Con Của Quỷ

Chương 77: Khuyển quỷ


Đọc truyện Con Của Quỷ – Chương 77: Khuyển quỷ

Vào tháng thi cuối kỳ, rất nhiều môn đã dần kết thúc, mọi người bắt đầu vào giai đoạn ôn thi đầy căng thẳng.

Thư viện, phòng tự học ngày nào cũng kín chỗ, hai học bá như Đông Sinh và Dư Đồng vì bình thường luôn nghiêm túc học hành, nên đến lúc gần thi lại rất nhàn rỗi. Lương Kiện thì khá ham chơi, trời lạnh còn thường bỏ tiết vì ngủ nướng, sau khi học xong nếu không phải tụ tập với bạn bè thì là chơi game. Lúc chuẩn bị thi, cha Lương Kiện đã gửi một tối hậu thư cho cậu ta, nếu rớt một môn thì giảm tiêu tiền vặt một nửa, rớt hai môn thì không có tiền tiêu vặt, rớt ba môn thì… ha ha.

Đối mặt với uy hiếp tàn nhẫn đó, Lương Kiện nào dám ham chơi nữa, liều mạng gồng lên y như lúc thi đại học, mặt dày mượn vở của Dư Đồng, trên đầu buộc tất coi như thay mảnh vải, mỗi ngày ở lỳ trong phòng ngủ học bài.

Thần long thấy đầu không thấy đuôi hơn nửa học kỳ như Vương Xuyên cũng quay về ở trong phòng ký túc. Cậu ta luôn muốn chuyển sang khoa của đám Lương Kiện, cứ luôn đi nghe giảng hoặc tự học chương trình học của đám Lương Kiện, còn môn của ngành mình học lại chẳng để tâm. B đại có yêu cầu rất nghiêm khắc về việc chuyển khoa, nếu môn ngành mình học mà thi không đạt số điểm yêu cầu, thì dù môn ngành mình muốn chuyển có tốt thế nào cũng chẳng chuyển được.

Vương Xuyên một lòng một dạ muốn chuyển khoa, vì đi nghe giảng các môn của ngành quản trị mà bỏ rất nhiều môn của ngành khảo cổ học, vốn cậu ta đã chẳng thông minh lắm rồi, qua một học kỳ, các môn của ngành quản trị thì cái hiểu cái không, các môn khảo cổ học thì hổng vô số, lấy sách giáo khoa ra nhìn còn sạch hơn mặt cậu ta, vở ghi chép cũng chẳng có.

Các giảng viên của ngành khảo cổ học hầu như tuổi đều lớn rồi, mấy môn chuyên ngành thì toàn những người cũ kỹ nghiêm khắc, với sinh viên lên lớp không tập trung còn không tha cho, thì đừng nói đến những sinh viên bỏ học. Tất nhiên bọn họ cũng không giống những giảng viên khác, trước khi thi khoanh vùng ôn tập gì đó.

Vương Xuyên đành phải mượn vở của bạn cùng lớp, mỗi ngày cố nuốt những kiến thức xa lạ.

Căn bản của Lương Kiện tốt hơn Vương Xuyên, nửa học kỳ đầu nghiêm túc nghe giảng, nửa học kỳ sau tuy mất chút kiến thức, nhưng chỗ nào không hiểu liền hỏi Dư Đồng nên bổ lại rất nhanh.

Vương Xuyên từ lúc nhập học đến giờ không hiểu sao luôn có địch ý với Đông Sinh, cậu ta chịu đến lớp hỏi các bạn khác chứ nhất quyết không chịu “hạ mình” đi hỏi Đông Sinh. Để có thể vượt qua cuộc thi, mỗi ngày Vương Xuyên đều ngủ canh ba dậy canh năm, ngược lại với cậu ta, Đông Sinh học và nghỉ ngơi như ngày thường, nên ăn cứ ăn, nên ngủ cứ ngủ. Sau khi các môn học kết thúc, Đông Sinh còn rảnh rỗi hơn lúc trước, thời gian rảnh nhiều, lại không có ông nội kè kè ở bên bắt cậu học cái này cái kia, Đông Sinh đến thư viện mượn đủ loại sách mỹ thuật hội họa về, uống hồng trà mà Trịnh Quận Diệu cho, gặm đồ ăn vặt, nhàn nhã lật xem sách.

Đúng là không có gì có thể kéo cừu hận hơn.

Vương Xuyên mỗi khi đọc sách đến nỗi đầu đau nhói, quay đầu lại thấy vẻ bình thản vênh váo này của Đông Sinh, ngọn lửa ghen tị trong lòng như bùng lên dữ dội.


Hơn nửa học kỳ không ở trong phòng ký túc, sau khi về, Vương Xuyên có thể thấy rõ quan hệ giữa Lương Kiện và Dư Đồng, Đông Sinh không còn như trước, nhất là Lương Kiện, thường thường lộ vẻ nịnh nọt ân cần, khiến Vương Xuyên thấy tởm lợm. Dư Đồng thì đỡ hơn, nhưng, Vương Xuyên có thể cảm giác được Dư Đồng có vẻ… kính trọng Đông Sinh.

Không biết Lý Đông Sinh cho chúng uống thuốc gì nữa!

Vương Xuyên tức giận.

Vào tháng một, ngành khảo cổ học nghênh đón môn thi chuyên ngành đầu tiên.

Ông thầy già ra đề có vẻ như đang phát rồ, rất nhiều chỗ không hề xuất hiện trong sách giáo khoa, nếu có thì cũng là những kiến thức ít ỏi hiếm ai chú ý trong đó, nếu đến lớp không chú ý thì rất dễ xem nhẹ những phần đó.

Trí nhớ của Đông Sinh rất tốt, không đến mức xem qua là nhớ nhưng cũng xêm xêm mức đó, hơn nữa sau khi học xong cậu thường đọc sách giáo khoa mấy lần, rất nhiều kiến thức dù nhỏ cũng ghi tạc trong đầu cậu. Lúc mới vào học, thầy Vương chủ nhiệm lớp cấp ba có gọi cho cậu mấy lần, dặn cậu sau khi học xong phải xem thêm những quyển sách có liên quan đến ngành mình học. Tuy Đông Sinh không có hứng thú với ngành mình học mấy, nhưng vẫn rất nghe lời, lúc đọc sách về hội họa thì có thể bớt chút thời gian lật xem những quyển về môn chuyên ngành.

Thực ra, có những cái ở môn chuyên ngành hay là trên các sách liên quan Đông Sinh đã từng nghe ông nội truyền thụ rồi, cậu còn xem không ít sách cổ của ông nội.

Thông qua việc học tập trên nhiều mặt, đề thi khiến nhiều người vò đầu bứt tóc đó chỉ như một bữa ăn sáng với Đông Sinh thôi.

Ở câu hỏi cuối cùng, Đông Sinh không chỉ nêu đáp án tiêu chuẩn trên sách vở, mà còn trình bày một ít quan điểm mà ông nội đã nói với cậu, cùng với cái nhìn của cậu sau khi đọc sách cổ và các sách liên quan.

Sau khi đến trường, Đông tể luôn chiếm hạng đầu trong các lần thi, để lại bóng ma cho vô số sinh viên, lại trở thành ác mộng của các bạn học.

Mới thi được nửa tiếng, Đông Sinh đã làm xong hết rồi, cẩn thận kiểm tra lại một lần, chậm rãi thu dọn túi đựng bút cũ kỹ, Đông Sinh mặt không cảm xúc giơ tay nộp bài.


Cuộc thi hôm nay giám thị chính là thầy La chủ nhiệm lớp và một đàn chị đang học nghiên cứu sinh năm ba với giáo sư dạy môn chuyên ngành này, đàn chị này đã nghe tên Đông Sinh từ chỗ thầy mình không chỉ một lần.

Hôm nay là lần đầu cô thấy Đông Sinh, trong chớp mắt đó, đàn chị quyết đoán từ bỏ những anh zai Tây mà mình hâm mộ.

Là một thành viên trong câu lạc bộ thích zai đẹp, đàn chị ngồi trên bục giảng nhìn thì nghiêm túc, chứ trong lòng không biết nuốt nước bọt bao nhiều lần rồi.

Đến khi Đông Sinh nộp bài, cô mới miễn cường tỉnh táo lại.

Thu bài của Đông Sinh, đàn chị lướt xem rất nhanh, trong lòng chỉ có vô số câu “Mịa nó”.

Làm học sinh và trợ thủ của thầy, đàn chị biết rõ bài thi này khủng khiếp thế nào, cô nhìn đồng hồ trên tay, nửa tiếng, mới nửa tiếng thôi!

Chờ đến khi nhìn câu trả lời câu hỏi cuối của Đông Sinh, tâm trạng của đàn chị đã không chỉ dùng hai chữ “Mịa nó” để hình dung, hơn nửa ngày trời, miệng cô vẫn chưa thể khép lại.

Vội lôi di động ra chụp câu cuối của Đông Sinh, đàn chị gửi qua wechat cho thầy mình.

Thầy cô không rep lại câu gì, nhưng ở nơi mà đàn chị không biết, vị giáo sư già tuổi một bó to đã đăng lên một câu không hề thấy xấu hổ trong nhóm wechat —- từ nay về sau Lý Đông Sinh là đệ tử quan môn của tôi, mấy người không ai được cướp hết!

Ở bên dưới, là vô số từ ha ha rep lại.


Không khách khí thì trực tiếp ném gạch đánh người, đủ kiểu icon.

Trong khoa, có không ít người đang nhìn chằm chằm bạn nhỏ Lý Đông Sinh.

Để kiểm tra trình độ của bạn Lý Đông Sinh, các giáo sư trong khoa không hẹn mà cùng ra đề vượt quá trình độ.

Các thí sinh:…

Đề thi khó hơn Vương Xuyên nghĩ nhiều, khi đề được phát xuống, Vương Xuyên nhận ra mình đọc không hiểu gì hết. Vương Xuyên siết chặt bút, mắt mở trừng trừng nhìn Đông Sinh nộp bài, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của giám thị coi thi, đố kị trong lòng Vương Xuyên như muốn phun trào từ ánh mắt.

Tiếng chuông hết giờ vang lên, Vương Xuyên ngây ngốc nộp bài, đầu đặc quánh như tương hồ chỉ có hai chữ không ngừng quanh quẩn — xong rồi.

Đi ra khu dạy học, gió tuyết lạnh thấu xương thổi vù vù lên mặt, Vương Xuyên chẳng lấy lạnh chút nào, ngược lại, cảm xúc thô bạo bỗng bùng cháy. Vô thức đi đến cổng trường, Vương Xuyên vô tình nhìn thấy Đông Sinh đứng trước một chiếc xe đắt tiền, cửa xe mở ra, một con mèo vừa béo vừa ngu nhảy ra, mèo béo nhảy vào lòng Đông Sinh, Đông Sinh gãi gãi cái cằm nọng của nó, sau đó ôm mèo ngồi lên xe rời đi.

Cách xa trăm mét, Vương Xuyên có thể cảm giác được lúc Đông Sinh ôm mèo đã xuất hiện sự dịu dàng hiếm thấy.

Mèo à…

Bên tai như vang lên vô số tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Nhắm mắt lại, trong đầu Vương Xuyên chiếu qua vô số hình ảnh máu me, khóe môi vốn đang mím chặt vậy mà khẽ nhếch lên.

Mở mắt, phía sau mắt kính, mắt Vương Xuyên dường như đỏ lên, khóe miệng mỉm cười vặn vẹo đầy hưng phấn.

Cách đó không xa, một con mèo hoang vừa nhỏ gầy vừa bẩn quanh đi quẩn lại quanh thùng rác, dường như đang tìm thức ăn. Vương Xuyên lấy từ trong túi ra một miếng thịt xông khói, không nhanh không chậm đi đến…


Sáng thi xong, chiều không có lớp, ngày mai Đông Sinh cũng không có lớp môn nào, thứ bảy cuối tuần ngay sau đó cũng nghỉ ngơi, mãi đến chiều thứ hai mới có lớp, buổi sáng buổi chiều thứ ba đều có môn thi.

Trịnh Quân Diệu sớm đã hỏi lịch học của Đông Sinh gần đây rồi, biết Đông Sinh nộp bài trước giờ, Trịnh Quân Diệu bỏ công việc lại, tự lái xe đi đón người.

“Hôm nay thi thế nào?”. Trịnh Quân Diệu liếc nhìn con mèo béo được Đông Sinh gãi gãi kêu gừ gừ, trong lòng chua lòm.

“Cũng được, đề cũng không khó lắm”. Đông Sinh bình thản nói.

“Nghe cậu nói vậy chắc thi tốt lắm, xem ra hôm nay không đi ăn một bữa lớn để chúc mừng thì không được”. Trịnh Quân Diệu cười nói.

“Anh bao sao?”. Trong lòng Đông Sinh khẽ động.

“Được, hôm nay muốn ăn gì cứ để tôi bao, nếu cậu mà được học bổng thì tôi lại mời cậu ăn một bữa nữa!”. Đồng chí lão Trịnh đầy tâm cơ đã dự định “buổi hẹn hò” tiếp theo.

Đông tể tham ăn trong đầu chỉ còn hai chữ “đi ăn” gật gật đầu, không chờ Đông tể gọi món, A Hoàng không đợi được nữa meo meo nói: “Đông tể, Đông tể, ăn cá đi, hôm nay chúng ta ăn cá đi! Quán ăn Mai thị lần trước ăn bữa toàn cá cũng ngon lắm!”.

A Hoàng bình thường chẳng hay nhớ gì, nhưng liên quan đến ăn thì đầu óc tốt lắm.

Quán ăn Mai thị là một quán gia đình, mỗi ngày chỉ đón tiếp mười bàn, buổi trưa buổi tối mỗi buổi năm bàn. Nhà bọn họ không chỉ các món cá cực ngon, mà những món đặc sắc cổ truyền khác cũng rất tuyệt. Quán ăn Mai thị rất nổi tiếng, nếu không hẹn trước thì không thể ăn được.

Nhưng, việc gì cũng có ngoại lệ.

Chủ trước của quán là bạn thâm giao của ông ngoại Trịnh Quân Diệu, chủ hiện giờ của quán – cũng là cháu của chủ trước từng chịu ơn của Trịnh Quân Diệu, quan hệ của hai người luôn rất tốt. Đông Sinh nói muốn đi Mai thị, Trịnh Quân Diệu liền gọi ngay. Chờ đến khi bọn họ đến nơi, chủ quán đã tự mình xuống bếp chuẩn bị một bàn đầy những món ngon.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.