Bạn đang đọc Cóc Ghẻ Thịt Thiên Nga FULL – Chương 8
Ngày hôm sau.
Vừa đến công ty chuông báo thức đã vang lên, tôi vội vàng ôm túi trốn vào phòng làm việc, mở máy, gọi điện, thao tác vô cùng trơn tru.
Chưa đến một giây bên kia đã nghe máy.
Nhìn kỹ thì, hôm nay Thẩm Hiếu đeo kính không gọng mỏng, sau mắt kính là đôi đồng tử màu nhạt lãnh đạm.
Rất đẹp trai nhưng cũng rất cặn bã!
Tôi vội vàng gật đầu chào trước camera: “Buổi sáng tốt lành, Thẩm Hiếu.”
“Còn sớm.
Em ăn sáng chưa?”
“Còn chưa…”
“Nhìn trên bàn em đi.”
“Hả?”
Tôi nhìn xuống, cách đó không xa là một hộp giữ nhiệt được gói kín.
Tôi mở ra, là một bữa sáng kiểu Quảng Đông tiêu chuẩn: cơm cuộn óng ánh, sủi cảo tôm màu hồng nhạt, cháo cá nóng hổi, hương thơm vô cùng quyến rũ.
Ping…
Sao anh ta lại biết tôi thích ăn đồ Quảng Đông? Lòng tốt khó chối từ nên tôi lặng lẽ mở ra ăn.
Lúc đang ăn tôi nhận ra âm thanh bên kia hơi ồn ào, Thẩm Hiếu nhìn tôi một cái, sau đó lại nhìn thẳng phía trước.
Chắc là anh ta đang làm việc, thấy tôi chú ý tới mình, cũng không để ý nhiều: “Được rồi, bắt đầu họp buổi sáng.”
Nhưng mà anh ta không tắt video, thay vào đó lại ân cần hỏi tôi: “Có muốn xem một chút không?”
Có gì mà xem chứ?
Trước khi tôi tự trả lời, Thẩm Hiếu đã xoay camera.
Phản ứng đầu tiên: Phòng họp thật lớn nha!
Phản ứng thứ hai: Nguyên một phòng toàn đàn ông mặc vest?!
Nhóm người nhìn thấy cửa sổ chat video của tôi, nồng nhiệt chào hỏi:
“Hello!“
“Cô gái dễ thương thật nha!”
“Bạn gái anh đó à Thẩm Hiếu?”
Tôi đang ngậm một cục cơm cuộn: …
Thẩm Hiếu ho nhẹ một tiếng, quay máy tính lại: “Chưa phải, tôi vẫn đang theo đuổi.”
“Được rồi, bắt đầu họp, từng nhóm lên một.”
Mọi người có tưởng tượng được không… Người đàn ông này vừa trò chuyện với tôi, vừa họp với người khác, vậy mà hai việc đều được tiến hành rất mượt mà…
“Sủi cảo tôm có ngon không?”
“…!Ngon lắm.”
“Một bộ hồ sơ khám nghiệm và trích lục bằng chứng sẽ được giao cho đội trưởng Tiếu Tố vào ngày hôm nay.”
“Em không ăn cháo à? Không ngon sao?”
“Tôi chờ một chút nữa mới ăn.”
“Lát nữa thì nguội mất.”
“Nhóm 2 viết ý kiến bảo vệ và ý kiến kiểm tra, ngày mai nộp cho tôi.”
“Hay là tôi tắt video nhé?”
“Không cần, em cứ để vậy đi.”
Bên kia từ chối, đôi mắt từ máy tính chuyển sang chỗ khác.
“Chuẩn bị ra toà trước ngày 15 ổn chứ?”
Tôi: …
Được rồi, anh thích là được.
Bữa sáng như này khác gì đang họp trực tiếp đâu cơ chứ.
Tôi lấy cớ đi vệ sinh, định trốn khỏi văn phòng, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang lén lén lút lút ngoài cửa.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của tôi, cô ấy nhếch mép cười: “Bữa sáng ngon không?”.