Con Của Quỷ

Chương 17: Con của quỷ


Đọc truyện Con Của Quỷ – Chương 17: Con của quỷ

Lý Cửu nhìn về phía quỷ được hai vợ chồng che chở, nhóc con kia rơi nước mắt ào ào, giống như cao da chó ôm chặt chân lão Lý đầu, cơ thể hơi run run, rõ ràng là có sức mạnh rất lớn, nhưng lại giống như đứa bé bị ức hiếp vậy.

Quỷ tụ âm hối sát khí mà sinh, trời sinh không có vui, giận, lo, sầu, buồn, sợ, hoảng, không hiểu thất tình, không sinh lục dục, sinh ra làm ác.

Thiên đạo không dung quỷ, rất hiếm khi hiện thế, nếu có sinh ra cũng chết non rất nhanh, Lý Cửu sống đến ngần này tuổi cũng là lần đầu tiên thấy một con quỷ sống sờ sờ.

Nhưng quỷ trước mặt này, khác hẳn với ghi chép trong truyền thừa huyền môn mà ôn đã đọc, nhóc con kia rõ ràng đã có thất tình lục dục của con người, nếu không phải cặp mắt quái dị cùng toàn thân bốc lên âm hối sát khí, thì ông thấy nó không khác gì những đứa bé ba bốn tuổi bình thường.

Lý Cửu không trực tiếp trả lời câu hỏi của vợ chồng lão Lý đầu, ngược lại nói ra nghi ngờ trong lòng, “Theo tôi được biết, quỷ muốn lớn lên thì chắc chắn phải hút máu người sống, kéo dài dương khí, hấp thu âm hối khí, duy trì âm khí, âm dương cân bằng, che dấu thiên cơ mới có một đường sống. Rốt cuộc các người đã làm thế nào?”

Lão Lý đầu cảnh giác nói: “Tôi không biết ông đang nói cái gì, Đông tể nhà chúng tôi cũng không hấp thu âm hối khí gì hết, ông đừng nói lung tung!”

Lý Cửu dễ dàng bắt được lỗ hổng trong lời lão Lý đầu nói, “Ông không phủ nhận nó đã từng uống máu người sống!”

Tôn bà tử hung dữ nói: “Cho dù Đông tể từng uống máu người sống thì sao chứ? Là chúng tôi cam tâm tình nguyện lấy máu mình chữa bệnh cho Đông tể, mắc mớ gì đến ông!”

Thì ra, vào rằm tháng bảy hằng năm Đông tể sẽ bị bệnh nặng một trận, lần đầu tiên Đông tể phát bệnh là lúc còn nằm trong tã lót, lão Lý đầu và Tôn bà tử bị dọa sợ, vội vã mang bé đến bệnh viện trong huyện, nhưng tất cả kiểm tra đều nói các bộ phận nội tạng của bé đang không ngừng suy kiệt, bác sĩ chưa từng thấy căn bệnh nào kỳ quái thế này, nên không biết phải làm sao. Lúc đó Tôn bà tử nhìn thấy con trai bảo bối bị bệnh đến hấp hối, tim như bị đao cắt, không biết sao lại nhớ tới lúc Đông tể mới sinh đã từng hút máu của bà, bà giấu mọi người, lẳng lặng đút máu mình cho Đông tể.

Quả nhiên sau khi Đông tể uống máu bà xong thì bệnh dần dần đỡ hơn, mà còn không thuốc mà khỏi rất nhanh, bác sĩ y tá bệnh viện đều kêu to kỳ tích.

Lão Lý đầu và Tôn bà tử đã làm vợ chồng vài chục năm, Tôn bà tử rất khó giấu được ông, chờ đến khi Đông tể khỏi bệnh về nhà, Tôn bà tử liền tìm cơ hội nói thẳng với ông.

Ban đầu lão Lý đầu không muốn nuôi Đông tể, nhưng nhoáng qua mấy tháng, đứa bé quái dị gầy trơ xương kia được bọn họ nuôi vừa trắng lại vừa mập, không khác gì con trai ruột, thì đừng nói là uống chút máu, bảo ông cắt miếng thịt ông cũng không do dự.

Cũng không biết có phải do đến ngày rằm tháng bảy hằng năm đều đút máu cho Đông tể vài ngày, mà hơn ba năm nay sức khỏe của lão Lý đầu và Tôn bà tử càng lúc càng kém đi, già đi rất nhanh.

Năm nay Đông tể không chịu thua kém, không những không bị bệnh, mà bởi vì ăn gà vịt dê mà lão Lý đầu và Tôn bà tử mang về không ít, có thêm không ít thịt.

Tiếc là hai lão còn chưa vui mừng được vài ngày, thì Lý Cửu đã tìm đến cửa.

Về phần âm hối khí mà Lý Cửu nói, lão Lý đầu và Tôn bà tử sau khi thành xác sống ít nhiều gì cũng nhận ra cây hòe kia khác thường. Đông tể từ nhỏ đã thích ở quanh cây hòe kia, nay Lý Cửu lại nói thế, có gì mà bọn họ không rõ chứ? Nhưng vì bảo vệ Đông tể, hai người theo bản năng chọn giải thích giấu diếm, nhưng dù là lão Lý đầu hay Tôn bà tử, khi còn sống đều không phải là người thông minh, nên dễ dàng bị Lý Cửu bắt được lỗ hổng.


Đạo hạnh của Lý Cửu cao thâm, trong lòng vừa sinh nghi, thật ra đã phát hiện cây hòe khác thường trong sân.

“Các người nguyện ý cung cấp huyết khí sinh cơ của mình để nuôi quỷ, chuyện này quả thực không liên quan đến tôi, nhưng quỷ lớn lên sẽ làm hại nhân gian, diệt trừ yêu tà là trách nhiệm của huyền môn chính phái chúng tôi.”

Thật ra Lý Cửu cũng động lòng vì tình yêu con của lão Lý đầu và Tôn bà tử, sau khi bị người đánh chết oán khí sâu nặng, nuôi quỷ hơn ba năm, còn dùng máu tươi cho quỷ ăn, trên người cũng đã sớm lây dính âm hối sát khí của quỷ. Lão Lý đầu sau khi chết thảm, oán hận và chấp niệm trong lòng kích thích âm hối sát khí đặc biệt này, cuối cùng giúp ông biến thành xác sống.

Xác sống bình thường không có trí tuệ gì, bị chấp niệm khi còn sống điều khiển, bởi vậy đa số xác sống sau khi “tỉnh” lại, điều đầu tiên làm là theo bản năng tìm kẻ thù khi còn sống báo thù. Nhưng lão Lý đầu lại không làm như vậy, sau khi ông trở thành xác sống liền tỉnh tỉnh mê mê trở lại bên cạnh vợ con, nhìn tình huống hiện giờ của ông thì đã khôi phục ký ức khi còn sống từ lâu, nhưng ông vẫn không đi tìm người thôn Lý gia báo thù.

Không phải là không hận, nhưng so với tình yêu với con trai, thì hận, không còn quan trọng nữa.

Về mặt tình cảm, chuyện xảy ra với nhà lão Lý đầu quả thực đáng để đồng cảm, cho nên Lý Cửu nguyện ý siêu độ cho bọn họ, giúp bọn họ hóa giải oán khí, đưa vợ chồng họ vào vòng luân hồi. Nhưng về mặt lý trí, ông không thể để mặc kệ quỷ tiếp tục lớn lên, cho dù Đông tể hiện tại rất giống với những đứa trẻ bình thường, nhưng ai có thể cam đoan sau này nó vẫn giữ nguyên tính cách như vậy chứ? Quỷ không có thất tình lục dục hoặc tự có ý thức của mình còn giết vô số người, quỷ có được thất tình lục dục một khi không khống chế được, có thể sẽ đi lên tà đạo, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Lão Lý đầu thê lương nói: “Đông tể nhà chúng tôi rõ ràng không làm gì sai, sao ông lại một lòng muốn giết nó, ông đang lạm sát người vô tội, ông thì là chính đạo chó má gì?!”

Nước mắt máu của Tôn bà tử rơi không ngừng, oán khí bùng lên, “Không sai, ông không thể giết con tôi được!”

Mắt thấy lão Lý đầu và Tôn bà tử sắp không khống chế được cảm xúc, hung lệ khí trên người càng lúc càng nặng, Lý Cửu trầm giọng nói: “Thân thể các người đã bắt đầu hư thối, cứ theo cái đà này, nhiều nhất là một tháng, thân thể các người sẽ hoàn toàn thối rữa, hồn phách cũng tán loạn theo, đến lúc đó đừng nói là luân hồi, ngay cả cơ hội trở thành lệ quỷ ở lại nhân gian cũng không có.”

Thật ra lão Lý đầu và Tôn bà tử đã mơ hồ nhận ra được kết cục của mình, nhưng bọn họ không bỏ Đông tể lại được. Mấy ngày nay bọn họ đã lén lút thương lượng, muốn tìm người nhận nuôi Đông tể.

Nhưng người ở thôn Lý gia và những thôn xung quanh rất tin lời đồn mà Triệu Xuân Quyên rải ra, người của thôn Lý gia còn vì tin đồn vô căn cứ này mà tập thể đánh chết lão Lý đầu đang sống sờ sờ, lão Lý đầu vì bảo vệ Đông tể, nhịn xuống không đi tìm bọn họ báo thù là đã kiềm chế lắm rồi, nếu giao Đông tể cho những người này, dù thế nào ông cũng không yên tâm được.

Xác sống sợ ánh sáng, nơi càng xa thì ông và Tôn bà tử không đi được, nếu tìm đại người nào đó, thì bọn họ cũng không biết phẩm tính của người nọ.

Đương nhiên, thật ra xét đến cùng thì, lão Lý đầu và Tôn bà tử luyến tiếc, không bỏ lại được Đông tể.

Lý Cửu xuất hiện, trực tiếp đánh tan tia may mắn cuối cùng của lão Lý đầu và Tôn bà tử, đẩy bọn họ vào tuyệt cảnh.

Nghe được kết quả không muốn nghe nhất, lão Lý đầu và Tôn bà tử nhìn nhau, hơi hơi gật đầu, lão Lý đầu hạ quyết tâm kéo Đông tể đến trước mặt mình, ngậm lệ máu nói: “Chúng tôi tin ông là người tốt, chúng tôi có thể giao Đông tể cho ông nuôi, nếu sau này nó thực sự đi lên tà đạo, thì muốn giết muốn chém thế nào tùy ông!”


Lão Lý đầu và Tôn bà tử cũng không phải là người thông minh, với những người chỉ có tấm lòng yêu con trai như bọn họ, lại bị rơi vào tuyệt cảnh thế này, đây là cách duy nhất họ nghĩ đến để bảo vệ mạng sống cho Đông tể, ngoại trừ được ăn cả ngã về không, thì không còn cách nào khác nữa.

Đông tể vừa nghe nói ba muốn giao bé cho ông lão béo đáng sợ kia, liền sợ tới mức xoay người ôm chặt chân ba, khóc oa lên: “Ba, không, ba, Đông tể ngoan, ba, mẹ, Đông tể ngoan, Đông tể ngoan…” Đừng không muốn Đông tể a.

Lý Cửu lúc còn trẻ cũng từng cưới vợ sinh con, đáng tiếc vì đủ mọi nguyên nhân mà vợ con chết thảm, lúc con ông chết, cũng chỉ mới ba bốn tuổi…

Con trẻ có tội gì? Con trẻ có tội gì!!

Trong thoáng chốc, quỷ trước mắt đang khóc lớn kia dần dần chồng lên đứa con trai đã chết thảm.

Lòng Lý Cửu cuối cùng cũng mềm xuống, thở dài nói: “Được rồi, tôi có thể đồng ý với hai người. Nhưng tương lai nếu có một ngày nó đi lên tà đạo, tôi chắc chắn sẽ không nương tay.”

Lão Lý đầu không tha vuốt mái tóc mềm mại của Đông tể nói: “Con tôi nuôi, tôi biết Đông tể là đứa trẻ tốt, sau này chắc chắn sẽ có thành công lớn.”

Tôn bà tử lạnh lùng nói: “Ông phải thề, nếu Đông tể không làm chuyện thương thiên hại lý, thì ông không được dùng bất cứ lý do gì để thương tổn nó!”

Lý Cửu nghĩ đến tấm lòng mẹ hiền của Tôn Hồng, gật đầu nhận lời: “Có thể.”

Tôn bà tử ngậm nước mắt ôm Đông tể lên, vỗ nhẹ lên lưng bé, nghẹn ngào nói, “Tôi muốn làm một bữa cơm chiều cho nó, được không?”

“Được.” Lý Cửu nói, “Tôi cho hai người nửa ngày, giờ tý đêm nay tôi sẽ đến.”

Từ khi cảnh sát đến nhà mấy ngày trước, lão Lý đầu và Tôn bà tử sợ bị người ta bắt được nên không dám có hành động gì. Không có máu mới mẻ, sẽ không thể duy trì sinh khí của thân thể, cho dù trên người bọn họ đều đeo cá đá nhỏ của Đông tể, thì tốc độ hư thối của cơ thể vẫn rất nhanh.

Trong nhà không điện không tủ lạnh, gà vịt mà lão Lý đầu và Tôn bà tử thuận tay trộm về không để lâu được, đều thừa lúc còn mới làm cho Đông tể ăn. Bây giờ trong nhà còn hai quả trứng gà, còn một ít mỡ gà và thịt gà làm thịt nấu nước tương, ngoài vườn còn một ít cải thảo cà chua đậu dải, Tôn bà tử biến tấu một ít, làm ra vài món ăn ngon.

Không biết Đông tể là bị Lý Cửu dọa sợ, hay là nhận ra được gì đó, bữa cơm chiều ngay cả trứng hấp thích ăn nhất cùng chưa ăn được vài miếng, liên tục bám lấy lão Lý đầu và Tôn bà tử, ngay cả lúc bình thường nên đi ngủ cũng không chịu ngủ, mở mắt trông mong nhìn Tôn bà tử và lão Lý đầu, giống như chỉ chớp mắt là bọn họ sẽ bỏ mình lại vậy.

Lão Lý đầu và Tôn bà tử dỗ bé một hồi lâu mới dỗ bé đi ngủ được. Đông tể ngủ không yên, tay nhỏ bé nắm chặt góc áo của Tôn bà tử, thỉnh thoảng lại nói mê, chốc chốc gọi ba lại gọi mẹ, khóc thút thít mang theo giọng mũi, khiến lão Lý đầu và Tôn bà tử mắt ướt nước tim như bị đao cắt.


“Đến giờ rồi.” Sau khi Đông tể ngủ không được bao lâu, Lý Cửu và A Hoàng lặng lẽ xuất hiện trong sân.

Lão Lý đầu và Tôn bà tử hôn lên khuôn mặt lạnh lẽo của Đông tể lần cuối, nắm chặt cá đá mà Đông tể cho bọn họ trong lòng bàn tay, hai vợ chồng nhìn nhau, trong đôi mắt hư thối mờ đục thấy được một tia kiên định.

Quyết định xong, Tôn bà tử và lão Lý đầu không e ngại Lý Cửu nữa, hai người đi vào trong sân, ông một câu bà một câu nói cách nuôi con cho Lý Cửu.

“… Đông tể thích nghe kể chuyện thích vẽ tranh, nếu ông rảnh rỗi thì mỗi ngày đọc sách truyện cho Đông tể nghe, trong nhà còn có hai quyển sách truyện mới, trên đó có vài chữ tôi không biết, nên không đọc cho Đông tể nghe. Lúc ông mang Đông tể đi thì nhớ mang theo hai quyển sách kia theo, đúng rồi, còn có một quyển từ điển, coi như là tôi để lại vật kỷ niệm cho nó.”

“… Từ nhỏ cơ thể Đông tể đã lạnh, nhớ bảo nó mặc nhiều quần áo, tôi mới đan vài chiếc áo len mới cho nó, đều bỏ trong hòm, ông nhớ mang đi cho Đông tể, trời lạnh để thằng bé mặc.”

“… Đông tể nhát gan, sợ sét đánh, lúc có sét đánh ông nhớ ở cùng với nó.”

“… Đông tể thích ăn bánh trứng, nếu nó không vui thì mua bánh trứng cho nó ăn, Đông tể rất ngoan rất dễ dỗ.”

“…”

“…”

“… Đây là tiền mà tôi và bà nhà để dành được, chờ đến khi Đông tể lớn hơn, ông sẽ đưa nó đi học, người ta đều nói Đông tể nhà chúng tôi là đồ ngốc, nhưng thật ra Đông tể rất thông minh, sau này chắc chắn có thể thi lên đại học.”

“… Đông tể từ nhỏ đã yên lặng không thích nói chuyện, không giống những đứa trẻ bình thường khác, tôi vẫn luôn lo sau khi nó đến trường sẽ bị những đứa trẻ bắt nạt, ông nhớ để ý chút, giúp chúng tôi chăm sóc, đừng để người khác ức hiếp nó.”

Thấm thoắt, mặt trời đã ló lên phía chân trời.

Cho dù không tha thế nào, cũng đã đến thời khắc chia ly.

Lý Cửu vẫn im lặng nghe hai vợ chồng lão Lý đầu nói dông dài, ông dường như hiểu được vì sao Đông tể là quỷ lại có được tình cảm của con người.

Công ơn nuôi dưỡng, ân trọng như núi. Đông tể có thể gặp được cha mẹ yêu thương bé như vậy, là may mắn của bé.

“Hai người yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Đông tể thay hai người.” Lý Cửu trịnh trọng đồng ý hứa hẹn.

Lão Lý đầu và Tôn bà tử lộ vẻ mặt biết ơn, đáng tiếc khuôn mặt hư thối, nên thoạt nhìn vô cùng cứng ngắc dữ tợn.

Những gì nên nói nên giao đã xong, thừa dịp mặt trời chưa lên, lão Lý đầu và Tôn bà tử dưới sự đồng ý ngầm của Lý Cửu, đã đến nhìn Đông tể lần cuối, rồi trở lại phòng mình, thay quần áo sạch sẽ nằm trên giường. Lý Cửu dán hai tấm phù triện lên người hai người, hồn phách của họ chậm rãi rời khỏi cơ thể hư thối.


Lý Cửu ngồi dưới đất niệm chú hướng sinh cho bọn họ, dưới những lần niệm chú, oán sát khí tối đen quanh quẩn quanh hai người dần biến mất, hồn thể biến về trạng thái trong suốt, hai mắt dần mờ mịt mơ màng.

Trong bóng tối, phảng phất như có một tiếng nói đang gọi về, có một lực lượng đang dẫn dắt.

Hồn hề, trở về, trở về, trở về…

Đông tể đang nằm trong phòng ngủ sát vách bỗng mở to mắt, lăn lông lốc đứng lên chạy chân trần về phía phòng ngủ lão Lý đầu.

“Ba! Mẹ!”

Giọng nói non nớt khóc nức nở, chớp mắt đã gọi về thần trí của lão Lý đầu và Tôn bà tử, hai người cùng dừng bước, xoay người mỉm cười từ ái với Đông tể, giây tiếp theo, hồn thể gần như trong suốt biến thành hai luồng ánh sáng, chui vào trong cá đá nhỏ mà bọn họ trộm nắm chặt trong tay, chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Đông tể vừa rơi nước mắt, vừa đi đến bên giường móc cá đá nhỏ trong lòng bàn tay hư thối của ba mẹ ra, cá đá vốn đã xám trắng u ám lại biến thành sáng bóng như ngọc. Nước mắt Đông tể rơi trên cá đá, nơi mắt của cá đá chậm rãi hiện ra hai điểm đen nhỏ, như vẽ rồng điểm mắt, cá đá vốn đã trông rất sống động giờ phút này như sống lại vậy, rõ ràng là vật chết, lại có sinh cơ nồng đậm.

Ba mẹ, không có.

Đông tể cầm cá đá, mím miệng, nước mắt rơi ào ào.

Lý Cửu thở dài, đứng từ dưới đất lên, đi về phía trước từ ái sờ đầu Đông tể, nói: “Bọn họ bỏ qua luân hồi hòa tan hồn nhập vào cá linh ở lại bên cạnh con, chỉ mong con không phụ lòng tốt của bọn họ mới đúng.”

Đông tể cái hiểu cái không, tay nhỏ bé nắm chặt cá linh, dựa vào thân thể đã hư thối của lão Lý đầu và Tôn bà tử, gào khóc, bi ai không thôi.

* “Vẽ rồng điểm mắt” có xuất xứ từ cuốn “Lịch đại danh hoạ ký” (Ghi chép về những danh hoạ nổi tiếng trong các triều đại) do Trương Ngạn Viễn thời Đường soạn.

Trong tác phẩm ghi lại Trương Tăng Dao vẽ bốn con rồng trên bức tường của Kim Lăng An Lạc Tự, nhưng ông không vẽ mắt.

Ông thường nói: “Vẽ mắt rồng sẽ bay mất”.

Mọi người cho rằng lời nói của ông là hoang đường, vô căn cứ, nên kiên quyết thỉnh mời ông vẽ thêm mắt. Một lúc sau, sét đánh đổ tường, hai con rồng được vẽ thêm mắt cưỡi mây bay lên trời. Chỉ còn lại hai con rồng không vẽ mắt vẫn ở trên tường.

Trương Tăng Dao là hoạ sĩ triều đại nhà Lương, Nam Triều, thuộc thời kỳ Nam Bắc triều của Trung Quốc. Ông từng được bổ nhiệm các chức vị như tướng quân, thái thú Ngô Hưng.

————————-

Còn 1 chương nữa là hết phần Con của quỷ rồi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.