Đọc truyện Con Của Quỷ – Chương 19: Địa phược linh
* Địa phược linh là người hoặc vật thể khác sau khi chết linh hồn có khu vực hoạt động bị hạn chế, bị trói buộc ở một chỗ, loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải, cho nên trở thành ác linh. Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, cách giúp bọn họ lên trời chỉ có một, đó là hoàn thành tâm nguyện của bọn họ. Nếu không có cừu oán với bạn thì không nên diệt trừ, vậy sẽ khiến họ nổi giận, sẽ không tốt.
————————–
Sau khi đến huyện thu xếp mọi chuyện, Lý Cửu dùng một sợi dây đỏ xỏ hai con cá linh lại, làm thành một chiếc vòng cổ đeo trên người Đông tể. Lão Lý đầu và Tôn bà tử bỏ qua luân hồi, dung hồn vào bên trong cá linh, coi như là dùng một cách khác làm bạn bảo vệ bên cạnh Đông tể. Đeo vòng cổ cá linh, Đông tể dường như có cảm giác ba mẹ vẫn ở bên cạnh bé, từ từ, bé đi ra khỏi nỗi đau mất ba mẹ, bắt đầu thích ứng cuộc sống mới với Lý Cửu, A Hoàng.
Lý Cửu nhận nuôi Đông tể thu xếp hậu sự của vợ chồng lão Lý đầu, Vương Quân đều bỏ ra không ít công sức, qua việc này, quan hệ giữa Vương Quân và Lý Cửu cũng gần gũi hơn. Vương Quân biết rõ Lý Cửu là thế ngoại cao nhân, có lòng muốn kết giao với ông.
Tuy Lý Cửu đã ẩn cư nhiều năm, nhưng cũng không hoàn toàn luyện đến cảnh giới vô dục vô cầu, yêu thích lớn nhất của ông chính là rượu.
Vương Quân thường xuyên mang đến rượu ngon, lúc rảnh thì xách theo rượu ngon đến thăm Lý Cửu, Vương Quân làm người chính trực lại không làm mấy thủ đoạn đưa đẩy, anh làm đội trưởng đội hình sự đã nhiều năm, cũng coi như có kiến thức rộng rãi, Lý Cửu thích thích nguyên tắc làm người làm việc của anh, thường xuyên qua lại, hai người dần dần trở thành bạn vong niên.
Đồng Thành là một huyện nhỏ xếp sau loại 4 loại 5, vừa không giàu có lại không phồng hoa, tất nhiên không phải không có ưu điểm, hoàn cảnh nơi đây không tồi, nhiệt độ khí hậu thíc hợp, một năm bốn mùa không quá lạnh cũng không quá nóng, hơn nữa nhịp độ cuộc sống cũng chậm, thích hợp cho những người già về hưu dưỡng lão.
Dù thế nào, Đồng Thành cũng náo nhiệt phồn hoa hơn thôn Lý gia ở trong núi nhiều lắm.
Chỗ ở của Lý Cửu, dù là ngõ nhỏ đã có nhiều năm, nhưng hơn ở chỗ lấy tĩnh trong náo, đi bộ chưa đến hai mươi phút là đến quảng trường trung tâm của Đồng Thành, bên cạnh có một công viên, đi vừa phía trước một chút chính là đường buôn bán mà Đồng Thành vừa xây dựng dành riêng cho người đi bộ.
Dáng người của Lý Cửu hơi béo, sắc mặt hồng nhuận, nếp nhăn trên mặt ít, cho dù râu tóc bạc trắng vẫn nhìn trẻ hơn lão Lý đầu còn chưa đến sáu mươi, nhưng thực ra tuổi thật của ông còn hơn gấp đôi lão Lý đầu nhiều.
Lý Cửu rất chú trọng về mặt dưỡng sinh. Buổi sáng mỗi ngày đều sẽ kiên trì đánh Thái Cực quyền hai tiếng, luyện tập Thái Cực viên, chạy hai vòng quanh công viên quảng trường, buổi tối trước khi đi ngủ còn luyện Dưỡng Sinh quyền mà ông được truyền thừa trong huyền môn. Đừng nhìn ông là một ông lão béo suốt ngày tươi cười, nếu thực sự động tay thì ngay cả đội trưởng đội hình sự Vương Quân cũng chưa chắc là đấu mấy chiêu được với ông.
Gần đây ông luôn vội vàng chuyện của Đông tể, nên việc luyện tập buổi sáng gián đoạn vài ngày. Chờ đến lúc Đông tể dần dần thích ứng, Lý Cửu liền khôi phục bài tập dưỡng sinh đã kiên trì vài chục năm, nhưng trong nhà lại thêm một đứa trẻ cần được chăm sóc, sáng sớm Lý Cửu cầm Thái Cực kiếm nhấc chân ra cửa lại quay về, yên lặng đánh Thái Cực quyền trong sân một giờ, chờ đến khi Đông tể tỉnh lại, tự mặc quần áo rửa mặt sạch sẽ, mới mang nhóc kia cùng ra ngoài.
Bảy giờ sáng, người đi đường ở Đồng Thành đã dần nhiều lên.
Đông tể còn nhớ rõ sợ hãi luống cuống khi đi lạc ở trấn trên không tìm được ba, bây giờ ba mẹ không thấy đâu, nhà quen thuộc cũng không về được, người quen duy nhất cũng chỉ có ông lão béo này, ra cửa, Đông tể rất căng thẳng nắm tay Lý Cửu, cố gắng dùng cái chân ngắn nhỏ đuổi kịp bước chân của Lý Cửu.
Đông tể còn nhỏ, đi chưa được bao lâu chân ngắn liền bắt đầu nhức mỏi, bé cũng không thích mặt trời đang dần ló ra. Nếu người bên cạnh đổi thành ba mẹ, Đông tể chắc chắn sẽ dừng lại không đi muốn ôm một cái nha, nhưng người bên cạnh lại là Lý Cửu, Đông tể lại không dám làm nũng. Cho dù gần đây Lý Cửu vẫn rất tốt với bé, còn cho bé rất nhiều đồ ăn ngon mà trước đây bé chưa từng ăn, nhưng Đông tể vẫn luôn nhớ rõ chuyện Lý Cửu đã từng đánh bé rất đau, giống như những đứa trẻ cùng tuổi vậy, có thể tùy tiện làm nũng thậm chí khóc lóc om sòm trước mặt ai, thành thật ngoan ngoãn trước mặt ai, trong lòng Đông tể biết rất rõ.
Cũng may Lý Cửu cẩn thận, rất nhanh đã chú ý thấy Đông tể đã cố hết sức.
“Muốn ông ôm con không?” Lý Cửu chưa từng chăm trẻ con, nên rất do dự hỏi.
Đông tể ngẩng đầu lên, mím miệng nhìn ông vài giây, rồi mới chậm rãi gật đầu.
Ông lão béo ôm rất ấm áp, hơn nữa mềm mại, Đông tể lập tức nhớ đến lúc mẹ còn chưa biến thối thối.
Nghĩ đến mẹ, tâm trạng Đông tể lập tức sa sút.
Chút suy nghĩ này của Đông tể gần như viết hết lên mặt, Lý Cửu già thành tinh sao không đoán ra được?
“Có đói bụng không? Có muốn ăn mì nước sữa không?” Lý Cửu không biết dỗ trẻ con thế nào, nhưng sau vài ngày ở chung, ông phát hiện Đông tể ăn hơi nhiều.
Mì nước sữa là một loại mì đặc biệt ở Đồng Thành, nước canh không phải làm từ sữa, mà dùng xương gà, xương lợn non đun nhỏ lửa, đun đến khi có nước canh màu trắng sữa, lấy loại nước này để làm nước dùng thì hương vị của mì sữa rất ngon.
Mì nước sữa!
Đôi mắt đen sì của Đông tể sáng rực lên một chút, tốc độ gật đầu nhanh hơn lúc nãy nhiều nha.
A Hoàng chạy trốn cả ngày không thấy bóng đâu bỗng nhảy ra từ chỗ nào, meo meo kêu, “Mang tui nữa mang tui nữa!” Giọng nói lộ ra vẻ nịnh nọt.
Lý Cửu trừng mắt nhìn nó, tức giận nói: “Đuổi kịp đi.”
A Hoàng vui vẻ chạy phía sau bọn họ, một chốc lại nói Lý Cửu bất công, một chốc lại ai thán địa vị của mình ở trong nhà bị giảm xuống, meo meo cả một đường.
Lý Cửu ôm Đông tể đi vào trong một cửa tiệm mì nước sữa lâu đời ở Đồng Thành, cửa tiệm này không chỉ có mì nước sữa hương vị tuyệt vời, mà bánh bao, bánh màn thầu, gà trộn rau đặc biệt, đồ chua miễn phí cũng có hương vị rất tuyệt, giá cả cũng hợp lý, sáng nào cũng đông khách, mấy người Lý Cửu nếu đến muộn hơn một chút là chỉ có đợi.
Vốn Tôn bà tử nấu cho Đông tể đều là nước suông, thêm chút thịt băm, có một quả trứng chần nước sôi, nhưng hương vị so với mì nước sữa cũng là chênh lệch không nhỏ.
Đông tể ăn xong mì nước sữa mà Lý Cửu gọi cho bé, lại cầm lên uống sạch canh gà trong tô, sau khi thả đũa xuống dùng đôi mắt trông mong nhìn xửng bánh bao hấp trước mặt Lý Cửu.
“Còn chưa no?” Lý Cửu ngay cả con trai mình cũng chưa chăm được hai ngày, không biết chắc trẻ con ba bốn tuổi có thể ăn được bao nhiêu, mấy ngày nay ông cho Đông tể cái gì thì Đông tể ăn cái đó, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, cũng không chủ động hỏi ông muốn ăn thêm, nên ông cũng không biết rõ sức ăn của Đông tể.
Xửng bánh bao hấp thơm ngon lan tỏa mùi hương vào trong lỗ mũi, Đông tể nuốt nuốt nước miếng, chần chừ gật đầu.
Bé con nhu thuận khiến người đau lòng, Lý Cửu sờ đầu Đông tể, đưa tất cả đồ lên trước mặt bé, nói: “Muốn ăn thì tự mình lấy, muốn ăn gì thì nói cho ông biết, rõ chưa?”
Đông tể gật gật đầu, tự mình cầm một xửng bánh bao hấp, miệng nhỏ gặm xong, nhỏ giọng nói với Lý Cửu: “Cảm ơn.” Nếu người khác cho bé đồ thì bé phải nói cảm ơn, như vậy mới có lễ phép, mọi người đều thích người có lễ phép, đây là lúc ba đọc truyện đã nói cho bé nghe.
Nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Đông tể chủ động mở miệng nói với ông, Lý Cửu cười cười, sờ cái đầu dưa hấu xâu xấu của Đông tể, “Đông tể ngoan lắm. Lát nữa chờ ông nội đến công viên luyện kiếm xong sẽ mang con đi cắt tóc mua quần áo mới, có được không?”
Đông tể ngoại trừ mẫn cảm với đồ ăn, thì không có hứng thú gì lớn với những thứ khác, nhưng bé vẫn rất ngoan gật gật đầu.
Người luyện tập buổi sáng trong công viên không nhiều lắm, đều là các ông bà lão, Lý Cửu vừa đi đến những người này liền vây xung quanh mồm năm miệng mười gọi thầy giáo. Ngày thường Lý Cửu trừ việc đánh quyền luyện kiếm cũng sẽ thuận tay dạy các ông bà lão đến luyện tập buổi sáng, động tác của ông tiêu chuẩn, cũng có kiên nhẫn, những ông bà lão theo ông học đều thấy thân thể khá hơn nhiều, dần dần liền tự phát gọi Lý Cửu là thầy giáo.
Tuổi Lý Cửu lớn hơn những ông bà lão ở đây nhiều, tiếng thầy giáo này ông vẫn gánh được.
Tuy Lý Cửu cắt đứt liên hệ với huyền môn, nhưng thỉnh thoảng thấy cái gì trên người những ông bà lão này, ông vẫn nhắc nhở vài câu, nhận không ít thiện duyên.
Năm 2001, trong huyện nhỏ như Đồng Thành, những ông bà lão kiên trì mỗi ngày đến công viên luyện tập đều là những người có kiến thức, trước khi về hưu cũng coi như là nhân vật có danh dự uy tín ở Đồng Thành, dù hiện tại người đi trà lạnh, nhưng thỉnh thoảng muốn dùng quan hệ trước đây làm gì đó thì ít nhiều gì vẫn có người giúp đỡ.
Đông tể là một tiểu hắc hộ, lại không có quan hệ huyết thống nào với Lý Cửu, Lý Cửu nếu muố nhận nuôi bé, cho tên bé vào dưới tên mình cũng không phải là chuyện đơn giản, cho dù có Vương Quân ra mặt giúp đỡ cũng không thể chỉ ngẳn ngủi mười ngày đã làm xong mọi chuyện. Ông còn đi đường ngầm khác nữa.
Nhiều ngày rồi Lý Cửu không tối, đàn đệ tử đều hỏi thăm tin tức cua ông, lo lắng ông có chuyện gì. Vừa hỏi thăm, mọi người liền biết ông nhận nuôi Đông tể.
Những ông bà lão này đều từng là người ăn khổ, sẽ không để ý đến kiểu tóc và quần áo xấu xí của Đông tể, thấy gương mắt bé con kia rất xinh xắn đáng yêu, sợ hãi kéo tay Lý Cửu, rất nhu thuận yên lặng, Lý Cửu bảo bé ngồi bé liền ngoan ngoãn ngồi dưới tàng cây, không khóc không nháo, chớp mắt đã thấy hơn đứa cháu nghịch ngợm nhà mình rồi.
Từ khi Đông tể đeo vòng cổ cá linh có cha mẹ ký sinh, thì âm sát khí trên người đã bị ẩn dấu đi, không có cái cảm giác cổ quái khiến người ta lạnh sống lưng như trước, chờ đến khi Lý Cửu mang bé đi cắt tóc, lại mặc đồ trẻ em thời trang vừa người, vẻ đẹp của bé con lại lên một tầng cao mới. Đông tể với gương mặt thịt thịt xinh xắn, thêm đôi mắt vừa to vừa tròn, nhu thuận lại yên tĩnh, đáng yêu đến nỗi tim các ông bà lão phải run rẩy, cá đám đều hận không thể mang bé về nhà nuôi.
Đông tể còn nhỏ, chưa kịp đi học đã thành con nhà người ta.
Chờ đến khi bé bắt đầu đến trường, thì giá trị cừu hận lại tăng lên mấy bậc.
Nguyên nhân rất đơn giản, nhóc con này từ khi đi học liền nhận thầu tất cả vị trí thứ nhất trong trường.
Thứ duy nhất có thể làm người ta chê cười bé, chính là mãi mãi không đạt yêu cầu của lớp âm nhạc và lớp mỹ thuật, chỉ là hai lớp này đừng nói là không quan trọng ở cấp 2 cấp 3, ngay cả lúc học tiểu học cũng thường xuyên bị chủ nhiệm lớp lấy đủ loại lý do bù vào, cho dù có thi được 0 điểm cũng không có người để ý có được không?
Đương nhiên, Đông tể, không, bạn học Lý Đông Sinh vẫn rất để ý, cậu vẫn cho rằng mình có thiên phú hội họa, chỉ là thầy cô giáo các bạn học và A Hoàng ngốc không biết thưởng thức mà thôi.
Ừm, chắc chắn là như vậy!
“Lý, Lý Đông Sinh, cậu định, định đăng ký vào trường nào?” Sau cuộc thi đại học, hoa khôi của lớp kiêm hoa hậu giảng đường Liêu Mỹ Mỹ ngăn lại Lý Đông Sinh trước cửa trường thi, khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp xấu hổ đỏ bừng, trái tim nhảy bình bịch như máy móc bị trục trặc.
Từ nhỏ đến lớn Lý Đông Sinh không thích nói chuyện, lúc còn bé là khuôn mặt thịt thịt không có biểu tình gì, sau khi lớn lên vẫn không có biểu tình như cũ, nhưng lại đẹp đến không thể tưởng tượng được, đôi mắt vừa tròn vừa lớn khi còn bé theo tuổi tăng lên đã chậm rãi biến dài ra, lông mi vừa dài vừa cong, con ngươi to đen hơn người thường, khi cậu không chớp mắt nhìn người thì có cảm giác như hồn phách bị hút ra vậy.
“B đại.” Xuất phát từ lễ phép, Lý Đông Sinh thuận miệng trả lời một câu, nói xong thì nhấc chân bước đi. Cậu không hiểu nổi, vì sao từ nhỏ đến lớn bạn học nữ thậm chí còn có vài bạn học nam, nhìn thấy cậu liền đỏ mặt.
“… Cái gì?” Trái tim của Liêu Mỹ Mỹ gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, kích động đến nỗi một chữ cũng không nghe rõ. Chờ đến khi cô hồi hồn, thì Lý Đông Sinh đã đi xa. Liêu Mỹ Mỹ dậm chân, vẫn luôn nhìn bóng dáng Lý Đông Sinh biến mất trong đám người, mới thở phì phì rời đi.
“Đông tể, Đông tể, nhóc lại ghẹo gái rồi!” Đi được nửa đường, A Hoàng không biết xông đến từ đâu, nhanh nhẹn nhảy lên vai Lý Đông Sinh ngồi xổm xuống.
“… Ông nội nói phải bắt cậu lên mạng ít tu luyện nhiều, cậu phải nghe lời, nếu còn trộm lên mạng, tôi sẽ không mua cá cho cậu đâu.” Gặp người (mèo) quen, Lý Đông Sinh sẽ nói nhiều hơn một chút.
Lông trên đuôi A Hoàng suýt nữa thì xù lên, “Đông tể, dù nhóc là một nhóc lỗi thời không biết từ ngữ mạng đang lưu hành, thì cũng không thể lợi dụng việc công trả thù cá nhân như vậy được! Đông tể, Đông tể, tui phát hiện nhóc học cái xấu nha!”
Nghe lời lên án vô cùng đau đớn của A Hoàng, khóe miệng của Đông tể, không, bạn học Lý Đông Sinh hiện lên hai lê xoáy nho nhỏ.
* Mì nước sữa
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –