Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 85
Cuộc ẩu đả bây giờ mới thực sự diễn ra.
Tư Thành xông lên phía trước, né hết những gậy mà đối phương vung ra.
Anh nắm lấy cổ tay một tên mà bẻ ngược ra phía sau rồi cướp lấy cây gậy sắt trong tay hắn.
Đám đông tụm lại xem náo nhiệt lúc nãy bị sự căng thẳng của trận đánh đẩy đi ra xa, chẳng ai dám lại gần vì sợ bản thân sẽ bị liên lụy.
Tư Thành đã đánh gục gần hết những đối thủ, nhưng anh cũng phải hứng chịu tổn thương không ít.
Lúc nãy do sơ ý mà anh đã để một tên đập mạnh chai rượu vào đầu của mình.
Tiếng người ngã huỵnh ra đất vang lên ngay sau lưng Tư Thành.
Một tên trong số bọn chúng đã lẽn ra phía sau nhằm giở trò đánh lén nhưng hắn đã quên mất phía sau anh vẫn còn có cô gái tóc vàng yểm trợ.
“Xe vẫn còn chạy được đúng chứ?”
Tư Thành và cô lưng sát lưng cứ như một cặp đôi trông phim hành động gay cấn.
“Lúc nào em nó cũng sẵn sàng.” An Nhiên cười cười, chiếc Lamborghini đen này đã luôn cùng cô đi trên mọi nẻo đường.
Nhưng vấn đề bây giờ là làm sao để ra được đến bãi đổ xe, Tư Thành bây giờ sắc mặt trông cũng căng thẳng hơn rất nhiều so với lúc nãy.
[…]
Vĩ Phong đã đến công ty sau bữa sáng ngọt ngào của vợ.
Tinh thần và sức khoẻ đều đã được cải thiện rõ rệt.
Nhân viên cũng được một phen mở mang tầm mắt vì chứng kiến Lục tổng bình thường lạnh lùng, nét mặt như toả ra luồng sát khí nhưng hôm nay “tảng băng sống” này dường như đang “tan chảy”.
“Đã khoẻ hơn chưa Lục tổng?” Văn Nguyên đi đến từ phía sau, cùng Vĩ Phong đợi thang máy.
“Khoẻ hơn trước rất nhiều.” Anh đáp, thanh âm chứa đựng niềm hạnh phúc nho nhỏ khi nhớ đến chuyện lúc sáng.
Văn Nguyên cười cười bắt chuyện trêu chọc.
“Đúng là những người được vợ chăm sóc có khác, chẳng bù như tôi cho dù có nằm liệt giường cũng chẳng ai thèm ngó ngàng gì đến.”
Tuy chỉ là một câu đùa nhưng sao chính miệng mình nói ra, Văn Nguyên lại cảm thấy xấu hổ quá vậy nè.
Thang máy dừng lại ở tầng mà Vĩ Phong muốn đến, anh bước ra, không quên tặng kèm Văn Nguyên một câu.
“Vậy thì hãy lấy vợ đi.”
Văn Nguyên nghe vậy, ngơ mặt ra.
“Cậu đùa tôi à, Văn thiếu gia tôi đây vẫn chơi chưa đủ.”
Anh cứ đi theo sau Vĩ Phong mà lãi nhãi.
Đến trước cửa phòng, Vĩ Phong đóng sầm cửa khiến Văn Nguyên giật bắn người.
Anh đứng bên ngoài kêu cửa nhưng người bên trong lại chẳng có vẻ gì là thèm đếm xỉa tới.
Cuối cùng, Văn Nguyên cũng chán nản bỏ về phòng Phó tổng giám đốc của mình.
Trong phòng làm việc của Vĩ Phong, như mọi hôm anh ngồi xem xét lại những bản báo cáo của cấp dưới.
Một người đàn ông trông đẹp nhất có lẽ là lúc anh ta tập trung làm việc.
Cả người Vĩ Phong toát lên một sức hút thật khó tả.
Ánh mắt của anh bỗng nhiên rời khỏi tập tài liệu trên tay, anh hướng mắt về một tấm thiệp nhỏ nằm trên góc bàn làm việc của mình.
Vĩ Phong đưa tay lấy tấm thiệp, bên ngoài có dòng chữ được viết tay rất đẹp.
“Gửi đến Vĩ Phong.”
Anh ngẫm nghĩ, không phải những lá thư và quà chúc mừng từ những công ty khác Vĩ Phong đã cho người dọn dẹp hết rồi sao? Huống hồ mấy thứ đó sẽ chẳng bao giờ đến được phòng làm việc của anh.
Nhưng hình như có một trường hợp đặc biệt.
Bó hoa trên bàn làm việc lần trước.
Không biết ai là người gửi đến.
Không chần chờ nữa, Vĩ Phong mở tấm thiệp vẫn còn vương lại một ít mùi thơm nhàn nhạt ra xem.
Ánh mắt anh có chút dao động, gương mặt lạnh tanh không cảm xúc khi nãy cũng đã biến chuyển.
Tại sao cô ấy lại trở về vào ngay lúc này? Tại sao Thanh Kì lại gửi bức thư này đến cho anh?
Vĩ Phong cứ nghĩ rằng cô sẽ chẳng bao giờ quay trở lại.
Khi Thanh Kì quyết định rời bỏ anh, Vĩ Phong như một kẻ mất hồn lao mình vào công việc quên cả ngày đêm nhưng nỗi nhớ về người con gái đó vẫn luôn luôn tồn tại trong tâm trí anh.
Ngay lúc này Vĩ Phong phải nên vui hay nên buồn đây? Người con gái anh yêu trước kia cuối cùng cũng đã quay về.
Nhưng hiện tại trái tim anh có dành trọn cho cô nữa hay không?
[…]
Thiên Di luôn cảm thấy nhàm chán mỗi khi một mình ở Lục gia.
Dường như ai cũng có công việc để làm ngoại trừ cô.
Suốt ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, có phải cô vô dụng quá hay không? Mặc kệ có như thế nào đi chăng nữa, bây giờ cô phải mau chóng giải toả cơn nhàm chán này của mình mới được.
Thiên Di dạo một vòng quanh khu vườn của Lục gia, thật thoáng mát và rộng lớn.
Chỉ đi dạo một vòng mà mỏi hết cả chân.
Cô ngồi lên chiếc ghế mây ở một góc vườn.
Hít thở không khí trong lành khiến bản thân Thiên Di cảm thấy thanh thản biết nhường nào.
Dường như nơi này cho cô một cảm giác rất đặc biệt.
Vừa man mác buồn, vừa cảm thấy như bản thân được xoa dịu, an ủi.
Cuộc sống của một người bị mất đi một phần kí ức không biết phải diễn tả thế nào.
Thiên Di cố gắng thích nghi với nó những tâm trí lại không cho phép cô làm điều đó.
Quá khứ dù có đau lòng đến đâu thì bản thân cũng không được quên lãng nó.
Nhưng phải bắt đầu từ đâu đây bởi không ai nói cho cô biết về kí ức của mình.
Tại sao họ luôn tìm cách che giấu những gì mà Thiên Di vốn có quyền được biết?
Nếu đã không muốn nói thì Thiên Di sẽ không ép họ nữa.
Cô sẽ tự mình tìm lại kí ức của chính mình.
Dạo gần đây đầu óc của cô dường như đã có dấu hiệu phục hồi.
Thiên Di bắt đầu thấy được hình ảnh của bản thân lúc trước.
Cũng sắp tới ngày làm kiểm tra định kì rồi.
Mong rằng lần này sẽ được nghe tin tốt từ bác sĩ.