Đọc truyện Cổ Xuyên Kỳ Duyên – Chương 84: Lạc Hàm rời đi
“Hai người đang làm gì vậy?” Lạc Hàm từ con hẻm nhỏ bên cạnh phóng người nhảy qua vách tường của Linh Viên, chân nàng vừa mới chạm đất thì đã bắt gặp hai đôi mắt to tròn, khiến nàng bị dọa cho một trận, bình tĩnh lại thì mới phát hiện đó là Bạch Tử Linh cùng Thanh Nhi, hai người lúc này đang ngồi xổm trước mặt nàng, trên tay còn đang cầm thanh cây, Lạc Hàm cúi đầu nhìn xuống dưới chân, lúc này chân nàng đang giẫm lên một vòng tròn với những nét vẽ nguệch ngoạc giống như tiểu hài tử vẽ, còn chưa đợi nàng nói thêm cái gì thì xung quanh người nàng đã bị bao phủ bởi ánh sáng màu vàng rực rỡ.
“Đây là… trận pháp?” Lạc Hàm kinh ngạc, thân là người học qua trận pháp nàng rất nhanh liền nhận ra đây là một trận pháp, chỉ là nàng chưa từng gặp qua, cũng không biết tên của nó.
Lạc Hàm đưa tay chạm vào hư không, quả nhiên là đụng phải một bức tường vô hình, bốn phía lần nữa xuất hiện ánh sáng màu vàng rực rỡ, nàng thu hồi bàn tay, ánh sáng màu vàng từ từ nhạt dần rồi biến mất, lúc này đây nàng đang đứng trong vòng tròn, xung quanh nàng vẫn là khung cảnh của Linh Viên, trước mặt nàng vẫn là hai người Bạch Tử Linh cùng Thanh Nhi, tựa hồ như không có gì đặc biệt đang diễn ra cả, nàng định bước chân ra khỏi vòng tròn nhưng lại gặp phải bức từng vô hình ngăn trở, vòng tròn ánh sáng lại hiện lên, Lạc Hàm liền biết bản thân đang bị giam cầm trong trận pháp.
“Oa, Lạc Hàm, sao muội lại về bên này chứ? Tiểu thư vừa mới thi triển trận pháp ở đây, muội lại nhảy vào nên là…” Thanh Nhi nhanh chóng phục hồi tinh thần, trong giọng nói không che giấu vẻ vui sướng khi người gặp họa khiến sắc mặt Lạc Hàm hơi đen lại, lúc nãy nàng cũng đã bị nhốt bên trong trận pháp hết một lần, mất khoảng chừng nửa canh giờ mới đi ra được, cho nên hiện tại nhìn thấy có người trải qua cảm giác vừa mới nãy của nàng thì nàng nhịn không được vui vẻ ra mặt.
Do là lần đầu tiên Bạch Tử Linh thi triển trận pháp nên nàng chỉ xem cách thi triển mà quên mất phải xem cách giải trận, cho nên tìm kiếm một lúc lâu mới tìm ra cách giải trận, điều này cũng không thể trách Bạch Tử Linh, bởi vì ngôn ngữ của người cổ đại quá khó hiểu, cách giải trận thì ghi là cách giải trận, cái gì có mà thơ với chẳng ca trong đó, đối với một người mù tịt văn học lịch sử như Bạch Tử Linh thì việc này đúng là làm khó nàng, vì vậy hai chủ tớ cùng nhau ngồi lí giải hai câu thơ được ghi là cách giải trận, khoảng nửa canh giờ sau Bạch Tử Linh mới ngộ ra vấn đề.
Nửa canh giờ đó là khoảng thời gian Thanh Nhi luôn ở trong tâm trạng sợ hãi, Bạch Tử Linh không giải được trận pháp thì nàng sẽ ở trong này mãi mãi, dù sao thời hạn của trận pháp này là không thể xác định được a!
“Ta làm sao biết hai người đột nhiên có hứng thú mà thi triển trận pháp cơ chứ?” Điều này có thể trách nàng sao? Bờ tường của Linh Viên một bên là nằm gần với viện của Tứ phu nhân, cách một con đường nhỏ đi ra hậu viện, một bên là nằm sát với hẻm nhỏ ở trên phố, bởi vì Tứ phu nhân đã đi đến Hương Sơn Tự nên trong viện của nàng rất ít người, chỉ còn lại Ngũ thiếu gia Bạch Tử Kiện được bà tử chăm sóc, ngày thường vì không muốn có gây chú ý nên nàng chỉ đi lại bằng đường bên cạnh hẻm nhỏ, hôm nay nàng có việc ở phía bên kia nên mới về bằng đường bên này, ai biết được lại nhảy vào trận pháp mà Bạch Tử Linh đã vẽ chứ?!
“Tiểu thư đột nhiên nổi hứng, muội cảm thấy ta có thể cản người sao?” Vừa dứt lời Thanh Nhi liền cười vài tiếng, chọc cho Lạc Hàm bị nhốt bên trong trận pháp nổi đóa.
“Tỷ còn có tâm trạng đứng đó cười trong khi ta bị nhốt sao? Mau thả ta ra đi!” Có thể nói người của Lạc Y Cung đều lớn lên bên cạnh các trận pháp, Lạc Hàm không phải chưa từng bị trận pháp giam giữ nhưng đó là khi còn nhỏ, bởi vì nàng còn chưa quen thuộc với trận pháp nên nhiều lúc vô tình mắc bẫy, kể từ khi nàng thi triển được trận pháp đầu tiên thì nàng chưa bao giờ bị nhốt ở trong bất kì một trận pháp nào nữa, hôm nay đột nhiên lại bị nhốt, còn bị Thanh Nhi chê cười, nàng tự nhiên là tức giận.
“Thả muội cũng được, vậy thì đợi thêm nửa canh giờ nữa đi nha.”
Bạch Tử Linh nhịn không được trợn mắt, lần đầu tiên nàng phát hiện Thanh Nhi là người thù dai, hơn nữa còn là loại giận cá mà chém thớt nữa cơ, đáng thương Lạc Hàm.
“Cái gì? Tại sao lại là nửa canh giờ chứ?” Lạc Hàm đập vào bức từng vô hình, vòng tròn ánh sáng lại xuất hiện, cả Linh Viên như bừng sáng cả lên, Lạc Hàm đứng bên trong cũng được ánh hào quang bao phủ, nhìn từ xa trông vô cùng đẹp mắt, nếu bỏ qua gương mặt chưa đầy lửa giận của nàng.
“Bởi vì ta bị nhốt nửa canh giờ cho nên muội cũng phải bị nhốt nửa canh giờ, như vậy mới công bằng.” Thanh Nhi rất hào hùng tuyên bố lí luận của bản thân khiến Lạc Hàm hận không thể thoát khỏi trận pháp mà chạy đến trước mặt Thanh Nhi để hỏi cho rõ, rốt cuộc nàng đang nói sảng gì vậy?!
“Đó là cái lí luận gì vậy hả?!” Vì sao Thanh Nhi bị nhốt nửa canh giờ thì nàng cũng phải bị nhốt nửa canh giờ? Chờ đã, Thanh Nhi nói bản thân bị nhốt nửa canh giờ…?
Ở trong cái vòng này?
Nửa canh giờ?
Đùa sao?
“Tiểu thư, đây là trận pháp gì vậy?” Lạc Hàm nhìn về phía quyển sách Bạch Tử Linh cầm trên tay, đây chính là hạ quyển của Tâm Linh bí pháp của Lạc Y Cung, Lạc Hàm sớm đã học xong các trận pháp trong thượng quyển, ở thượng quyển cũng có một trận pháp giam cầm, tác dụng của nó cũng chính là dùng để nhốt người, thế nhưng điều khác biệt chính là cho người bước ra khỏi trận pháp, với điều kiện ai bước ra khỏi nơi đó sẽ bị nổ tan xác, nghe có vẻ đáng sợ nhưng đó là sự thật. Lạc Hàm bởi vì phát hiện trận pháp này không giống trận pháp kia nên mới quyết định bước ra khỏi vòng tròn nhưng cuối cùng lại không bước ra được, so với thượng quyển thì hạ quyển tự nhiên là có những trận pháp mạnh mẽ hơn, cho nên Lạc Hàm mới nhịn không được mà dò hỏi, lỡ như bị nhốt trong này lâu quá liệu có phải sẽ tan thành nước hay hỏa thiêu hay không?!
“Là nó.” Bạch Tử Linh đưa quyển sách đến trước mặt Lạc Hàm.
“Không Gian Phong Tỏa?” Lạc Hàm nhìn những dòng chú thích bên dưới, cách thức thi triển thì bỏ qua đi, tác dụng thì chính là để nhốt người, cũng chẳng có gì đáng nói, thời hạn thì không thể xác định, có thể nói hiệu lực của trận pháp sẽ giảm dần theo thời gian.
Chỉ là giam cầm mà thôi, hoàn toàn không gây ảnh hưởng đến tính mạng, Lạc Hàm thở ra một hơi, gì chứ, hóa ra không có nguy hiểm như nàng nghĩ, chờ đã, thời hạn không thể xác định, có nghĩa là…
“Thời hạn không thể xác định là có ý gì?!” Nói đến đây Lạc Hàm có chút kích động.
“Chính là một khi người thi triển không giải trận, muội sẽ phải ở trong cả đời luôn.” Thanh Nhi tốt bụng giải thích nhưng lại đổi lại ánh mắt lạnh lẽo của Lạc Hàm.
“Không… không thể nào! Tiểu thư mau cho ta ra ngoài.” Này là Lạc Hàm, giọng nói Lạc Hàm không được vẻ hốt hoảng.
“Tiểu thư, không được, người không thể làm vậy…” Này là Thanh Nhi, giọng nói Thanh Nhi tràn đầy bất mãn.
“Vì sao?” Này là Bạch Tử Linh, không rõ chuyện gì đang diễn ra với hai người trước mặt.
“Người nhốt Thanh Nhi ở trong đó nửa canh giờ, sau có thể chỉ nhốt Lạc Hàm nửa nén nhang được?” Thanh Nhi không phục mở miệng.
“Đó… đó là ngoài ý muốn mà!” Bạch Tử Linh cũng có chút xấu hổ, bất quá điều này làm sao có thể trách nàng được, có trách thì cũng phải trách người viết ra quyển sách này, cách giải trận pháp thì ghi đơn giản được rồi, cần gì phải viết nhiều thứ khiến người khác không hiểu như vậy?!
“Thanh Nhi không biết đâu!”
Lạc Hàm nghe hai chủ tử đối thoại, rốt cuộc cũng hiểu được sự cố chấp của Thanh Nhi từ đâu mà đến.
“Tiểu thư, có phải người thi triển trận pháp mà không tìm xem cách giải trận nên mới nhốt Thanh Nhi nửa canh giờ không?”
“Ha ha…” Bạch Tử Linh cười gượng: “Bị muội đoán trúng mất rồi.”
Lạc Hàm trừng mắt, thiệt… thiệt luôn kìa!
Trên đời này thật sự có người thi triển trận pháp mà không tìm hiểu xem cách giải, điều này cũng giống như điều chế thuốc độc mà không chế thuốc giải vậy, thảo nào Thanh Nhi lại tức giận như vậy.
Đúng là không thể tin được mà!
“Không phải ta không tìm cách mà là bởi vì cách giải trận khó hiểu qua nên mới mất thời gian lâu như vậy a…” Dứt lời nàng liền cho Lạc Hàm xem cách giải trận pháp như muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân.
“Đây, chẳng lẽ trận pháp nào cũng có cách giải trận vừa văn hoa vừa khó hiểu như thế này sao?”
Lạc Hàm cũng muốn nhìn xem cách giải trận pháp viết thế nào mà Bạch Tử Linh lại có gương mặt khổ sở như vậy, không nhìn thì thôi nhìn rồi mới cảm thấy…
“Đúng… đúng là khó hiểu thật?” Lần đầu tiên Lạc Hàm biết được hóa ra cách giải một trận pháp còn được viết thành thơ văn như thế này, thảo nào năm đó nói đến Tâm Linh hạ quyển thì Lạc Nhàn tỏ thái độ không quan tâm, tìm về cũng được mà không tìm cũng được, hiện tại nàng đã biết được nguyên nhân, cách giải trận này… đúng là quá phức tạp, cho dù có tìm về cũng chưa chắc hiểu được trong đó nói cái gì, mặc dù đây có thể không phải là nguyên nhân quyết định nhưng cũng là một phần nguyên nhân trong đó.
“Phải không?” Nhận được sự đồng ý của Lạc Hàm, tâm tình Bạch Tử Linh hơi tốt hơn một chút.
“Cho nên ta phải mất cả nửa canh giờ để tìm hiểu trong đây nói gì đó, ta thật sự vô tội a.”
“Người… nếu người đã biết cách giải trận thì mau chóng thả Lạc Hàm ra đi!”
“Được rồi, được rồi.” Bạch Tử Linh vừa giải trận vừa nói: “Tỷ muội hai người đúng là giống nhau thật đó.” Ngay cả biểu cảm khi bị nhốt trong trận pháp cũng giống nhau như đúc.
“Tiểu thư thật là, lẽ ra phải nhốt Lạc Hàm một lúc nữa mới đúng.” Thanh Nhi tỏ vẻ không phục.
Bạch Tử Linh thở dài: “Lạc Hàm cũng đâu có đắc tội muội, muội có cần độc ác vậy không?”
“Muội làm sao mà độc ác rồi?” Nghe Bạch Tử Linh nói mình độc ác, Thanh Nhi tỏ vẻ ủy khuất vô cùng: “Rõ ràng là tiểu thư bắt nạt Thanh Nhi…”
“A a, là ta sai rồi…”
“Tiểu thư, người nhận lỗi không có thành ý gì hết!”
Lạc Hàm vừa mới thoát ra ngoài còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe hai người tranh cãi, chỉ cảm thấy lỗ tai cứ ong ong không ngừng, tâm trạng vừa mới dâng trào đột nhiên tụt xuống.
“Hai người đủ chưa? Hai người cãi nhau không mệt nhưng muội nghe thấy mệt lắm đó.” Lạc Hàm buồn bực, liếc mắt nhìn Thanh Nhi: “Thanh Nhi, ta phát hiện dạo này tỷ nói nhiều lắm đó!”
“Lạc Hàm, muội có ý gì hả?” Thanh Nhi phồng má, để lộ sự tức giận.
“Đây có phải là tác dụng phụ sau khi khôi phục trí nhớ không?” Bạch Tử Linh đập tay một cái, một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.
Gương mặt Lạc Hàm đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Có thể lắm.”
“Hai người… hai người…” Thanh Nhi tức đến đến run người, không nói được gì.
“Tiểu thư, chúng ta vào trong nói chuyện được chứ?”
“Được a…”
Hai người đột nhiên kéo nhau đi vào trong phòng để lại Thanh Nhi đứng đó tức giận đến mức giậm chân, nhìn trời một phút, tủi thân cho số phận của mình rồi cũng đi theo hai người vào trong.
“Tiểu thư, Lạc Hàm phải trở về Lạc Y Cung.” Vừa mới vào phòng Lạc Hàm đã giáng một câu sét đánh khiến Bạch Tử Linh không khỏi ngẩn ra.
“Vì sao?” Mặc dù cảm thấy hơi kinh ngạc nhưng Bạch Tử Linh rất nhanh liền lấy lại tinh thần, trước tiên phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện đã.
“Lạc Hàm biết quyết định này có chút đường đột nhưng hết thảy là vì lợi ích của Lạc Y Cung.” Con người vốn là sinh vật vó tình cảm, mấy tháng này sống chung Lạc Hàm sớm đã có không muốn rời khỏi Bạch Tử Linh, ở bên cạnh Bạch Tử Linh có vui có buồn nhưng nhiều hơn chính là cảm giác thoải mái, khiến nàng cảm thấy sống một đời bình thường như thế này cũng không tệ, chỉ là trên vai nàng còn có trách nhiệm bảo vệ Lạc Y Cung, Bạch Tử Linh quan trọng nhưng Lạc Y Cung càng quan trọng hơn, dù sao đó mới là nhà của nàng.
“Trận pháp bảo vệ Lạc Y Cung sắp đến thời hạn, Nhàn di yêu cầu Lạc Hàm trở về để giải quyết một số chuyện trong cung.” Trận pháp sương mù của Lạc Y Cung rốt cuộc cũng đã đến thời hạn, năm đó Lạc Tuyết thi triển trận pháp nảy là bởi vì muốn bảo vệ Lạc Y Cung thoát khỏi sự nguy hại từ bên ngoài, bây giờ cũng đã hơn mười năm, trận pháp cũng phải đến lúc mất tác dụng, hiện tại sương mù vây quanh Lạc Y Cung đang ít dần, không đến một tháng nửa thì sẽ hoàn toàn biến mất, sương mù tan đồng nghĩa với việc Lạc Y Cung sẽ lần nữa xuất hiện trên đại lục. Lạc Y Cung quy ẩn nhiều năm như vậy, một khi xuất hiện sẽ dấy lên một hồi phong ba, đặc biệt là khi những nhân sĩ võ lâm biết đến sự tồn tại của Tuyết Lệnh, một số người có thể vì đạt được mục đích của bản thân mà không từ thủ đoạn, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ tìm đến Lạc Y Cung để cướp lấy Tuyết Lệnh, mà Lạc Y Cung thế lực đơn bạc, trên dưới không quá hai trăm người, nếu thật sự bị người của võ lâm đánh vào thì sẽ trở tay không kịp, cho nên Lạc Nhàn gọi Lạc Hàm trở về là vì muốn nhanh chóng tìm cách giải quyết cho chuyện này.
“Xin lỗi vì đã không nói trước với người, mấy ngày nay nô tì thường xuyên ra ngoài là muốn bàn giao chuyện của Thiên Hương Lâu…”
Bạch Tử Linh trần mặc một lúc mới nói: “Ta không có trách ngươi, ngươi làm mọi chuyện cũng là vì Lạc Y Cung, chỉ là lần sau nếu có chuyện gì ta mong ngươi hãy nói với ta, chúng ta…” Bạch Tử Linh không biết dùng từ nào để hình dung cảm giác hiện tại của bản thân, khi nàng nghe Lạc Hàm nói là phải rời đi, đáy lòng nàng có chút rung động thoáng qua, Bạch Tử Linh không biết đây là cảm xúc của nàng hay là của nguyên chủ, dù sao đối với một đặc như nàng không phải dễ nảy sinh tình cảm với một ai đó, nhưng mà nàng không thể phủ nhận việc nàng xem Lạc Hàm giống với Thanh Nhi, đều là tỷ muội tốt của nàng.
“Chúng ta?” Bạch Tử Linh chỉ nói tới đó rồi ngừng lại khiến Lạc Hàm không hiểu rõ nàng muốn nói gì.
“Chúng ta… chẳng phải là tỷ muội tốt của nhau sao?” Bạch Tử Linh ngập ngừng: “Sau này có chuyện gì thì ngươi phải nói ra, đừng giấu trong lòng một mình, nhiều người nghĩ cách thì tốt hơn một người, không phải sao?”
Tỷ muội tốt, mấy chữ này ở kiếp trước Bạch Tử Linh chưa từng nghĩ đến, cho đến kiếp này, gặp được Thanh Nhi cùng Lạc Hàm nàng mới hiểu được ba chữ này có hàm nghĩa thế nào, tương lai sau nảy của nàng có thể sẽ gặp rất nhiều người nữa, có thể là bằng hữu cũng có thể là kẻ thù, chỉ là… cho dù thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng không còn cô độc một mình.
“Tỷ… tỷ muội tốt?” Lạc Hàm kinh ngạc, không nghĩ Bạch Tử Linh lại nói ra những lời này, nhất thời không biết phản ứng làm sao cho phải.
“Ta sớm đã xem muội giống như Thanh Nhi, đều là muội muội tốt của ta…”
“Tiểu thư…” Lạc Hàm có chút cảm động, hóa ra không phải chỉ có bản thân nàng mới có những cảm xúc như vậy, thì ra Bạch Tử Linh cũng đã xem nàng như tỷ muội mà đối đãi rồi.
“Muội yên tâm trở về Lạc Y Cung phụ giúp đi, cũng không cần lo mọi chuyện ở đây làm gì, đã có Thanh Nhi chăm sóc ta rồi.” Nàng đã từng nghe Lạc Hàm nói qua, mục đích của nàng ta đến đây một là vì Tuyết Lệnh, một là vì nàng, hiện tại Tuyết Lệnh chưa rõ, Lạc Hàm tự nhiên không thể mang nó trở về Lạc Y Cung, mà nàng hiện tại cũng không thể đi theo Lạc Hàm trở về Lạc Y Cung được, nàng có quá nhiều thân phận, cũng có quá nhiều việc phải hoàn thành.
“Vâng…”
Thanh Nhi đứng bên cạnh nhìn một màn này đôi mắt không khỏi có chút ướt, nàng vội đưa tay lau đi nước mắt còn chưa rơi xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
“Mà chờ đã tiểu thư, vì sao lại là muội muội?” Sắc mặt Lạc Hàm đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
“A?” Bạch Tử Linh không rõ.
“Lạc Hàm lớn hơn người mà? Chưa kể Thanh Nhi cũng lớn hơn người đến ba tuổi, làm sao lại thành muội muội người rồi?” Lạc Hàm bất mãn giương khóe miệng, ở trong bốn người Thanh Nhi thì nàng là người nhỏ tuổi nhất, tuổi tác của nàng cũng bằng với Bạch Tử Linh nhưng nàng sinh đầu năm, còn Bạch Tử Linh sinh cuối năm. Thân là người nhỏ nhất trong bốn người, Lạc Hàm lúc nào cũng bị đối đãi như muội muội, nhưng với tính cách của nàng lẽ ra phải làm tỷ tỷ mới đúng, cho đến khi gặp Bạch Tử Linh, chăm sóc Bạch Tử Linh cùng Thanh Nhi sớm đã trở thành thói quen hàng ngày của Lạc Hàm, nghe Bạch Tử Linh nói ba người các nàng là tỷ muội tốt của nhau nàng vui lắm, thế nhưng không ngờ Bạch Tử Linh lại xem nàng như “muội muội”, điều này khiến Lạc Hàm tức giận, nàng mới không muốn làm muội muội, nàng muốn làm tỷ tỷ cơ!
“Ách, chuyện này…” Bạch Tử Linh không biết phải giải thích thế nào, mặc dù nhìn bề ngoài nàng chỉ mới có mười lăm tuổi nhưng linh hồn nàng ở hiện đại đã sống đến năm hai mươi tám tuổi, Bạch Tử Linh cảm thấy nàng lớn tuổi hơn Lạc Hàm, tự nhiên xem Lạc Hàm là muội muội rồi.
“Lạc Hàm mới không muốn làm muội muội đâu.” Làm muội muội nhiều năm như vậy, lần này nàng tuyệt đối phải xoay người trở thành tỷ tỷ mới được!
Lạc Hàm tuyệt đối không chấp nhận việc bản thân là vạn năm muội muội!
“Ta là tiểu thư của muội, ta có quyền!” Bạch Tử Linh tự nhiên cũng không muốn làm muội muội, nàng từ nhỏ đã độc lập, nhiều năm như vậy chỉ có một mình, cho đến khi gặp Thanh Nhi mới cảm thấy bản thân hết cô đơn, mặc dù Thanh Nhi mới là người chăm sóc nàng nhưng tính tình Thanh Nhi ngốc nghếch, nàng phải bảo vệ ngược lại Thanh Nhi mới đúng, Lạc Hàm mặc dù thông minh hơn nhưng đôi lúc cũng khá trẻ con.
“Tiểu thư, người như vậy là ăn gian!”
“Đây gọi là sử dụng quyền lợi vốn có của mình.” Bạch Tử Linh không cho là đúng mở miệng.
Lạc Hàm: “…”
Thanh Nhi: “…”
Bạch Tử Linh: “Làm sao?!” Nàng lại nói điều gì sai à?
“Được rồi, tiểu thư muốn làm tỷ tỷ thì cứ làm.” Lạc Hàm rốt cuộc cũng là không nói lại Bạch Tử Linh nên nàng đành, tỏ vẻ ngán ngẫm: “Về phần Thiên Hương Lâu sửa chữa cũng đã hoàn thành một nửa, khoảng nửa tháng sau sẽ hoàn thành, đến lúc đó chúng ta có thể mở y quán rồi.”
“Thiên Hương Lâu a…” Lạc Hàm không nhắc Bạch Tử Linh sợ là cũng quên mât đến việc khai trương Thiên Hương Lâu lần nữa, lúc đầu nàng thu mua Thiên Phương Lâu là muốn mở một tửu lâu giống với Phong Nguyệt Lâu, mở tửu lâu thì dễ, quan trọng là có thể cạnh tranh lại với Phong Nguyệt Lâu được hay không mới là vấn đề. Món ăn nàng có dùng mấy món ăn ở hiện đại để thu hút mọi người nhưng quan trọng đầu bếp giỏi tìm ở đâu ra? Vì vậy nàng quyết định cải biến Thiên Hương Lâu thành Lạc Y Quán, một y quán dành cho người của Lạc Y Cung, người của Lạc Y Cung giỏi nhất chính là y thuật, mở y quán đúng sở trường của bọn họ rồi, không cần phải sợ bỏ tiền ra thuê người, dù sao đó cũng là người của nàng, hơn nữa còn nhân dịp này tạo thế cho Lạc Y Cung quay trở lại.
“Chuyện của Thiên Hương Lâu tiểu thư không cần phải lo, bởi vì ta đã giao lại cho Lạc Dư rồi, Lạc Dư sẽ thay thế ta chăm sóc tiểu thư.” Giao cho một mình Thanh Nhi nàng không quá yên tâm, Lạc Dư mặc dù không giỏi võ công nhưng y thuật thuộc loại hàng đầu, ít nhiều vẫn có thể bảo vệ Bạch Tử Linh.
“Lạc Dư?” Bạch Tử Linh sửng sốt, nàng trước giờ chưa từng nghe Lạc Hàm hay Thanh Nhi nói qua cái tên này, đây là lần đầu tiên nàng nghe được.
“Lạc Dư chính là một trong Tứ đại hộ pháp của Lạc Y Cung, nàng là đồ đệ của Y Tiên tiền bối, là tiểu sư muội của phu nhân a.”
Tứ đại hộ pháp?
Đồ đệ của Y Tiên?
Tiểu sư muội của Lạc Tuyết?
Bạch Tử Linh kinh ngạc: “Nói như vậy y thuật của nàng hẳn là rất lợi hại.”
Lạc Hàm không ngờ sau khi Bạch Tử Linh nghe nàng giới thiệu về Lạc Dư xong chỉ nói một câu như vậy khiến nàng chán chẳng muốn nói tiếp.
“Chuyện dạy tiểu thư y thuật Lạc Dư sẽ thay ta đảm nhận, tiểu thư cứ yên tâm học Lạc Dư.”
“Được rồi, khi nào thì muội lên đường?”
“Tối nay, ta cũng sẽ mang những thứ mà tiểu thư dạy ta về để dạy lại người của Lạc Y Cung.”
“Tối nay, đi ban đêm nguy hiểm lắm.” Thanh Nhi một bên mở miệng, nàng biết đường về Lạc Y Cung không gần, nhưng ít nhiều gì cũng phải đợi đến buổi sáng, đi ban đêm nguy hiểm lắm, huống hồ Lạc Hàm chỉ có một thân một mình thế này.
“Không sao đâu Thanh Nhi, muội sớm đã quen rồi, hơn nữa muội còn có việc khác phải làm nữa…”
“Như vậy muội đi nghỉ ngơi sớm đi.” Mấy ngày nay nhìn Lạc Hàm bận rộn không ngừng, xem ra cũng là mệt mỏi rồi, để nàng đi nghỉ ngơi sớm còn có sức để lên đường, dù sao đường về Phượng Tề cũng không gần, cưỡi ngựa nhanh nhất mất khoảng một tháng, chậm nhất cũng là hai tháng.
“Ân, nô tì đi trước.”
Lạc Hàm đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Bạch Tử Linh cũng không ngồi không, bắt đầu nghiên cứu y thuật, lão sư mới không biết người ra sao, tốt nhất bản thân nàng vẫn nên xem sách trước, để khi đối phương hỏi còn biết đường trả lời, nếu không thì mất mặt lắm.
“Tiểu thư người luyến tiếc Lạc Hàm à?”
“Cũng không phải là luyến tiếc…” Chỉ là ở bên cạnh nhau lâu như vậy nàng sớm đã hình thành thói quen có Lạc Hàm bên cạnh, hiện tại Lạc Hàm đi cũng không biết bao lâu sẽ trở lại, không khí Linh Viên nhất định sẽ trở nên ảm đảm hơn rất nhiều.
“Tiểu thư đừng buồn, chúng ta sớm muội cũng ở bên cạnh nhau thôi.” Sinh thần lần thứ mười lăm của Bạch Tử Linh sắp đến rồi, đợi sau khi Bạch Tử Linh thức tỉnh thì bọn họ cũng không còn lý do ở lại Bạch gia nữa, sớm muộn cũng phải rời khỏi nơi này, nơi này vốn dĩ không thuộc về bọn họ, nhà của bọn họ là Lạc Y Cung.
“Ta làm sao lại buồn rồi?” Mặc dù nói như vậy nhưng Bạch Tử Linh vẫn thở dài một hơi, kể từ ngày nàng xuyên qua đến đây đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nàng gặp rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện mà trước kia chưa từng làm, có những cảm xúc mà kiếp trước chưa từng có, những thứ này đến quá đột ngột ngột khiến cảm thấy, kỳ thực sống cũng rất vui vẻ, đặc biệt khi có những người mình quan tâm và quan tâm mình bên cạnh.
Thanh Nhi chỉ cười không nói, trong lòng nàng biết rõ tiểu thư đang nghĩ gì, chỉ là tiểu thư không nghĩ thừa nhận, nàng cũng không thể làm mất mặt hình tượng của tiểu thư.
“Đúng rồi Thanh Nhi, Lạc Dư là người thế nào?”
“Chúng nô tì tách nhau từ khi còn nhỏ cho nên khó mà nói rõ được, bất quá nghe Lạc Hàm thì Lạc Dư là người hơi khó gần.” Lúc đầu nghe Lạc Hàm nói Lạc Dư sẽ là người đến thay thế vị trí của Lạc Hàm Thanh Nhi còn kinh ngạc một trânh, nhưng ngẫm lại cũng đúng thôi, Lạc Tịch thay Lạc Nhàn xử lí công việc của Lạc Y Cung tự nhiên là không thể đến đây, mà nàng bất kể là võ công vẫn là kinh công, hay y thuật đều thua kém những người còn lại, không thể bảo vệ được Bạch Tử Linh nên Lạc Nhàn mới cho Lạc Hàm đến, hiện tại Lạc Hàm phải đi thì cần phải có một người đến thay thế vị trí của Lạc Hàm, mà người đó không ai khác chính là Lạc Dư. Nói về Lạc Dư thì nàng cũng không có ấn tượng gì nhiều, kí ức về bốn người trong đầu Thanh Nhi chỉ là một mảnh mơ hồ, cho dù có rõ nét đi chăng nữa thì đó cũng là hồi còn nhỏ, thiếu nữ mười tám đại biến, Lạc Dự tự nhiên sẽ thay đổi, không còn giống trong trí nhớ nữa, vì vậy Thanh Nhi mới đi hỏi Lạc Hàm xem Lạc Dư là người thế nào để nàng biết rõ sau này còn sống chúng với nhau thật tốt.
“Lạc Dư… tỷ ấy… là một người kỳ lạ.” Trầm tư suy nghĩ một hồi thế mà Lạc Hàm chỉ nói được một câu thế này, quả thật khiến Thanh Nhi tức chết.
“Kỳ lạ? Vì sao lại nói vậy?” Ai đời lại hình dung tỷ muội của mình bằng hai từ này chứ?
“Chính là… tỷ ấy đặc biệt kỳ lạ!” Nói đến đây gương mặt Lạc Hàm đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, khiến Thanh Nhi bất giác vểnh tai lên nghe thật kỹ, sợ bỏ sót bất kì thông tin nào.
“Tỷ cũng biết tỷ ấy là đồ đệ của Y Tiên tiền bối, suốt ngày ngoại trừ luyện dược thì chính là luyện độc, cho nên rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, cách cư xử của tỷ ấy hơi…” Nói đến đây Lạc Hàm lại ngập ngừng khiến Thanh Nhi tò mò không thôi: “Hơi?”
Có lẽ phát hiện bản thân mình nói hơi quá mọi chuyện cho nên Lạc Hàm vội sửa lời: “Kỳ thực tỷ ấy rất dễ sống chung, chỉ cần tỷ đừng chọc đến điểm mấu chốt của tỷ ấy là được.”
“Điểm mấu chốt của muội ấy là gì?”
Lạc Hàm nhìn trái nhìn phải, cúi đầu bên tai Thanh Nhi thì thầm: “Chính là…”
“Khó gần?” Quay trở lại hiện tại, Thanh Nhi chỉ dùng hai từ để biểu thị tính cách của Lạc Dư thông qua một đám lời nói không rõ ràng của Lạc Hàm.
“Vâng, chính là khó gần.” Dứt lời Thanh Nhi còn cho bản thân một cái gật đầu khẳng định khiến Bạch Tử Linh không hiểu chuyện gì.
Bạch Tử Linh chống cằm, nhướng mày nhìn ngoài cửa sổ, khóe môi hơi câu lên, ánh mắt trong suốt tĩnh lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Thanh Nhi cười gượng.
Đến tối, sau khi chào từ biệt Bạch Tử Linh cùng Thanh Nhi, Lạc Hàm đã lặng lẽ rời đi Linh Viên, Bạch Tử Linh thì không có cảm xúc gì đặc biệt lắm, dù sao cũng giống như lời Thanh Nhi nói, sớm muội các nàng cũng sẽ ở cùng một chỗ cho nên sinh ly tử biệt gì đó thì không cần, Bạch Tử Linh bình tĩnh là thế nhưng Thanh Nhi lại không cách nào bình tĩnh như nàng được, buổi sáng rõ ràng Thanh Nhi còn khuyên nàng không cần buồn, ấy vậy mà khi Lạc Hàm rời đi Thanh Nhi lại là người khóc nhiều nhất.