Con Của Quỷ

Chương 7: Con của quỷ


Đọc truyện Con Của Quỷ – Chương 7: Con của quỷ

Cái miệng nhỏ của Đông Tể liếm bơ trên bánh ngọt, vừa lòng đến nỗi mắt sắp híp lại thành đường chỉ, thỉnh thoảng lại liếm bơ dính trên miệng, khuôn mặt bình thường không có biểu tình gì cũng thêm vài phần ngây thơ của trẻ con, cũng sinh động hơn, liếc nhìn thì không khác gì những đứa trẻ cùng tuổi.

Lão Lý đầu thấy vậy có chút đau lòng và hối hận, sớm biết sẽ như vậy thì bọn họ nên để Đông Tể tiếp xúc nhiều với người ngoài mới đúng. Chờ qua năm nay Đông Tể sẽ bốn tuổi, trẻ con trong thành phố hầu hết đều đến nhà trẻ ở cái tuổi này. Mấy đứa bé trong thôn lại rất ít đứa đi nhà trẻ, phần lớn đều là sáu bảy tuổi hoặc lớn hơn chút sẽ đi học tiểu học. Những đứa trẻ của thôn Lý gia và những thôn xung quanh đều học tiểu học ở thôn An Khê, cách thôn Lý gia khoảng bốn năm mươi phút đi đường, cũng không tính là quá xa.

Lão Lý đầu có nghe người ta nói vu vơ, rằng tiểu học An Khê sang năm sắp lập một nhà trẻ, hay là về nhà lại tìm người hỏi. Nhưng Đông Tể bây giờ còn chưa mở miệng nói chuyện, đó cũng là một vấn đề khá khó khăn, nếu nó cứ vậy thì hơn nửa là nhà trẻ sẽ không nhận nó, sau nay học tiểu học sợ cũng khó khăn. Cái khác không sợ, chỉ sợ Đông Tể bị người ta ăn hiếp ở trường.

Lão Lý đầu không khỏi thở dài, dắt Đông Tể đến cửa ủy ban trấn.

Ủy ban trấn Hỉ Nhạc năm ngoái vừa tu sửa lại, rất khí phái, người lão Lý đầu tìm làm việc ở tầng ba, Đông Tể chưa từng thấy cầu thang, nhóc cứ ngây ngốc đứng trước cầu thang, không biết nên làm gì. Lão Lý đầu dù sao cũng không còn trẻ nữa, lại đang bị bệnh, cứ cố sức đến trưa, ông sao có sức ôm Đông Tể lên cầu thang nữa.

“Đông Tể, con ngồi ở đây đừng chạy loạn, chờ ba làm xong việc sẽ mang con đi mua bánh ngọt, có được không?” Lão Lý đầu đưa Đông Tể đến đại sảnh tầng một, ở trong góc tìm cái ghế không cho bé ngồi.

Đông Tể nghe được hai chữ bánh ngọt liền ngoan ngoãn gật đầu, lão Lý đầu sợ bé không hiểu, lại nói lại hai ba lần, mỗi lần Đông Tể đều ngoan ngoãn gật đầu, ông mới không yên lòng đi lên. Trước khi lên lầu, lão Lý đầu không quên dúi gói thuốc lá cho bảo vệ ở sảnh, nhờ anh ta trông giùm đứa con.

Đông Tể không hoàn toàn nghe hiểu lời lão Lý đầu nói, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế. Đông Tể có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt thịt mập mập, so với mấy ngôi sao nhí trong TV còn xinh xắn đáng yêu hơn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bé không lấy đôi mắt ngập tràn tử khí kia nhìn thẳng người ta.

Đông Tể ngồi trong góc, che khuất bóng, bảo vệ không chú ý đến đôi mắt khác người thường của bé, thấy bé con xinh xắn thì muốn chơi đùa với bé.

Bảo vệ đùa bé vài câu, Đông Tể cúi đầu chơi ngón tay mình, không phản ứng lại anh ta. Bảo vệ không nhịn được nhéo nhẹ má thịt của Đông Tể, Đông Tể ngẩng mạnh đầu, đôi mắt to đen sì nhìn thẳng bảo vệ.


Xúc cảm lạnh như băng truyền từ đầu ngón tay bỗng hóa thành cơn ớn lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên ót, bảo vệ sợ tới nỗi lùi về sau hai bước, suýt nữa đã không nhịn được mà kêu lên, lấy tay quẹt quẹt trán, trên trán thế mà lại chảy một tầng mồ hôi lạnh.

Đứa, đứa bé này, sao lại có đôi mắt khiến người ta sợ hãi như vậy?

Đông Tể nhìn hai mắt của bảo vệ, có chút ngây thơ nghiêng đầu, lại lần nữa cúi đầu chơi ngón tay của mình.

Bảo vệ nào còn dám đùa Đông Tể nữa, ba bước thành hai bước đi ra ngoài đại sảnh, được ánh nắng chiếu vào mới thấy thoải mái hơn một chút.

Lão Lý đầu tuy đã tìm được đường, nhưng người đồng ý đóng dấu cho ông đang đi họp, lão Lý đầu sợ bỏ lỡ thì khó tìm được người, nên vẫn luôn ngồi xổm bên ngoài phòng họp trên lầu.

Lúc Đông tể ở nhà có thể ngồi cả ngày dưới gốc cây hòe, đó là vì cây hòe mang đến một cảm giác thoải mái an lòng cho bé, đứng ở đó thoải mái vô cùng. Nhưng đại sảnh người đến người đi không mang lại cảm giác này cho Đông tể, xung quanh đều là những gương mặt xa lạ, nửa ngày cũng không thấy lão Lý đầu đến tìm mình, Đông tể chơi với ngón tay, cúi đầu, hai má từ từ phồng lên, đôi chân ngắn khẽ lắc lắc, rất giống một đứa bé đáng thương bị người bỏ rơi.

“Nè! Sao cậu lại ngồi ở đây một mình?”

Bên tai vang lên một giọng nói non nớt, hơi run run, dường như đang miễn cưỡng nén cảm giác sợ hãi gì đó vậy. Bình thường lão Lý đầu và Tôn bà tử phải lặp lại hai ba lần Đông tể mới phản ứng lại lời họ nói, bây giờ, Đông tể chỉ một lần đã “nghe rõ”.

Bé nhìn về phía giọng nói, đối diện là một cô bé, cao hơn bé một chút, váy trên người rách rưới, trên mặt, trên người đỏ đỏ đen đen, rất bẩn.


Đông tể là một bé ngoan rất yêu sạch sẽ, thấy đứa bé trước mặt quá bẩn, bé lại cúi đầu, tự mình chơi với mình. Bé có chút nhơ nhớ hai con cá nhỏ kia, cầm trong tay ấm vù vù, rất thoải mái nha.

“Cậu có thể thấy tớ!” Cô bé nhảy lên, gào lớn: “Cậu có thể thấy tới, có đúng không?!”

Đông tể cúi đầu, không thèm để ý đến cô bé.

Cố bé bĩu môi muốn khóc, nhưng không biết tại sao lại kìm nước mắt lại, bé lấy lòng nói: “Sao cậu lại ngồi một mình ở đây? Ba mẹ cậu đâu rồi? Có phải cậu cũng giống tớ, không tìm thấy ba mẹ… Mẹ của tớ nói nếu tớ đi lạc thì cứ tìm chú cảnh sát, nếu không tìm thấy chú cảnh sát thì cứ tìm những người mặc đồng phục… Nhưng bọn họ đều không để ý tớ…. Oa oa oa… Lúc nãy tớ thấy người mặc đồng phục kia nói chuyện với cậu, cậu có thể nói với chú ấy mang tớ về tìm ba mẹ được không…”

Cô bé nói một tràng dài, Đông tể có thể nghe rõ bé nói gì, nhưng không hiểu được. Đông tể cũng không ngẩng đầu lên, còn lấy tay chơi đùa.

Cô bé lau nước mắt máu trên mặt, mang theo giọng mũi lắp bắp nói với Đông tể: “Chơi ngón tay thì có gì vui, tớ dạy cho cậu trò hay hơn.”

Đông tể vẫn không phản ứng lại bé, cô bé đứng bên cạnh tự mình chơi, muốn dụ dỗ Đông tể, “Cậu vỗ một, tớ vỗ một, một con chim công mặc đồ hoa; cậu vỗ hai, tớ vỗ hai, hai con chuột túi ôm túi áo; cậu vỗ ba, tớ vỗ ba…”

Đông tể chưa từng chơi với trẻ con cùng tuổi, rất nhanh đã bị cô bé hấp dẫn sự chú ý, sau đó dưới sự dụ dỗ không ngừng của cô bé, rốt cục cũng chơi trò vỗ tay với bé.


Bảo vệ đi bên ngoài một vòng, lúc đi vào liền thấy Đông tể một mình ở trong góc chơi trò vỗ tay. Trò này những đứa trẻ ở trấn đều rất thích chơi, nhất là các bé gái, trình độ hoan nghênh ngang bằng với trò dây thun. Đông tể mới bắt đầu học, phản ứng của bé lại chậm hơn so với những đứa trẻ bình thường, cô bé đã dùng tốc độ chậm nhất chơi với bé, bé vẫn làm sai đủ kiểu như cũ, thỉnh thoảng lại dừng lại sửa cho đúng.

Mà tất cả, đều dừng trong mắt bảo vệ…

Bảo vệ xoay người đi ra ngoài, hai tay run rẩy rút một điếu từ trong bao thuốc châm lên, hít sâu hai cái mới cảm thấy đỡ hơn, bỗng bả vai bị người vỗ một cái, anh ta sợ đến nỗi chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống.

Xoay đầu lại liền thấy lão Lý đầu dắt tay Đông tể đứng sau anh ta, bảo vệ sợ đến nỗi lùi về sau vài bước, lão Lý đầu còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì anh ta đã sợ tới nỗi chạy mất hút. Về nhà mơ thấy ác mộng vài ngày, bị bệnh một hồi mới từ từ khỏi hẳn.

Lão Lý đầu vất vả lắm mới hoàn thành xong thủ tục hộ khẩu của Đông tể, tâm tình rất tốt, cũng không nghĩ nhiều, dắt tay Đông tể đi ra ngoài.

Lúc này đã sắp giữa trưa, Đông tể không thích phơi nắng, ngày thường nếu nắng thế này bé sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng không đi ra ngoài. Bé đi dưới nắng vài bước, rồi không chịu đi nữa. Cô bé kia còn sợ ánh nắng hơn cả Đông tể nữa, nếu không cô bé sẽ không đứng mãi ở đại sảnh ủy ban trấn.

Sáng nay cô bé mơ mơ màng màng tỉnh lại ngay đại sảnh ủy ban trấn, ngoại trừ Đông tể thì không ai thấy bé nữa, bé sợ Đông tể đi rồi sẽ không có cơ hội về nhà nữa, vì thế chịu cơn đau khi phơi dưới nắng, bám riết bên cạnh Đông tể.

May mà Đông tể rất đặc biệt, bé đi theo bên cạnh Đông tể tuy bị nắng chiếu vào rất đau, nhưng cơn đau này không giống như lúc bé đi một mình dưới nắng, cái cơn đau như cả người bị tan ra vậy. Càng ở gần Đông tể, cơn đau này càng nhẹ hơn, khiến cô bé hận không thể dán cả người lên lưng Đông tể.

Trẻ con đều có dục vọng độc chiếm cha mẹ mình, Đông tể cũng không khác. Sau khi lão Lý đầu ôm bé lên, bé liền không cho phép cô bé kia đi lên người lão Lý đầu. Đừng thấy lúc nãy cô bé chơi rất vui với Đông tể, thực ra bé sợ Đông tể vô cùng, nếu không phải khát vọng về nhà tìm cha mẹ quá mãnh liệt, thì có đánh chết bé cũng không muốn lại gần Đông tể.

Đông tể không cho cô bé lên người lão Lý đầu, cô bé đành phải đi kè kè bên cạnh lão Lý đầu, đau đớn khi bị ánh mặt trời chiếu nào, đủ loại tủi thân trong lòng, cô bé bĩu môi, nhỏ giọng nức nở, nhưng bước chân lại không dám chậm đi.

Tiệm cơm trong trấn rất nhiều, lão Lý đầu ôm Đông tể vào một nhà làm ăn tốt nhất, vất vả lắm mới tìm được một cái bàn ngồi xuống, bỗng ông nghe thấy người xung quanh đang bàn luận sôi nổi, “… Đúng là tạo nghiệt mà, đầu vỡ một lỗ lớn như vầy…”


“Đúng vậy, đứa bé kia rất thông minh, miệng lại ngọt, mới năm sáu tuổi đã giúp nhà bán hàng rồi, sao lại có chuyện này cơ chứ?”

“Người đâm đã tìm được chưa?”

“Tìm? Tìm ở đâu? Lúc đứa bé kia được người ta phát hiện thì xung quanh đến cả một bóng người cũng chẳng có… Xe đã sớm chạy đi rồi!”

“Dù là buổi tối thì cũng phải có người thấy chứ?”

Cô bé vẫn luôn tỉnh tỉnh mê mê dường như lập tức hiểu ra gì đó, khóc òa lên, máu từ đỉnh đầu trào ra ào ào, trào lên trên mặt, rất nhanh đã nhiễm đầy người, váy trắng cũng bị nhuộm màu đỏ tươi.

Bé nhớ rồi, bé nhớ hết rồi!

Đêm qua, ba đến nhà chú ở đối diện đánh bài, thua không còn tiền liền gọi điện bảo mẹ đưa tiền cho ba. Mẹ và ba cãi nhau trong điện thoại, sau đó đưa hai trăm tệ bảo bé đưa sang. Lúc về, bé bị một chiếc ô tô con màu đen dâm vào, chiếc xe kia sau khi đâm bé cũng không dừng lại mà chạy mất. Lúc bé “tỉnh lại” thì liền đứng bên cạnh chiếc xe kia, bé còn nhớ rõ biển số xe nữa! Sau không biết thế nào mà bé lại đến đại sảnh ủy ban, bé muốn tìm người đưa bé về nhà, nhưng không ai nhìn thấy bé cả, cho đến khi gặp được Đông tể…

Bé… chết rồi.

Một đứa bé không hiểu chết là gì, sợ hãi và bi thương vô tận vây lấy xung quanh bé.

Khi Đông tể và lão Lý đầu ăn xong cơm trưa, cô bé kia vẫn còn đang gào khóc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.