Đọc truyện Còn Ai Để Ý Nước Mắt Em Rơi – Chương 4
Còn nhớ năm đó khi Xử Nữ và Cự Giải 10 tuổi, gia đình cô vẫn đang sống ở một vùng ngoại ô. Một nơi cách thành phố rất xa, rất xa, một nơi thanh bình yên ả, không ồn ào như ở thành phố. Không khí trong lành.
Và trong một lần nọ Xử Nữ trốn ra ngoài đi chơi một mình thì bị người ta chụp thuốc mê bắt cóc đi. Lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trên một chiếc xe, có hai người đàn ông một người ngồi ở ghế lái và một người ngồi bên cạnh, băng ghế sau không một ai hết, cô lia mắt nhìn ra phía cửa sổ xe thấy vẫn chưa ra khỏi ngoại ô. Không nghĩ nhiều Xử Nữ vội mở cửa xe nhảy xuống mặc cho chiếc xe vẫn đang chạy băng băng trên đường. Hai tên bắt cóc kia vì nghĩ Xử Nữ còn nhỏ sẽ chẳng làm được gì hết nên khi làm cô ngất đi thì cứ thế mà đem cô lên xe không trói lại, nên Xử Nữ mới có thể thoát dễ dàng. Thấy Xử Nữ nhảy khỏi xe, hai tên kia cũng vội đuổi theo. Xử Nữ khi đó cứ cắm đầu chạy mãi đến khi bị dồn đến một vách núi không còn đường nào để chạy nữa. Xử Nữ cứ lùi dần về phía vách núi, bọn người kia thì tiến dần đến phía cô.
– Này cô bé, ngoan ngoãn thì đến đây đi, ở đó nguy hiểm lắm – một trong hai tên bắt cóc lên tiếng.
– Sao tôi phải nghe mấy người, mấy người là người xấu, có giỏi thì tới đây – Xử Nữ hất mặt mạnh miệng nói dù bên trong tim đang chạy loạn.
– Bé ngoan, tới đây với chú đi, chú không làm hại cháu đâu – tên kia nói, cố dụ cho Xử Nữ đi xuống.
– Không làm hại tôi vậy bắt tôi làm gì, tưởng tôi là trẻ con chắc, để cho các người dụ.( t/g: 10t không phải trẻ con thì là gì hả Xử đại tỉ, bị dồn đến đường cùng rồi mà còn vậy đó. Xử: kệ ta, lo viết đi. Lắm chuyện. T/g: giống tỉ nha. Xử: nói gì đó *lườm*. T/g: *im re*)
– Ây, cái con bé cứng đầu này, bộ muốn chết sao hả, có chịu đến đây hay không? – tên thứ nhất tức giận quát.
– Í í í, không được nha, nổi nóng với trẻ con là không nên đâu ớ – Xử Nữ chu môi nhìn hai tên bắt cóc.
– Bé ngoan, nghe lời chú, xuống đi ha, chú mua kẹo cho – tên thứ hai dỗ ngọt.
– Nói nhiều với nó làm gì, đến bắt nó đi, tao không tin nó dám nhảy xuống – tên thứ nhất nói.
Hai tên bắt cóc chạy đến chỗ Xử Nữ. Xử Nữ vội lùi lại không cẩn thận mà trượt chân té xuống, hai tên kia hốt hoảng chạy lại xem, nhìn xuống dưới không thấy gì tưởng rằng Xử Nữ đã rơi xuống vực nên bỏ đi. Nhưng họ đâu ngờ rằng, Xử Nữ trước khi bị trượt chân cô cũng đã nghĩ sẵn nếu hai tên bắt cóc không chịu thả cô đi thì cô sẽ nhảy xuống. Cô đã quan sát địa hình bên dưới rồi, lúc nhảy xuống Xử Nữ bám vào một cành cây chìa ra, áp sát người mình vào vách đá để hai người kia không nhìn thấy. Nhưng bây giờ, khi hai tên kia đã đi khỏi Xử Nữ mới vỡ lẽ, làm sao cô leo lên được đây? Lúc nãy chỉ lo tìm cách nào để nhảy xuống an toàn mà không nghĩ cách làm sao phải leo lên. Giờ thì hay rồi, tình huống khóc không ra nước mắt mà. Đang không biết phải làm gì thì bỗng một sợi dây thừng từ trên thả xuống, Xử Nữ ngơ ngác nhìn lên trên thì thấy một cậu bé trạc tuổi cô tóc màu bạch kim đang nhìn mình.
– Bám vào đi, tui giúp kéo cậu lên – cậu bé đó nói.
Xử Nữ không nói gì bám vào sợi dây thừng, cậu bé kia kéo cô lên. Sau một hồi vật lộn sợi dây với vách núi thì Xử Nữ cũng được kéo lên.
– Nè, không sao chứ? – cậu bé kia thở phì phì hỏi, tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán.
– Không sao, cảm ơn, nhưng sao cậu biết tui ở dưới vậy? – Xử Nữ vừa phủi bụi dính trên áo mình vừa hỏi.
– Tui theo cậu mà, tui thấy hai tên kia đuổi theo cậu nên chạy theo xem sao. Lúc nảy thấy hai tên kia bỏ đi cứ tưởng cậu nhảy xuống thiệt. Đi lại xem, cũng định bỏ đi rồi, nhưng thấy cái gì nhúc nhúc đen đen, nên tìm dây thả xuống thử – cậu bé nói. Là lúc Xử Nữ chạy đã chạy ngang qua một cánh đồng, mà không biết là do số phận hay sao mà cậu đang ở đó dựa lưng vào một góc cây ngủ, nghe ồn mở mắt ra thấy Xử Nữ bị người ta dí bắt không hiểu chuyện gì tò mò theo sau xem sao. Là vậy đó. ( t/g: lí do lãng xẹt này chỉ có t/g mới nghĩ ra được.)
– Ồ. Mắt tinh quá ha, cảm ơn nha. Giờ tui phải về rồi, ba chắc lo cho tui lắm.
– Tui đưa cậu về nhé – cậu bé đề nghị.
– Tại sao? Trời đã tối rồi, cậu cũng nên về đi, để ba mẹ cậu lo đấy. Tui tự về được rồi.
– Không sao, tui đưa cậu về. Nhỡ đâu lát nữa hai tên kia quay lại thì sao. Đi thôi – nói rồi cậu bé nắm tay Xử Nữ kéo đi.
Xử Nữ ban đầu có chút ngạc nhiên, tim đập rộn ràng khi cậu bé nắm tay mình nhưng lát sau cô cũng mặc kệ để cậu bé kia kéo đi. Đêm xuống, trời càng ngày càng tối, cũng may là nhờ ánh trăng soi đường nếu không cậu bé kia và Xử Nữ sẽ không thấy đường mà đi. Hai bóng dáng nhỏ nắm tay nhau đi dưới ánh trăng.
– Nè! – đang đi thì cậu bé kia quay sang Xử Nữ gọi.
– Gì? – Xử Nữ lên tiếng nhưng không quay lại nhìn cậu bé.
– Sao cậu lại đeo mặt nạ?
Xử Nữ bình thường nếu đi đâu một mình thì lại đeo mặt nạ. Nên hiện tại thì Xử Nữ đang đeo một chiếc mặt nạ màu tím, có kim tuyến lấp lánh.
– Thích thôi – Xử Nữ đáp ngắn gọn.
– Tháo nó ra đi.
– Lí do? – Xử Nữ hỏi.
– Tui muốn thấy mặt cậu.
– Để làm gì?
– Xem cậu có xinh không.
– Không thích.
– Tại sao?
– Không tại sao hết, đơn giản là không thích thôi – Xử Nữ dừng lại, lúc này mới thôi ngắm trăng sao mà quay lại nhìn cậu bé – Mà cậu tên gì?
– Thiên Yết – cậu bé trả lời nhưng cũng không quên hỏi – Còn cậu?
– Không nói cho cậu biết – Xử Nữ cười khi thấy gương mặt Thiên Yết méo xệch – Thôi, cậu đưa tui đến đây được rồi, tui sẽ tự về, cậu cũng nên về đi. Bái bai – Xử Nữ vẫy tay chào Thiên Yết toan quay lưng chạy đi thì Thiên Yết kéo lại.
– Chúng ta có gặp lại nhau không?
– Cậu muốn gặp lại tui? – Xử Nữ hỏi lại.
– Rất muốn.
– Cậu biết cánh đồng hoa lau chứ?
-…. – Thiên Yết không không trả lời chỉ gật đầu.
– Ba ngày nữa chúng ta gặp nhau ở đó, khi đó tui sẽ nói cho cậu biết tên của tui và cho cậu thấy mặt. Vậy nha, tui về đây. *chụt*, coi như là cảm ơn cậu và chúc ngủ ngon – hôn vội lên má Thiên Yết một cái Xử Nữ chạy vụt đi để che đi đôi má ửng hồng của mình.
Thiên Yết đứng ngây người ra đó vì nụ hôn bất ngờ của Xử Nữ, đưa tay lên má mình Thiên Yết mỉm cười nhìn về phía Xử Nữ vừa khuất khẽ nói:
– Tui sẽ đợi cậu ở cánh đồng hoa lau, không gặp không về – rồi quay lưng đi về hướng ngược lại.
Đằng sau một cái cây to, Xử Nữ bước ra. Cô chưa về, lúc nãy chạy đi nấp ở đằng sau cái cây để Thiên Yết tưởng mình đã về, vì Xử Nữ muốn thấy Thiên Yết thực sự đã đi về mới yên tâm được. Và câu nói kia của Thiên Yết cô cũng đã nghe.
– Không gặp không về, tiểu Yết.
Xử Nữ đi về nhà. Tối đó, Xử Nữ bị ông Thất Nam giáo huấn cho một trận vì cái tội đi chơi một mình mà không nói ai biết, làm cả nhà nháo nhào đi tìm, rồi lo sợ khi có người gọi báo cô đã bị bắt cóc, phải đem tiền chuộc đến giao. May mà cô về kịp không thì gia đình cô đã phải mất một số tiền rất lớn. Ông Thất Nam ngồi giáo huấn Xử Nữ suốt ba tiếng, mà Xử Nữ nhà ta có nghe gì đâu. Lời nói của ông Thất Nam chui từ lỗ tai này rồi qua lỗ tai bên kia bay đi hết. Xử Nữ thề là không nghe lọt chữ nào, bị lo nghĩ đến ai đó mà. Haizz, tội cho ông Thất Nam, tốn biết bao nhiêu nước bọt.
– Ba ngày sau –
Hôm nay là ngày mà Xử Nữ hẹn gặp Thiên Yết, nhưng Xử Nữ lại bị ốm nặng ngồi dậy còn không nổi chứ nói gì là đứng dậy đi. Xử Nữ đành phải nằm bẹp trên giường.
– Chị Xử, chị thấy thế nào rồi? – một cô bé tầm 10 tuổi với mái tóc màu vàng cột hai chùm, mặc một chiếc váy màu hường từ ngoài chạy vào, cô bé ngồi trên giường Xử Nữ nghiêng đầu nhìn cô, hỏi.
– Giải nhi. Chị…không sao, em không cần lo – Xử Nữ thều thào nói, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.
– Chị vẫn còn sốt này, thế mà nói không sao hả? – Cự Giải đặt tay lên trán Xử Nữ, vẫn còn sốt cao lắm – Chị nghỉ ngơi đi, em ra ngoài nha.
– Giải nhi – Xử Nữ gọi khi thấy Cự Giải đang định ra ngoài.
– Chuyện gì ạ? – Cự Giải quay lại hỏi.
– Giúp chị…một chuyện được không? Em còn nhớ người mà chị kể với em hôm trước không?
– Dạ nhớ, nhưng sao ạ? – như nhớ ra gì đó Cự Giải nói – A, hôm nay là ngày chị và người đó gặp nhau đúng chứ?
– Phải. Chị…muốn em đến đó nói với cậu ấy chị không thể đến được, bảo cậu ấy về đi.
– Em đi sao? – Cự Giải chỉ vào mình hỏi lại.
– Ừ. Em giúp chị nhé. Cậu ấy chắc giờ đang ở cánh đồng hoa lau đó.
– Em biết rồi, chị cứ nằm nghỉ đi, em sẽ chuyển lời giúp chị.
Cự Giải nói rồi đi ra ngoài không quên đóng cửa phòng lại để Xử Nữ nghỉ ngơi. Xử Nữ vì quá mệt mà ngủ thiếp đi ngay sau đó.
Cự Giải nghe lời Xử Nữ, cô đi đến cánh đồng hoa lau để giúp chuyển lời dùm chị mình.
– Không biết người mà chị Xử nói là người như thế nào ta, tò mò thiệt đó.
Cự Giải vừa đi vừa hình dung ra người mà chị mình đã kể, thoáng chốc đã đến cánh đồng hoa lau. Ở đây đúng là đẹp thật, một cánh đồng đầy hoa lau luôn. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, theo Cự Giải là vậy. Trời trong xanh, từng gợn mây trôi dạt trên bầu trời xanh mướt. Cự Giải đang nhìn xung quanh để tìm xem ai kia đã đến chưa nhưng không thấy một bóng người.
– Vẫn chưa đến hay sao chứ? Á.
Đang loay hoay thì một bàn tay đặt trên vai Cự Giải làm cô giật mình hét lên một tiếng, quay lại thì đập vào mắt Cự Giải là một cậu bé với mái tóc màu bạch kim và đôi mắt màu hổ phách sâu thăm thẳm. CựGiải gần như bị cuốn vào đôi mắt ấy. Thiên Yết mặc chiếc áo sơ mi màu trắng và quần jean ôm, trông cậu thật đẹp. Giờ đây trong mắt Cự Giải, Thiên Yết cứ như là một chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh vậy. Cự Giải cứ ngẩn ngơ nhìn Thiên Yết.
– Này! Không sao chứ, xin lỗi đã làm cậu sợ nha – Thiên Yết lên tiếng kéo Cự Giải về thực tại.
– A, tui không sao.
– Tui chờ cậu lâu lắm rồi đấy, cứ tưởng cậu không đến.
– A..à..sao có thể không đến chứ, đã hứa rồi mà – Cự Giải cười nói.
– Cậu cũng xinh thật nha.
– Ơ..cảm..cảm ơn – Cự Giải thoát đỏ mặt khi nghe Thiên Yết khen mình xinh.
– Nè, chúng ta thả diều đi, tui có mang diều theo này. Mà cậu tên gì vậy? – Thiên Yết lôi ra hai con diều, đưa một con cho Cự Giải còn một con cho mình.
– Cự Giải – cầm lấy con diều Thiên Yết đưa, Cự Giải đáp.
– Tên cậu đẹp thật, từ giờ tớ sẽ gọi cậu là Giải nhi nhé. Mau, chúng ta đi thả diều thôi.
Thiên Yết nắm tay Cự Giải kéo đến giữa cánh đồng, cả hai cầm lấy diều và bắt đầu thả. Cự Giải liên tục liếc nhìn Thiên Yết mãi. Giờ phút này cô hình như đã quên đi lời hứa chuyển lời dùm cho Xử Nữ rồi. Ngay giây phút gặp Thiên Yết thì cô dường như đã thấy rất thích anh.O.O.
Thiên Yết và Cự Giải cùng nhau thả diều, cùng nhau đùa giỡn với nhau, tiếng cười tràn ngập cả cánh đồng hoa lau. Cho đến khi mặt trời lặn thì cả hai mới chịu ra về.
– Nhà Cự Giải –
– Nhà cậu ở đây hả? – Thiên Yết ngước nhìn ngôi biệt thự đồ sộ trước mặt hỏi.
– Ưm. Cậu vào nhà chơi một chút không? – Cự Giải đề nghị.
– Tui phải về rồi để ba mẹ lo, tạm biệt nhé – Thiên Yết vẫy tay chào tạm biệt Cự Giải rồi chạy đi.
Cự Giải đứng nhìn theo bóng Thiên Yết mà miệng không ngớt nụ cười.
– Giải nhi – tiếng của Xử Nữ vang lên sau lưng Cự Giải làm cô giật mình, quay lại.
– Chị Xử…
– Chuyện này là sao, sao cậu ấy lại đưa em về? Em không chuyển lời nói của chị với cậu ấy à? – Xử Nữ hỏi dồn dập.
– Em…em… – Cự Giải ấp úng không biết nói sao.
– Em làm sao? Đừng nói là em tự nhận mình là chị đó – Xử Nữ nói, nhưng Cự Giải không nói gì chỉ im lặng – Thật là như vậy sao?
– Chị Xử, em xin lỗi. Em…em…lần đầu gặp đã lỡ thích anh ấy mất rồi – Cự Giải cúi gầm mặt lí nhí nói.
– Vì vậy mà em nhận mình là chị, sao em có thể làm vậy chứ. Như vậy là nói dối đấy.
~~~~~~~~~End Flashback~~~~~~~~~
– Chuyện là như vậy. Cự Giải đã nói dối, cô ấy tự nhận mình là Xử Nữ khi đến gặp Thiên Yết – Xà Phu kể lại tất cả cho mọi người nghe.
– Chỉ có như vậy mà hận em mình sao, cô ta cũng thật nhỏ mọn đi – Sư Tử là người đầu tiên lên tiếng khi nghe hết câu chuyện của Xà Phu.
– Không đơn thuần là vậy mà Xử nhi hận Giải nhi đâu. Còn những chuyện khác nữa.
– Ý anh là sao, còn chuyện gì nữa? – Bảo Bình hỏi.
– Em có muốn tự mình nói ra mọi chuyện không Giải nhi? Em là người biết rõ nhất mà – Xà Phu nhìn Cự Giải, mong chờ cô sẽ nói ra tất cả nhưng trái lại Cự Giải chỉ im lặng không nói gì.
Xà Phu thở dài quay sang mọi người kể tiếp.
– Mọi người còn nhớ lúc mà Xử nhi và Giải nhi bị bắt cóc không? – Song Ngư hỏi.
– Thì sao, lần đó là Xử Nữ đã trốn thoát nhưng lại không kêu người đến cứu Giải nhi, hại cậu ấy suýt bị giết chết còn gì – Nhân Mã nói.
– Các người tin lời Giải nhi mà trách Xử nhi vô tâm, nhưng sự thật vốn không phải như vậy. Mà ngược lại đó
– Con nói vậy là sao hả tiểu Xà, con nói rõ hơn đi – bà Trinh Nữ nôn nóng, hối thúc Xà Phu.
– Mọi người chưa một lần nghe Xử nhi giải thích mọi chuyện thì đã vội kết tội cô ấy. Mọi người có từng nghĩ đến cảm nhận của Xử nhi chưa?
~~~~~~~~~~ Flashback ~~~~~~~~~~~
Lần đó, khi mà Cự Giải đã nhận mình là Xử Nữ với Thiên Yết thì ngày nào cậu cũng qua nhà của hai người chơi. Tuy Thiên Yết vẫn không biết gì nhưng khi Thiên Yết đến nhà Cự Giải, tình cờ gặp Xử Nữ thì lại thấy thích cô hơn là Cự Giải. Cứ thế mà Thiên Yêt mỗi lần đến đều hỏi Xử Nữ, Cự Giải rủ Thiên Yết đi chơi ở đâu thì Thiên Yết cũng đều kéo Xử Nữ đi cùng. Điều này làm Cự Giải lo lắng, cô sợ Xử Nữ sẽ nói ra sự thật là cô đã nói dối Thiên Yết. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Cự Giải, Xử Nữ chỉ im lặng không nói gì hết. Chính vì điều này mà Cự Giải sinh lòng đố kỵ, ganh ghét Xử Nữ. Và mọi chuyện bắt đầu.
Trời mưa rả rít, bên cạnh cửa sổ Xử Nữ đang ngồi ngắm mưa rơi. Cô rất thích mưa, khe mở cửa sổ cô đưa tay ra để những hạt mưa rơi trên bàn tay mình.
Cạch….Cánh cửa phòng bật mở, Cự Giải từ ngoài đi vào.
– Chị Xử, chị đang làm gì vậy? – Cự Giải đến bên cạnh Xử Nữ hỏi.
– Ngắm mưa thôi, em vào đây có gì không? – Xử Nữ quay sang hỏi Cự Giải, vẫn để tay mình ở ngoài cửa sổ.
– Không gì, chỉ vào xem chị làm gì thôi mà – Cự Giải đi đến bàn học của Xử, cầm lấy quyển nhật ký ở trên bàn lên xem, quyển nhật ký màu xanh lá trang trí rất đẹp – Cuốn nhật ký này chị mua ở đâu vậy? Đẹp quá.
– À, là Yết-kun tặng cho chị đấy. Đẹp đúng không? – Xử Nữ cười nói.
Nghe đến là do Thiên Yết tặng, Cự Giải nhíu mày đặt mạnh quyển nhật ký xuống bàn, nhìn thấy lọ mực gần đó cô hất vào quyển nhật ký là mực lem ra.
– Em làm gì vậy Giải nhi – Xử Nữ vội chạy đến lấy quyển nhật ký cầm lên.
– Em xin lỗi, em lỡ tay – Cự Giải nói, lấy khăn giấy chấm chấm làm nó lem ra ngày càng nhiều.
– Đừng lau nữa, không cần đâu – Xử Nữ ngăn lại khi Cự Giải đang làm nó lem ra nhiều hơn, nhưng Cự Giải vờ như không nghe thấy lau càng mạnh hơn – Chị đã nói không cần nữa mà, em tránh xa đi – Xử Nữ đẩy Cự Giải ra vô tình làm cô té xuống đất. Cùng lúc đó ông Thất Nam đi vào, thấy vậy thì mắng Xử Nữ.
– Tiểu Xử con làm gì vậy, sao lại xô em chứ?
– Ba…hic..con chỉ lỡ làm đổ lọ mực vào quyển nhật ký của chị ấy, mà chị ấy lại đánh con, còn xô con nữa – Cự Giải ôm lấy ba mình thút thít.
– Tiểu Xử, con sao lại xấu tính như vậy, sao đánh em?
– Con không có đánh em ấy – Xử Nữ nói.
– Chị Xử nói dối đó ba…hic…
– Em còn nói, là em đã đổ lọ mực lên quyển nhật ký mà nói là lỡ hay sao. Còn nữa chị vốn không có đánh em.
– Tiểu Xử, ba phạt con ở trong phòng ba ngày không được ra ngoài – ông Thất Nam nghiêm giọng ra lệnh.
– Ba…
– Không nói nhiều.
Ông Thất Nam khi buông lời cấm túc Xử Nữ ở trong phòng thì đi ra ngoài cùng Cự Giải, bỏ mình Xử Nữ lại trong phòng.
Ba ngày Xử Nữ ở trong phòng, Cự Giải và Thiên Yết vẫn gặp nhau. Nhiều lần Thiên Yết hỏi Cự Giải, Xử Nữ đâu không thấy. Cự Giải điều nói những điều như là “chị Xử nói không muốn gặp Yết nữa, chị ấy ghét Yết, suốt ngày cứ bám theo chị ấy…vv…”. Cự Giải nói những câu làm Thiên Yết hiểu lầm Xử Nữ, ghét Xử Nữ, và làm Thiên Yết xem Xử Nữ là người xấu tính khi kể cho Thiên Yết nghe là Xử Nữ quăng quyển nhật ký vào thùng rác, cô nhặt lại nhưng Xử Nữ giật lấy còn xô cô té. Làm Thiên Yết nhìn Xử Nữ bằng con mắt khác, Thiên Yết không còn đối tốt với Xử Nữ như trước nữa.
Một ngày, Xử Nữ rủ Thiên Yết đi chơi nhưng Thiên Yết từ chối.
– Yết-kun, chúng ta đi chơi đi – Xử Nữ chạy đến chiếc xích đu nơi Thiên Yết đang ngồi đọc sách.
– Không thích, cậu đi một mình đi – Thiên Yết hờ hững nói.
– Cậu sao vậy, giận tớ gì hả?
– Cậu đi đi, tui không chơi với người xấu tính như cậu. Sao cậu lại đánh Giải nhi, rồi quăng quyển nhật ký tớ tặng vào sọt rác, cậu không thích thì có thể nói mà – Thiên Yết tức giận nói.
– Cậu nói gì vậy, tớ không hiểu – Xử Nữ ngơ ngác không hiểu gì.
– Đừng giả vờ nữa, Giải nhi đã nói tớ nghe hết rồi.
– Giải nhi nói dối đấy, cậu tin em ấy mà vu oan cho tớ sao. Tớ không làm như vậy mà.
– Có hay không tự cậu biết rõ.
Thiên Yết nói rồi bỏ đi, không quay lại nhìn Xử Nữ lấy một lần. Từ ngày đó Thiên Yết và Xử Nữ không gặp nhau lần nào nữa. Ở trường Xử Nữ cũng bị bạn bè xa lánh, đơn giản vì Cự Giải cũng nói những câu y hệt đã nói với Thiên Yết cho mọi người nghe, làm mọi người đều ghét Xử Nữ.
Mọi chuyện càng tồi tệ hơn khi một ngày kia, Xử Nữ và Cự Giải đang trên đường đi học về và cả hai bị bắt cóc. Lúc tỉnh dậy Xử Nữ đã thấy mình và Cự Giải đang bị trói và bị nhốt ở một căn nhà hoang nào đó.
– Giải nhi, Giải nhi à, tỉnh dậy đi – Xử Nữ dịch người đến chỗ Cự Giải đang nằm, dùng vai lay lay người cô.
– Ư..chị Xử – sau một lúc Cự Giải cũng tỉnh dậy nhăn mặt vì cảm thấy toàn thân đau ê ẩm – Chúng ta đang ở đâu vậy chị? – Cự Giải hỏi.
– Chị cũng không biết nữa, bọn người kia không biết bắt chúng ta đến đây làm gì nữa.
Tập đoàn nhà Xử – Giải là một tập đoàn lớn, giàu có vì thế mà có rất nhiều kẻ xấu hăm he làm mọi cách để có thể moi tiền nhà Xử Nữ.
– Dậy rồi hả hai cô bé – giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Cả hai bất giác ngẩng mặt lên nhìn, khóc thét lên khi nhìn thấy gương mặt người đàn ông đó. Một vết sẹo dài, xấu xí ở dưới mắt lão ta, gương mặt nhăn nhúm, Xử Nữ để ý bàn tay của lão hình như bị mất hết mấy ngón tay nữa.
– Ông sao lại bắt chúng tôi làm gì? – Xử Nữ cố nén sợ hỏi.
– Làm gì à? Chính ba mày đã làm tao ra như ngày hôm nay, làm công ty tao phải phá sản và khiến tao mất một số tiền lớn. Tao chỉ muốn bắt ông ta trả lại những gì mà ông ta đã cướp của tao thôi. Hahaha – lão cười khùng khục nói.
– Chị à, em sợ quá – Cự Giải nhi khóc thét, hai mắt nhắm nghiền không muốn nhìn thấy mặt của lão kia.
– Hừ. Tụi mày canh chừng chúng cẩn thận đó, nhất là nó *chỉ Xử*, con bé rất xảo quyệt. Chúng nó mà thoát thì tụi mày nên chuẩn bị sẵn quan tài đi – buông ra lời đe doạ cho hai tên thuộc hạ, lão ta đi ra ngoài.
Sau khi lão ta đi khỏi, hai tên kia cũng ra ngoài ngồi canh chừng sẵn tiện chăm vài điếu thuốc hút. Nhờ vậy mà Xử Nữ có cơ hội trốn thoát.
Nhìn sơ cũng biết bọn chúng đang hút ma túy rồi. Quan sát hai tên kia một hồi, thấy bọn chúng đang nữa mê nữa tỉnh, Xử Nữ vội lần mò lôi trong người mình ra một con dao nhỏ. Cô quay sang gọi Cự Giải.
– Giải nhi, em mau đến đây – cô nói, ra hiệu cho Cự Giải đến chỗ mình.
Cự Giải dịch người đến sát Xử Nữ hơn, thấy trên tay Xử Nữ là một con dao nhỏ, cô ngạc nhiên hỏi:
– Chị lấy nó đâu ra vậy?
– Xà Phu cho chị đó, em đến gần đây chị cắt dây cho, nhanh đi.
Cự Giải xoay lưng lại với Xử Nữ, Xử Nữ cũng vậy, cô dùng dao cứa sợi dây trói tay Cự Giải. Sau một hồi sợi dây cũng đứt, Cự Giải vội cởi trói chân cho mình rồi quay sang cởi trói cho Xử Nữ. Cả hai từ từ đi đến chỗ bệ cửa sổ, trèo lên đó và ra ngoài, nhưng đâu dễ vậy, bọn người kia phát hiện ra và đuổi theo.
Xử Nữ và Cự Giải nắm tay nhau cắm đầu mà chạy, không biết nơi đây là đâu mà chỉ toàn là cây cối, dốc núi, hố sâu. Trời đang mưa như trút nước nữa. Mặc kệ ở đâu, chạy thoát bọn người kia rồi tính. Cứ thế, trong cánh rừng bao la rộng lớn, hai bóng dáng nhỏ bé nắm tay nhau mà chạy trong màn mưa.
Uỵch…Đang chạy thì Cự Giải ngã uỵch xuống, đầu gối bị trầy một vùng, xây sát khắp người.
– hic…chị Xử…em không chạy được nữa đâu – Cự Giải vừa khóc vừa nói.
– Ráng đi Giải nhi, chúng ta phải thoát khỏi bọn người kia – Xử Nữ lo lắng nhìn phía sau xem bọn người kia đã đến chưa, cô hốt hoảng khi nghe tiếng bước chân họ đang đến gần – Em mau đứng dậy đi Giải nhi, bọn người kia sắp đến rồi – Xử Nữ cố kéo Cự Giải đứng dậy.
– Không được đâu, chân em đau lắm – Cự Giải lắc đầu nói, thật sự là cô không đi nổi nữa chân cô đau lắm.
– Làm sao đây? – Xử Nữ nhìn xung quanh, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh để có thể nghĩ cách. Đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh, Xử Nữ phát hiện ra một bụi cây cách đó khá xa, đỡ Cự Giải đứng lên cả hai cùng đi đến bụi cây đó, đặt Cự Giải ngồi xuống, Xử Nữ nhìn Cự Giải nói – Em nghe kĩ đây Giải nhi, em hãy ngồi yên ở đây đừng đi đâu hết, chị sẽ dụ hai người kia đi khỏi, sau đó em hãy đi ra và chạy đi, có biết không?
– Nhưng mà em sợ lắm…hic…em cũng không chạy nổi nữa đâu.
– Không nổi cũng phải cố mà chạy, nếu không hai chúng ta sẽ bị bắt lại. Ít nhất…ít nhất trong hai người chúng ta, phải có một người chạy thoát. Rõ chứ? Nếu em chạy ra được khỏi khu rừng này, thì hãy gọi người đến giúp. Nhớ nghe chưa?
Nói xong Xử Nữ xoay người chạy đi, để lại Cự Giải một mình ở đó. Bọn người kia chạy đến thấy bóng Xử Nữ phía xa thì càng dốc sức đuổi theo, Cự Giải ngồi trong bụi cây quan sát thấy hai tên kia đã chạy đi khá xa thì gắng gượng dậy và chạy đi mặc dù chân đau buốt. Cô cần phải thoát khỏi nơi này. Cứ mãi cắm đầu chạy cuối cùng ra đến đường lớn, nhưng vừa đi được vài bước do không để ý phía trước có xe đang chạy đến, Cự Giải đi qua luôn. Cũng may chiếc xe thắng kịp thời không thì không biết cô sẽ thế nào nữa. Từ trong xe, ông Thất Nam cùng Thiên Yết và những người khác bước xuống, vội chạy đến đỡ Cự Giải khi thấy cô đang loạng choạng sắp ngã. Có phải mọi người thắc mắc sao ông Thất Nam biết chỗ đó đúng chứ, vì thế lực của gia đình ông rất lớn, trong thời gian ngắn mà có thể tìm ra chỗ này là quá bình thường.
– Giải nhi, con có sao không? – ông Thất Nam đỡ Giải dậy hỏi.
– Giải nhi cậu không sao chứ? – cô bé có mái tóc cam cũng lo lắng hỏi.
– Còn Xử nhi đâu, chị em đâu hả Giải nhi? – Xà Phu hỏi, giọng khẩn trương.
– Đúng đó, Xử nhi đâu, sao không thấy cậu ấy – mọi người lo lắng hỏi về Xử Nữ.
– Phải đó Giải nhi, chị con đâu? Sao có mình con vậy? – ông Thất Nam nói.
Cự Giải nghe mọi người hỏi về chị mình, gương mặt họ lo lắng, Thiên Yết cũng vậy nên trong lòng khó chịu, cô thì thào:
– Mình không biết, lúc bị bắt cóc chị ấy mở được dây trói con và chỉ nên tụi con đã thoát được. Nhưng bọn bắt cóc kia đuổi theo, chị Xử bỏ con lại ở một góc cây rồi chạy đi mất, may mà con trốn được không thì đã bị bắt lại rồi.
– Sao cơ, Xử nhi bỏ cậu lại một mình mà chạy sao? – Nhân Mã hỏi lại như không tin vào tai mình.
Cự Giải nhẹ gật đầu, cả đám bàng hoàng trách Xử Nữ, không ngờ cô lại là người như vậy. Nhưng riêng Xà Phu và Song Ngư là không tin, họ nghi ngờ lời nói của Cự Giải. Đột nhiên Xà Phu đứng dậy, vụt chạy vào rừng nơi Cự Giải vừa đi ra. Ông Thất Nam vội kêu lại:
– tiểu Xà, con chạy đi đâu vậy?
– Con đi tìm Xử nhi, con không tin em ấy lại làm như vậy – nói xong thì chạy mất hút.
Ông Thất Nam đưa Cự Giải về nhà trước rồi cho người đi tìm Xử Nữ. Ông có hơi thất vọng khi nghe những gì Cự Giải nói về Xử Nữ.
Về phần Xử Nữ, cô cứ chạy chạy và chạy, lâu lâu lại nghoảnh đầu ra sau xem bọn người kia ở đâu. Do bất cẩn mà bị trượt chân rơi xuống một cái hố sâu, lưng cô bị va đập mạnh cà vào vách đá và những nhánh cây, lúc trượt xuống vai cô bị đụng trúng vào một cành cây, cành cây đâm vào da Xử Nữ trượt xuống làm thành một đường khá dài ở vai. Cô rơi xuống hố, bị va đập mạnh không còn biết gì nữa cô ngất đi, máu từ vai chảy ướt cả áo, những hạt mưa lạnh cứ thế mà trút xuống người cô, thấm vào vết thương đau rát, nhưng cô còn biết gì nữa đâu, cô đã kiệt sức rồi. Xử Nữ cũng không biết mình có thể sống sót ra khỏi đây không, hay là chết ở đây. Cô không biết, cô chỉ lo cho Cự Giải, không biết em ấy có chạy thoát không?
– Giải nhi, xin lỗi.
Xử Nữ đi vào trạng thái hôn mê không biết gì nữa. Hai tên bắt cóc kia chạy theo Xử Nữ nhưng không thấy đâu thì cũng bỏ đi. Lại nói về Xà Phu, cậu chạy vào rừng, đi khắp nơi kiếm Xử Nữ, mặc cho mưa ngày càng lớn hơn. Mặc kệ, anh nhất định phải tìm được Xử Nữ. Lúc chạy ngang qua cái hố nơi Xử Nữ trượt chân xuống, anh thoáng thấy sợi dây chuyền mà anh đã tặng cô khi sinh nhật 8 tuổi của cô rơi ở đó, anh nhặt lên, rồi lia mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn xuống hố. Không biết do điều gì mà anh lần mò đi xuống cái hố sâu đó. Vừa xuống đến nơi Xà Phu đã thấy Xử Nữ nằm ở đó, gương mặt trắng bệch, trên người cô toàn là máu. Anh vội chạy đến nâng cô dậy.
– Xử nhi, Xử nhi, em có nghe anh nói không, mở mắt ra đi, tỉnh lại đi Xử nhi – Xà Phu không ngừng lay lay Xử Nữ, gọi cô tỉnh dậy.
– Ưr…tiểu…Xà – Xử Nữ cố mở đôi mắt nặng trĩu của mình lên nhìn Xà Phu.
– Em không sao chứ hả? – thấy Xử Nữ mở mắt Xà Phu thở phào.
– E..m khô..ng s..a..o, Giải…Gi..ải nh..i, a..nh cứu…cứu e..m..ấy đi. E..m ấy..khô..ng bi..ế..t th..ế n..ào r..ồ.i, em..đã n.ó..i v..ới em ấy ng..ồi ở đ..ó đợ..i..khi nà..o em đá..đá..nh lạc h..ướng hai t..ê.n ki..a th..ì h.ã..y..ch..ạy đ..i, khôn..g bi.ế..t có t..h..oá..t khô..ng.
Nghe Xử Nữ nói, Xà Phu đã hiểu tất cả, là Xử Nữ đánh lạc hướng hai tên bắt cóc chứ không phải bỏ trốn một mình. Nhưng Cự Giải sao lại nói dối mọi người chứ?
– Em lo cho mình trước đi, sao lại thành ra như vầy – Xà Phu cởi áo của mình, xé một đoạn dài để băng vết thương ở vai cho Xử Nữ. Xong anh sốc cô ngồi dậy, xoay lưng về phía Xử Nữ để cô trên vai mình rồi lần mò tìm đường đi lên.
– Biệt thự nhà Cự Giải –
Cự Giải sau khi được ông Thất Nam đưa về gọi bác sĩ đến xem vết thương, bôi thuốc thì đã ngủ được vài tiếng. Giờ cũng đã tỉnh lại, cô được mọi người quan tâm, hỏi han rất nhiều. Thiên Yết ngồi cạnh giường, nắm tay cô.
– Em làm mọi người lo lắm đó, cũng may là em không sao.
– Em xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi – Cự Giải nở nụ cười nói.
– Giải nhi, con vẫn còn yếu, nên nghỉ ngơi nhiều đi – ông Thất Nam nói.
– Dạ ba
Mọi người đang quanh quần bên Cự Giải thì bên ngoài Xà Phu đang dìu Xử Nữ đi vào. Vừa thấy ông Thất Nam, Xử Nữ đã chạy đến muốn ôm ông, cô cứ nghĩ ông sẽ mừng khi thấy cô nào ngờ ông lại tát cô một cái. Xử Nữ bàng hoàng, đưa tay ôm má, mắt ngân ngấn nước nhìn ông.
– Ba – cô khẽ gọi.
– Ta không ngờ con lại như vậy đó tiểu Xử, sao con có thể bỏ em mình ở đó mà chạy một mình như vậy hả? – ông Thất Nam nói.
– Ba…con không có, con không có bỏ Giải nhi lại mà. Con đã kêu em ấy ngồi ở đó chờ khi nào con dụ hai tên kia đi xa rồi hãy đi ra và chạy đi, nếu thoát thì hãy gọi người đến cứu con. Lúc con dụ hai tên kia chạy đi thì đã bị trượt chân rơi xuống hố sâu, con không có… – Xử Nữ vội giải thích nhưng ông Thất Nam lại không tin.
– Con còn nói dối được sao, là con sợ nếu dẫn theo Giải nhi thì sẽ không chạy thoát, nên con mới bỏ em lại đúng chứ – bà Trinh Nữ nhìn Xử Nữ, ánh mắt thất vọng hiện rõ.
– Con không có, con không có – Xử Nữ khóc nức nở níu tay ông Thất Nam nói – Giải nhi em mau nói ba biết đi, chị không bỏ em lại mà, chị đánh lạc hướng hai tên kia cho em chạy mà – Xử Nữ quay sang Cự Giải nhờ cô nói dùm nhưng câu nói lạnh lùng mà cô nghe được lại là:
– Chị đã làm như vậy mà, bỏ tôi một mình ở đó rồi chạy.
– Không phải mà, sao em lại nói dối chứ? Ba, ba tin con đi mà, con không làm vậy đâu.
– Con làm ta thất vọng quá tiểu Xử – ông Thất Nam buông một câu phũ phàng rồi quay người ra ngoài.
Cũng chính từ đó mà Xử Nữ đã bị bạn bè xa lánh nhiếu hơn, ông Thất Nam ít khi quan tâm cô nói đúng hơn là không. Xử Nữ kể từ khi đó mà sống khép mình lại, ít khi tiếp xúc với ai trừ Song Ngư và Xà Phu, đến năm 12t thì cô bỏ đi ra nước ngoài.
~~~~~~~~~End Flashback~~~~~~~~~
– Mọi chuyện là như vậy – Xà Phu là người lên tiếng trước. Anh nhìn sang mọi người, không ai có biểu hiện gì cả, cứ như là bức tượng vậy chỉ im lặng không nói được gì. Riêng chỉ có Cự Giải thì gương mặt biến sắc mà ngồi phịch xuống ghế, Thiên Yết thì hết bàng hoàng đến ngỡ ngàng, anh không ngờ Cự Giải có thể làm những chuyện như vậy.
– Sao lại như vậy chứ, Giải nhi sao có thể nói dối được, là anh dựng chuyện phải không Xà Phu – Sư Tử hỏi, cô không tin Cự Giải làm chuyện đó.
– Tôi không dựng chuyện, cô đi mà hỏi Giải nhi.
Sư Tử tiến từng bước đến chỗ Cự Giải, đặt tay lên vai Cự Giải cô nói:
– Nói đi Giải nhi, những gì Xà Phu nói là sai. Nói đi – lay mạnh vai Cự Giải, Sư Tử muốn nghe Cự Giải nói lời mà Song Ngư nói là sai nhưng mà Cự Giải chỉ im lặng không nói mà chỉ ngồi đó khóc nức nở – Giải nhi à! Nói với tớ đó không phải thật đi, nói đi mà – Sư Tử kích động ôm lấy bả vai Cự Giải lay mạnh.
– Nếu không phải vì lời nói dối đó của cô, nếu như mọi người tin những gì Xử Nữ nói thì em ấy sẽ không bỏ đi để rồi gặp người đó. Và sẽ không sống mà cứ như người đã chết suốt hai năm qua. Lỗi của cô cho dù có muốn bù đắp thì không bao giờ là đủ.
– Con nói vậy là sao hả tiểu Xà, Xử nhi nó đã gặp chuyện gì? – bà Trinh Nữ nhìn Xà Phu hỏi nhưng Xà Phu lại quay mặt sang chỗ khác tránh ánh mắt của bà – Tiểu Xà…
– Thiên Yết, cậu đi đâu? – Thiên Bình hỏi khi thấy Thiên Yết định rời khỏi. Nghe Thiên Bình gọi Thiên Yết, Cự Giải ngẩng mặt lên nhìn về phía anh.
– Tìm Xử Nữ – Thiên Yết đáp không quay lại nhìn mọi người. Xà Phu quay phắt lại nhìn Thiên Yết.
– Anh muốn tìm Xử nhi làm gì, anh muốn nói gì với cô ấy? – Xà Phu hỏi.
– Nói những gì nên nói, và hỏi những gì cần hỏi.
Thiên Yết cất bước đi nhưng bị Xà Phu đứng chắn trước mặt.
– Tốt nhất là anh nên để Xử nhi yên, cô ấy đã chịu quá nhiều tổn thương rồi. Năm đó là anh không tin cô ấy, cô ấy đặt hết lòng tin vào anh nhưng anh thì ngược lại. Vì vậy đừng bao giờ tìm cô ấy, hãy lo cho cô người yêu hiện tại của anh đi, và đừng làm phiền cô ấy, đừng bao giờ tìm gặp Xử nhi nữa – Xà Phu gằng giọng.
– Anh nghĩ mình là ai mà ngăn cản tôi chứ – Thiên Yết.
– Anh Xà Phu – Song Ngư từ ngoài hớt hãi chạy vào gọi Xà Phu, gương mặt lo lắng.
– Sao vậy, Xử nhi đâu? – Xà Phu hỏi.
– Làm sao đây, Xử nhi cậu ấy… – Song Ngư lo đến mức nói không thành câu.
– Xử nhi làm sao, bình tĩnh nói anh nghe – Xà Phu trấn an Song Ngư.
– Cậu ấy có vẻ rất đau, cậu ấy…
Song Ngư vừa nói đến đó thì Xà Phu đã chạy vụt đi vì anh biết Xử Nữ bị làm sao. Song Ngư cũng định chạy theo nhưng lại bị Sư Tử kéo lại.
– Cậu cũng biết chuyện của Xử Nữ, phải không? Tại sao cậu không nói, tại sao chứ? – Sư Tử hét lên.
– Cậu bắt tớ phải nói gì, lời của Xử nhi các cậu đã không tin, vậy thì nếu tớ nói các cậu sẽ tin hả? Tớ không biết phải làm gì nhưng mà tớ tin Xử nhi không nói dối. Xà Phu nói đúng, Thiên Yết… – Song Ngư quay sang Thiên Yết – Cậu đừng tìm Xử nhi, giữa cậu và cậu ấy không còn gì để nói cả. 8 năm qua, tình cảm cậu dành cho ai thì cứ như bây giờ mà tiếp tục. Tôi nói như vậy chắc cậu đã hiểu, tôi cũng không muốn cho cậu gặp lại Xử nhi đâu.
Song Ngư cất bước đi, để lại Thiên Yết và mọi người đứng đó cùng với bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ. Ma Kết thấy Song Ngư rời đi thì cũng chạy theo đưa cô về. Những người khác cũng lần lượt rời đi. Họ cần phải bình tâm lại để có thể nhìn nhận lại sự việc, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến họ không biết làm thế nào. Chỉ còn mỗi Thiên Yết và Cự Giải. Thấy Thiên Yết cứ đứng chôn chân ở đó, Cự Giải từ từ tiến đến chỗ anh.
– Yết ca, anh…
– Anh muốn được một mình, em đừng theo anh – Thiên Yết ngắt ngang lời Cự Giải.
Thiên Yết vừa đi khuất cũng là lúc Cự Giải ngã quỵ xuống. Bây giờ cô chỉ có một mình, không còn ai bên cạnh hết, cảm giác này thật đáng sợ. Cô phải làm sao, làm sao đây, ai đó làm ơn nói cho cô biết cô phải làm gì đi.
End chap 3.