Bạn đang đọc Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo: Chương 21: Nam Ca nhờ Hàn gia giúp đỡ.
Nam Liệt cất giọng giận dữ lên chất vấn Việt Vũ, Tề Phú ngồi phía trước liền nháy mắt cho Việt Vũ đừng nói nữa.
Tề Phú quá hiểu tánh tình của Nam Liệt, anh tin chắc Nam Liệt cũng đã nghĩ đến vấn đề này.
Chỉ vì cô gái đó rất quan trọng với anh nên dù biết đó là cái bẫy anh cũng sẽ lao vào.
Xe dừng lại trước ngôi nhà cũ kỹ, chung quanh nhìn đìu hiu cô quạnh.
Nam Liệt tao nhã bước xuống xe,
bốn thuộc hạ của anh cung kính đi theo sau, gương mặt người nào cũng hết sức dè dặt thận trọng.
Họ cẩn thận quan sát chung quanh, tránh có kẻ mai phục mà họ không biết.
Nam Liệt hiên ngang đá văng cánh cửa lụp xụp rồi bước vào trong.
Căn nhà cũ kỹ không có gì đáng giá, chỉ duy nhất một cái bàn bằng gỗ đặt ngay chính giữa nhà.
Nam Liệt nhìn một cái đã thấy toàn bộ căn nhà này, anh bước đi nhẹ nhàng thăm dò từng góc cạnh để tìm manh mối.
Đột nhiên anh dừng bước chân của mình lại, Nam Liệt khom người nhạt lên một chiếc vòng tay được đang bằng chỉ bảy màu.
Đây là chiếc vòng lúc trước anh tặng cho em ấy.
Tay Nam Liệt bất giác siết chặt chiếc vòng trong tay.
Cặp mắt hiện lên thù hận nhìn vào thật đáng sợ.
“Cho người đi chung quanh điều tra, cô gái sống tại đây đã đi đâu.”
Nam Liệt lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong lòng.
“Dạ thuộc hạ đi ngay.”
Phi Dạ và Bạch Tử Long đồng thanh lên tiếng, rồi đi ra ngoài.
Việt Vũ và Tề Phú hộ tống Nam Liệt trở về trụ sở của bang Phi Long.
Trong thư phòng của trụ sở bang Phi Long, Nam Liệt ngồi nghiêm nghị trên chiếc ghế bằng da sau bàn làm việc rộng lớn.
Tay anh lật từng trang giấy, của cuốn sổ thu nhập của bang Phi Long bên Đông Nam Á.
Cặp mắt Nam Liệt thật nghiêm túc xem qua tất cả, Tề Phú và đám thuộc hạ cung kính đứng trước mặt anh.
Tề Phú đi đến quầy bar rót cho Nam Liệt một ly rượu đỏ.
“Tìm ra manh mối gì chưa?”
Nam Liệt không ngẩn đầu, cặp mắt vẫn đang dán lên những thư liệu trước mặt mình.
Tay anh vẫn điều điều lật từng trang giấy.
Tề Phú nghe Nam Liệt hỏi vậy tay cầm ly rượu bắt giác siết chặt hơn, trong lòng hơi phập phồng lo lắng.
“Người của chúng ta đã tìm khắp nơi, nhưng vẫn chưa có manh mối gì.”
Tề Phú nói xong anh đặt ly rượu xuống bàn trước mặt Nam Liệt.
Ánh mắt sắc bén của Tề Phú liền quan sát sắc mặt của Nam Liệt, xem Nam Liệt có phản ứng gì.
Nam Liệt vừa nghe xong những gì Tề Phú nói, anh liền khép mạnh quyển sổ lại, cặp mắt giận dữ của Nam Liệt nhìn thẳng vào đám thuộc hạ thân cận của mình.
“Đúng thật là vô dụng, bao nhiêu người mà tìm không ra một cô gái.”
Nam Liệt tức tới nỗi trên khuôn mặt anh tuấn của anh nổi đầy gân xanh.
Lúc này Việt Vũ và Sỹ Hưng từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy sắc mặt căm phẫn của Nam Liệt liền biết anh đang trong cơn thịnh nộ.
“Chủ nhân, ngài cũng đã tìm cô ấy trong một thời gian dài nhưng không tìm thấy.
Thuộc hạ nghĩ ngài nên tìm Bang Con Rồng Vàng giúp đỡ một tay.”
Sỹ Hưng nhìn Nam Liệt nói một cách nghiêm túc.
“Bang Con Rồng Vàng.”
Nam Liệt nói bốn từ này ra, trong lòng chợt nhớ đến khuôn mặt kiều diểm của Hàn Mạc.
Đột nhiên tâm tình của anh đã trấn tĩnh lại, anh ngồi nghiền ngẫm câu nói của Sỹ Hưng.
Tay Nam Liệt tao nhã cầm ly rượu đỏ lên hớp một miếng.
“Tại sao chúng ta phải nhờ Bang Con Rồng Vàng giúp đỡ.”
Việt Vũ nhìn Sỹ Hưng thắc mắc hỏi.
“Bang Con Rồng Vàng là bang phái xã hội đen lớn nhất của Đông Nam Á.
Thuộc hạ của họ có khắp nơi, Bang Con Rồng Vàng còn phụ trách luôn cả an ninh xã hội của Đông Nam Á.
Họ giữ gìn trật tự và còn là trung gian đứng ra dàn xếp mâu thuẫn của các bang phái khác.
Nên tất cả mọi chuyện nằm trong phạm vi Đông Nam Á, họ điều nắm trong lòng bàn tay.”
Nói tới đây Sỹ Hưng ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp.
“Nhưng…”
Tề Phú thấy Sỹ Hưng nói chuyện hơi ấp úng liền hỏi.
“Nhưng cái gì, sao không nói?”
Nam Liệt ngồi nghiêm túc nhìn Sỹ Hưng chờ anh nói tiếp.
“Nhưng thủ lĩnh của bọn họ tính tình thật kỳ khôi.
Không phải ai muốn gặp mặt thì sẽ gặp.
Nghe nói cô ấy ghét nhất là ai đụng vào người mình.
Chỉ cần nhìn thấy ai không vừa mắt thì đừng nói chi là nhờ vả, kể cả xuất hiện ở Đông Nam Á cũng sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn.”
Nghe Sỹ Hưng nói vậy Việt Vũ và Tề Phú đều thắc mắc, hai người đã từng nhìn thấy Nam Liệt và Hàn Mạc tiếp xúc thân mật trong khu rừng.
Hai người cùng nhau nhìn về Nam Liệt, lúc này trong ánh mắt của anh hiện lên tia thích thú.
Càng hiểu nhiều về Hàn Mạc, Nam Liệt càng thêm hiếu kỳ.
Anh hiếu kỳ muốn biết con người thật của Hàn Mạc ra sao.
Anh biết bề ngoài lạnh lùng của cô, chỉ là để che dấu nội tâm yếu ớt của mình.
Một người phụ nữ phải gánh trên vai cả một bang phái hùng dũng như vậy chắc cô rất mệt mỏi.
Nghĩ đến chuyện này đột nhiên trong lòng Nam Liệt hiện lên cảm giác thương sót, một cảm giác thúc đẩy anh phải che chở và bao bọc cô.
“Ngày mai ta muốn gặp Hàn gia.”
Giọng nói trầm ổn của Nam Liệt vang lên, anh muốn gặp cô là để nhờ sự giúp đỡ nhưng trên hết là vì anh rất nhớ cô.
“Dạ, thuộc hạ sắp xếp ngay.”
Nói xong Sỹ Hưng đi ra ngoài, vừa ra đến cửa anh đụng mặt của Bạch Tử Long và Phi Dạ mới từ bên ngoài trở về.
Ba người nhìn nhau gật đầu chào hỏi, rồi Bạch Tử Long và Phi Dạ bước vào trong.
“Chủ nhân, chúng tôi đã lục sóat từng hang cùng ngõ hẻm nhưng không thấy cô ấy.
Nhưng trong sự tình cờ chúng tôi bắt đuợc tin tức, trong nội bộ của Bang Con Rồng Vàng đang có người làm loạn.
Nghe nói người đó cấu kết với cảnh sát muốn kéo Hàn gia xuống nước.”
Phi Dạ báo cáo những gì mình mới nghe được cho Nam Liệt.
Nam Liệt nghe xong không nói gì, anh ngã người về phía sau dựa lưng vào ghế.
Cặp mắt sau thăm thẳm giờ hiện lên tia nguy hiểm, chỉ cần nghe đến việc có liên quan đến Hàn Mạc thì Nam Liệt liền cảm giác khẩn trương.
Anh tuyệt đối không để bất kỳ người nào động đến một sợi tóc của cô.
“Cho người âm thầm điều tra tên phản bội đó cho ta.”
“Dạ, thuộc hạ biết.”
Phi Dạ cung kính trả lời.
“Việt Vũ trong thời gian chúng ta còn ở Đông Nam Á, ngươi hãy giúp Sỹ Hưng một tay mở rộng thêm vài cái sồng bạc.”
“Dạ”
Việt Vũ cung kính trả lời.