Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 12: Đây là nơi cho người ở sao?


Đọc truyện Con À, Cha Con Là Ai Vậy? – Chương 12: Đây là nơi cho người ở sao?

“Thật vô liêm sỉ! Không nhìn thấy khách sao? Bộ dạng này còn ra thể thống gì
nữa hả?” Râu Bạch thừa tướng vểnh lên rung rung, một tay gạt hai người
phụ nữ ra, nổi giận mắng.

Ôi? Cả đống phụ nữ lúc này mới để ý
trong phòng có hai nam nhân phong tư yểu điệu, lại cũng đang ngồi hai
bên Bạch Mặc Y, liếc mắt châm biếm nhìn họ, lúc này mới nhớ ra, chính
bởi nàng ta nên nhóm họ mới biến thành dạng này, bất giác nổi giận bừng
bừng nhìn chằm chằm Bạch Mặc Y, ánh mắt đó như muốn nuốt sống nàng vậy!

Ba vị tiểu thư của Bạch Phủ nhìn thấy có nam nhân ở đây, nhưng lại đều là
hai vị vương gia, hét lên một tiếng rồi bỏ chạy ra ngoài, hiện giờ bộ
dạng này của các nàng sao dám nhìn mặt mũi người ta chứ!

Mọi
người trong nhà cũng đều giải tán ngay lập tức, Bạch Thừa tướng lúc này
mới mang mặt xấu hổ đi về phía ba người, chạm vào ánh mắt trêu tức của
hai người, bất giác mặt mũi đỏ bừng, hai tay vòng lại làm lễ, “Đã để cho hai vị vương gia chê cười rồi!”

“Hết cách, hết cách thôi, chỉ sợ cảnh diễn trong vườn xuân vẫn còn chưa đủ đó!” Sở Quân Ly chớp ánh mắt
hoa đào, cười nói nhẹ nhàng.

Bạch Thừa tướng lại quẫn, ánh mắt
rơi xuống người BẠch Mặc Y, bất giác cau mày, nàng ta làm sao mà lại có
thể ở cùng một chỗ với cửu vương gia chứ?

“Sao lại mặc như vậy

hả? Trong phủ không cho ngươi ăn mặc đủ hay sao?” Ánh mắt Bạch thừa
tướng dừng trên bộ quần áo bị giặt bạc phếch của Bạch Mặc Y, tức giận
hỏi, hắn thích nhất là sĩ diện, con gái mà mặc như vậy gặp người, doạ
người là chính ông ta Bạch Triển Bằng đó, lại sớm quên mất tiêu cái cảnh vừa nãy xảy ra trước mặt ông ta!

BẠch mặc Y ngắm lại bản thân
chút, cười khẽ một tiếng nói, “Khó được Bạch thừa tướng ngài còn nhớ đến ta! Hai mẹ con chúng ta sống chết thế nào đều không phải là chuyện của
ngài hay sao?” Ý tứ nói khác, ta mặc như vầy, còn không phải là do ông
mặc kệ mà tạo thành hay sao!

Bạch thừa tướng sợ run lên, con gái
lớn đã thay đổi rồi, trước kia cũng không dám nói chuyện như thế với ông ta, nhưng ý tứ trong lời nói này không phải giả, đứa con gái này đã bị
tam vương gia bỏ rồi về, ông ta ngại nàng doạ người, đến cả vào triều
cũng đều bị quan viên nói chê cười sau lưng ông ta, sự sống chết của
nàng ông ta còn cần quản làm gì nữa chứ! Có đôi lúc còn muốn cho một ly
rượu độc để bỏ chúng đi, đỡ cho ông ta phải xấu hổ không ngóc nổi đầu
lên trước mặt người khác!

“Nghiệp chướng, ngươi dám nói như vậy
với cha ngươi sao?” Bạch Thừa tướng cả giận, tâm tư chuyển nhanh, đã
đoán ra chuyện ngày hôm nay có liên quan đến nàng, nay gia đình làm trò
hề ở trước mặt hai vị vương gia, nếu mà ở trước mặt hoàng thượng nói vài câu chắc ông ta xong đời rồi. Gần đây hoàng thượng không ngừng soi mói
lão thần như ông ta, có những động tác rất quyết đoán, điều đó làm ông
ta càng phải cẩn thận hơn, chỉ sợ gây ra chút sai lầm thì chiếc mũ trên
đầu khó mà giữ được. Hôm nay lại mời được tứ vương gia đến làm khách,
chỉ vì muốn đặt chuyện hôn nhân lên hai người con gái, ai ngờ mọi suy

tính trong lòng đều đổ bể cả.

“Ông là cha ta sao? Ta cũng không
rõ phụ thân lại chẳng thèm quan tâm đến chuyện sống chết của con gái,
đến cả người hầu trong phủ cũng đều bắt nạt lúc nào cũng được, đến cả
một con chó trong phủ cũng đều mạnh hơn cả chúng ta, xin hỏi, cái này
được coi là phụ thân kiểu gì đây?” Bạch Mặc Y nhìn ông ta, ánh mắt sắc
lạnh, những câu bức bối!

“Vô liêm sỉ, ngươi thế như đại nghịch
bất đạo, ta cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, tháng nào cũng cho tiền không
thiếu một xu, sao lại coi như không có là sao?” Bạch thừa tướng tức giận đến phát run, ánh mắt dừng lại trên hai mẹ con Bạch Mặc Y đầy sát khí,
bỗng chốc lại trùng xuống. Bạch Mặc Y thế nào sao ông ta nhìn mà không
biết nàng đang khiêu khích ông ta, nhưng lúc nhìn thấy bộ mặt gầy gò của Bạch Vô thương kia, ông ta lại cảm thấy nàng nói đều là thật cả!

“Xem ra Bạch thừa tướng còn không biết mình sai ở đâu đây?” Bạch Mặc Y nhìn
ông ta khinh bỉ, người cha như thế cũng không thèm, trong mắt đều là
tính kế hết, chỉ là ánh mắt ông ta cứ dừng mãi trên người nàng và Sở Tử
Dật, chẳng cần nghĩ cũng biết đứa con gái như nàng đây còn có bao nhiêu
giá trị, trong lòng bỗng chốc cảm thấy thương hại khi đối xử như trước
với Bạch Mặc Y.

“Vô thương, chúng ta đi!” Bạch mặc Y gọi tên Bạch Vô thương, nhàn nhã thanh thản xoay người , cũng chẳng thèm liếc mắt
nhìn Bạch thừa tướng một cái, cứ lạnh lùng thản nhiên như không, giờ
khắc này lại làm cho con người ta cảm giác trên người nàng loé ra hào

quang, còn lộ ra khí thế lạnh bạc, miệt thị tất cả thế gian, ngạo nghễ
đến cùng!

“Nếu Bạch thừa tướng có hứng thú, có thể đến ngồi ở
tiểu viện của ta!” Đi tới cửa Bạch Mặc Y quay đầu lại, nhìn lướt qua
Bạch thừa tướng nói, khoé miệng loé lên tia cười lạnh.

“Mặc Y đợi ta với, ta đến đây đã lâu, khát nước lắm, ta muốn đi tới trong viện
uống chén nước!” Sở Tử Dật lập tức đứng lên đi theo, giống y cái đuôi
của Bạch mặc Y vậy, hắn vốn nghĩ muốn biết nàng ở thế nào, hiện giờ có
cớ để đi hắn sao thèm để ý đến tứ ca và lão già thừa tướng này chứ, bọn
họ nói chuyện, hắn chẳng thấy hứng thú chút nào!

Sở Quân Ly vẫn
nhìn Bạch mặc Y, mỗi một cử động đều có loại phong thái khó nói nên lời, khác hẳn những pụ nữ hắn nhìn, chỉ là nhìn gương mặt độc nhất vô nhị
này trong mắt loé lên tia kinh diễm, lại không chút ái mộ, trên người
toả ra nét tang thương, đôi mắt sâu có thể nhìn thấu lòng người thay đổi và thâm thuý, không thể không nói, người phụ nữ trước mắt này làm cho
hắn nổi lên hứng thú!

Nở nụ cười quyến rũ chút nhìn quanh cảnh
thảm hại trong đại sảnh một lượt, tất cả các đồ đạc đều bị vỡ mà sợ hãi
than: Sức phá hoại của phụ nữ thật là lớn quá nha! Liền nói với theo,
“Ta rất thích tiểu quỷ đó, ta cũng đi nhìn xem sao!” Thích, thích đến
mức hận không thể bóp chết nó ấy chứ, ai bảo nó dám bảo hắn giống phụ nữ chứ!

Màu đỏ phất lên mang theo mùi thơm, cả người đã biến mất
trước mắt Bạch thừa tướng, ở cùng với người phụ nữ kia còn thú vị hơn cả với lão già gần trăm tuổi này ấy chứ!

Nét mặt già nua của Bạch
thừa tướng từ trắng chuyển sang đỏ rồi lại từ đỏ chuyển sang trắng, vẻ
mặt cuối cùng tái xanh cũng đi theo sau, hướng về Thuỷ mặc các mà Bạch

Mặc Y ở.

Thuỷ mặc các vốn đã bị nát, nay lại bị đại phu nhân dẫn
người đến phá càng nát thêm, gần như là lung lay sắp đổ vậy, cả đồ đạc
trong phòng thì hỗn độn đổ vỡ.

Bạch Mặc Y cứ kéo Bạch Vô thương
đứng ở cửa nhìn một chút, sau đó cũng không quay đầu lại mà xoay người,
đứng giữa viện, trên mặt loé lên tia cười tàn khốc lạnh lùng, qua hai
người, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào người Bạch thừa tướng!

“Trời à, đây là nơi cho người ở sao?” Vẻ mặt Sở Tử Dật khiếp sợ, bất giác
đứng lên, trong phòng kia giống như chỉ cần hắn nặng tay chút là sẽ đổ
sập vậy, đừng nói cái gì trong phòng mà duy nhất nói đầy đủ là một cái
hố, tuy hơi gồ ghề chút!

Ánh mắt Sở Quân Ly chớp chớp một chút,
cứ tưởng là nàng cố ý làm vậy để cho Bạch thừa tướng xấu mặt, ai ngờ,
hai mẹ con các nàng ấy thế nhưng lại được đãi ngộ kiểu này! Đôi mắt hoa
đào cùng vẻ mặt kinh ngạc nhướng lên nhìn Bạch Thừa tướng!

“Xuân
Nhi, lấy giấy bút ra đây!” Bạch Mặc Y lạnh lùng sai bảo, ánh mắt chẳng
rời khỏi Bạch thừa tướng lấy một khắc, làm cho ông ta càng thêm xấu hổ,
xấu hổ vô cùng, mồ hôi lạnh túa ra!

Chỉ lát sau Xuân Nhi đã mang
giấy bút mực tới, có một màn sáng nay như thế, hiện giờ quý Bạch phủ ai
cũng không làm khó được nàng rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.