Đọc truyện Còn Ai Để Ý Nước Mắt Em Rơi – Chương 20
Ngôi biệt thự theo kiểu tây âu của Xử Nữ nằm ở trên một ngọn núi.
Ầm… ầm… ầm, một tiếng sấm vang lên trong màn mưa xối xả. Mưa tầm tã, nước mưa như muốn gột rửa căn biệt thự.
Bên ngoài, mưa như trút nước. Ở bên trong cũng chẳng khá hơn là bao khi mà, tất cả những người hầu có mặt trong ngôi biệt thự đang bận rộn chạy tới lui giữa phòng Xử Nữ, nhà bếp và phòng khách.
– Mau lên, đi lấy bông băng nhanh – tiếng ông quản gia hối thúc đám người hầu đứng cạnh mình – Càng nhiều càng tốt.
– Quản gia, bông băng trong nhà gần sử dụng hết rồi – một người hầu nói.
– Những gì có thể cầm máu hãy mang lên đây, nhanh lên – một chàng trai từ trong phòng Xử Nữ bước ra, anh gấp gáp nói, dường như là muốn hét lên.
– Dạ..dạ, tôi..đi ngay – người hầu sợ sệt, vội vàng chạy đi.
– Quản gia Lâm! Ông hãy đi xem bác sĩ Trương đến chưa – chàng trai nói.
– Được, tôi đi xem.
Quản gia đi xuống nhà khi nghe chàng trai kia nói, vẻ mặt ông hiện lên nét lo lắng. 20 phút trước, căn biệt thự này vẫn còn bình yên, nhưng bây giờ lại…
– Quay lại 20 phút trước –
Mọi người trong ngôi biệt thự vẫn ai việc người nấy làm, vừa làm họ vừa trò chuyện vui vẻ.
– Chị Tuyết Liên, Xử nhi về chưa? Bảo cô ấy chơi với em đi – Thiên Ân từ trên lầu chạy xuống, tiến ngay xuống chỗ cô hầu gái đang bận với việc cắm hoa, hỏi.
– Vẫn chưa, cô chủ bận phải giải quyết công chuyện, giờ chưa về được đâu. Hay là để tôi chơi với cậu, được không? – Tuyết Liên nói.
– Được a, chơi đi, chơi với Thiên Ân đi – Thiên Ân kéo tay Tuyết Liên đi.
– Tôi sẽ chơi với cậu, nhưng để tôi làm xong việc đã.
– Thôi, Tuyết Liên! Con hãy chơi với Thiên Ân đi, việc con để ta làm cho – một người phụ nữ tầm 30 đi đến, mỉm cười hiền hậu.
– Vậy phiền thím nhé, cảm ơn thím, thím Lưu – Tuyết Liên gật đầu với thím Trương, xong lại quay sang Thiên Ân – Đến ghế ngồi đi, tôi chơi với cậu.
Thiên Ân nhanh nhẩu chạy đến ngồi ở ghế sopha, nhìn thấy dáng vẻ con nít đáng yêu đó của cậu mà mọi người trong nhà đều mỉm cười.
Thiên Ân ở trong căn biệt thự này chắc cũng đã hơn 1 tháng rồi, cũng nhờ có cậu mà ngôi biệt thự này mới có tiếng cười, chứ bình thường nó rất buồn tẻ. Cô chủ của họ trước đây rất ít khi về ngôi biệt thự này, đôi khi về nhưng được 2-3 tiếng lại đi. Cô không thích ồn ào, nên người trong nhà cũng chẳng dám nói chuyện lớn tiếng, hay cười nói, nhưng từ lúc Thiên Ân về đây, lại có cả cô chủ cũng đã ở đây được 1 tuần. Ngày nào họ cũng đều nghe tiếng nói, tiếng cười. Mà nhiều nhất là của Thiên Ân, cậu cứ bám lấy cô chủ không rời, đòi phải chơi với cậu ấy. Xử Nữ đôi khi cũng nói vài câu, đôi khi cô cũng cười, tuy không nhiều nhưng họ lại thấy vui khi thấy cô cười.
Cô chủ của họ tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thật chất lại là người ấm áp, cũng hay quan tâm đến những người làm trong nhà. Nhà ai gặp chuyện, hay có khó khăn gì, cô đều giúp đỡ. Tất cả bọn họ, đều rất quý cô.
Bíp…bíp…bíppppppppp
Tiếng còi xe vang lên một tràng dài, gấp gáp làm tất cả những người có mặt trong ngôi biệt thự trong lòng dâng lên nỗi bất an.
– Có phải cô chủ về không? Nhưng thường cô ấy không bóp còi như vậy đâu – một người làm đi đến cạnh thím Lưu nói – Tiếng còi xe làm tôi thấy bất an quá.
– Để tôi ra xem sao – thím Lưu nói rồi bước nhanh ra ngoài.
Vừa ra đến cửa chính, thím Lưu nhìn thấy quản gia Lâm dáng vẻ hớt hãi chạy vào.
– Mau, mau lên. Đi lấy bông băng cùng một chậu nước ấm mang lên phòng cô chủ – quản gia Lâm khẩn trương nói.
Không hỏi gì nhiều, thím Trương liền xoay người đi lấy, nhân tiện phân phó.
– Liên Nhi, đi lấy một chậu nước ấm, một chiếc khăn bông mang lên phòng cô chủ nhanh.
– A, dạ..cháu đi ngay – cô hầu tên Liên Nhi cũng vội chạy đi. Mặc dù chưa hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
– Tuyết Liên, cháu mau đưa Thiên Ân về phòng đi. Giữ cậu ấy trong phòng, đừng cho cậu ấy ra ngoài đến khi ta cho phép, cũng đừng nói là cô chủ đã về. Nhớ chưa – quản gia Lâm nói nhỏ vào tai Tuyết Liên.
Giống với Liên Nhi, vẫn chưa biết chuyện gì nhưng nhìn dáng vẻ của quản gia Lâm cô phần nào có thể đoán được, cô chủ chắc đã gặp chuyện gì đó.
– Cháu biết rồi – Tuyết Liên quay lại nhìn Thiên Ân – Cậu Thiên Ân, chúng ta về phòng nhé, tôi sẽ kể chuyện cho cậu nghe.
– Nhưng em đang chơi mà – Thiên Ân kì kèo không chịu đi.
– Lên phòng hãy chơi tiếp, nhé. Đi thôi.
Dọn dẹp những thứ có trên ghế một cách nhanh chóng, Tuyết Liên dẫn Thiên Ân về phòng. Vừa lúc từ ngoài, một chàng trai tiến vào, trên tay anh đang bế Xử Nữ, người cô bê bết máu với cánh tay phải bị thương nghiêm trọng, và trước ngực cô còn bị một con dao đâm vào.
– Quản gia Lâm, mau. Mở cửa đi – chàng trai lên tiếng.
– Theo tôi.
Quản gia Lâm đi trước, chàng trai bế Xử Nữ theo sau. Những người hầu có mặt trong nhà nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ai nấy đều cả kinh không thôi. Cô chủ của họ bị làm sao vậy?
—–
Vào phòng Xử Nữ, chàng trai cẩn thận đặt cô nằm xuống giường, tránh chạm vào những vết thương.
– Ưrng… – Xử Nữ rên khẽ, gương mặt nhăn nhó vì đau.
– Cô ráng chịu một chút, bác sĩ Trương sắp đến rồi. Tôi cầm máu cho cô trước – chàng trai quay lại nhìn quản gia Lâm, lớn tiếng – Quản gia Lâm, bông băng đâu?
– Bông băng, thím Lưu…
– Cậu Jou, bông băng đây – thím Lưu chạy vào trong, đưa bông băng cho chàng trai.
– Mau đem nước ấm đến đây – vừa cầm máu cho Xử Nữ, Jou vừa nói – Một con dao nhỏ, một cái kéo, một ngọn nến nữa.
– Đợi tôi, tôi đi chuẩn bị ngay.
– Trở về thực tại –
– Quản gia Lâm, bác sĩ Trương đã đến chưa – từ trong phòng Xử Nữ, Jou hét vọng ra.
– Cậu Jou, bác sĩ Trương vừa gọi, ông ấy nói không thể đến được. Trên đường đến đây, xe ông ấy bị chặn lại do một chiếc cây to chắn ngang đường. Ông ấy nói, sáng mới có thể đến – quản gia Lâm đi vào nói.
– Chết tiệt – Jou khẽ mắng.
Anh nhìn Xử Nữ đang nằm đó chịu đau đớn mà trong lòng cũng chẳng khá hơn là mấy. Vết thương trên người cô đã được anh xử lý phần nào nhưng còn vết thương ở ngực, nơi có con dao đang ngự trị trên đó, máu từ đó cứ chảy ra không ngừng, cứ để như vậy không phải là cách.
– Quản gia, ông trông chừng cô ấy, tôi đi đón bác sĩ Trương đến đây – Jou bật dậy.
– Không được đâu cậu, bên ngoài đang bão lớn, cậu mà ra đó giờ này sẽ nguy hiểm lắm. Và lại cậu mà đi tôi cũng không biết làm sao nữa đâu, cô chủ đang bị như vậy mà – quản gia Lâm.
– Nhưng không thể để như thế mãi được, Xử Nữ không cầm cự được mất – Jou đá mạnh chân vào chiếc tủ nhỏ bên cạnh.
Hai phút im lặng, Jou vơ vội lấy chiếc áo khoác.
– Tôi phải đi, đành đánh liều vậy. Còn để như vậy, e là Xử Nữ không qua được.
– Nhưng mà…
Đoạn Jou định rời đi thì một bàn tay kéo anh lại, nhìn xuống là Xử Nữ.
– Không..ích gì đâu, trời đang..bão như vậy, đường thì bị chặn..anh định đi bằng cách nào…arg… – Xử Nữ yếu ớt nói, hơi thở cô có phần khó khăn.
– Nếu không vậy cô bắt tôi phải làm sao, vết thương của cô. Con dao đó phải được rút ra ngay – Jou bất lúc nhìn Xử Nữ.
– Anh..hãy tự mình..ưrng…làm đi..
– Cái gì, tôi..tôi không thể – anh lắc đầu từ chối.
– Anh có..anh có thể. Tôi..tin anh, hãy..làm hết khả năng của mình..mạng sống của tôi..phụ thuộc vào anh..arg…
– Tôi..nhưng mà.. – Jou vẫn do dự – Không có thuốc gây mê, cô sẽ không chịu đựng nổi.
– Tôi..sẽ cố. Anh..hãy làm những gì có thể..
Siết chặt nắm tay, Jou chần chừ một lúc rồi đưa ra quyết định.
– Được, tôi sẽ làm. Hãy tin tôi – anh nói.
Xử Nữ khẽ mỉm cười gật nhẹ đầu.
– Quản gia Lâm, ông giúp tôi một tay – ngồi xuống cạnh Xử Nữ, Jou cầm lấy kéo đã được chuẩn bị sẵn từ trước, anh nhẹ nhàng, từng bước cắt bỏ phần áo trước ngực nơi vết thương Xử Nữ – Quản gia, mau đốt nến, làm nóng con dao đó đi – anh ra lệnh.
– Được – quản gia Lâm ban đầu có hơi run, nhưng cố trấn tĩnh mình làm theo điều mà Jou bảo.
Mảnh áo nơi vết thương Xử Nữ đã được Jou cắt ra, hiện ra vết thương, con dao cắm thẳng vào da thịt cô, khiến anh nhìn mà thấy nhức nhói.
– Đã xong chưa? – anh lên tiếng hỏi.
– Đây cậu – quản gia Lâm đưa cho Jou con dao đã được làm nóng.
– Sẽ có đau, cô hãy cố chịu chút – Anh nhìn Xử Nữ nói.
– Ưrng..tôi biết..anh cứ làm đi…
Jou thở mạnh một hơi lấy bình tĩnh, cầm lấy con dao từ từ đưa đến trước vết thương của Xử Nữ. Mũi dao cắm nhẹ vào da thịt cô, một chút, rồi lại một chút ngày càng sâu thêm, đến khi thấy đã đủ Jou mới dừng lại, chầm chậm rạch một đường.
– Arng..ưrng.. – Xử Nữ cắn chặt môi cố ngăn tiếng kêu đau đớn thoát ra.
Bên ngoài, nhóm người hầu cũng đứng ngồi không yên, lo lắng đi qua đi lại.
– Harg..ưm..
– Bây giờ tôi sẽ rút con dao ra, cô chịu được không? – nhìn dáng vẻ của Xử Nữ, lòng anh nóng như lửa đốt.
Xử Nữ không trả lời, cô chỉ đưa mắt nhìn anh như thể muốn nói:”Tôi chịu được”.
Jou gật đầu đáp lại, tay anh nắm lấy cán dao, dần dần, chậm rãi mà rút nó ra và rồi anh rút nhanh một cái.
– Arnggggg – Xử Nữ đau đớn hét lên.
Bên ngoài, người hầu đều lấy tay che miệng không ai dám thốt lên lời nào. Căn bản vì họ có thể cảm nhận được cô chủ của họ đã đau đến mức nào, mọi người đều rất đau lòng.
Bên trong.
Sau khi Jou rút con dao ra, máu từ vết thương Xử Nữ phun ra nhiều hơn.
– Nhanh, đưa đồ cầm máu đây – Jou gấp gáp, chìa tay đón lấy bông băng từ quản gia – Mang kim đến đây, cả chỉ nữa, cầm máu xong phải may nó lại.
Xử Nữ lấm tấm mồ hôi. Đau, thật sự rất đau, cô có cảm tưởng như mình sắp chết đến nơi rồi vậy.
– Gần xong rồi, cô chỉ cần chịu thêm một chút nữa là được – Jou nói.
Xử Nữ hiện tại chẳng thể phản ứng gì nữa, chỉ biết nằm đó mà phụ thuộc vào Jou, cô đau đến mức không còn có thể cử động gì nữa rồi.
– Cậu Jou, những thứ cậu cần đây – Quản gia Lâm đưa kim chi cho Jou.
Anh từ từ khâu lại vết thương cho Xử Nữ.
– Árr..ưrng..
Xử Nữ căn chặt môi đến bật máu, nhưng nỗi đau vẫn hiện rõ mồn một. Và rồi Xử Nữ ngất đi.
– Căn cứ Cosa Nostra –
8 con người tụ họp ngoại trừ Nhân Mã, Bảo Bình, Song Tử đang trong phòng nghỉ thì ngoài phòng khách. 8 người, mỗi người ngồi một nơi.
– Đến giờ vẫn chưa có tin gì về