Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng

Chương 20


Đọc truyện Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng – Chương 20

Cộng thêm ánh mắt hung ác của Lan Ngọc, Nghênh Hạ đột nhiên cảm thấy mình không thể nào ghét nàng ta.

“Có cái gì để nói? Bổn vương đã nói rõ ràng với ngươi ở trong cung.” Hắn tức giận nhìn chằm chằm Hòa Nhạc công chúa.

“Nào có? Huynh chẳng qua chỉ ném lại một câu, nói huynh không lấy ta, nhưng mà làm sao huynh có thể bội tình bạc nghĩa với ta như vậy? Huynh muốn giao phó thế nào với phụ vương của ta?”

“Có cái gì cần phải giao phó? Ngươi cứ gả cho Vương gia khác đi! Không nhất định liều chết ngã vào Bổn vương.”

“Ta nào có liều chết ngã vào huynh? Ta có gì không tốt sao?”

“Ngươi có chỗ nào tốt?”

“Chẳng lẽ vì đại tỷ tỷ này sao?”

“Tôi —- “ Nghênh Hạ vừa phát hiện đề tài chuyển tới mình, lập tức mỉm cười muốn nói, lại bị Hòa Nhạc công chúa cắt đứt.

“Huynh cho rằng ta là nữ nhân hẹp hòi sao? Ta dĩ nhiên sẽ không để ý huynh có mấy tiểu thiếp, dù sao những nữ nhân kia chẳng qua thay ta phục vụ huynh, đơn thuần là thỏa mãn nhu cầu thân thể, nhưng nguyên phối ta đây không giống như vậy, ta là thê tử kết tóc ở cạnh huynh cả đời.”

Điên thật, mới vừa rồi nàng còn cảm thấy không cách nào ghét nàng ta, thu hồi lại, muốn ghét nàng ta không khó khăn gì hết.


Cái gì gọi là đơn thuần thỏa mãn nhu cầu thân thể?

Có đơn giản như vậy sao?

Nghĩ tới tiểu cô nương này cư nhiên chê bai nàng, lại còn hiểu lầm như vậy, nhất định là có người đã nói lung tung. Nghênh Hạ nhìn chằm chằm nam nhân mặt đen bên cạnh.

Nàng cho rằng chỉ cần là nữ nhân thì Lan Ngọc sẽ có phần thương hương tiết ngọc, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đang dần kinh khủng, trong lòng nàng đột nhiên có một dự cảm bất an.

Lan Ngọc vươn tay nắm lấy cổ áo của Hòa Nhạc công chúa, giống như là kéo món đồ bỏ đi, mọi người đều bị dọa sợ, Hòa Nhạc công chúa không phản ứng kịp cũng kinh sợ.

“Ai nha!”

Bị ném ra khỏi cửa, chưa kịp tức giận, Hòa Nhạc công chúa đã nghe giọng của Lan Ngọc lạnh lùng uy hiếp, “Nếu như để Bổn vương nghe được ngươi khích bác tình cảm của Bổn vương và Nhị nha đầu, có tin Bổn vương sẽ giết ngươi không?”

“Ngươi dám, nếu vậy, ta sẽ nói Phụ vương ta phát động chiến tranh, đánh tới Trung nguyên các ngươi.”

Sáng sớm hôm sau, Hòa Nhạc công chúa thở phì phò chạy tới phủ Vương gia, lại ăn bế môn canh. (bị nhốt ở ngoài)

“Ta muốn thấy Tam vương gia.”

“Sợ rằng không có cách nào.” Chặn đường không là Trình Giảo Kim, mà là Tổng quản của Phủ Vương gia.

Nàng cảm giác thời đại mình cầm quyền được sủng ái đã qua, hôm nay nói chuyện giống như một cô nương cần tranh giành ba nghìn sủng ái.

Cũng bởi vì điều này, cả người nàng không có phấn chấn đắc ý, ăn mặc rực rỡ, ngược lại là một bộ y phục đơn điệu màu xám, tựa như lòng nàng bây giờ.

Nhìn thấy một hoàng thân quốc thích vừa bị làm hư, tâm tình tổng quản không tốt lắm nhưng vẫn phải ứng phó.

“Tại sao?”

“Bởi vì Tam Vương gia đang ở cạnh Quan cô nương.”


“Chẳng lẽ ở cạnh nàng ta thì không thể ra ngoài gặp ta sao?”

“Sợ rằng không được.” Tổng quản lắc đầu một cái.

“Tại sao?”

“Bởi vì Tam Vương gia hạ lệnh không cho phép quấy rầy chính là không cho phép quấy rầy.”

“Ngay cả hoàng thượng truyền lệnh cũng không nghe sao?”

Tổng quản sửng sốt một chút, có vẻ khó khăn không biết nói sao cho phải, “Nhưng mà…”

“Ngươi chỉ là nô tài đã to gan như vậy, chờ ta lên làm Tam Vương phi, chuyện đầu tiên chính là đuổi ngươi!”

Giọng điệu kiêu ngạo không khách khí làm Tổng quản bất mãn. Nàng mặc dù không phải rất thích Quan cô nương, vừa xuất hiện đã nhận tất cả sủng ái của Tam vương gia, mọi chuyện trong nhà đều do Quan cô nương xử lý, nhưng mà Quan cô nương sẽ không làm bộ làm tịch, hết sức khách khí với nàng, thậm chí còn tăng lương.

Cho nên đối với Hòa Nhạc công chúa trước mắt này, nàng nhất thời cảm thấy Quan cô nương thanh khiết như tiên nữ vậy.

Tâm, ngay lúc này đã muốn chọn lựa bên đứng.

“Rất xin lỗi, Hòa Nhạc công chúa, chỉ sợ ngài phải thất vọng rồi, bởi vì Tam Vương gia nhà chúng ta rất cố chấp, ngay cả Hoàng Thượng tới cũng chưa chắc có biện pháp với người ấy, chứ đừng nói chi là muốn ngài ấy bỏ lại nữ nhân yêu mến.”

“Cái gì? Nữ nhân yêu mến? Là ai?” Hòa Nhạc công chúa tức giận hỏi.


“Dĩ nhiên chính là Quan cô nương.”

“Hừ! Hắn chẳng qua là nhất thời mê luyến, nam nhân đều như vậy, chỉ cần sau khi ta và hắn ở chung một chỗ, nữ nhân khác sẽ không xuất hiện nữa.”

“Ngài cũng muốn đuổi nàng ra ngoài?” Tổng quản biết mình không nên mạnh miệng, nhưng mà nếu nàng có thể theo hầu chủ tử Lan Ngọc lâu như vậy, đương nhiên cũng có can đảm.

“Không, ta làm sao có thể bỏ qua cho nàng đơn giản như vậy? Ta muốn bán nàng đến kỹ viện, để cho ai cũng có thể làm chồng của nàng.”

Thật là một cô gái không có khí chất, uổng cho dáng dấp xinh đẹp như vậy.

“Ta sẽ chuyển cáo Tam vương gia, nếu có tình hình gì đặc biệt sẽ thông báo cho Hòa Nhạc công chúa.”

“Ta hiện tại muốn gặp hắn.”

“Nếu như chọc Tam Vương gia không vui, chỉ sợ con đường để Hòa Nhạc công chúa làm Tam vương phi sẽ xa xôi hơn.”

Hòa Nhạc công chúa cẩn thận suy nghĩ. Đúng là không cần thiết vì việc này chọc Lan Ngọc không vui, nàng muốn hắn thích nàng, yêu nàng, đem ba nghìn sủng ái của hắn cũng chỉ cho nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.