Đọc truyện Con À, Cha Con Là Ai Vậy? – Chương 49
Lảo đảo trong xe, Lục phi càng nghĩ càng không cam lòng, cơ hội tốt như vậy mà sao lại tha
chứ? Nhớ tới người nọ đối với Bạch Mặc Y không tự chủ được để ý, khuôn
mặt dịu dàng lộ ra đố kỵ và méo mó, khăn luạ trong tay bà ta bị vo lại
nát bươm, mắt nhìn thấy đã tới cung, chả lẽ hết thảy hôm nay đều hỏng cả sao? Ánh mắt liếc nhìn về phía Sở Quân Mạc đang cười ngựa đi bên cạnh,
màu tím sẫm, phong thái cao quý, uy nghi nghiêm nghị, một nam tử tự cao
tự đại như vậy, lòng mang thiên hạ, Bạch Mặc Y có đức gì mà có thể chiếm được sự ưu ái của hắn cơ chứ?
“Nương nương, nên hạ kiệu rồi ạ!” Cũng nữ bên ngoài xe nói nhẹ nhàng, cắt ngang suy nghĩ của bà ta, Lục
phi vẻ mặt xuân ý ngời ngời, đưa tình đầy ẩn ý.
Lục phi ngừng
mắt lại, bình ổn tâm tình, nhẹ nhàng bước xuống xe, được cung nữ đỡ bước từng bước theo sau thái hậu, tiến vào trong, lúc đi quan Sở Quân Mạc,
lại hơi dừng lại, nói nhẹ nhàng, “Tam vương gia, hôm nay ngoài cửa Thuỷ
Mặc cư trình diễn một vở rất hay, aizzz, thật làm khó cho Y Y rồi!” Noó
xong cũng chẳng cho Sở Quân Mạc có cơ hội hỏi gì nhiều, bước nhanh rời
đi.
Nói đến nơi đây có lẽ bà ta tin Sở Quân Mạc nhất định sẽ đi
điều tra, hơn nữa biết đâu Bạch Mặc Y đang ở một nơi nào đó cùng nam
nhân giải độc kìa, bà ta muốn chặt đứt sợi tưởng niệm cuối cùng của Sở
Quân Mạc với nàng ấy, cho hắn biết Bạch Mặc Y chẳng qua chỉ là một kẻ
phản bội phải chết, cũng làm cho hắn càng thêm tin tưởng Bạch Vô Thương
căn bản không phải là con của hắn, chỉ cần thái độ kiên định của hắn,
thái hậu cũng đành phải chấp nhận, kiểu gì thì kiểu, Bạch Mặc Y kia
thoát được lần đầu mười lăm thì cũng sớm hay muộn chỉ có 1 con đường
chết mà thôi!
Sở Quân Mạc nghe xong lời bà ta nói, hơi hơi nhìn
bà ta một cái, rồi sau khi hộ tống Thái hậu hồi cung xong, tức khắc rời
đi, kfy thật không cần bà ta nói, hắn đã thấy chuyện nghi vấn trong lòng nổi lên, vội vã đạp ngựa chuẩn bị rời đi, ám vệ tới báo lại, cẩn thận
nói xong mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, sắc mặt hắn càng thâm trầm
thêm, một luồng khí tức giận trào dâng, hai tay nắm chặt dây cương,
trong đầu lại để ý, chỉ khi biết tiền căn hậu quả, trách không được hắn
cảm giác Bạch Mặc Y hôm nay có chút là lạ, hoá ra là giả mạo! Vậy nàng
thật sự đã đi đâu rồi? Hiện giờ thế nào? Nghĩ đến không rõ nam nhân nào
lại giúp nàng giải độc, trong lòng lại thấy buồn bực, còn có một luồng
lửa giận, so với lúc hắn nghe thấy Bạch Vô Thương không phải con hắn kia còn tức giận hơn nhiều! Nhưng mà hiện giờ hắn lại không kịp nghĩ nhiều
đến thế, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, giục ngựa phi nhanh đến Thuỷ Mặc
cư, trong lòng hắn nóng ruột muốn giết người!
Ngay lúc hắn đi rồi, ở cửa cung xoẹt qua bóng người, phi nhanh tới báo tin cho Lục phi nương nương.
Lục phi sau khi nghe xong, trầm giọng nói, “Nhanh đi tìm người, nhất định
phải tìm được người trước bọn họ, khi tìm được rồi, không cần tay dạy
nhóm các ngươi thế nào chứ?”
Người đó vội chạy nhanh rời đi.
Lục phi oán hận nhìn ra ngoài cửa sổ, Bạch Mặc Y, cho dù có đào tung cái
kinh thành này lên, bản cung cũng phải tìm cho ra ngươi!
Thuỷ Mặc cư chỉ còn lại ba nha đầu và một người bị thương là Bạch Vô Thương, Sở
Quân Mạc lúc đuổi tới nơi, Xuân Nhi vừa mới đổi lại thành chính mình, ba nha đầu nóng vội đi đi lại lại trong sân, Lúc Bạn Nguyệt rời đi có giao cho các nàng ấy an tâm ở nhà đợi, nhưng cứ nghĩ đến tình huống hiện tại của tiểu thư, lòng các nàng ấy nóng như lửa đốt, trong lòng cứ mắng
không ngừng cái người đã lén mang Bạch Mặc Y đi. Khi quay đầu lại thấy
Sở Quân Mạc, ba người lắp bắp kinh hãi, vốn sự đề phòng trong lòng cực
cao, vội vã miễn cưỡng tiến lên hành lễ nói, “Bái kiến tam Vươn gia!”
“Tiểu thư nhà các ngươi đâu?” Sở Quân Mạc dừng chân lại, giọng mang theo hơi thở mưa rền gió dữ chìn chằm chằm vào ba người.
“Tiểu….tiểu thư….” Xuân Nhi cứng lưỡi, sợ áp lực vô hình của hắn, bất giác nói
không ra lời. Không phải hắn ta đã rời đi rồi sao, sao thế nào đã quay
lại rồi? Cái này không phải là muốn lòi ra rồi ư? thảm thảm rồi!
Hồng lăng Hồng tiêu cùng liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng, Hồng Lăng kiên trì
nói, “Tiểu thư mất tích rồi!” Hiện giờ Sở Quân Mạc cũng quay lại, nhất
định là đã biết gì đó, chẳng bằng ăn ngay nói thật, nếu hiện giờ hắn đến một mình, nói rõ Thái Hậu cũng không biết chuyện này, không bằng đánh
cuộc, đánh cuộc xem tiểu thư trong lòng hắn có áy náy chút nào không,
nếu có thì nhất định cũng không nói chuyện hôm nay ra! Hơn nữa, cho dù
các nàng cũng không nói tiìn hình thực tế, thì hắn cũng tra ra được, còn không bằng có thêm người giúp đi tìm tiểu thư! NHưng mà vậy cũng tốt,
cũng là cho hắn hết hy vọng hoàn toàn với tiểu thư, đương nhiên, điều
kiện tiên quyết là người mang tiểu thư đi là chủ tử của các nàng mới
được!
“Mất tích ư? Lúc nào?”
“Chính là lúc thái hậu đến
đó!” Hồng Lăng sau khi hoảng chút, thì bình tiĩn ngay, nếu sự tình đã đi đến cảnh không cứu vãn được nữa thì các nàng sẽ dẫn tiểu thư rời đi, ở
lại kinh thành không thể được nữa!
“Các ngươi thật to gan!” Sở
Quân Mặc chưa nói xong đã xoay người rời đi, dẫn theo người đi tìm kiếm
chung quanh tung tích Bạch Mặc Y.
“Ôi, Hồng Lăng à, làm sao bây
giờ? Tỷ nói xem thái hậu có biết chúng ta lừa bà ấy hay không hả?” Xuân
Nhi lo lắng cầm lấy tay Hồng Lăng hỏi, tuy Thái Hậu luôn yêu thương tiểu thư, nhưng mà cũng không chấp nhận bị người khác lừa gạt, hiện giờ tam
vương gia đã biết rồi, nếu mà nói cho thái hậu thì nhất định tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm rồi!
“Yên tâm đi, ta cảm thấy hiện tại thái hậu
cũng không biết đâu, chúng ta cứ đợi ở nhà đi, cố gắng chắm sóc tiểu
thiếu gia cho tốt, tiểu thư ở bên ngoài cũng yên tâm” Hồng Lăng an ủi
nàng ta, còn chính mình thì lại cau chặt mày lại, chủ nhân à, rốt cuộc
có phải người đã mang tiểu thư đi không hả, ít nhất cũng nói cho các
nàng một câu chứ!
Lại nói Lưu Tinh vừa rời đi, đã chạy hộc tốc
tới Thiên Hạ số 1 trong kinh thành, nhưng vẫn không thấy Ngọc Vô Ngân
về, đem toàn bộ người trong lâu tản ra đi tìm người, rồi tự mình vội vã
ra ngoài tìm kiếm. Vừa mới đi ra thì đã thấy Ngọc Vô Ngân hiện ra chạy
trở về địa bàn, Lưu tinh lập tức đi theo sau, lại không muốn hắn nhìn
đến mình, thân thể lập tức run rẩy lên, rồi quỳ ngay xuống giọng run rẩy ôm ấp tia hy vọng cuối cùng bẩm báo, “Chủ…Chủ tử, Bạch…Bạch cô
nương không….ở một chỗ cùng ngài đó chứ?”