Con Của Quỷ

Chương 82: Khuyển quỷ


Đọc truyện Con Của Quỷ – Chương 82: Khuyển quỷ

Cha Vương Xuyên là kế toán trong một nhà xưởng, mẹ thì là thủ quỹ của một công ty nhỏ, bởi vì con trai thi đậu đại học top đầu, nên hai người cũng được xem trọng hơn, tiền lương cũng tăng lên.

Nhưng, lương nhân viên trong một công ty nhỏ chẳng bằng lương của công nhân kỹ thuật cao, hai vợ chồng lại chẳng phải là chức cao gì, một tháng tiền lương của cả hai cũng chưa đến bảy nghìn tệ. Hai người làm nghề này cũng khá lâu, thường xuyên nhận làm riêng kiếm thêm thu nhập, nên một tháng cũng kiếm được hơn mười nghìn.

Vì làm công việc tài vụ, nên cả hai cũng khá nhanh nhạy trong đầu tư quản lý tài sản. Năm đó bọn họ đầu tư mua một cửa hàng, lại nhờ cậy quan hệ mua được hai căn chung cư với giá thấp, định để sau này làm nhà cho hai đứa con. Cửa hàng của bọn họ nằm trên đoạn đường tốt, diện tích lớn, tiền thuê một năm có thể thu được bốn, năm mươi nghìn tệ. Tiền thuê nhà ở trong thị trấn cũng không cao, căn hộ hơn trăm mét vuông cũng chỉ mười, hai mươi nghìn tiền thuê nhà một năm.

Tích cóp của cha mẹ Vương Xuyên chẳng đáng là gì so với những nơi như thành phố B, nhưng ở cái nơi nhỏ bé như quê bọn họ, thì dù nuôi hai đứa nhỏ cuộc sống vẫn rất thoải mái. Có lẽ là vì ngày ngày tính toán chi li trong tiền bạc, nên cha mẹ Vương Xuyên hơi tiết kiệm, nói thẳng ra là keo kiệt.

Lý Cửu sống tiết kiệm, nhưng chỗ cần tiêu tiền thì chưa bao giờ bủn xỉn, Đông Sinh từ nhỏ đến lớn trong túi luôn không thiếu tiền tiêu vặt, ở nơi nhỏ như Đồng Thành, Đông tể luôn là đứa bé có tiền hơn các bạn học, cho nên tạo thành tính cách có chút tiền liền rất thỏa mãn như bây giờ, đồng thời còn có tiềm năng moonlight clan. Lúc túi tiền phồng thì mua đủ thứ, túi xẹp thì cạp đất.

* Moonlight clan, hoặc Yue Guang Zu là một thuật ngữ của Trung Quốc được sử dụng để mô tả một nhóm lớn những người chi tiêu toàn bộ tiền lương của họ trước khi kết thúc mỗi tháng, đặc biệt là những người trẻ tuổi. Thuật ngữ này bắt nguồn từ một chu kỳ âm lịch.

Đồng chí lão Trịnh nói cho cậu nghe rất nhiều về đầu tư, nhưng cậu chẳng nghe lọt câu nào.

Thực ra cũng không trách Đông Sinh được, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng phải lo nghĩ gì về tiền, mỗi ngày đều đúng giờ nhận tiền tiêu vặt từ chỗ ông nội, còn học phí và các chi phí khác đã có ông nội lo cho. Ngoại trừ cố chấp trong chuyện ăn uống vẽ vời, thì Đông Sinh chưa từng quan tâm ăn gì dùng gì. Lúc bạn cùng tuổi bắt đầu có lòng hư vinh ganh đua nhau, thì Đông tể cống hết tiền tiêu vặt cho đồ ăn và sách tranh; lúc bạn cùng tuổi hâm mộ ngôi sao mối tình đầu gì đó, thì Đông tể cống hết tiền tiêu vặt cho đồ ăn và sách tranh; lúc bạn cùng tuổi vụng trộm nắm tay yêu đương, thì Đông tể vẫn đang cống hết tiền tiêu vặt cho đồ ăn và sách tranh.

Đến khi Đông Sinh cuối cùng cũng nghĩ đến việc kiếm tiền, thì Trịnh Quân Diệu lại chia hoa hồng cho cậu mỗi tháng. Hoa hồng mỗi tháng cậu nhận được nhiều hơn phí sinh hoạt của sinh viên bình thường, cuộc sống rất thoải mái, nên lại quay về những ngày “nhận tiền tiêu vặt”, còn chuyện kiếm tiền thì không biết đã bị cậu ném vào xó nào rồi.

So với Đông Sinh, anh em Vương Xuyên Vương Hải trước khi học cấp 2 chưa từng biết tiền tiêu vặt là cái gì, dù sau lên cấp 2, cấp 3, thì tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng không vượt quá một trăm đồng. Mỗi ngày chia đều ba đồng, chỉ đủ mua hai chai nước suối.


Vương Xuyên tính tình cởi mở, một lòng một dạ chăm chỉ học tập, chưa từng so bì với ai, nên chẳng thèm để tâm có tiền tiêu vặt hay không.

So ra thì Vương Hải lại hay nghĩ nhiều, từ nhỏ đến lớn sống dưới vầng hào quang của Vương Xuyên, thực ra Vương Hải rất tự ti, thêm việc có ít tiền tiêu vặt khiến Vương Hải cảm thấy mình không thể ngẩng đầu lên trước mặt các bạn học. Vương Hải vừa tự ti lại tự cao, gã không thích những người giỏi hơn mình, lại coi thường những người kém hơn mình.

Đông Sinh rõ ràng nghèo hơn gã, nhưng sống lại tốt hơn gã.

Vương Hải không ghét cậu, thì ghét ai?

Lúc ông bà Vương chạy đến bệnh viện thì đã hơn bốn giờ chiều, vừa nghe phần dưới của con trai bị thương rất nặng, có thể sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh dục, trước mắt hai người tối sầm lại.

Sau khi Vương Hải nhập học rất ít khi gọi điện về nhà, ông bà Vương không biết rõ gia đình đám Lương Kiện là như thế nào, cả hai cố nén cơn giận, sau khi nghe ngóng biết được Lương Kiện là con một của chủ tịch tập đoàn Lương thị nổi tiếng; Dư Đồng không phải là người ở đây, nhưng nghe nói mẹ cậu ta ngồi trên một chiếc SUV đi đến, chứng tỏ nhà rất giàu.

Ông bà Vương ngồi lâu trong văn phòng, nghiệp vụ thì cũng chẳng phải là xuất sắc, nhưng rất thạo việc gió chiều nào theo chiều nấy đối với những mâu thuẫn trong công ty. Dù bối cảnh nhà Dư Đồng thế nào, nhưng cậu ta đã cứu Lương Kiện, Lương Kiện chắc chắn sẽ bảo vệ cậu ta. Với khả năng của nhà họ Lương, trắng đen thế nào không phải do họ quyết định sao? Đối đầu với bọn họ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. So với việc cố gắng chẳng được ích gì, thì không bằng tỏ vẻ người bị hại, tạm nhân nhượng, tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho con trai.

Trong lòng hai vợ chồng có một hy vọng, Lương Kiện có tiền như vậy, nói không chừng có thể tìm được bác sĩ giỏi giúp con trai “trở lại như trước” thì sao?

Hai vợ chồng quyết định, ông Vương đỏ mắt đau lòng, bà Vương đau đớn lau nước mắt, tìm đến Viên Xuân Hoa và mẹ Lương Kiện – Thẩm Thanh Nguyệt.

Bà Vương khóc lóc nói chỉ cần bọn họ giúp chữa trị cho Vương Xuyên, chuyện này coi như bỏ qua, dù sao cũng là bọn nhỏ không hiểu chuyện đánh nhau mà thôi.


Lương Kiện là người đầu tiên bật dậy phản đối: “Đánh nhau? Con trai ngoan của ông bà muốn lấy mạng tôi đấy, chữa cho nó hả, mơ đi, bây giờ tôi nói thẳng luôn, chuyện này không bỏ qua dễ dàng đâu!”.

Viên Xuân Hoa cũng tức giận nói: “Đúng đó, bây giờ con tôi còn đang nằm viện kia kìa, tôi chưa tìm mấy người truy cứu trách nhiệm thì thôi, mấy người thì hay lắm, còn dám đến đây làm ra vẻ người bị hại. Tiểu Lương nói không sai, chúng tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!”.

Bà Vương không nén được cơn giận, giọng the thé: “Các người dựa vào đâu mà nói vậy? Rõ ràng là con trai mấy người hùa nhau ức hiếp Tiểu Xuyên, làm Tiểu Xuyên bị thương đến nông nỗi này, đừng tưởng các người có tiền là có thể đổi trắng thay đen, bọn tôi thấp cổ bé họng cũng không sợ các người đâu!”.

Lương Kiện khinh thường nói: “Sự thật là sự thật, ba mẹ tôi có tiền là tôi đáng chết hả? Nhà mấy người cũng đâu đến nỗi thấp cổ bé họng, dù không bằng nhà chúng tôi nhưng đó cũng không phải là lý do để Vương Xuyên giết tôi!”.

“Cậu cứ nói chết, nói giết, đừng ở đó ngậm máu phun người, Tiểu Xuyên nhà chúng tôi từ nhỏ đến lớn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho đến tận bây giờ chưa từng đánh nhau với ai, nếu không phải các cậu ức hiếp nó quá đáng, thì nó sẽ ra tay với các cậu sao?”. Bà Vương tức giận nói.

Lương Kiện như cười như không nói: “Nhưng mà Vương Xuyên này, thực sự là Vương Xuyên mà bà đang nói sao?”. Cậu đến gần, khẽ nói, “Bà nói xem, rốt cuộc cha mẹ nào mà lại không nhận ra con mình? Vương Xuyên thực sự, đang đứng khóc sau lưng bà đấy”.

Bà Vương biến sắc, suýt nữa là nghiêng đầu nhìn ra sau, bà ta cố giữ bình tĩnh tức giận quát: “Cậu nói bậy bạ gì đấy?”.

Lương Kiện đứng thẳng lên, cười nói: “Tôi không nói bậy, hẳn là bà rõ hơn tôi”.

Trong lòng bà Vương có quỷ, nói mấy câu hung ác rồi kéo ông Vương không hiểu gì rời đi. Nhìn bóng bà ta, Lương Kiện bỗng nghĩ đến một từ — chạy trối chết.

Lương Kiện chỉ định thử bà ta thôi, không ngờ liền thử ra được. Cái chết của “Vương Hải” chắc chắn là có gì đó, làm cha mẹ, chắc chắn bọn họ cũng nhận ra có chỗ là lạ, nhưng lại im lặng lảng tránh.


Ông bà Vương vừa đi, Thẩm Thanh Nguyệt định đón Lương Kiện về nhà, nhưng Lương Kiện vỗ ngực nói muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho ân nhân cứu mạng mình, rồi tri kỷ bảo mẹ mình mời dì Viên đến nhà họ ở. Viên Xuân Hoa nhận được tin lúc ba bốn giờ sáng liền vội chạy đến thành phố B, cả ngày đều xoay quanh con trai, lúc này quả thực rất mệt. Bà vốn định tìm một khách sạn gần bệnh viện để nghỉ ngơi, nhưng không từ chối được sự nhiệt tình của Thẩm Thanh Nguyệt, đành phải đi cùng.

“Mẹ sẽ bảo tài xế đưa cơm tối của các con đến”. Thẩm Thanh Nguyệt rất chiều con trai, nhưng chưa từng can thiệp vào quyết định của nó. Chuyện tối hôm qua bà vừa nhớ đến đã thấy sợ, may mà nhờ có Dư Đồng, nếu không không biết con trai mình hiện giờ thế nào.

Thẩm Thanh Nguyệt không hề biết rằng, nếu không phải nhờ có bùa hộ mệnh mà Đông Sinh cho Lương Kiện, thì chỉ sợ Lương Kiện không chờ được đến lúc “Vương Xuyên” ra tay.

Lương Kiện lắc đầu nói: “Không cần đâu, thái hậu nương nương đừng lo, lát nữa sẽ có người đưa cơm đến, đồ của quán ăn Mai thị đấy, người bình thường không ăn được đâu?”.

Thẩm Thanh Nguyệt ngạc nhiên: “Nhà đó có giao đồ ăn đến à?”. Mai thị nổi tiếng thế nào, bà biết rất rõ.

“Có quan hệ thì sẽ có, được rồi được rồi, mẹ mau về nhà đi, ông ba con gọi bao nhiêu cuộc rồi, ngấy chết đi được”. Lương Kiện ghét bỏ nói, đổi được một cú cốc đầu của mẹ mình.

Chờ hai mẹ đi rồi, Lương Kiện mở cửa phòng bệnh, đắc ý kể mình đã lừa mẹ Vương Xuyên thế nào, “… Sau này hãy gọi tôi là Holmes Kiện!”.

Đông Sinh mặt lạnh nhạt nhét quýt vào mồm, mắt nhìn người Lương Kiện, “Tôi thấy cậu nên đổi tên là Kiện Gọi Quỷ”. Sau người Lương Kiện, là một bóng quỷ có cùng gương mặt y đúc “Vương Xuyên”.

Lương Kiện sửng sốt: “Gọi quỷ? Gọi quỷ gì? Đông tể, tôi nhát gan lắm, cậu đừng làm tôi sợ!”. Lương Kiện bước dài đến chỗ Đông Sinh, mặt biến sắc, nào còn vẻ đắc ý lúc nãy nữa.

“Cậu nhìn thấy tôi? Cậu nhìn thấy tôi?”. Quỷ hồn “vụt” đến trước mặt Đông Sinh, có lẽ vì cảm xúc không ổn định, nên mặt cậu ta biến về lúc tử vong, trên trán là một lỗ lớn, máu cuồn cuộn chảy ra không ngừng, chảy qua gương mặt dập nát méo mó, cả cơ thể vặn vẹo quỷ dị.

Trong phòng bệnh chỉ có Dư Đồng và Lương Kiện, Đông Sinh cũng không che giấu năng lực của mình, thản nhiên gật đầu, nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, thì cậu là Vương Xuyên thực sự đúng không?”.


Mắt quỷ hồn chảy xuống hai hàng huyết lệ, gật mạnh đầu.

“Cậu muốn báo thù không?”. Đông Sinh nhét múi quýt cuối cùng vào miệng, hỏi.

Quỷ hồn gật mạnh.

Bị người em trai sinh đôi mà mình tin tưởng bày mưu giết hại, lúc vừa chết về nhà ngày đêm không ngừng khóc lóc kể lể bên tai cha mẹ, mong họ có thể nhận ra bộ mặt thật của Vương Hải, mong Vương Hải sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, nhưng, dù sau đó cha mẹ có đoán ra được một ít, lại vẫn giữ im lặng.

Vương Xuyên hận Vương Hải bao nhiêu, thì hận cha mẹ ích kỷ của mình bấy nhiêu.

Lúc Vương Hải đến thành phố B là đang trong mùa hè nóng bức, quỷ hồn không thể đi theo cùng nên vẫn luôn ở trong nhà, đi theo bên cạnh cha mẹ. Cậu ta bị cừu hận dày vò ngày qua ngày, mỗi ngày đều nghĩ phải trả thù Vương Hải thế nào, thậm chí nghĩ đến việc đi theo phương tiện giao thông vào buổi tối đến thành phố B tìm Vương Hải báo thù, nhưng cậu ta nhịn được, ở lại quê nhà, muốn chờ lúc Vương Hải về nghỉ đông thì sẽ trả thù, đồng thời trả thù cha mẹ đã mặc kệ cái chết của mình.

Nhưng, thời gian làm lệ quỷ càng dài, thần trí của Vương Xuyên ngày càng mất đi, cừu hận chấp niệm trong lòng ngày càng mạnh. Vào mùa đông ánh sáng mặt trời không mạnh, Vương Xuyên biết Vương Hải có chuyện, cha mẹ sắp đi đến thành phố B, cậu ta cố nén đau đớn do ánh sáng chiếu vào, đi theo đến đây.

Đến khi gặp được Vương Hải, Vương Xuyên muốn trả thù gã, nhưng chuyện trả thù không đơn giản như cậu ta nghĩ. Hiện giờ cậu ta chỉ có thể làm đổ cốc, làm hỏng bóng đèn, làm ra mấy chuyện ngoài ý muốn đơn giản, Vương Hải nằm trên giường không nhúc nhích, cậu ta không thể giết chết gã được.

Vương Xuyên tức giận đi theo sau cha mẹ, muốn xem xem rốt cục Vương Hải đã đắc tội người nào, có thể lợi dụng báo thù hay không. Không ngờ, Lương Kiện lại nói ra chân tướng sự việc, lúc đó cậu ta đi theo sau cha mẹ, cậu ta nghĩ Lương Kiện nhìn thấy mình, nên đi theo. Không ngờ người có thể nhìn thấy cậu ta, lại là một người khác.

Tính ra Vương Xuyên cũng chỉ là một lệ quỷ bình thường, năng lực của cậu ta so ra còn kém hơn Vu Hải Yến. Thần trí và oán khí quanh thân sắp tan rã, nói năng lộn xộn, cảm xúc và hồn thể bất ổn, Đông Sinh dán mấy tấm bùa dưỡng hồn, để cậu ta ngủ say.

Bệnh viện nặng âm khí, Vương Xuyên cuộn người trong góc tường, hồn thể dần ổn định hơn.

Làm xong những chuyện đó, Đông Sinh thấy đói bụng. Lúc cậu đang nghĩ có cần gọi cho Trịnh Quân Diệu không, thì Trịnh Quân Diệu và Andre mang theo cặp lồng lớn nhỏ, đi đến bệnh viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.