Bạn đang đọc Cô Vợ Tỷ Phú Mua Một Tặng Một – Chương 137
Bệnh viện, trong phòng bệnh.
Ba người hình thành thế tam giác, Trình An Nhã nằm trên giường, hai cha con nhà họ Diệp thì một người đứng ngay cửa, một người đứng trước cửa sổ, hình thành một bầu không khí rất căng thẳng, cũng tạo ra một cảnh tượng khá quái lạ.
Ai cũng lặng lẽ chờ đợi tin tức.
Ông Diệp rất tự tin lần này ông có thể diệt trừ được tên nhóc kia, sát thủ mà ông cử đi toàn là người giỏi, có người là đặc công từng được huấn luyện cường độ cao nữa nên ông tin chắc lần này sẽ không thất bại.
Dù sao đây cũng chỉ là một đứa bé, hơn hai mươi người không thể nào không giết được cậu.
Nếu không nhờ có Vương Duệ và Trần Doanh Doanh có ý đồ với Ninh Ninh, chạy tới trường học của cậu trình diễn tiết mục bắt cóc tống tiền xúi quẩy kia thì có lẽ hôm nay Ninh Ninh không thoát khỏi tầm ngắm của tay bắn tỉa rồi.
Thế mới nói cuộc sống này rất thần kỳ.
Mưu kế mà Diệp lão tính toán kỹ lưỡng lần này lại xảy ra sai lầm.
Diệp tam thiếu và Trình An Nhã nhận được tin tức của Bạch Dạ gửi đến, nói với bọn họ là Vương Duệ và Trần Doanh Doanh quấy rối, thành công đưa Ninh Ninh rời khỏi trường học, dọc đường giao chiến với bọn họ một lần, thoát được một kiếp nạn.
Diệp tam thiếu và Trình An Nhã nhìn nhau, mặt hai người sạm lại.
Việc này cũng quá buồn cười, cũng quá hấp dẫn và kịch tính, không ngờ Vương Duệ và Trần Doanh Doanh lại giúp Ninh Ninh một tay, biến xấu thành tốt.
Nể tình lần này cô sẽ nhờ Diệp tam thiếu thuận tay kéo Vương Duệ một cái chắc cũng không có vấn đề gì đâu.
Còn Bạch Dạ rất bình tĩnh, rất can đảm nói với bọn họ.
Anh ta ngồi phía sau quan sát toàn bộ quá trình nhưng chỉ khoanh tay đứng nhìn xem cậu nhóc kia tiêu diệt kẻ địch thế nào.
Sắc mặt Diệp tam thiếu chuyển từ âm u sang mưa rào sấm chớp, âm trầm rất đáng sợ.
Con người này, nếu con anh mà xảy ra chuyện gì bất trắc thì Bạch Dạ sẽ phải đền mạng.
Diệp lão thấy sắc mặt khó coi của anh thì tưởng xảy ra tình huống khẩn gì đó bất lợi với đứa nhỏ kia, tưởng kế hoạch gần thành công nên gương mặt già tỏa ra ánh sáng vui vẻ, Trình An Nhã thấy vậy rất muốn cầm quả táo trên bàn ném vào ông ta.
“Diệp lão tiên sinh, tôi thấy rất khó hiểu, con trai tôi vừa đáng yêu vừa đẹp trai, vừa nhìn đã biết là tướng thông minh, chỉ cần người làm cha làm mẹ đều sẽ thương đứa bé từ tận đáy lòng.
Rốt cuộc thằng bé đã làm gì khiến ông không thích vậy?” Trình An Nhã cười khẩy hỏi ông ta, mặt cô rất yếu ớt, không có chút màu máu nào.
Mặc dù biết con cô không phải một đứa trẻ bình thường, bên cạnh cũng có người bảo vệ nhưng thân là một người mẹ, đứa bé kia đang phải chạy giữa mưa bom bão đạn thì sao mà cô yên tâm cho được.
Uống nước có khi còn sặc chết người, huống gì súng đạn không có mắt.
“Trình tiểu thư, muốn trách thì cô trách Diệp Sâm đấy, là do nó hại chết con của cô.” Diệp lão lạnh lùng trả lời, ánh mắt đục ngầu thoáng qua vẻ mỉa mai, châm ngòi ly gián hai người.
Ông ta muốn khiến Diệp Sâm mất tất cả, mất người mà anh quan tâm.
Cả người Diệp Sâm lạnh lẽo, lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng như sương nhìn chằm chằm vào Diệp lão như cười mà không phải cười, như mỉa mai nhưng không phải mỉa mai.
Nó có sự tuyệt vọng và chán ghét đến tột độ, đau khổ đè nén lại mới không bộc phát ra ngoài.
Anh đứng thẳng đón lấy ánh mắt của Trình An Nhã, anh không hối hận khi nhận đứa con trai này, mặc dù đưa cậu vào tình huống nguy hiểm thì anh cũng không hối hận.
Bọn họ vốn là cha con, xa nhau bảy năm, còn lý do gì mà cản họ nhận nhau chứ.
“Đúng vậy, con trai tôi nhận Diệp tổng không phải là chuyện tốt đẹp gì.” Trình An Nhã nhìn Diệp tam thiếu, nói rõ từng câu từng chữ.
Diệp lão cười đắc chí, Trình An Nhã lại nhìn ông ta, lạnh lùng mỉa mai: “Nhưng đây không phải là lý do để ông làm tổn thương con trai tôi, trách tội Diệp tổng, tất cả là do nhân phẩm của ông quá nát mà thôi.”
Sắc mặt Diệp lão thay đổi, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên cơn lốc đáng sợ.
Bầu không khí trong phòng bệnh cũng căng thẳng tột độ vì câu nói này.
Sắc mặt Diệp lão khó coi vô cùng, ông ta tức giận, vừa thẹn vừa nhục, còn cả kinh ngạc nữa.
Thời gian quay lại mấy chục năm về trước, cũng từng có một thiếu nữ đứng dưới đèn đường, gương mặt dịu dàng cất giọng mỉa mai: “A Hoa, nhân phẩm của anh nát quá.”
Ký ức thời tuổi trẻ tràn về như gió bão, vừa ngọt ngào, vừa đau đớn, vừa tuyệt vọng, vừa căm hận… Từng cảm xúc trào dâng trong lòng, Diệp lão tức giận, run rẩy giơ quải trượng đánh về phía Trình An Nhã.
“Cô câm miệng!”
Nếu nói vừa rồi ông ta đánh vào vai Trình An Nhã lúc còn lý trí thì lần này, lý trí hoàn toàn sụp đổ, quải trượng kia đánh về phía đầu của Trình An Nhã một cách mạnh mẽ.
Gương mặt trong đầu ông và gương mặt của Trình An Nhã dần trùng vào nhau, ông ta thẹn quá hóa giận, chỉ muốn đánh nát gương mặt kia.
Trình An Nhã kinh hãi, quên mất chân mình vẫn còn bị thương, cô định né quải trượng kia thì chạm đến vết thương, đau đến mức nhíu mày.
Nhìn thấy quải trượng kia sắp đánh vào đầu mình, trong nháy mắt đã có một bóng đen nhanh chóng ập đến chỗ cô, dùng lưng đỡ một trượng này thay cô.
Cả người cô được ôm vào một lồng ngực rắn chắc, bọc lấy cô trong giây phút kinh hoảng, ngăn cản cơn đau đớn sắp đến.
Quải trượng đập vào sống lưng phát ra tiếng nặng nề, tiếng này đập mạnh vào sâu trong lòng Trình An Nhã, bên tai là tiếng kêu rên, sau đó là hô hấp nặng nề của Diệp tam thiếu đã kìm nén cơn đau.
Trình An Nhã kinh hãi mở to mắt, cô đã được thử sức mạnh của Diệp lão rồi, huống chi lần này ông ta còn đang tức giận nên sức lực càng mạnh đến đáng sợ.
Cô còn nghi ngờ có khi nào Diệp lão đánh gãy lưng Diệp tam thiếu luôn rồi không.
Trình An Nhã giận tái mặt, trừ lần kia Diệp Vũ Đường sỉ nhục Diệp Sâm ra thì đây là lần thứ hai cô tức giận, cực kỳ chán ghét tình cảnh của bản thân lúc này, trừ bị đánh thì không thể làm gì khác hơn.
Nếu trong tay cô có một cây súng thì cô sẽ bắn Diệp lão không chút do dự nào.
Hành động trong lúc giận dữ rất dữ dội.
Trình An Nhã cầm quả táo trên bàn, ném mạnh về phía Diệp lão, tỏ rõ bản tính hung hãn của mình: “Ông cút ra ngoài cho tôi.”
Diệp lão nghiêng người tránh quả táo kia, quả táo đỏ tươi đập lên cửa phòng bệnh rồi bật trở về, lăn vài vòng trên mặt đất.
Vệ sĩ bị mời ra ngoài tưởng là có chuyện gì nên vội mở cửa ra, Diệp lão quay lại hét to: “Cút ra ngoài!”
“Tôi kêu ông cút ra ngoài!” Trình An Nhã lên tiếng, ngay lúc ông ta quay đi, quả táo thứ hai lại bay tới đập vào ót của Diệp lão.
Diệp lão đau đớn quát to, chúng vệ sĩ trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
Diệp lão tức giận quay lại, quả táo thứ ba đập vào trán ông ta, làm cho cả người Diệp lão ngửa ra sau, lảo đảo vài bước không đứng vững, sau đó ngã xuống, một tên vệ sĩ trong đó linh hoạt bước tới đỡ ông ta.
Ông ta mới không chật vật ngã lăn ra đất.
Quả táo thứ tư và thứ năm đều thất bại, rổ cũng trống, Trình An Nhã phát tiết xong, thấy trán Diệp lão sưng lên thì tâm trạng tốt hơn nhiều.
Quá sảng khoái!
Ném ông ta sưng hai cục làm tâm trạng của cô vui vẻ hơn nhiều.
Còn Diệp lão thì nhe răng trợn mắt, gương mặt già nua phồng thành màu gan heo.
Cả đời ông ta anh minh, lúc trẻ vào sinh ra tử, chiến vô bất thắng, đến già lại bị hai quả táo đỏ ném sưng đầu.
Chuyện này đối với Diệp lão luôn tự cao là cực kỳ mất mặt, ông ta vô cùng tức giận..