Đọc truyện Con Bé Nhà Bên – Chương 11: Mình tạm xa nhau thôi
Mộc Hiên ngồi trong phòng thi, mồ hôi tay túa ra như nước lã. Tự an ủi mình rằng bài thi cũng chỉ giống như bài tập bình thường mà anh Huy cho thôi, cứ bình tĩnh là sẽ làm được. Nhưng có phải cứ muốn là bình tĩnh được đâu, chân cô bé cứ run lên cầm cập.
Đề thi được phát ra, Hiên nhìn mà bất ngờ muốn rớt hàm, tất cả đều là các dạng mà anh Huy đã dạy. Cô bé lập tức cầm bút, liến thoáng không ngừng.
Cho tới khi hết giờ, nộp bài trở về nhà, trong nhà cũng không có một ai hết. Không có ai hỏi Hiên làm bài có tốt không, liệu có đỗ không cả. Hiên càng nghĩ càng tủi thân, nhưng thôi kệ, nếu đỗ được thì vui quá. Ít nhất là từ bây giờ đến khi nhận kết quả, Hiên có thể thoải mái chơi bời mà không phải lo lắng gì nữa rồi.
Một ngày hè nọ, Hiên đang tung tăng đi mua nước uống, đột nhiên phát hiện ra anh Huy đang nói cái gì đó với một đứa trẻ trong xóm. Thực ra không hẳn là nói, nghe giống như là đe dọa hơn. Hiên biết thằng bé ấy, có lần nó dám ngáng chân Hiên, xong còn cái trò bốc cát ném vào mắt người khác nữa, nhìn chung nghịch ngu không tả nổi. Mới đầu nó còn câng câng cái mặt lên nhìn Khắc Huy, nhưng về sau mới nhìn thấy nắm đấm thôi đã sợ muốn tè ra quần, rối rít xin lỗi rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Bạn Hiên nhìn thấy cảnh đấy xong không hiểu sao trong lòng hả hê hết sức, ai bảo nó xấu tính cơ. Hả hê mãi, cuối cùng mở mắt ra đã thấy anh Huy đứng trước mặt mình. Anh nhìn Hiên chằm chằm, Hiên biết mình đi dòm nhó chuyện người khác là không hay nên chột dạ, mở chai nước lạnh trong tay ra nịnh nọt đưa anh uống. Khắc Huy cũng không nói nhiều, nhận chai nước từ trong tay con nhóc tu một hơi, nhìn Mộc Hiên đang co ro nói một câu:
– Sắp biết kết quả thi rồi đấy.
Hôm đó quãng đường về nhà Hiên đi cùng với anh. Anh chẳng nói gì, còn Hiên thì mồm mép liến thoắng. Hiên kể cho anh rằng ngồi trong phòng thi Hiên chỉ cố vắt óc nghĩ tới anh thôi. Ai đó lén tươi cười, bắt Hiên hứa rằng biết kết quả phải báo cho anh đầu tiên. Hiên đương nhiên ngoan ngoãn gật đầu, chẳng ai lại đi từ chối sự quan tâm của ân nhân cả.
—
Ngày nhận được giấy mời nhập học và cả phiếu điểm thi, Hiên vui tới không còn biết trời đất gì nữa. Giấy này có thể là do mẹ lấy về cho Hiên, cô bé đi chơi nên không biết. Hiên nhớ tới lời cam kết, vội cầm hai tờ giấy vàng ngọc đó chạy sang nhà hàng xóm, thậm chí còn quên mất rằng giờ này anh Huy chưa đi học về.
Cô bé cứ tẩn ngẩn tần ngần đứng trước cửa nhà người ta, cũng không dám bấm chuông vào nhà, cũng không muốn trở về vì trong lòng đang vui sướng. Cho tới 11h trưa, khi nắng đổ xuống mái tóc nâu vàng cháy của Hiên, đổ xuống cả mái hiên xinh đẹp nhà anh Huy nữa, Hiên mới nhìn thấy một chiếc ô tô to đùng chậm rãi đỗ lại trước cửa nhà Hiên.
Hiên biết đấy là xe anh Huy, anh với chị Di về nhà rồi. Mộc Hiên hớn hở chạy lại, phe phẩy tập giấy trong tay. Cô bé tới trước mặt chị gái và Khắc Huy hào hứng khoe thành tích, niềm vui sướng ngập tràn trong đôi mắt xinh đẹp thơ ngây. Thiên Di cầm lấy tờ kết quả đọc cho phải phép, lại nhìn sang ánh mắt mong chờ của Mộc Hiên, trong lòng tràn đầy băn khoăn phức tạp. Cô lại nhìn sang Khắc Huy, thấy cậu vẫn luôn chăm chú quan sát biểu cảm tươi rói của em mình. Thiên Di khẽ thở dài, nhẹ giọng khen:
– Hiên giỏi quá… Trưa nắng, vào nhà đi khỏi cảm.
Được chị khen cô bé tít mắt cười, tinh nghịch nhìn sang Khắc Huy cao lớn, hểnh hểnh cái mũi nhỏ khoe khoang:
– Thầy ơi, em đỗ rồi đấy nhé!
Khắc Huy phì cười, Thiên Di đứng một bên nhìn nhất thời không biết nói tiếp ra sao. Khắc Huy đặt tay lên đầu Mộc Hiên xoa xoa, lại phát hiện ra mái tóc bị cháy nắng của con nhóc không hề xơ xác chút nào, trái lại còn mượt như lông gà mới đẻ.
Tay anh Huy cứ đặt mãi lên đầu Hiên chưa buông xuống, Hiên khó hiểu liếc liếc anh. Khắc Huy nhìn gương mặt vẫn còn vương đầy hạnh phúc của cô bé, hơi ghé vào tai Mộc Hiên hạ giọng:
– Thế từ giờ đi học với ai?
Mộc Hiên đơ ra một lúc, mới từ từ nhớ lại cái hôm mình được chị Nguyệt đưa về nhà anh, lỡ mồm hứa với anh nếu thuận đường sẽ đi học bằng ô tô với anh chị. Cô bé bối rối nhìn Thiên Di, lại bắt gặp ánh mắt đầy khó hiểu của chị.
Khắc Huy có chút thoải mái, nhìn cô bé dặn dò:
-Từ mai ngủ dậy chuẩn bị sách vở, rồi đứng đợi anh sang.
Thiên Di mất không quá nhiều thời gian để hiểu câu nói ấy. Ở trong lòng mỗi lúc sự tức giận lại càng dâng thêm, hóa ra con bé kia không hề ngây thơ vô dụng như cô vẫn tưởng, đằng sau lưng đã bắt đầu biết cướp bạn của chị rồi. Nhưng cô cũng không thể làm gì khác, dù có chì chiết, Khắc Huy cũng đã quyết tâm cho nó đi học chung, cô không nên tức giận vô ích.
—
Thế là những trưa hè mát lạnh suốt dọc đường của Hiên bắt đầu. Hiên hay chọn ngồi ghế lái phụ, anh Huy và chị Di ngồi ghế dưới. Khắc Huy tâm tình hết sức phức tạp, nhiều lúc lại đăm chiêu như ông già đang tính toán gì đấy.
Dù vậy, phải chia tay em xe đạp xanh Hiên cũng nhớ nhung lắm chứ. Nhưng thôi, từ giờ Hiên phải làm quen với em ô tô xinh đẹp mà Hiên hằng mơ ước rồi. Cô bé dặn lòng cất xe vào phía trong cùng gara, thì thầm nhắn nhủ tới chiếc xe đạp quý giá bố tặng;
– Bây giờ mình tạm xa nhau thôi. Mùa đông chị thề sẽ gặp lại em!
Cô bé tính cả rồi. Mùa đông trời lạnh, cứ ngồi xe hơi hoài cả người sẽ bị chây ỳ mất thôi. Đạp xe giống như tập thể dục, vừa khỏe vừa ấm, mà có vẻ chị Di cũng không thích Hiên ngồi ô tô cho lắm. Bởi tử hồi có Hiên đi chung nhìn chị cứ buồn buồn, có thể chị lo Hiên ngồi điều hòa nhiều viêm họng cũng nên.
Hiên học lớp 6A3 trường Sao Vàng. Tuy không phải lớp chọn nhưng với Hiên như thế là hạnh phúc lắm rồi, dù sao cô bé cũng đã cố gắng hết mình, chứng tỏ được rằng Hiên không quá vô dụng. Tất nhiên đều là nhờ cả vào anh Huy, ơn này Hiên không bao giờ có thể quên được. Từ bây giờ Hiên phải ngoan ngoãn với anh hơn nữa, anh có gì sai bảo Hiên sẽ cố gắng làm, biết đâu thi lên cấp III anh lại rủ lòng tốt dạy Hiên học nữa thì sao?
Lớp Hiên ở tầng 1, lớp anh chị ở tầng 2. Buổi đầu vào lớp cũng bỡ ngỡ vô cùng, nhìn bạn nào cũng xinh xắn trắng trẻo, Hiên lại thấy mình quá là lép vế. Hình như Hiên thuộc diện trẻ em thấp còi trong lớp rồi. Nhưng hóa ra mọi thứ cũng không tệ lắm. Cô giáo chủ nhiệm lớp Hiên rất hiền, còn có một bạn nữ đáng yêu ra làm quen với Hiên nữa. Bạn ý tên là Mai Linh, nghe nói là điểm thi vào cao nhất nhì lớp. Hiên vừa gặp đã thấy quý bạn rồi, người đâu thân thiện dễ thương hết mức.
Dù sao buổi đầu ấy cũng đã là quá khứ, Hiên học cũng sắp hết kì I, bạn Mai Linh dường như biết Hiên không thông minh cho lắm, nên bạn hay tận tình giảng giải mấy môn tự nhiên cho Hiên, đổi lại, nhiều lúc bạn hay nhờ Hiên cùng học mấy môn thuộc lòng. Trí nhớ Mộc Hiên cũng không phải là tốt, nhưng sẽ cố học tới khi nào thuộc thì thôi. Thiên Di mỗi tối lại nghe tiếng đọc bài của Mộc Hiên, thực sự không dễ chịu chút nào, tuy nhiên nhẫn nhịn vẫn hơn, dù sao cũng chỉ là ngồi chung xe, với tính cách ham chơi của con nhóc, cô không tin nó có thể học nổi ở Sao Vàng.
*
End chap 10
Chúc các cậu đọc truyện vui vẻ, bạn nào có ý tưởng gì cho truyện thì đừng tiếc 1 cmt nha