Còn Ai Để Ý Nước Mắt Em Rơi

Chương 27


Đọc truyện Còn Ai Để Ý Nước Mắt Em Rơi – Chương 27

Keng

Con dao găm mà Xử Nữ luôn mang theo bên mình rơi xuống, chạm vào nền nhà kêu lên một tiếng.

Đỡ lấy Thiên Yết đang dần khụy xuống, nước mắt của Xử Nữ cũng tuông rơi. Cô vừa làm một việc đáng sợ. Cô đã..đâm anh.

Bàn tay Xử Nữ đặt trên vết thương của Thiên Yết, ngăn cho máu không chảy ra nữa. Miệng liên tục nói:

– Xin lỗi, xin lỗi.

– Đừng..khóc – Thiên Yết đưa tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt Xử Nữ, nhẹ giọng lên tiếng, có phần yếu ớt – Em…không có lỗi, người có lỗi là anh, lẽ ra anh không nên như vậy với em. Tiểu Xử, anh biết em rất thương Cự Giải nhưng đừng vì vậy mà hy sinh mọi thứ. Em đã hy sinh quá nhiều, cho đi cũng quá nhiều, đến lúc em phải làm cho mình hạnh phúc rồi, đừng vì người khác nữa. Hãy để anh là người đó có được không? Hãy để anh bên cạnh em, chăm sóc em, yêu thương em có được không?

Ánh mắt Xử Nữ có chút dao động khi nghe những lời Thiên Yết thốt ra. Trong thâm tâm cô hiện tại đang đấu tranh rất nhiều.

– khụ..khụ.. – Thiên Yết ho khan vài tiếng vì vết thương trên ngực, nó vẫn đang không ngừng chảy máu.

Xử Nữ như bừng tỉnh, vội vàng nói:

– Tôi..đi gọi bác sĩ.

Bỏ lại Thiên Yết, Xử Nữ chạy vội ra ngoài gọi bác sĩ.

– Phòng bệnh –

Sau khi bác sĩ băng bó xong vết thương cho Thiên Yết thì liền quay sang Xử Nữ, ông nói:

– Cứ để cậu ấy ngủ một lúc vì tác dụng của thuốc vẫn còn. Cũng may là vết thương không quá sâu, không có gì đáng ngại, tôi đã băng bó lại cho cậu ấy rồi. Đã không có gì nữa, tôi xin phép đi trước.


Cúi đầu chào vị bác sĩ, Xử Nữ bước đến bên giường. Ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, Xử Nữ nhìn Thiên Yết. Ánh nhìn mang theo chút bi thương.

Đây là người con trai mà cô từng thích và cũng là mối tình đầu của cô, nhưng anh cũng là người khiến cô hận nhất. Lúc cô cần anh nhất anh lại khiến cô thất vọng. Sự việc năm đó, cô không cần mọi người tin mình cô chỉ cần anh tin cô, cho cô một cơ hội để giải thích nhưng anh lại nhất quyết cự tuyệt, cứ một mực cho rằng những lời mà Cự Giải nói là đúng.

Bất giác Xử Nữ lại nở một nụ cười nhạt.

– Anh từng nói với tôi những gì, liệu anh có còn nhớ? Anh từng nói sẽ luôn tin tôi, sẽ luôn bên cạnh tôi, sẽ mãi bảo vệ tôi. Rồi thế nào, khi mọi việc xảy ra…vì sao anh lại không tin tôi? Vì sao anh không ở bên cạnh tôi. Anh có biết tôi đã thất vọng như thế nào không? Thiên Yết anh có biết tôi đã đau như thế nào không? Nếu anh chịu nghe tôi giải thích thì mọi chuyện đã khác rồi. Nếu không phải vì anh thì tôi đã không… – Xử Nữ nhắm hai mắt lại, hơi ngẩn mặt lên. Cô là đang cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân -…nếu không phải vì anh tôi cũng đã không như bây giờ. Thiên Yết, nói cho tôi biết, anh muốn tôi phải như thế nào?

“Xử nhi! Sau này dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ tin cậu, sẽ mãi bên cạnh cậu nhé. Được không?”

“Xử nhi! Tớ cũng thích cậu”

“Xử nhi, tớ cho phép cậu yếu đuối trước mặt tớ, cậu đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Hãy để tớ bảo vệ cậu”

“Xử nhi, sau này tớ sẽ lấy cậu nhé, cậu có đồng ý làm cô dâu của tớ không”

Xử Nữ chợt cười khi nhớ lại những ký ức về cô với Thiên Yết. Xử Nữ di chuyển ánh mắt đến vết thương trên ngực Thiên Yết, bàn tay vươn tới nhẹ nhàng chạm vào.

– Đồ ngốc. Sao anh lại không tránh nhát dao đó.

Rõ ràng sự việc lúc đó, với người như Thiên Yết căn bản tránh nhát dao đó không khó nhưng anh lại không tránh.

– Anh có phải muốn tôi phải cảm thấy áy náy, cảm thấy có lỗi? Là vậy phải không? Đồ ngốc. Có đau không? – nắm tay Thiên Yết áp lên má mình – Xin lỗi Thiên Yết, xin lỗi.

Xử Nữ cố nén cảm xúc của mình. Cô không cho phép mình yếu đuối trước mặt bất kì ai. Cô càng không thể để tim mình lại rung động trước Thiên Yết. Trước kia anh là người mà cô thích, nhưng hiện tại anh lại là người mà Cự Giải yêu. Cô không thể, không thể có tình cảm với Thiên Yết. Nhưng tại sao, tim cô lại không nghe lời.

Cạch

Cánh cửa phòng bệnh vừa mở Xử Nữ vội buông tay Thiên Yết ra, cô bật đứng dậy quay lại nhìn người vừa đi vào. Người đến là Thiên Bình và Cự Giải. Bề ngoài tuy không có biểu hiện gì nhưng bên trong Xử Nữ đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thiên Bình, anh ta đã tìm thấy Cự Giải.


Bầu không khí ảm đạm bao trùm lấy căn phòng, im lặng đến nghẹt thở.

– Chị Xử.

Xử Nữ hướng mắt nhìn về phía Thiên Yết lần nữa xong nhanh chóng rời đi. Cô lướt qua Cự Giải và Thiên Bình.

– Chị…

Không nhìn Cự Giải lấy một lần, bước chân Xử Nữ dừng lại khi nghe Cự Giải gọi. Cô nhàn nhạt mở miệng:

– Chăm sóc anh ta – lúc này Xử Nữ mới quay sang nhìn Cự Giải, tiếp – Đừng suy nghĩ những chuyện khác mà làm những việc khiến người khác phải lo lắng. Chẳng thể giúp ít được gì đâu.

Lời nói thốt ra, giọng điệu có phần lạnh lùng cũng có vẻ như trách móc nhưng cũng có chút quan tâm. Di chuyển ánh mắt nhìn về phía Thiên Bình, Xử Nữ nói:

– Nói chuyện với tôi đi.

Thiên Bình không trả lời chỉ im lặng nhìn Xử Nữ, một phút sau liền xoay người đi ra ngoài. Xử Nữ cũng nối bước theo sau.

Trong phòng hiện tại chỉ còn lại Cự Giải và Thiên Yết. Bước đến giường bệnh ngồi cạnh Thiên Yết, Cự Giải ánh mắt xót xa nhìn anh trong tình trạng hiện tại. Đưa tay chạm vào má Thiên Yết, đôi mắt u buồn của cô nhìn anh. Trong thâm tâm cô đang đấu tranh rất nhiều. Buông tay hay là không?

– Anh có thể vì chị ấy mà làm tổn thương em. Thiên Yết, nói em biết, em nên làm gì bây giờ? Nếu như em buông tay để anh có thể về bên cạnh chị ấy, vậy đến lúc khi chị ấy rời bỏ anh…anh không phải sẽ rất đau lòng sao.

Thiên Bình khi tìm được cô đã nói cho cô biết về bệnh tình của Xử Nữ. Ban đầu cô không muốn quay về, nhưng khi nghe Thiên Bình nói cô lại lo lắng cho Thiên Yết.

— —— —— — Flashback — —— —— —

– Nơi Cự Giải sống –

Cự Giải đang chơi đuổi bắt cùng với đám trẻ.


– Chị Giải, nhanh lên, đến bắt em này…

– Chị Giải, mau mau lên nha…

– Hihi.

Tiếng cười đùa của bọn trẻ vang vọng khắp sân. Nhìn thấy những nụ cười nở trên môi bọn trẻ, lòng Cự Giải cũng thấy bình yên hơn.

– Các cậu nhìn kìa, anh ấy là ai vậy? – một cậu bé bỗng dưng dừng lại nhìn chăm chăm về phía người con trai đang đi tới.

– Chị Giải, có người đến kìa – một cô bé tầm 5 tuổi chạy đến trốn sau lưng Cự Giải, mắt hướng về phía trước.

Nghe vậy Cự Giải quay đầu nhìn lại, trong thoáng chóc cả người Cự Giải như bị đông cứng, cô đứng bất động chỉ biết giương mắt nhìn người đang tiến đến chỗ mình. Là anh, Thiên Bình.

– Cuối cùng anh cũng tìm thấy em, Giải nhi – lời nói vừa dứt, Thiên Bình vươn tay kéo Cự Giải vào lòng, ôm chặt lấy.

Bọn trẻ có vẻ như rất biết chuyện, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền tự động kéo nhau đi vào trong.

– Anh…Thiên Bình, sao anh… – Cự Giải khó khăn để có thể mở miệng. Cô muốn hỏi Thiên Bình vì sao lại tìm được cô, cô đã lẫn trốn rất kĩ mà.

– Bất luận là ở nơi nào, chỉ cần nơi nó có hình bóng em thì anh nhất định sẽ tìm ra – Thiên Bình nhìn cô, khẽ cười – Anh vốn dĩ đã tìm được em lâu rồi,nhưng anh lại không xuất hiện nhưng bây giờ thì anh ở đây để muốn nói với em…Giải nhi, đến lúc quay về rồi. Mọi người đã tìm em khắp nơi, em có biết không?

– Em… – cổ họng Cự Giải như có thứ gì đó chặn lại khiến cô không thể thốt nên lời.

– Quay về thôi, em đi cũng quá lâu rồi.

– Em không thể – giật tay ra khỏi Thiên Bình, Cự Giải lắc đầu nhìn anh, trong đáy mắt hiện lên chút bi thương – Em…sẽ quay về nhưng không phải bây giờ, em vẫn không đủ can đảm, không đủ tự tin để đối diện với mọi người, quan trọng hơn hết là em không biết phải đối mặt với chị em như thế nào.

– Đã đủ rồi Giải nhi, mọi người không trách em, em biết mà.

– Phải, em biết, nhưng là em vẫn không thể nào tha thứ cho mình, tất cả mọi chuyện đều vì em mà ra. Là lỗi của em. Nếu như năm đó em không tự nhận mình là chị ấy, nếu như năm đó em không ganh ghét, đố kỵ, nếu như năm đó em không giữ anh Thiên Yết lại để anh ấy có thể đi tìm chị em thì hôm nay mọi chuyện đã không như thế này – Cự Giải đau khổ tự trách bản thân mình.

– Vậy thì sao, em định cứ như vậy mà từ bỏ tình cảm của mình với Thiên Yết sao? – Thiên Bình lớn tiếng nói. Nhìn người con gái mà anh từng yêu tự dằn vặt bản thân mình, tim anh cũng đau không kém.

– Anh Thiên Yết nên quay về với chị em, anh ấy cũng đã nói anh ấy không yêu em. Em quay về thì ít gì chứ.


– Vậy em nghĩ hai người họ có thể hạnh phúc được hay sao?

Ngước lên nhìn Thiên Bình, Cự Giải khó hiểu hỏi:

– Anh nói vậy là sao?

Hít sâu một hơi, Thiên Bình nhàn nhạt trả lời:

– Xử Nữ, cô ta bị bệnh tim, hiện tại ngoài việc nhập viện để điều trị thì cô ta cần phải được ghép tim thì mới có thể sống tiếp. Với tình hình hiện tại thì em nghĩ rằng con người đó có thể chấp nhận nhập viện hay sao, cô ta không hề xem trọng mạng sống của mình. Bất chấp tất cả, bất chấp mọi thứ để có thể kết thúc với Thiên Ưng. Cô ta không hề quan tâm đến cảm nhận của Thiên Yết, chẳng lẽ em nỡ nhẫn tâm nhìn Thiên Yết hạnh phúc không được bao lâu lại phải đau khổ khi Xử Nữ rời đi.

Cự Giải dường như đứng không vững khi nghe những gì Thiên Bình nói.

– Kh..không thể nào. Chuyện đó không thể…không thể xảy ra được. Chị Xử…

– Em…đành lòng nhìn Thiên Yết đau khổ hay sao?

– Em…

— —— ——- End Flashback — —— ——-

Một giọt nước mắt rơi xuống từ khoé mắt Cự Giải lăn nhẹ xuống má cô. Cúi xuống gần Thiên Yết, Cự Giải nhẹ hôn lên môi anh. Cô nhắm chặt hai mắt cố ngăn nước mắt để nó không rơi nữa.

– Tại sao lại là chị ấy? Tại sao nhất định phải là chị ấy? Thiên Yết, rốt cuộc thì anh…có từng yêu em không?

– Xin…lỗi.

Cự Giải bật cười chua xót khi nghe hai từ “xin lỗi” phát ra từ miệng Thiên Yết. Nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Cô khóc vì nhìn thấy Thiên Yết đã tỉnh hay khóc vì nghe thấy lời xin lỗi từ anh. Không biết, chỉ biết rằng Cự Giải lại dùng ánh mắt đau thương nhìn anh.

— —— — Nước Mắt Bỉ Ngạn — —— —

– Phía Thiên Bình + Xử Nữ –

Phía sau bệnh viện.

– Cảm ơn – Xử Nữ lên tiếng khi Thiên Bình dừng bước.

– Về chuyện


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.