nhận lấy chén thuốc, thị nữ vẫn chưa lui xuống, xem chừng là muốn tận mắt nhìn thấy Nhạc Doanh Khuyết uống cạn chén thuốc.
Nhạc Doanh Khuyết do dự, ý tốt của Nhị nương không thể từ chối được, nhưng y không an tâm, cũng không dám vội vàng kết luận cái gì. Nhạc Doanh Khuyết thấy lực trên vai tăng thêm, Cố Trầm hơi siết chặt đầu vai y, y im lặng nhìn hắn một lát, Cố Trầm liền ngây ngô cười.
Cố Đại thiếu gia đã tỉnh lại, y không còn tứ cố vô thân nữa. Tay Cố Trầm khẽ đẩy Nhạc Doanh Khuyết một chút, Nhạc Doanh Khuyết nói: “Trước cứ để chỗ nào đó đi, về sau không cần phiền Nhị nương chuẩn bị thuốc nữa, công việc trong nội viện rất bề bộn, Doanh Khuyết sẽ chú ý hơn.” Không đợi thị nữ lên tiếng, y lại dặn dò tiếp, ” A Ly, chuẩn bị cơm đi.”
Đám nha đầu theo nhau ra khỏi phòng. Cửa vừa đóng lại, Cố Trầm ngồi xổm xuống bên cạnh Nhạc Doanh Khuyết cầm lấy tay y xoa xoa nắn nắn. Lúc này hắn mới phát hiện ra lòng bàn tay Nhạc Doanh Khuyết đã ướt mồ hôi lạnh.
“Sao lại hoảng thành như vậy.”
“Ta sợ Nhị nương nghĩ nhiều, ta….thực ra uống cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng nếu bọn họ nghi ngờ ngươi, đoán được ngươi…”
Biết Nhạc Doanh Khuyết là kiểu người khó từ chối, huống chi là trưởng bối. Nếu như Cố Trầm còn ngốc, dù có là thạch tín đặt trước mặt bảo uống thì có lẽ hắn cũng sẽ cắn răng uống vào luôn. Nhạc Doanh Khuyết luôn suy nghĩ cho mình, lòng Cố Trầm nóng lên.
“Nói bậy, nếu bà ấy đoán ra được, chẳng qua cũng là đoán ra một chuyện khác thôi.”
Thị nữ đi truyền lời lại, Nhị phu nhân sửng sốt, “Lời này là do Nhạc Doanh Khuyết nói chứ không phải ý của Cố Trầm?” Vừa nói xong thì bà lại thấy không đúng, Cố Trầm ngốc rồi, sao có thể dạy Nhạc Doanh Khuyết nói những lời đó.
Lâm Nhược Thu nghe thấy liền nói, “Nương, Nhạc Doanh Khuyết suy tính cái gì vậy? Lẽ nào muốn sinh hài tử rồi tranh giành cho Cố Trầm một phần?”
“Còn chưa chắc có hoài thai thật hay không, có lòng tốt lo cho nó mà còn không biết ơn, nếu nó muốn những thứ quá phận, chúng ta đây sẽ theo dõi sát sao cái bụng nó xem thế nào.”
Rét tháng ba đi qua, trời dần ấm lên. Mấy đóa hoa đào trong viện đã nở bung khoe sắc, nhành liễu hơi úa vàng. Trong phòng, Cố Trầm đang dạy Nhạc Doanh Khuyết xem sổ sách, trái lại sinh ra vài phần thoải mái an nhàn.
Cố Trầm đã sớm chép lại tất cả sổ sách, chỗ nào không hợp lý thì dùng chu sa đánh dấu lại, Nhạc Doanh Khuyết xem mấy ngày liền, Cố Trầm thì hỏi gì đáp nấy, coi như đã dạy đi dạy lại mấy lần quy trình xử lý sổ sách cho Nhạc Doanh Khuyết.
“Nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi.” Nhạc Doanh Khuyết trả lời Cố Trầm mà tay vẫn còn đang mải viết.
Cố Trầm nghiêng đầu nhìn sườn mặt Nhạc Doanh Khuyết, hai má có thịt rồi, không gầy gò ốm yếu như trước nữa, sờ lên mịn màng vô cùng dễ chịu, vành tai mỏng như thể trong suốt, phía dưới là xương quai xanh xinh đẹp.
Bị ánh mắt nóng bỏng của Cố Trầm làm mất tập trung, Nhạc Doanh Khuyết dừng bút, “Ta… ta làm sao à?”
Cố Trầm ngồi vào bên cạnh Nhạc Doanh Khuyết, vây y vào trong vòng tay hắn, nghiêm túc nói, “Bây giờ ta sẽ dạy Cục Bánh cách thu nợ.”
Nhạc Doanh Khuyết liền cảm thấy rất 囧, Cố Trầm lại còn nghiêm túc dạy thật kìa, lúc Cố Trầm ghé lại gần, y thế mà lại liên tưởng tới mấy chuyện hoang dâm gì gì đó.
Dẹp mấy ý nghĩ bậy bạ trong đầu đi, Nhạc Doanh Khuyết nói, “Được.”
Nào ngờ bàn tay bên hông không an phận, bắt đầu cởi bỏ đai lưng của Nhạc Doanh Khuyết sau đó luồn vào trong mà sờ soạng. Mới đổi sang y phục mùa xuân, bàn tay kia dễ dàng sờ vào da thịt Nhạc Doanh Khuyết.
Sau đó y nghe thấy giọng Cố Trầm vang lên bên tai, “Việc đầu tiên ta muốn dạy tâm can nhi là: Thương nhân làm ăn buôn bán không bao giờ muốn mình chịu lỗ.”
Tay Nhạc Doanh Khuyết run lên không cầm nổi bút nữa, liều mạng chặn lại cái tay đang quấy rối bên trong y phục, “Ngươi… ngươi đừng…. Không phải muốn dạy ta sao?”
Nhạc Doanh Khuyết sao có thể ngăn cản được Cố Trầm, hắn ngồi dính sát vào lưng y, Nhạc Doanh Khuyết ngồi lọt trong lòng Cố Trầm không thể động đậy, hắn nói tiếp, “Thì ta đang dạy đây còn gì, ta dạy Cục Bánh xem sổ sách, Cục Bánh phải lấy cái gì ra đổi chứ, thiên hạ này làm gì có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.”
Cố Trầm nói thì đứng đắn nhưng tay lại làm ra chuyện hạ lưu, Nhạc Doanh Khuyết giãy giụa, ấp úng nói: “Vậy… chúng ta không phải phu thê sao? Ta… đã gả cho ngươi rồi.” Càng nói càng lí nhí, nếu Cố Trầm không ghé vào gần thì có lẽ nghe không rõ. Khi hắn nghe thấy Nhạc Doanh Khuyết nói hai người là phu thê, trong lòng Cố Trầm vui sướng lạ thường.
Cố Trầm nhỏ giọng thầm thì bên tai y, “Người ngoài có cầu xin ta cũng không dạy, chính vì là phu thê nên ta mới ưu tiên Cục Bánh đó.” Giọng điệu vô lại, giống như là Nhạc Doanh Khuyết chiếm món hời gì lớn lắm vậy.
Nói không lại Cố Trầm, cũng tránh không thoát bàn tay hắn, Nhạc Doanh Khuyết nhụt chí cứng đờ cả người. Thấy Nhạc Doanh Khuyết không giãy giụa nữa, Cố Trầm chậm rãi nói: “Cục Bánh, nhìn vào sổ đi, ta sẽ dạy ngươi.”
Ngón tay hắn đè lên đầu v* Nhạc Doanh Khuyết, y không nhịn được nức nở rên thành tiếng, luống cuống dùng tay bưng kín miệng. Cố Trầm lại nói, “Chỉ dạy một lần thôi, Cục Bánh phải chú tâm nghe đấy nhé.”
Nhạc Doanh Khuyết nào còn tâm tư mà nghe cái gì sổ sách, ánh mắt mịt mờ trừng lên nhìn Cố Trầm. Vẻ mặt Cố Trầm rất dịu dàng, mỉm cười nhìn y.
Những cảm xúc không cam lòng và tủi thân thoáng chốc đã tan biến thành hư không, thôi thì để Cố Trầm xằng bậy một lần cũng được.
Ngón tay nắm chặt lấy cán bút, Cố Trầm thấy thế thì thẳng lưng lên gác cằm lên vai Nhạc Doanh Khuyết, “Trước tiên nói về chỗ đất cho thuê này, bây giờ chưa thu được tiền vì người thuê sẽ giả bộ hồ đồ, lại không có ai tới đốc thúc, bọn họ còn lâu mới tự giác nộp lên.”
Hơi thở của Cố Trầm vô cùng vững vàng còn Nhạc Doanh Khuyết phải cắn chặt môi mới không phát ra tiếng. Thấy Nhạc Doanh Khuyết vẫn nhịn được, lực trên tay Cố Trầm tăng thêm vài phần, đầu v* sắp bị hắn đùa giỡn tới hỏng mất.
“Nếu dùng biện pháp mạnh ép bọn họ nộp tô, có câu: Cùng sơn ác thủy xuất điêu dân*, đến lúc đó ai hại ai còn chưa biết đâu, chủ yếu là chúng ta không có thời gian giằng co với họ.”
*Nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thường xuất hiện người lươn lẹo xảo quyệt, bần cùng sinh đạo tặc.
Tay Nhạc Doanh Khuyết buông lỏng ra, bút trên tay rớt ra ngoài, cả người mềm nhũn nằm trong ngực Cố Trầm.
Cố Trầm rũ mắt cười khẽ, thổi khí bên tai Nhạc Doanh Khuyết, giả đò nói: “Cục Bánh, không được mất tập trung.”
Thấy mặt Nhạc Doanh Khuyết đỏ lên, hơi thở hỗn loạn, Cố Trầm vươn tay sờ xuống khố tiết.
“Bình thường thu tô đất ruộng thì đều là tốn ít mà thu lại nhiều. Đầu tiên chúng ta phải tỏ rõ thành ý, không cần chú trọng tiền cho thuê là bao nhiêu, lợi nhuận ít cũng được. Nhưng họ trồng cây gì, nuôi con gì thì đều do chúng ta quyết định.”
Tâm tư Nhạc Doanh Khuyết đang đặt hết lên bàn tay sờ vào khố tiết y, chỉ cảm thấy lòng bàn tay Cố Trầm thật ấm, hun nóng cả thân thể y, “Ưm.. hmm… Cố Trầm…” Nhạc Doanh Khuyết giãy giụa muốn xoay người lại nhưng không còn chút sức lực nào cả.
“Cố gì cơ?” Cố Trầm trầm hơi buông Nhạc Doanh Khuyết ra, giúp y xoay người lại.
Nhạc Doanh Khuyết bị hắn giày vò tới bủn rủn chân tay, nhịn không được run lên nức nở, “Cố… Cố lang.”
Dứt lời, người trong ngực Cố Trầm bắt đầu khóc vô cùng tội nghiệp, Cố Trầm ôm y đi tới giường, miệng vẫn còn giả vờ nghiêm túc, “Lại dạy Cục Bánh một chuyện nữa, làm ăn không những không được lỗ mà còn phải biết cách thu hồi cả vốn lẫn lời, vừa rồi ta đã đòi lợi nhuận, vậy bây giờ tâm can nhi nên trả ta tiền vốn rồi chứ.”
– ————
Tôi vẫn nghĩ đây là truyện giải trúy, nhưng lời anh Cố Chìm nói thì toàn triết lý làm ăn thật sự, mặc dù tôi biết anh chỉ muốn trêu Doanh Khuyết nhà tôi thôi, đồ gian thương =)))))))