Đọc truyện Cô Vợ Tuổi Mười Tám – Chương 73
Cuối cùng anh cũng đã nói ra được những lời mà bao lâu nay bản thân luôn ấp ủ.
Khải Hoàng cảm thấy rất nhẹ lòng nhưng có vẻ cô thì không cảm thấy như vậy.
Lời bày tỏ của Khải Hoàng quá đột ngột khiến cho Thiên Di không biết nên phản ứng thế nào mới phải.
Anh là một người chu đáo và biết quan sát, nhận thấy được vẻ khó xử trên gương mặt Thiên Di thì Khải Hoàng liền bật cười rồi nói bâng quơ sang chuyện khác.
“Thôi coi như anh chưa nói gì, em đừng bận tâm.”
Sự bất lực và đau xót một lần nữa lại thoáng hiện lên trong ánh mắt của người con trai ấy.
Người đã yêu cô, yêu cô hơn cả bản thân mình…
Thiên Di đã nghĩ đúng, trước đây cô và anh ta quả thực là đã có mối quan hệ tình cảm trai gái.
“Tôi muốn về nhà.” Thiên Di nói.
Nhưng nhà mà cô muốn về đang ở đâu? Lục gia hay là Lâm gia.
Hình như cả hai nơi Thiên Di đều không muốn đối mặt với nó.
Cô phải làm gì khi về nhà? Sẽ ra sao khi Vĩ Phong biết được cô ở cùng Khải Hoàng?
Khải Hoàng cười nhạt.
“Thôi được rồi, xem ra em cũng không muốn ở lại với anh.”
Anh đưa điện thoại của Thiên Di lại cho cô, sau đó mỉm cười tạm biệt rồi quay bước ra ngoài.
“Khoan đã!” Cô bỗng nhiên cất tiếng gọi.
Bóng lưng cô đơn đó ngoảnh mặt lại nhìn, cái nhìn đầy thâm tình yêu thương.
“Sao này, liệu tôi có thể gặp lại anh?”
Thanh âm vang lên nhàn nhạt nhưng lại lấp đầy được tất cả các khoảng trống trong phòng cũng như trong lòng người con trai đó.
Tại sao cô lại nói ra những lời như vậy? Ngay cả bản thân Thiên Di cũng không rõ.
“Tất nhiên là được rồi, đồ ngốc.” Giọng anh vang lên đầy sự vui vẻ.
Đôi môi cong lên một đường cong mãn nguyện.
…..
Gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi hôm nhưng ánh mắt Lục tổng lại thoáng qua vẻ lo lắng hốt hoảng.
Vợ mình đang ở cùng với đối thủ của mình, thử hỏi ai lại không cảm thấy lo lắng.
Anh đã tạm gác lại toàn bộ công việc bận bịu của mình để tìm cô.
Khi điện thoại Vĩ Phong reo lên, nhìn vào màn hình thì thấy hiện lên một dãy số thân thuộc.
Lúc ấy, Vĩ Phong không thể che giấu nổi sự lo lắng.
Giọng điệu càng trở nên đáng sợ, lạnh giá.
“Nói mau! Cậu đã đưa Thiên Di đi đâu?”
“Vĩ…Vĩ Phong?”
Vốn dĩ định gọi điện cho Vĩ Phong bảo anh ta đến đón, nhưng tại sao giọng nói của anh lại trở nên đáng sợ đến như vậy?
“Thiên Di! Em đang ở đâu?” Ngọn lửa trong lòng anh như vơi đi phần nào khi nghe được giọng nói của cô.
“Tôi đang ở bệnh viện Y” Cô đáp.
“Được rồi em ở yên đó, đợi tôi 5 phút.”
5 phút sao? Từ chỗ của anh đến bệnh viện, Vĩ Phong có lầm không vậy?
…..
4 phút 36 giây.
Chiếc Bugatti Veyron đã yên vị trước cổng bệnh viện, anh ném chìa khoá cho tay bảo vệ rồi lập tức chạy vào trong.
“Lục tổng? Không biết chúng tôi có thể giúp gì cho ngài?” Các y bác sĩ cấp cao lên tiếng hỏi.
“Phòng của Lâm Thiên Di.” Anh trả lời một cách ngắn gọn.
Mọi người xem ra cũng đã hiểu ý, đưa anh đến căn phòng VIP ở tầng cao nhất bệnh viện.
Vĩ Phong mở cửa bước vào trong, ánh mắt mang theo một tia chết chóc.
Nhưng hình ảnh trước mặt lại khiến lòng anh một lần nữa dịu đi phần nào.
Người anh tìm đang ngồi đó, khoác trên mình bộ đồ bệnh nhân màu hồng nhạt.
Nét mặt an nhàn nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Khi nghe thấy tiếng động, Thiên Di quay đầu lại nhìn.
“Anh tới rồi à? Nhanh thật đấy.” Cô cười nhẹ rồi nói.
Vĩ Phong tiến lại gần Thiên Di, rồi đột nhiên anh ôm chầm cô vào lòng.
“Sao này cấm không được đi lung tung nữa.”
Câu nói mang vẻ trách cứ nhưng thanh âm cất lên thì lại ấm áp, dịu dàng đến lạ.
Cả người cô được anh ôm trọn, cảm giác trái tim Vĩ Phong đang đập liên hồi, nhịp thở của anh cũng không giống như mọi khi.
Anh đang lo lắng cho cô sao?
Thiên Di vỗ nhẹ đôi bàn tay của mình trên lưng anh như là đang an ủi và trấn tĩnh người con trai này.
Rốt cuộc Vĩ Phong đã suy nghĩ cái gì mà khiến cho anh trở nên kích động đến vậy? Vĩ Phong sợ Khải Hoàng sẽ cướp mất Thiên Di của anh sao?
“Bình tĩnh, bình tĩnh.”
“Tôi không thích bình tĩnh đấy! Nói mau, tại sao em lại ở đây?”
Sau một hồi ôm ấp để đảm bảo rằng người phụ nữ của mình vẫn an toàn thì Vĩ Phong bắt đầu tra hỏi.
“Tôi…tôi gặp một số chuyện.” Thiên Di ấp úng.
“Chuyện gì?”
“Một chút rắc rối.”
“Thưa Lục tổng, Lục phu nhân là do di chứng của vụ tai nạn lần trước nên mới bị ngất đi ạ.” Bác sĩ đi cùng anh lên tiếng khi bắt gặp ánh mắt Vĩ Phong đang nhìn mình.
“Vậy à.” Anh thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỉ là di chứng sau tai nạn.
Thiên Di không sao là tốt rồi.
“Có lẽ quá trình hồi phục kí ức của Lục phu nhân đang bắt đầu có tiến triển tốt.
Sẽ sớm thôi Lục phu nhân sẽ nhớ lại những chuyện trước kia.” Bác sĩ vui vẻ nói, ánh mắt bày tỏ sự chúc mừng đến cô.
“Sắp nhớ lại sao…”
Trái với sự vui vẻ của bác sĩ, giọng Vĩ Phong trầm xuống, ánh mắt nhìn cô cũng thay đổi.