Đọc truyện Cổ Xuyên Kỳ Duyên – Chương 23: Lão ngoan đồng lại xuất hiện
Sáng sớm gặp phải Thanh Nhi, người có tâm trạng tốt cách mấy thì cũng sẽ không khỏi trầm xuống.
“Có việc?!” Nhìn bộ dạng này của Thanh Nhi, không phải chuyện này có liên quan đến nàng chứ?!
“Lão gia… lão gia cho mời tiểu thư đến đại sảnh…” Thanh Nhi biết bản thân có thái độ hơi quá nên nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.
Lại là Bạch Vân Hoài?!
Bạch Tử Linh nhíu mày, Bạch Vân Hoài lại cho mời nàng đến đại sảnh, chẳng lẽ giống như lần trước tìm được đứa con thất lạc hay là hắn muốn nạp thêm một thê thiếp nữa?! Nghĩ vậy Bạch Tử Linh không khỏi cười lạnh, hắn muốn nạp thiếp hay nạp thê thì liên quan gì đến nàng, cho mời nàng làm gì, để hỏi ý kiến sao, bày ra bộ dạng thân thiết thế để làm gì, giữa bọn họ vốn dĩ không tồn tại tình phụ tử, đừng cứ mỗi lần hắn muốn nạp thiếp thì lại cho mời tất cả mọi người đến, Bạch Vân Hoài hắn làm việc gì thì cần phải hỏi ý kiến người khác sao?!
“Lần này hắn lại tìm gặp nhi tử hay là nữ nhi thất lạc nữa à?!” Nếu là như vậy thì Bạch Vân Hoài thật sự là ngựa đực! Ra ngoài một lần liền mang về một đứa con, ừ, khả năng sinh sản so với ngựa đực đúng là tương đối!
“Dạ không…” Thanh Nhi có chút không hiểu câu hỏi của nàng, con thất lạc bộ dễ tìm lắm sao, có người tìm cả đời còn không tìm được đấy, ra ngoài một lần liền tìm được à?!
“Vậy hắn muốn nạp thiếp?!”
Tiếp nhận nước muối từ tay Lạc Hàm, Bạch Tử Linh dùng để súc miệng.
“Không ạ!” Thanh Nhi lắc đầu, Lâm di nương vừa mới vào cửa không lâu mà Bạch Vân Hoài đã muốn dọn vào Chiêu Lan Viện ở, nếu thật sự hắn lại nạp thêm một người nữa thì chỉ sợ Tứ phu nhân sẽ nổi điên lên mất.
“Thế hắn tìm ta làm gì?!” Trước giờ Bạch Vân Hoài vốn dĩ đâu quan tâm đến nữ nhi là nàng, sao dạo gần đây lại đột xuất thường xuyên cho gọi nàng, trong lòng Bạch Tử Linh đối với việc này cảm thấy khó hiểu.
“Tuần phủ đại nhân đến, nói là điều tra vụ án tối qua, nên lão gia cho mời tất cả mọi người đến đại sảnh.” Thông tin trong phủ nha hoàn là người đầu tiên biết được, mặc dù Thanh Nhi không thân với những nha hoàn của viện khác nhưng tính tình nữ nhân vốn dĩ là bát quái, bọn họ không cùng nàng trực tiếp nói chuyện, nhưng trong lúc họ thảo luận, Thanh Nhi cũng nghe được không ít chuyện.
Bạch Tử Linh nhướng mày: “Tuần phủ đại nhân?!”
“Nghe nói Tuần phủ đại nhân này là người liêm chính, chỉ nhìn việc không nhìn người nên rất được Hoàng thượng trọng dụng!”
Bạch Tử Linh trầm ngâm, hóa ra lần này không phải Bạch Vân Hoài muốn tìm đến nàng mà là vì do Tuần phủ đại nhân đến điều tra sự việc tối qua, điều này khiến nàng có chút bất ngờ, Tuần phủ đại nhân này đến nhanh hơn dự kiến, hiệu suất làm việc như vậy thật sự không tệ.
“Vậy chúng ta đi thôi, để người khác chờ thật là không lễ phép.” Bạch Tử Linh cùng Thanh Nhi đi ra cửa, đến trước cửa nàng không quên quay đầu lại nhìn Lạc Hàm, ánh mắt chứa đầy ẩn ý: “Lạc Hàm ngươi ở đây đi.” Tối qua vì trời tối cho nên mới không có ai phát hiện nha hoàn của nàng lại nhiều thêm một người, nhưng hiện tại là ban ngày, nếu để Lạc Hàm đi chung thì sẽ gây chú ý, người khác không muốn phát hiện cũng khó. Mà nàng thì vẫn chưa muốn Lạc Hàm bị phát hiện sớm như vậy, Lạc Hàm là vũ khí bí mật của nàng, tuyệt đối không được để người trong phủ phát hiện, cho nên chỉ có thể ủy khuất Lạc Hàm ở lại Linh Viên, như vậy xem như an toàn, dù sao nơi hoang vu như Linh Viên cũng chẳng ai có hứng thú đến đây, nếu không phải người có mục đích.
Lạc Hàm gật đầu hiểu ý, biết rõ năng lực của Bạch Tử Linh, không có nàng bên cạnh Bạch Tử Linh cũng sẽ có thể ứng phó được, huống hồ Thanh Nhi cũng không phải vật trang trí.
Trước cửa đại sảnh, Bạch Tử Linh vừa mới đến thì đã nhìn thấy Tam phu nhân, lần nào cũng vậy, mỗi lần ra ngoài là nàng gặp phải Tam phu nhân, không biết có phải là do trùng hợp hay là có người cố ý sắp đặt như vậy.
“Tam tiểu thư, lại gặp rồi, thật trùng hợp!” Tam phu nhân hôm nay mặc một bộ lam y dịu dàng, trên váy thêu những đóa hoa sen chớm nở, nhìn vô cùng xinh đẹp. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, hai mắt có chút quầng thâm khó che giấu, nhưng trên mặt lại là nụ cười rực rỡ như ánh ban mai.
“Đúng là trùng hợp.” Bạch Tử Linh cũng mỉm cười đáp lễ, hai người họ đúng là có duyên, bất quá là duyên gì thì trong lòng mỗi người tự biết.
Thái độ của Tam phu nhân so với tối qua khi đối mặt với Tứ phu nhân thật đúng là khác nhau một trời một vực, khiến Bạch Tử Linh lầm tưởng là do bản thân bị ảo giác, chứ không một nữ nhân dịu dàng như Tam phu nhân, làm sao có thể ra tay đánh người? Chỉ là nàng không phải loại người ngây thơ như vậy, chỉ sợ Tam phu nhân có bí mật không thể nói, mà Tứ phu nhân lại chạm vào cấm kỵ đó của nàng ta, cho nên mới chọc giận Tam phu nhân.
Mỗi người đều có một cấm kỵ không ai có thể chạm đến, Bạch Tử Linh cũng không ngoại lệ, con người ấy mà, tâm làm sao có thể tĩnh như nước, lạnh như băng, vô cảm với mọi chuyện?!
“Chúng ta cùng vào đi.” Tam phu nhân nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt rơi vào người Thanh Nhi phía sau Bạch Tử Linh, phát hiện chỉ có hai chủ tử Bạch Tử Linh thì lấy làm kì lạ, tối qua nàng còn thấy một người khác nữa cơ mà, vốn nghĩ là nha hoàn của nàng ta, hiện tại lại không thấy, hay là bản thân nàng nhìn nhầm?!
Bạch Tử Linh gật đầu, cùng Tam phu nhân sánh bước đi vào bên trong, chú ý thấy ánh mắt Tam phu nhân rơi vào người Thanh Nhi ở phía sau thì nhất thời liền hiểu rõ mọi chuyện, nàng chỉ âm thầm nhếch môi, gương mặt dưới khăn che mặt không chút biểu cảm.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nàng không nhanh không chậm đi đến vị trí của bản thân, bộ dạng thong thả ngồi xuống, đám người đó thấy thế cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đối với nàng làm vẻ mặt khinh bỉ.
Đợi khoảng một khắc, nha hoàn bên cạnh Tứ phu nhân đến thông báo, nói là Tứ phu nhân bị kinh sợ quá độ, hiện tại không tiện hỏi chuyện, Bạch Vân Hoài thấy thế liền gật đầu, cho phép nha hoàn lui xuống.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy xin Thừa tướng đại nhân cùng Thừa tướng phu nhân và mọi người ở đây cho Trần mỗ được phép hỏi chuyện.” Giọng nói trầm ổn, thêm vài phần nghiêm nghị vang vọng khắp đại sảnh.
Bạch Tử Linh đưa mắt đánh giá người vừa mở miệng, hắn ngồi bên dưới Bạch Vân Hoài, một thân lam bào, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, nhìn tuổi không lớn, khoảng tam tuần đổ lại, ánh mắt có chút sắc bén, tuổi còn trẻ mà có thể đảm nhận vị trí Tuần phủ, cho thấy hắn cũng không phải loại người tầm thường, đúng như lời Thanh Nhi nói, người này nhìn việc không nhìn người.
“Tuần phủ đại nhân khách khí, có việc cứ hỏi!” Bạch Vân Hoài khoác tay, bộ dạng thong dong, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tuần phủ đại nhân, tựa hồ sự việc mà người trước mặt sắp hỏi không liên quan đến hắn.
Tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng sâu trong ánh mắt Bạch Vân Hoài không khỏi xuất hiện lên tia lửa điện, hắn bị Thành Thiên đế mắng trước văn võ bá quan cũng thôi đi, hiện tại lại cho Tuần phủ đến đây điều tra, đồn ra ngoài thanh danh Bạch gia sẽ mất sạch. Đám người đó trước mặt Thành Thiên đế nói tốt cho hắn, vậy mà ở sau lưng không có hắn dám giật dây khiến Thành Thiên đế hạ lệnh cho Tuần phủ đến đây điều tra vụ án, thật là đám người bỉ ổi!
“Làm phiền mọi người hãy kể đầu đuôi mọi chuyện tối qua.” Tuần phủ đại nhân nhận được sự cho phép của Bạch Vân Hoài liền yên tâm gật đầu, hắn còn nghĩ rằng vị Hữu Thừa tướng này muốn gây khó dễ với hắn đâu.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai có định mở miệng nói đầu tiên, dù sao đây cũng phải là vấn đề hay ho gì, Tuần phủ đại nhân muốn họ kể lại, không phải là muốn họ nhớ đến cảnh đẫm máu tối qua sao?!
“Hay là để ta nói trước đi?” Trong đại sảnh yên tĩnh, Tam phu nhân là người đầu tiên phá vỡ, nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung vào người nàng, tựa hồ muốn xem nàng có can đảm thế nào mà dám kể lại chuyện đẫm máu tối qua.
Tuần phủ đại nhân thấy thế vui mừng, vội vàng gật đầu: “Mời phu nhân.” Thường những vụ án như vậy, những quý phu nhân đều không muốn cũng hắn phối hợp, một phâng là bị dọa sợ không muốn nói, một phần là không tin tưởng năng lực phá án của hắn.
“Thưa đại nhân, chuyện là thế này, tối qua ta nghe thấy tiếng hét nên cùng nha hoàn ra ngoài xem thử, lúc này Thúy Nhi cũng đã đến phòng của ta.” Tam phu nhân không nhanh không chậm tường thuật lại mọi chuyện.
Tuần phủ đại nhân nhìn Bạch Phỉ Thúy, cố ý hỏi: “Tại sao Nhị tiểu thư lại đến phòng Tam phu nhân nhanh như vậy?!”
Ánh mắt lộ ra nghi ngờ rõ ràng, khiến mọi người sửng sốt, ánh mắt nhìn Bạch Phỉ Thúy có phần kì lạ.
“Bởi vì tối qua ta thấy ác mộng, đồng thời cũng nghe thấy tiếng hét nên giật mình tỉnh dậy, sau đó ta qua phòng di nương xem thử…” Bạch Phỉ Thúy không hề bối rối trả lời, dù sao nàng chính là vô tội, điều này khiến Tuần phủ đại nhân hài lòng gật đầu.
“Mời nói tiếp.”
“Kế đó ta cùng di nương đi về phía đại sảnh, đến hoa viên thì lại gặp Tam tiểu thư cùng Tứ phu nhân.”
Dứt lời Tuần phủ đại nhân liền liếc mắt nhìn Bạch Tử Linh, ánh mắt không hề khinh thường hay chán ghét mà đơn giản chỉ là một cái liếc mắt, không rõ cảm xúc, điều này khiến hảo cảm của Bạch Tử Linh đối với hắn tăng thêm vài phần.
Tuần phủ đại nhân mặc dù đã nghe nhiều lời đồn đại về vị Tam tiểu thư phế vật này nhưng chưa bao giờ gặp mặt, hôm nay được diện kiến cảm thấy lời đồn thổi quả thật không đáng tin, tuy không rõ gương mặt ẩn dưới lớp khăn che mặt là thế nào nhưng hắn có thể nhận thấy nàng không đơn giản là một phế vật vô dụng, trực giác của hắn cho hắn biết điều đó.
“Vậy mời Tam tiểu thư kể tiếp mọi chuyện.” Tuần phủ đại nhân hắn chỉ tin vào mắt mình, chứ không tin lời đồn.
Tam tiểu thư này nhìn thế nào cũng không giống như như trong lời đồn, sợ là có kẻ cố ý tung tin đồn nhảm để huỷ hoại thanh danh của nàng. Bất quá chuyện nhà bọn họ để họ tự giải quyết, hắn đến đây chỉ để điều tra vụ án, những chuyện khác cùng hắn không quan hệ.
“Đúng như lời họ nói, ta gặp hai người họ ở hoa viên, sau đó Tam phu nhân xảy ra tranh chấp với Tứ phu nhân, cãi nhau một lúc thì lại nghe thấy tiếng hét nên bọn ta đã đến đó thì phát hiện ra cái xác. Tứ phu nhân bị kinh sợ nên ngất xỉu, mọi người lúc này cũng đã tập trung đông đủ.”
Bạch Tử Linh bình thản trả lời, hoàn toàn không giống như trước kia, yếu đuối, sợ hãi hay khép nép… điều này khiến mọi người trong đại sảnh nhìn nàng với ánh mắt khác thường, Bạch Tử Linh bởi vì đập đầu vào đá mà thay đổi tính tình hay là vì trước giờ nàng luôn che giấu bản chất của mình, xú nữ háo sắc chỉ là lớp ngụy trang của nàng, đây mới là con người thật của nàng chăng?
Bạch Vân Hoài khó chịu nhíu mày, nữ nhi này của hắn chẳng qua chỉ là một phế vật khiến hắn xấu mặt, hắn là người coi trọng thanh danh, vậy mà thanh danh của hắn lại bị hủy hoại trong tay nàng, cho nên đối với chuyện sống chết của Bạch Tử Linh hắn trước giờ chẳng muốn quản.
Gương mặt nàng rõ ràng xấu xí như vậy, tàn nhang đầy mặt, lại còn len lỏi vài vết sẹo tựa như con sâu đang bò, nhìn vô cùng ghê rợn, nếu không phải chỉ có đôi mắt giống hệt Lạc Tuyết thì Bạch Vân Hoài thật sự nghi ngờ nàng vốn dĩ không phải nữ nhi của Lạc Tuyết!
Đại phu nhân biểu tình lạnh lùng nhìn Bạch Tử Linh, sâu bên trong loé lên hàn quang lạnh lẽo, nàng không hề che giấu chán ghét đối với Bạch Tử Linh, cũng không hề có ý định che giấu. Đối với nàng Bạch Tử Linh là sự sỉ nhục, cho dù nàng ta xấu xí hay xinh đẹp, chỉ cần nàng ta mang dòng máu của Lạc Tuyết, chỉ cần nàng ta còn sống trên đời một ngày, Viên Minh Hân nàng sẽ ăn ngủ không yên.
Bạch Phi Nhược tất nhiên không nghĩ là Bạch Tử Linh che giấu bản thân, dù sao những chuyện ngu ngốc nàng ta làm không phải ít, mà nàng là người bên cạnh chứng kiến, tất nhiên biết rõ Bạch Tử Linh ngu ngốc thế nào, người ngốc có phúc của người ngốc, hoạn nạn không chết mà thôi. Bất quá trong lòng nàng kể từ giây phút Bạch Tử Linh được Đỗ Thanh Triệt cứu thì đã nảy sinh bất an, trực giác của nữ nhân cho nàng biết, sự tồn tại của Bạch Tử Linh sẽ khiến nàng gặp rắc rối lớn, hơn nữa trong lòng nàng từ lúc Bạch Tử Linh tỉnh lại đã luôn tồn tại một câu nói: “Tuyệt đối không thể để Bạch Tử Linh và Đỗ Thanh Triệt gặp nhau” – câu nói này luôn ám ảnh nàng, nàng biết Đỗ Thanh Triệt yêu bản thân nhiều thế nào, vốn dĩ Bạch Tử Linh không thể gây cản trở nhưng không hiểu sao, trực giác của nàng lại mách bảo như thế.
Thu hết tất cả biểu tình của mọi người vào mắt, khóe môi dưới lớp khăn che mặt không khỏi cong lên, mỗi người một vẻ, đúng là phong phú thật, nàng mặc kệ ánh mắt của tất cả bọn họ là có ý gì, nhưng chỉ cần không cần đụng đến nàng, nàng tất nhiên sẽ không làm gì bọn họ.
Bạch Tử Linh trước giờ đều theo chủ nghĩa: “Nước sống không phạm nước giếng”, người không phạm ta, tất nhiên ta sẽ không phạm người.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó ai về phòng nấy mà ngủ thôi.” Bạch Tử Linh thở dài, tựa hồ nói ra điều này là một khó khăn với nàng.
“…” Có cần vắn tắt thế không?
Sau khi hỏi xong tất cả mọi chuyện, Tuần phủ đại nhân cáo biệt ra về, Bạch Vân Hoài cũng không ngăn cản, mọi người nhanh chóng trở về phòng mình, mà Bạch Tử Linh còn có chuyện muốn nói riêng với Tuần phủ đại nhân nên không khỏi đi theo hắn ra ngoài.
Bạch Vân Hoài dõi theo bóng lưng Bạch Tử Linh rời đi, ánh mắt không biết đang nghĩ gì mà hai hàng chân mày của hắn đều chau lại.
~~~
“Tiểu thư, Tuần phủ đại nhân vừa nãy thật là nghiêm túc!” Thanh Nhi bên cạnh trợn mắt, bộ dạng khiến Bạch Tử Linh buồn cười. Tuần phủ đại nhân vừa nãy nghiêm đến nổi khiến nàng có chút sợ hãi, sợ hãi nếu hắn hỏi chuyện nàng, nàng sẽ khai hết sự thật! Đứng trước mặt hắn, dường như bất kỳ người nào cũng không thể nói dối!
“Vậy sao?” Bạch Tử Linh bâng quơ trả lời, bộ dạng nhàn nhã uống trà.
Thanh Nhi vội vàng gật đầu, bộ dạng thành thật đến nổi không thể thành thật hơn được nữa.
“Đó là bởi vì ngươi nhát gan!” Lạc Hàm ít nói lúc này cũng xen vào cuộc đối thoại của hai người.
“Ngươi…” Thanh Nhi tức giận, trợn mắt nhìn Lạc Hàm, tựa hồ Lạc Hàm rất thích chống đối nàng, đang định mở miệng phản bác thì đã bị Bạch Tử Linh cướp.
“Lão tiền bối, mỗi lần người đến là lén lén núp núp như vậy, không mệt sao?” Ánh mắt nàng rơi vào cửa sổ, vừa dứt lời thì nơi đó liền xuất hiện một lão già tóc bạc, bộ dạng lôi thôi không chịu nổi, trong miệng còn ngậm một nhánh cỏ, đang ngồi trên thành cửa sổ.
“Ha ha, nha đầu, đã lâu không gặp!” Lão ngoan đồng cười ha hả, lập tức nhảy xuống, đi đến bên cạnh Bạch Tử Linh tự nhiên ngồi xuống.