Đọc truyện Coca Thêm Đường – Chương 22: Muỗng đường thứ hai hai
Ba mươi học sinh ngồi trong phòng học, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, Lâm Khả ngồi yên trên ghế, đến thở mạnh cô còn không dám.
Lần thi cuối kì này là đem toàn bộ học sinh lớp 11 trong trường trộn lại rồi phân chia đến các lớp, cô cùng Doãn Hàng bị tách ra, ngay cả Thẩm Nhất cũng không thi cùng phòng với cô.
A ——
Cảm giác thật không tốt.
Lâm Khả ỉu xìu, trong lòng bất ổn, cô nắm chặt cái bút bi trong tay, thầm cầu nguyện, hy vọng đề thi lần này đừng khó quá.
Reng ——
Chuông báo đến giờ thi vang lên, giám thị nghiêm túc đi vào trong phòng học, phổ biến quy tắc làm bài, sau đó đem bài thi phân phát xuống dưới.
Trong phòng học vô cùng yên lặng, chỉ có tiếng ngòi bút viết trên giấy vang lên.
Môn thi đầu tiên chính là Toán học.
Lâm Khả nghiêm túc cầm đề thi xem qua một lần, lông mày đang nhíu chặt chậm rãi dãn ra, nhìn đề bài thật nhiều chỗ Doãn Hàng đã giảng rồi!
Cô mím môi cầm lấy bút, bắt đầu viết từng đáp án lên bài làm.
Sau khi làm bài xong, Lâm Khả đặt bút xuống bắt đầu tưởng tượng, nếu Doãn Hàng mà là giáo viên dạy toán, thì thành tích môn toán của cô từ nhỏ đến bây giờ chắc chắn sẽ rất tốt.
Toán học:…
Môn thi thứ hai là tiếng Anh.
Lâm Khả nhìn đề mục bài thi, cảm động, nước mắt suýt trào ra.
Tuy rằng hôm ôn tập môn tiếng Anh cô cực muốn chết, nhưng hôm nay lại thấy những phần mình đã ôn đều có trên bài thi.
Ngòi bút của Lâm Khả như bay trên giấy, từng chút một viết đáp án cẩn thận lên tờ đề, trước khi hết giờ làm bài, còn nghiêm túc kiểm tra lại một lần, xác định mọi thứ đều OK, mới nằm lên bàn nghỉ ngơi một chút.
Tuy rằng có một số chỗ cô không biết, nhưng để đủ điểm trung bình thì không thành vấn đề, nói không chừng còn có thể thi đỗ 100% trở lên.
Trong đầu Lâm Khả lúc này xuất hiện hình ảnh thầy Triệu vui mừng biểu dương cô, chính mình cũng kìm lòng được mà cười một cái.
……………
Thành tích Ngữ Văn của Lâm Khả vốn không tệ, cuối cùng cũng trải qua ngày thi buổi chiều một cách nhẹ nhàng.
Ngày hôm sau thi Địa lý, Lịch sử, Chính trị cũng hoàn thành vô cùng suất xắc.
“A…” Cuối cùng Lâm Khả cũng thi xong, cô duỗi tay cùng eo một cái: “Cuối cùng cũng thi xong!”
Bạn học trong lớp bốn phía thu dọn dụng cụ học tập, tốp ba tốp năm kéo nhau rời đi, trong đầu nghĩ tới Doãn Hàng, Lâm Khả luống cuống chân tay vội thu dọn lại mọi thứ cất vào cặp sách, đi ra ngoài.
Lâm Khả đeo ba lô vừa mới đi đến chỗ rẽ vào cầu thang liền nghe thấy phía sau có tiếng gọi lớn: “Bạn học! Bạn học!”
Hả?
Lâm Khả tò mò quay đầu, liền thấy một bóng người mặc áo đồng phục bóng chày, đầu đội mũ lưỡi trai chạy nhanh tới, đi đến trước mặt cô, mới dừng chân lại.
Hai người nhìn nhau.
Lâm Khả nhìn trái nhìn phải, sau đó chỉ vào mình nói: “Bạn học? Cậu kêu tớ à?”
Nam sinh mặc đồng phục bóng chày kia huơ huơ cái bút bi trong tay, cười tươi nói: “Bạn học, cậu đánh rơi bút này.”
Hả?
Lâm Khả nhìn thấy cái bút bi quen quen trong tay nam sinh kia, gò má đỏ lên, cô vội bỏ cặp sách xuống, lục tìm hộp bút, mới thấy là thiếu bút, cô cười ngượng với người kia: “A, thực xin lỗi, tớ thật sơ ý.”
Nam sinh mặc đồng phục bóng chày kia vẫn cười tươi, xoa xoa đầu Lâm Khả, nói: “Ha ha ha, xin lỗi tớ làm gì, tớ chỉ tình cờ nhặt được thôi, sợ nếu đánh mất nó, cậu sẽ bị ba mẹ mắng.”
Lâm Khả mím môi, ngoan ngoãn đem bút cất đi.
Nam sinh kia khom lưng cúi sát mặt Lâm Khả, hai mắt cong lên, cười khanh khách hỏi: “A, cô nhóc, tớ là Diệp Thần, cậu tên là gì?”
Hả?
Lâm Khả nhìn đôi mắt lấp lánh của Diệp Thần, gò má ửng đỏ, khóe miệng cô cong lên, nhu mì nói: “Tớ là Lâm Khả.”
“Lâm Khả.” Diệp Thần nhẩm lại cái tên một lần nữa, sau đó đứng thẳng dậy, cười nói: “Lát nữa cậu có phải làm gì không?”
Lâm Khả ngây ngốc nhìn Diệp Thần chằm chằm, ở trong đầu suy nghĩ, thành thật trả lời: “Hình như là không.”
Diệp Thần bị bộ dạng ngây ngốc của Lâm Khả chọc cười: “Thật tốt, lát nữa tớ mời cậu đi ăn được không?”
“Hả?”
Lâm Khả vội vàng xua tay: “Không cần, cậu giúp tớ nhặt bút, tớ còn chưa cảm ơn cậu, làm sao lại không biết xấu hổ mà để cậu mời ăn chứ.”
Diệp Thần khom lưng, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta hiện tại đã là bạn tốt, cậu không cần phải khách khí như vậy.”
“Không cần đâu.” Lâm Khả khó xử nhìn Diệp Thần, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, cô bĩu môi, ấp úng nói: “Anh tớ đang đợi ở cửa…”
Phụt ——
Diệp Thần nghe xong cười nghiêng ngả: “Ha ha, ra là anh trai quản chặt quá, đúng là một cô em gái đáng yêu, tớ cũng muốn có em gái.”
Diệp Thần đứng thẳng lại, vỗ vỗ đầu Lâm Khả: “Vậy thôi, tớ cũng không làm khó cậu nữa, mau đi nhanh đi, đừng để anh cậu sốt ruột chờ lâu, nếu như lần sau gặp lại, nhất định tớ sẽ mời cậu đi ăn.”
Lâm Khả cảm kích nhìn Diệp Thần, ngoan ngoãn cười một cái: “Được! Lần sau gặp, bai bai.”
Nhìn bóng dáng Lâm Khả dần biến mất, Diệp Thần sửa lại mũ lưỡi trai trên đầu, cậu cong miệng cười, ánh mắt tràn ngập nắng ấm: “Lâm Khả, hừm, thật đáng yêu.”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Uri Micasa.
……………
Lâm Khả vừa xuống đến cổng trường, liền thấy Doãn Hàng đang dựa vào một cái cây gần đó, gương mặt đẹp tinh tế nhưng vẫn là biểu cảm lạnh lùng.
Lâm Khả chỉnh lại quai cặp, sau đó chạy đến trước mặt cậu: “A, tớ còn sợ là cậu không chờ tớ chứ!”
Doãn Hàng nhàn nhạt nhìn cô: “Cậu thật chậm chạm.”
Lâm Khả ngửa cổ, đi theo Doãn Hàng, hai người một trước một sau: “Vốn dĩ là tớ xuống liền luôn, nhưng lại để quên bút bi.”
Khóe miệng Doãn Hàng giật giật: “Đồ ngốc.”
Đối với lời nói của Doãn Hàng, Lâm Khả cũng không để ý lắm, cô kéo lại quai cặp, chỉnh lại mái tóc một chút, đôi mắt cong lên: “Hôm nay tớ gặp được một người bạn rất thú vị, là cậu ấy giúp tớ nhặt lại bút.”
Doãn Hàng yên lặng lắng nghe.
“Cậu ấy tên là Diệp Thần, nhìn có vẻ là bằng tuổi bọn mình, nhưng mà tớ cũng không ấn tượng lắm, vì cậu quá tuyệt rồi, tựa như ánh mắt trời vậy.”
Doãn Hàng trầm mặc: “Nam sinh?”
Lâm Khả gật đầu: “Ừ.”
Doãn Hàng im lặng, hơi nhíu mày.
Lâm Khả không chú ý tới biểu cảm thay đổi nhanh chóng của Doãn Hàng, tiếp tục nói: “Vốn dĩ cậu ấy muốn mời tớ đi ăn, nhưng tớ lại bảo là cậu đang đợi tớ, thế là cậu ấy bảo không sao, lần sau gặp lại, cậu ấy sẽ mời tớ đi ăn.”
Mặt Doãn Hàng càng nhăn hơn.
Lâm Khả chu chu miệng: “Nhưng mà tớ không có nhiều tiền.”
Doãn Hàng:…
“Cậu muốn mời cậu ấy đi ăn?”
Lâm Khả ngoan ngoãn gật đầu: “Vì cậu ấy đã giúp đỡ tớ, nên nếu lần sau gặp lại, tớ sẽ mời cậu ấy đi ăn thay lời cảm ơn.”
Doãn Hàng:…
Lâm Khả nghiêng đầu nhìn Doãn Hàng, do dự một chút, sau đó mới cẩn thận giật giật vạt áo Doãn Hàng, nhẹ nhàng gọi: “Doãn Hàng…”
“Sao?”
Lâm Khả cắn môi dưới, chớp chớp mắt, giọng nói có chút làm nũng: “Lần sau, cậu đi cùng với tớ đi.”
Doãn Hàng:…
Nhíu chặt lông mày: “Tớ không đi.”
Lâm Khả nhìn Doãn Hàng bằng ánh mắt cún con: “Đi mà, đi một mình buồn lắm.”
Doãn Hàng:…
Lâm Khả nói tiếp: “Hơn nữa lần này tớ mời mà, tớ sẽ bỏ ra một khoản lớn, mời các cậu một bữa.”
Doãn Hàng:…
“Được.”
Nghe được lời đồng ý từ Doãn Hàng, Lâm Khả cười tươi: “Doãn Hàng, cậu thật tốt.” Trên gò má trắng nõn, má lúm thật sâu lại xuất hiện.
Doãn Hàng nhìn gương mặt vui vẻ của Lâm Khả, mặt mày nhu hòa hỏi: “Hai ngày nay thi như thế nào?”
Lâm Khả cười hì hì, đối với Doãn Hàng tự tin nói: “Cậu giúp tớ ôn tập như vậy, đương nhiên là tốt rồi.”
Doãn Hàng nhướng mày: “Tự tin vậy sao?”
Lâm Khả nhấp miệng cười nói: “Hì hì, vì muốn chụp ảnh với cậu, tớ chính là liều mạng mà ôn tập đó.” Nói xong, cô ngượng ngùng cúi thấp đầu, gương mặt ửng hồng.
Khụ khụ…
Doãn Hàng mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, không đáp lại.
Con đường về nhà quen thuộc, hai người một trước một sau, ánh trăng lộ ra sau đám mây, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Doãn Hàng nhìn đầu Lâm Khả, khẽ cười.
Trước đây giúp cô ấy khoanh lại những phần cần lưu ý, để cô ấy tự mình nghiên cứu, quả nhiên là không thích hợp.
Lần này giúp cô ấy ôn tập từng chút một, có lẽ kết quả của hai ngày hôm nay vô cùng tốt.