Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)

Chương 1


Đọc truyện Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức) – Chương 1

Edit: Dép

Đại thiếu gia của Cố gia rớt xuống nước, chuyện này truyền đi còn nhanh hơn nước đổ thác ghềnh.

Một tháng trước, hôn sự giữa đại thiếu gia Cố gia – Cố Trầm và nhi tử Nhạc gia – Nhạc Tiên Dẫn vừa được quyết định, An Thành liền náo nhiệt hẳn lên. Cố gia là thế gia chuyển hàng bằng đường thủy lớn nhất ở An Thành, có thể gả vào Cố gia làm đại thiếu nãi nãi là điều mà bao nhiêu người mong ngóng.

Ai mà không biết đến Nhạc Tiên Dẫn chứ, thường ngày, đại thiếu gia Cố gia tới thăm bến đậu thuyền chở hàng, người đẹp nhất đi bên cạnh hắn chính là Nhạc Tiên Dẫn. Bất kể là các cô gái hay các chàng trai, nhìn thấy Nhạc Tiên Dẫn là phải ngắm vài lần, đặc biệt là những người ái mộ Cố Trầm, ánh mắt nhìn Nhạc Tiên Dẫn như thể muốn xẻo thịt y.

Túy Tiên Lâu là tửu lâu lớn nhất An Thành, tất cả tin tức lớn nhỏ của giới nhà giàu đều đồn ra từ chỗ này. Một đại hán kêu tiểu nhị, “Lấy cho ta một đĩa thịt bò với mấy món khác, thêm một bầu rượu.”

Người quen bàn bên trông thấy, liền nói: “Dô, Vương Nhị phát tài rồi đấy.”

Thấy có người gọi mình, cái người tên Vương Nhị kia vẻ mặt phức tạp, chà xát tay nói: “Đã làm gì phát tài đâu, còn đang sợ sau không sống nổi đây này.”

Vương Nhị dừng một chút, liếc mắt nhìn người bên cạnh, “Cố gia e là xuống dốc rồi.”

Cố gia là chủ đề bàn tán nhiều nhất trong An Thành, các thực khách khác nghe thế thì hiếu kỳ dỏng tai lên hóng Vương Nhị kể tiếp. Vừa lúc rượu thịt được bưng lên, Vương Nhị chậm rãi nhấp một hớp rượu, người bên cạnh thúc giục: “Sao lại nói thế?”

Vương Nhị là người làm công trong đoàn thuyền của Cố gia, chuyện của đại thiếu gia Cố gia, gã đương nhiên phải biết nhiều hơn người ngoài, “Ta vừa cầm tiền công, bây giờ ăn uống tự khao mình thôi, bỏ việc ở Cố gia rồi giờ phải vội chạy đi tìm ông chủ mới.”

Đoàn thuyền Cố gia không phải muốn vào là vào, nếu không thật sự có bản lĩnh hoặc không có quan hệ thì không thể vào được. “Mấy ngày trước Cố đại thiếu gia rơi xuống nước đúng không?”

Vương Nhị nói một chút lại ngừng, khách trong quán sốt ruột muốn chết, nôn nóng quát lên: “Úp úp mở mở gì nữa, nói nhanh lên!”

Chuyện là mấy ngày trước, Cố đại thiếu gia đi du ngoạn trên hồ cùng Nhạc Tiên Dẫn, đang đi thì du thuyền bốc cháy, trong lúc hỗn loạn, Cố Trầm rơi xuống nước, nếu không kịp phát hiện thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.


Nhưng cũng chỉ biết đến thế thôi, sau khi Cố Trầm bị rơi xuống nước thì không ló mặt ra ngoài, dân chúng khắp An Thành dài cổ hóng biến nhưng Cố gia đã phong tỏa toàn bộ tin tức.

Vương Nhị nhai miếng thịt bò, ra vẻ bí hiểm, lại sợ người trong quán không nghe thấy, gã chống tay lên bàn, “Cố đại thiếu gia…”, gã chỉ chỉ vào đầu, “Ngốc rồi.”

Nếu Vương Nhị không phải người làm trong đoàn thuyền thì chẳng ai tin lời gã. Vương Nhị dứt lời, thấy chẳng ai phản ứng, “Sao? Các ông còn không tin à? Hôm nay người tới đoàn thuyền chỉ đạo là Nhị thiếu gia, chuyện về đoàn thuyền tạm thời do Nhị thiếu gia xử lý.”

Cố gia Nhị thiếu gia – Cố Uyển, là nhị thế tổ nổi danh ở An Thành, cửa vào đoàn thuyền nhà mình ở đâu hắn cũng chẳng biết, cửa hàng của Cố gia hắn cũng không bao giờ để mắt tới. Sau khi Cố Trầm rơi xuống nước, hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đoàn thuyền, chắc chắn là Cố Trầm đã xảy ra chuyện nên mới để một thằng phá gia chi tử như Cố Uyển tới tiếp quản gia nghiệp.

Người xung quanh vẫn không tin, “Cố đại thiếu gia chỉ rơi xuống nước thôi, sao lại bị ngốc luôn rồi?”

Vương Nhị cười một tiếng, khá là chắc kèo: “Muội muội ta là người làm trong Cố phủ, hắn ngốc thật rồi! Ông nghĩ chỉ đơn giản là rơi xuống nước thôi sao? Cố gia làm ăn bằng cái nghề thuyền bè này, sao có thể không biết bơi?”

Vương Nhị thấp giọng nói, như thể đang nói một chuyện gì không thể để người khác biết, “Chỗ này.” Vương nhị chỉ vào gáy mình, “Sau gáy Cố đại thiếu gia có một cục sưng, trước khi thuyền cháy, hình như bị người nào đó đánh ngã xuống hồ. Muội muội ta nói, Cố thiếu gia phát sốt mấy ngày liền mãi mới khỏi, lúc tỉnh lại thì bị ngu luôn.”

Thực khách ngồi xung quanh cảm thán, “An Thành chúng ta có câu nói thế nào ấy nhỉ, “nhất kiến Cố lang ngộ chung thân”, Cố đại thiếu gia có diện mạo anh tuấn như thế, rơi vào cảnh này đúng là tạo hóa trêu ngươi.” Vừa nói vừa mân mê chén rượu, không biết là tiếc thương thật hay giả bộ, nhất thời, cả tửu lâu chìm trong im lặng.

Cũng không biết ai đột nhiên lên tiếng: “Thế việc cưới xin với Nhạc gia thì tính sao?”

Rượu thịt trên bàn đã bị Vương Nhị giải quyết gần hết, “Chuyện này cũng khó nói, Nhạc gia vẫn chưa có động tĩnh gì.”

Nhắc tới Nhạc gia, có người vui sướng khi kẻ khác gặp họa, nói: “Khắp An Thành có biết bao nhiêu người ghen tỵ với Nhạc Tiên Dẫn, bây giờ cả nửa đời sau phải ở cùng một tên ngốc, cũng đành chịu.”

Lời này vừa nói ra, vô số người tát nước theo mưa, “Chứ còn gì, Nhạc gia còn muốn dựa hơi Cố gia, e là Cố gia sớm muộn cũng sụp đổ trong tay Cố Uyển.”

“Bị ngu thì có sao, Cố gia nhà lớn của cải nhiều, nuôi không nổi một tên ngốc ư, Cố Uyển dù có vô dụng cũng không lật được trời, Nhạc Tiên Dẫn qua đó thì vẫn là Thiếu nãi nãi, có người hầu kẻ hạ, các người cần gì phải nói người ta đáng thương đến thế, một tên ngốc thì khống chế nổi ai, đến lúc đó Nhạc Tiên Dẫn không chừng lại thấy vui ấy chứ…” Càng nói càng khó nghe, mấy gã đàn ông theo sau vào hùa.


Người mà, có đôi khi thấy kẻ khác sống tốt liền ghen ăn tức ở, đời làm gì có nhiều người thật tâm lương thiện mà đi thương xót kẻ khác, nói cười một lúc, tửu lâu lại trở về trạng thái thường ngày.

Hôn sự của hai nhà Cố Nhạc vẫn không thất bại, nhưng chuyện Cố đại thiếu gia bị ngốc là thật.

Ngày đón dâu, tất cả dân chúng đều theo đoàn Cố gia đi hóng biến,Cố đại thiếu gia cưỡi ngựa đi đằng trước đầy oai phong, đứng nhìn từ xa thì không nhận ra người này bị ngốc. Đây là lần đầu Cố đại thiếu gia lộ mặt sau khi rơi xuống nước.

Đội ngũ đón dâu đi được nửa đường thì dừng lại, Cố Trầm nhảy từ trên lưng ngựa xuống, ném luôn dây cương, “Ta đói rồi, đường xa quá.” Giọng nói Cố Trầm non nớt như một đứa trẻ mấy tuổi, hoàn toàn không còn vẻ gì bình tĩnh quyết đoán lúc trước. Bị ngu thật rồi, người xung quanh cười nhạo.

Nha đầu A Ly đi cạnh cả kinh, không rảnh đi nghe những tiếng cười châm biếm kia, vội vàng ngăn Cố Trầm lại, nhỏ giọng khuyên nhủ, “Giời ơi thiếu gia của tôi ơi, ngài không thể đi ra lúc này được, phải chờ đến khi đón Thiếu nãi nãi về, không thì quá giờ lành mất.” Cố Trầm chẳng buồn nghe lời A Ly nói, nói chuyện giờ lành với một đứa trẻ con thì nó có hiểu không?

Hỉ bà* thúc giục: “Không thể chậm trễ nữa, Cố thiếu gia, lên ngựa đi thôi.”

Cố Trầm ghét bỏ nhìn bộ mặt trang điểm dày cộm buồn cười của hỉ bà, nhíu mày, mịt mờ nói: “Ta không đi, ta không muốn lấy vợ.” Vẻ mặt như sắp khóc òa lên, như một đứa trẻ ương bướng chuẩn bị ăn vạ.

*Hỉ bà: hay còn gọi là hỉ nương, là người chăm sóc cho tân nương, một nghề dành cho nữ giới ở cổ đại. Ngày kết hôn, hỉ bà sẽ giúp tân nương lên kiệu hoa, theo một đường tới nhà tân lang, xong tam bái thì dẫn tân nương vào động phòng, trước khi tân lang vào động phòng, hỉ bà sẽ hướng dẫn tân nương cách hầu hạ trượng phu. Nghề này không giống phù dâu ở hiện đại, cũng không phải là bà đỡ.

A Ly chợt nảy ra một ý, “Đại thiếu gia, chỗ Thiếu nãi nãi có đồ ăn đó, đồ ăn trong phủ đều để Thiếu nãi nãi mang đi hết rồi, ngài phải đi tìm Thiếu nãi nãi, ở đó có bánh đăng thảo* mà thiếu gia thích ăn.”

*Bánh đăng thảo (đăng thảo cao): Đặc sản Tứ Xuyên, bánh màu trắng hình thuôn dài, giống như bấc đèn (đăng thảo). Bánh làm ra có mùi thơm ngát, đẹp mà rẻ, rất được người già và trẻ em yêu thích. Nguyên liệu chính gồm bột gạo nếp, bột bắp và dầu lạc.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Nghe tới đồ ăn, Cố Trầm liếm môi, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật à? Ta đến đó thì sẽ cho ta ăn?” A Ly gật đầu như giã tỏi, “Đúng vậy, không thể để Thiếu nãi nãi đợi lâu, đến chậm sẽ hết mất.”

Cố Trầm đứng im như phỗng, cân nhắc lời A Ly nói rồi ngập ngừng lên ngựa, đội ngũ đón dâu lại tiếp tục lên đường.


Cố gia và Nhạc gia, một ở phía nam một ở phía bắc, đội ngũ đón dâu phải đi nửa canh giờ mới tới. Tới cửa Nhạc phủ, Cố Trầm tỏ ra mệt mỏi, lôi kéo A Ly đi tìm vợ hắn, A Ly khuyên can, “Thiếu nãi nãi sẽ ra ngay bây giờ, thiếu gia chờ một chút.”

Xung quanh hi hi ha ha cười nhạo, Cố Trầm ngốc thật rồi, mấy tên du côn trước kia khúm núm trước mặt hắn, giờ đi tới trêu đùa: “Cố thiếu gia làm gì vội vã thế…” Cố Trầm không hiểu bọn họ đang cười cái gì, vừa đói vừa phiền, dứt khoát đứng thừ người không lên tiếng.

Tiếng bánh xe lọc cọc làm mọi người đều đưa mắt nhìn qua, Cố gia Đại thiếu nãi nãi mặc hỉ phục đi ra, nhưng sao lại ngồi xe lăn thế kia.

A Ly không hổ là nha hoàn của Cố Trầm, không hề thấy kinh ngạc, A Ly đi lên hành lễ, “Thiếu nãi nãi.” Người đội khăn hỉ kia gật đầu, xem như đáp lời.

Cố Trầm thấy người đi ra, lập tức đi đến trước mặt y, “Đồ ăn đâu?”

Người đội khăn khẽ ngẩng đầu lên, không rõ Cố Trầm đang nói gì, Cố Trầm thấy vợ không đáp lời, quýnh cả lên, đưa tay giật khăn voan xuống, “Đồ ăn đâu?” A Ly chưa kịp ngăn lại, khăn đã bị kéo xuống rồi.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu chuyện gì xảy ra lộ ra ngoài, ánh mắt hơi hoang mang, dịu dàng cúi đầu. Cố đại thiếu gia khựng lại một chút, nhưng mà vẫn nhớ thương đồ ăn, ngập ngừng nói: “Bánh đăng thảo…”

Quần chúng nhân dân như thể thấy một chuyện kinh thiên động địa, “Đây… đây không phải Nhạc Tiên Dẫn?” Người hóng chuyện xung quanh như muốn làm to chuyện, hùa theo hô lớn, “Không phải, chân bị…. Đây là tiểu nhi tử của Nhạc gia, Nhạc Doanh Khuyết mà!”

A Ly vội vàng đội lại khăn cho Nhạc Doanh Khuyết, “Thiếu nãi nãi hoảng sợ rồi.”

Cố Trầm hồi hồn, vẫn không buông tha, “Lừa dối, y làm gì có đồ ăn! Ta không cần người vợ thế này!” A Ly đã quen ứng phó với Cố Trầm, dịu dàng nhỏ nhẹ nói, “Thiếu gia, Thiếu nãi nãi còn chưa vào cửa, phải về phủ mới tính.”

Cố Trầm bẹt miệng nhìn khăn voan đỏ, lòng thấy không vui, người cũng gặp rồi mà còn chưa cho hắn ăn, chứng tỏ người vợ này không tốt một chút nào hết. Hắn vung tay áo, bực bội leo lên ngựa, lúc cầm dây cương lên, Cố Trầm khựng lại, nhìn một người đứng trong đoàn đưa dâu của Nhạc gia.

Người nọ thâm sâu nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp, Cố Trầm chỉ cảm thấy người này rất quen. A Ly nhìn theo ánh mắt của Cố Trầm, hóa ra là Nhị thiếu gia Nhạc gia, Nhạc Tiên Dẫn. A Ly thu lại ánh mắt, im lặng sai hạ nhân nâng Thiếu nãi nãi lên kiệu hoa.

Sau khi Cố Trầm phát ngốc thì quên rất nhiều chuyện, ngay cả người yêu cũng quên. Cố Trầm rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại thì chuyện đầu óc hắn có vấn đề không hiểu sao đã bị truyền tới Nhạc gia. Phụ thân Nhạc Tiên Dẫn – Nhạc Chiêu, nhiều lần tới cửa muốn từ hôn, nhưng Cố gia sao có thể đồng ý.

Thế là Nhạc Chiêu không thèm nể mặt nữa, “Cố gia các người đừng có khinh người quá đáng, Cố Trầm rõ ràng đã…” Rõ ràng là một chuyện vui, giờ lại hỗn loạn thành tình trạng thế này.

Cố Trầm không thể quản việc được nữa, gia nghiệp Cố gia cũng chịu ảnh hưởng, còn phải dựa vào Nhạc gia để chống đỡ. Nhạc gia nghĩ, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, của cải Cố gia còn đây, hôn sự không thể bỏ. Cả hai nhà đều nhượng bộ, chuyện kết hôn vẫn phải làm, nhưng đổi Nhạc Tiên Dẫn thành Nhạc Doanh Khuyết.


Đầu thai là cả một nghệ thuật, người giống nhau nhưng mệnh thì khác nhau, dù sinh ra trong nhà con buôn, nhưng Nhạc Doanh Khuyết không sống tốt như người ta đồn.

Nhạc Doanh Khuyết tuy là đích tử Nhạc gia, nhưng hỏng ở chỗ y sinh ra đã là Hạ Khôn*, tương lai định trước phải gả cho người ta. Lúc Nhạc Doanh Khuyết còn nhỏ, chân từng bị đông lạnh tới hỏng luôn, từ đầu gối trở xuống không thể nhúc nhích, bao nhiêu năm phải dựa vào xe lăn mà sinh hoạt.

*Hạ Khôn: quẻ Khôn trong Kinh Dịch là chỉ nữ giới, này hẳn là Omega rồi:v

Nhưng dù sao cũng có thân phận đích tử, Nhạc Doanh Khuyết làm người rất khiêm tốn, thường ngày chịu tủi thân thì cũng gắng mà nhẫn nhịn. Lại nói tới hôn sự của y và Cố Trầm, y là người cuối cùng biết chuyện, mấy ngày trước thợ may tới đo cỡ áo, bảo là muốn sửa cỡ hỉ phục, lúc này Nhạc Chiêu mới phân phó một câu, “Con thay ca ca qua đó đi.”

Nếu không phải đang ngồi xe lăn, có lẽ Nhạc Doanh Khuyết đã ngã ngồi trên đất, chờ phụ thân đi rồi, nha đầu hầu hạ y mới nói, “Cố đại thiếu gia ngốc rồi.” Thế nên Nhạc gia mới bảo y qua đó thay.

Kiệu hoa cũng coi như vững vàng, Nhạc Doanh Khuyết lặng lẽ vén khăn voan lên, theo kẽ hở rèm che ngắm nhìn Cố Trầm đang đi bên ngoài, Cố đại thiếu gia ngày xưa cao cao tại thượng không ai sánh được, giờ lại như một thằng nhóc không hề có quy củ, biếng nhác ngó ngang ngó dọc, Nhạc Doanh Khuyết sợ hắn không cẩn thận sẽ rơi xuống lưng ngựa mất.

Nhạc Doanh Khuyết thả mép khăn xuống, cười khẽ một tiếng, giống như những người đã chê cười khi nãy, y cười nhạo chính mình, “Một tên ngốc và một kẻ gãy chân, về sau sẽ sống ra sao đây.”

Tin tức Nhạc gia đổi Nhạc Tiên Dẫn thành Nhạc Doanh Khuyết truyền đến Cố gia, nhất thời tin đồn nhanh chóng lan ra. Đội ngũ đón dâu Cố gia còn chưa về tới đại viện Cố gia thì người xem náo nhiệt trước cửa Cố gia đã biết cả rồi.

An Thành có tập tục cưới hỏi của riêng An Thành, không có quy định tân nương không được chạm chân xuống đất, nhưng trước khi vào nhà chồng thì phải dập đầu ba cái, ba cái dập đầu này cũng rất rõ ràng, một cái là để tỏ lòng biết ơn liệt tổ liệt tông nhà mẹ đẻ đã đưa tiễn, cái thứ hai là để tổ tông nhà chồng tiếp nhận tân nương.

Xuống kiệu, hỉ bà hô, “Tân nương xuống kiệu!” Nhạc Doanh Khuyết được hạ nhân nâng ra ngồi trên xe lăn, xe lăn được đẩy đến trước bậc thềm đá, hỉ bà khó xử nhìn Nhạc Doanh Khuyết, hô lớn, “Ba dập đầu.”

Vừa dứt lời, quần chúng thổn thức, “E là Nhạc Doanh Khuyết không lễ nổi, chân của tiểu thiếu gia Nhạc gia không tốt.” “Đầu gối không quỳ được hay sao? Vậy thì sợ là không vào nổi đại môn của Cố gia rồi.”

Bàn tay dưới ống tay áo siết chặt lại, A Ly nhẹ giọng, “Thiếu nãi nãi…” tiếng ồn ào của đám đông át đi tiếng A Ly, Nhạc Doanh Khuyết ngẩng đầu, dựa gần vào A Ly, “Đỡ ta đứng lên đi.”

Nếu là nền đất bằng thì đúng là Nhạc Doanh Khuyết sẽ không quỳ nổi, nhưng phía trước đầu gối có thềm đá Cố gia kề sát, mới có thể vững vàng ổn định tư thế. Ba cái dập đầu, với người thường thì quá dễ dàng, nhưng Nhạc Doanh Khuyết mỗi lần ngẩng đầu lên phải dựa vào sự trợ giúp của A Ly, bái xong thì đầu gối âm ỉ đau đớn.

Người hóng chuyện xung quanh vẫn không buông tha, được xem chuyện cười của Cố gia là việc ngàn năm có một, “Quê ta cũng có một thằng ngốc, nhà hắn mua cho hắn một người vợ, con dâu nuôi từ bé cùng với một tên ngốc, Nhạc Doanh Khuyết chẳng phải là con dâu nuôi từ bé sao, chỉ là không nuôi từ nhỏ ở Cố gia mà thôi.”

“Đúng là tạo nghiệt, một thằng ngốc, một kẻ què chân, nhà cao của rộng cũng chỉ là giày vò thôi.”

A Ly thấy người dựa vào mình trở nên căng thẳng, cúi đầu nhìn Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết túm chặt lấy ống tay áo, ngón tay mảnh khảnh bị siết trắng bệch, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói, “Đỡ ta đứng lên đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.